chương 20: Thích đội nón xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Kim đi ra khỏi thành đón Khương Khải Thịnh, khi hắn đem Khương Khải Thịnh đưa đến hầu phủ, vừa kịp lúc hầu phủ chuẩn bị ăn đồ ăn sáng.

Võ Bình Hầu hỏi Khương Khải Thịnh đã ăn cơm sáng chưa, sai hạ nhân chuẩn bị thêm một bộ chén đũa, Khương Khải Thịnh cũng không có ý từ chối, ngồi ở bên cạnh Tô Bác Viễn.

Chỉ là một nhà Võ Bình Hầu khi dùng cơm, đồ ăn không quá mộc mạc lại cũng sẽ không xa xỉ lãng phí, hương vị cũng thiên hướng bình dân.

Võ Bình Hầu nói:
“Nhà của chúng ta ăn cơm đều không có người hầu hạ, ngươi không cần khách khí.”

Khương Khải Thịnh đáp ứng.

Tô Bác Viễn sợ hắn ngượng ngùng tự mình lấy cháo cho hắn, cố ý hỏi:

“Có cháo bát bảo,cháo gạo kê, cháo đậu xanh, ngươi muốn ăn cái nào?”

Khương Khải Thịnh nói:

“Để ta tự mình lấy là được.”

Tô Bác Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn:

“Coi như ở nhà mình đi, đừng khách khí.”

Tô Minh Châu nhận bát cháo gạo kê Võ Bình Hầu cho nàng, không chút khách khí mà nói:

“Ca, ngươi càng như vậy, người khác càng khẩn trương, ngươi ngồi xuống ăn đi.”

Tô Bác Viễn căn bản không tin:

“Sao có thể, ta là làm hắn cảm giác được nhà của chúng ta nhiệt tình, như vậy hắn mới có thể cảm thấy chúng ta đều hoan nghênh hắn.”

Tô Minh Châu trầm mặc mà nhìn Tô Bác Viễn.

Tô Bác Viễn theo bản năng tránh đi tầm mắt nhìn về phía Khương Khải Thịnh muốn tìm kiếm sự tán thành:

“Ta nói rất đúng phải không?”

Khương Khải Thịnh không tiện trả lời, lúc này mặc kệ hắn trả lời cái gì đều rất không thích hợp.

Tô Minh Châu không nói gì nữa, nàng ở trước mặt người ngoài đều cho ca ca mình mặt mũi, nếu không phải người tới là Khương Khải Thịnh, câu nói vừa rồi nàng sẽ không nói.

Cho dù Tô Bác Viễn rất nhiệt tình, nhưng Khương Khải Thịnh cũng sẽ không có tuệ nhãn như thế mà chờ Tô Bác Viễn lấy cơm cho hắn, chính mình chủ động tiến lên múc một chén cháo gạo kê, lúc này mới ngồi xuống.

Chờ cha mẹ đều động đũa, bọn Tô Minh Châu mới ăn.

Bánh bao ăn sáng đều có nhân thịt, có thịt bò còn có thịt heo, mỗi một cái bánh bao đều to bằng nắm tay, hương vị thơm mà không ngấy, ngay cả Khương Khải Thịnh ngày thường buổi sáng có thói quen ăn chay đều cực kỳ thích.

Khương Khải Thịnh vừa lúc ngồi ở đối diện Tô Minh Châu, chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn đến nàng, thấy Tô Minh Châu ăn một cái bánh bao, hai cái bánh bao, ba cái bánh bao……

Khi Tô Minh Châu ăn rất đáng yêu, vẻ mặt nghiêm túc, ăn mấy miếng bánh bao lại ăn uống hai ngụm cháo, chính là trứng gà trước mặt đã lột vỏ trắng như tuyết nàng chỉ giả bộ không phát hiện, ngay cả lúc gắp đồ ăn đều sẽ tránh đi cái đĩa để trứng gà trước mặt.

Bởi vì nhìn Tô Minh Châu ăn ngon miệng, Khương Khải Thịnh không tự giác cũng ăn nhiều thêm một ít.

Chính là hắn đã ăn ba cái bánh bao một quả trứng gà một chén cháo xuống bụng, hắn là thật sự không ăn nổi nữa, lại phát hiện Tô Minh Châu đã bắt đầu ăn cái bánh bao thứ 4, hơn nữa một bên ăn một bên dùng tròn xoe đôi mắt nhìn hắn, cặp mắt hạnh phảng phất đang hỏi hắn vì cái gì không ăn.

“