chương 2: Khương cử nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân khó tránh khỏi có chút tò mò, hỏi:

“Ta nhớ rõ kia trên đường đều là các cửa hiệu lâu đời, ngày thường nhất định rất quy củ như thế nào đột nhiên liền có tranh chấp với nhau?”

Tô Minh Châu đang lột vỏ quýt, nàng cẩn thận bóc từng cái tơ trên miếng quýt, sau đó mới đưa cho Tĩnh Viễn Hầu phu nhân:

“Ca ca sai gã sai vặt đi hỏi thăm, có mấy người đến Hương Như Trai náo loạn, nói là Hương Như Trai trộm nhà bọn họ bí phương, lúc nãy mới đập phá cửa hàng.”

“Hương Như Trai?”

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân suy tư một chút liền nghĩ ra,

“Là cái cửa hàng mới mở bán xà phòng kia sao?”

Tô Minh Châu khẽ ừ một tiếng:
“Đồ vật kia nhưng thật ra dùng khá tốt.”

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân:
“Cũng không biết là thật hay giả, chẳng lẽ là có người đỏ mắt ganh tị với Hương Như Trai nên cố ý phá hoại?”

“Gã sai vặt nói, người náo loạn nhưng thật ra đem công thứ nói ra được.”

Tô Minh Châu không nghiêng về phía bên nào,

“Nghe giọng nói những người đó là từ phía nam tới, quần áo trang điểm cũng theo phía nam, sợ là vừa đến trong kinh chuẩn bị mở cửa hàng, lại nghe nói đến Hương Như Trai, cố ý dẫn người đi náo loạn.”

Tô Minh Châu không tin là những người kia vừa phát hiện ra nên cảm xúc kích động mới phá hoại cửa hàng:

“Thật ra chưa thấy người chủ mưu đến, phá hoại cửa hàng đều là hạ nhân, còn cố ý sai người già cùng trẻ nhỏ.”

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân nhíu mày:

“Nếu là bị trộm công thức thật, như thế nào không đi báo quan phủ, lại đi phá cửa hàng của người ta, dẫu có lý cũng trở nên vô lý.”

“Con cũng cảm thấy kỳ quái.”

Tô Minh Châu uống ngụm nước ngọt, đây là nước Tĩnh Viễn Hầu phu nhân cố ý bảo người hầu chuẩn bị cho nàng, bên trong còn cho thêm chút bạc hà, ngòn ngọt còn mang theo điểm mát lạnh.

“Hơn nữa những người đó gặp người quan phủ tới, liền chạy đến chỗ con cùng ca ca, nếu không phải thị vệ ngăn cản,  người phụ nữ trung niên kia muốn ôm chân ca ca.”

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân cả kinh, nhìn về phía Tô Minh Châu:

“Các con có bị thương không? Sao lại không nói, các ngươi như thế nào lại chạy qua xem náo nhiệt?”

Tô Minh Châu giải thích:
“Khi đó ca ca sai gã sai vặt đi xem phía trước vì sao tắc đường, con nghĩ đến ca ca mấy ngày trước đây mang về nhà xà phòng, con muốn chọn cho tổ mẫu mấy khối, bởi vì ca ca nói cửa hàng bán xà phòng ngay gần đó nên mang theo con cùng nhau qua chọn, đi đến nửa đường gặp gã sai vặt, thế mới biết là Hương Như Trai xảy ra sự tình như vậy.

“Con cùng với ca ca liền chuẩn bị trở về xe ngựa đi đường vòng tới nhà bà ngoại, không nghĩ đến những người náo loạn kia chạy thẳng tới chỗ con cùng ca ca, chúng con còn dịch sang bên cạnh nhường đường.”

Tô Minh Châu phồng má lên, cảm thấy có chút ủy khuất,

“Người nọ ôm chân thị vệ, trước bàn dân thiên hạ hại chúng con không thể làm thị vệ đem người đó đá văng, chỉ là nàng nói chuyện có chút không thỏa đáng, con khiến cho nha hoàn chặn miệng nàng, vừa đúng lúc quan sai tới nhanh chóng đều đem bọn họ mang đi.”

“Không thỏa đáng?”
Tĩnh Viễn Hầu phu nhân chỉ cảm thấy hơi không đúng:

“Chính là nói cái gì không tốt?”

Tô Minh Châu gật đầu:

“Nói cái gì mà nghiệp quan cấu kết, ca ca còn cùng bọn họ giải thích, chính là bọn họ căn bản không nghe, con sợ bọn họ càng nói càng quá phận liền chặn miệng, Hương Như Trai kia cùng nhà của chúng ta lại không có quan hệ, chúng ta cũng không muốn tham gia quá sâu.”

“Làm rất đúng.”
Tĩnh Viễn Hầu phu nhân cắn răng:

“Chuyện này ta sẽ nói một tiếng với hầu gia, làm hầu gia tra xét, nhưng các con cũng cẩn thận đừng trúng bẫy của người khác.”

Tô Minh Châu cũng là có ý tứ này, rốt cuộc dì của nàng là đương kim Hoàng Hậu, biểu ca vẫn là Thái tử, nhà bọn họ không thể giúp đỡ cái gì, thì cũng không thể kéo chân người nhà được:

“Lúc ấy trên đường trừ bỏ con cùng với ca ca, còn có các nhà khác, cũng mang theo thị vệ với nha hoàn, như thế nào không đi tìm người khác cố tình tới tìm chúng con, nếu không phải ở trước công chúng, con nhất định phải đem đám người đó bắt lại để thẩm vấn một phen.”

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân nói,
“Cẩn thận là đúng.”

Tô Minh Châu thấy sắc mặt bà ngoại nghiêm túc, liền trấn an:

“Đường đi kia cũng là con cùng ca ca đột nhiên quyết định đi mua ít điểm tâm, bọn họ muốn an bài trước cũng không kịp, con nghĩ nếu không phải bọn họ lâm thời nảy lòng tham chính là trùng hợp.”

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân vỗ vỗ bàn tay Tô Minh Châu:

“Sự việc liên quan tới nhà chúng ta, lại để ý một ít đều không thừa.”

Tô Minh Châu ngoan ngoãn cười một cái, nói sang chuyện khác:

“Con nghe mẫu thân nói, bà ngoại sai người đi đón biểu tỷ ở phương xa, không biết khi nào đến? Con cũng nên chuẩn bị ít đồ vật lại đây.”

“Sợ là còn muốn mấy ngày.”
Tĩnh Viễn Hầu phu nhân thở dài:

“Hài tử cũng là thật đáng thương, trưởng bối trong nhà đều không còn nữa, mẫu thân mất sớm phụ thân lại bệnh nặng bơ vơ không nơi nương tựa, nếu không phải thật sự không còn đường sống, phụ thân hài tử kia cũng không đến cầu ta nơi này.”

Tô Minh Châu cũng nghe mẫu thân nói qua, kỳ thật là biểu tỷ cùng nhà bọn họ là không có gì quan hệ, quan hệ họ hàng cùng bà ngoại cũng rất xa.

Tổ phụ của biểu tỷ là đệ đệ dòng thứ xuất của Tĩnh Viễn Hầu phu nhân. Ông chết sớm, mà phụ thân nàng cũng là thứ xuất đã sớm rời khỏi kinh thành, hai nhà ngày lễ ngày tết cũng không lui tới, không nghĩ thế nhưng lại bị gửi gắm.

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân phát thiện tâm, trong phủ cũng không thiếu phân tiền cơm này, liền phái quản sự đi qua hỗ trợ xử lý hậu sự, bởi vì biết gia cảnh nhà đó không tốt, Tĩnh Viễn Hầu phu nhân còn bảo quản sự lấy năm trăm lượng bạc từ tiền trong phủ giúp đỡ xử lý hậu sự.

Tô Minh Châu cũng không phải là người keo kiệt, huống chi là nàng lớn lên ở Tĩnh Viễn Hầu phủ:

“Chờ biểu tỷ tới, bà ngoại làm người hầu báo tin cho con nhé.”

Nàng luôn luôn thích quần áo trang sức màu sắc rực rỡ, Tĩnh Viễn Hầu phủ tùy cho nàng trang điểm theo ý của nàng, tuy rằng vị biểu tỷ này quan hệ hơi xa, nhưng nể mặt bà ngoại, nàng đến lúc đó cũng sẽ không mặc màu sắc quá mức diễm lệ đi đến đây là được.

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của Tô Minh Châu, Tô Minh Châu làn da thực tốt vừa mềm vừa mịn, Tĩnh Viễn Hầu phu nhân không nhịn được lại nhéo thêm hai cái.

Tô Minh Châu chờ Tĩnh Viễn Hầu phu nhân nhéo xong, lúc này mới lấy tay bụm mặt dỗi nói:

“Nếu hôm nay giữa trưa không có món cá chua ngọt con thích, con sẽ phải náo loạn a.”

“Có.”

Tĩnh Viễn Hầu phu nhân đem Tô Minh Châu ôm vào trong ngực xoa nhẹ:
“Ta cố ý dặn người làm mua cá, vẫn luôn nuôi ở trong phòng bếp, chờ con đến sẽ nấu cho con ăn.”

Tô Minh Châu lúc này mới vừa lòng. Bàn cơm trưa không chỉ có món cá chua ngọt Tô Minh Châu thích, còn có canh nấm Tô Bác Viễn thích, hai người ăn cơm xong ngồi nói chuyện với ông ngoại cùng bà ngoại, chờ tới thời gian bọn họ nghỉ ngơi liền rời đi, bất quá hai huynh muội thật ra không có trở về nhà, mà là đi Hối Hiền Lâu.

Hối Hiền Lâu là cái trà lâu, nơi đấy nổi tiếng nhất lại không phải nước trà của bọn họ, mà chính là tiên sinh kể chuyện.

Nơi này tiên sinh kể chuyện tài ăn nói vô cùng tốt. Các tích chuyện xưa cũng mới mẻ độc đáo, Tô Bác Viễn chỉ cần có thời gian rảnh liền thích tới trà lâu ngồi một lúc, bao nhiêu năm trôi qua đều dưỡng thành thói quen, những người quen đều biết sở thích này của Tô Bác Viễn, nếu hẹn gặp hắn đều hẹn ở Hối Hiền Lâu.

Tô Bác Viễn thích ngồi ở vị trí đại sảnh.

Hôm nay bởi vì mang theo Tô Minh Châu, mới muốn ngồi trên phòng riêng lầu hai.

Tiểu nhị quán trà tuy không biết thân phận Tô Bác Viễn nhưng hắn lại là khách quen của quán, Tô Bác Viễn ra tay hào phóng lại không hay khó xử người hầu, thái độ của tiểu nhị ngoài cung kính cũng có nhiều phần thân cận.

“Hôm nay kể chuyện gì?”

Tô Bác Viễn trước đem thực đơn đưa cho Tô Minh Châu, nhìn về phía tiểu nhị hỏi,

“Là vị tiên sinh nào?”

Tiểu nhị: “Là Tiền tiên sinh, đã nhiều ngày đều là kể chuyện các cử nhân chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân”

Tô Minh Châu đã chọn mấy thứ, liền đem thực đơn trả lại cho Tô Bác Viễn, Tô Bác Viễn lại chọn thêm hai món điểm tâm khác, liền đem thực đơn đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị thấy không chọn gì nữa, mới lui đi ra ngoài.

Sơn Tra cầm khăn cẩn thận đem cái bàn lau một lần.

Tô Bác Viễn: “Ta chọn nhiều thêm mấy thứ, một lúc nữa các ngươi cũng đến bên cạnh nghỉ ngơi đi.”

“Tạ ơn công tử.”

Tiểu nhị nhanh chóng đem đồ ăn lên, đám người Sơn Tra an vị ở cái bàn bên cạnh, bởi vì tiên sinh kể chuyện phía dưới còn chưa có bắt đầu, Tô Bác Viễn hỏi:

“Tiền tiên sinh hôm nay muốn kể chuyện về vị nào?”

Tiểu nhị nhanh mồm nhanh miệng:
“Hôm nay nói về các cử nhân vùng Giang Nam. Trương cử nhân ở Dương Châu, Trịnh cử nhân ở Hồ Châu, Tề cử nhân ở Thiệu Hưng cùng Khương cử nhân ở Tô Châu.”

“Trong đó Khương cử nhân ở Tô Châu là tuổi trẻ tuấn mỹ, tuổi mới mười tám, xuất thân từ thư viện Khánh Vân, kỳ thi mùa xuân còn chưa bắt đầu đã có không ít người hỏi thăm tình hình Khương cử nhân, tiểu nhân nghe nói có nhà thương gia đã tới cửa cầu thân, bất quá đều bị Khương cử nhân cự tuyệt.”

Chỉ có nhà thương nhân tới cửa cầu thân cũng không phải đại biểu nhà quan lại chướng mắt vị Khương cử nhân này, mà là kỳ thi mùa xuân còn chưa có bắt đầu, bọn họ không giống như mấy  thương nhân không thèm để ý, bọn họ là đang đợi thành tích của vị Khương cử nhân này tại kỳ thi mùa xuân.

Nếu vị Khương cử nhân này xuất chúng như là lời nói tiểu nhị, sợ là các gia đình quan lại đã bắt đầu yên lặng chú ý.

“Khánh Vân thư viện?”
Tô Minh Châu bưng chén trà đang định uống, nghe tiểu nhị nói xong bèn hỏi:

“Kia Khương cử nhân xuất thân là từ Khánh Vân thư viện?”

Tiểu nhị cũng không có tùy tiện ngẩng đầu nhìn tiểu thư đang nói chuyện:

“Vâng, tiểu nhân nghe nói vị này hành văn như nước chảy mây trôi , xuất thân là Giải Nguyên, chỉ là cha mẹ đều mất gia cảnh có chút nghèo khó.”

Tô Bác Viễn cười nói:
“Ngươi đã gặp qua?”

“Khương cử nhân cũng không tham gia hội thơ, tiểu nhân chỉ đứng ở xa xa nhìn thoáng qua một lần.”

Tiểu nhị cười có chút ngượng ngùng, “Lúc ấy tiểu nhân đều sợ ngây người, thực sự không giống với phàm nhân, vừa nhìn thấy đã có cảm giác đặc biệt có cốt khí.”

Tri Thư không nhịn được mà cười ra tiếng, Sơn Tra vỗ lưng nhẹ nhẹ cho hắn một chút.

Tiên sinh kể chuyện đã muốn bắt đầu, tiểu nhị cũng là cái thức thời:

“Tiểu nhân ở ngoài cửa, công tử có chuyện gì cứ việc phân phó.”

Tô Bác Viễn liếc mắt nhìn Tri Thư một cái, Tri Thư cầm một khối bạc vụn đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị vui vẻ ra mặt:

“Tạ công tử ban thưởng.”

Tô Bác Viễn không nói gì nữa, tiểu nhị nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Tô Minh Châu lúc này mới mở miệng nói:

“Muội thật hy vọng vị Khương cử nhân này có thể thi được thành tích tốt.”

“Nếu hắn có thành tích tốt, cũng coi như là chiến tích của tiểu thúc.”

Tô Bác Viễn nở nụ cười:
“Hơn nữa hắn còn cùng Tam ca là đồng học trong thư viện, không biết Tam ca thế nào rồi.”

Tiểu thúc trong miệng Tô Bác Viễn là tri phủ Tô Châu hiện giờ, Khương cử nhân nếu là từ Tô Châu ra, ở kỳ thi mùa xuân được thành tích tốt, đối với tiểu thúc của Tô Bác Viễn thì cũng là một chuyện tốt.

“Ta nghe mẫu thân nói, tiểu thẩm đang làm mai cho Tam ca.”

Tô Minh Châu thanh âm nhu hòa, một bên vừa nghe phía dưới kể chuyện, một bên trả lời,

“Bất quá Tam ca đang không muốn, nói là phải đợi thi đậu cử nhân đã.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro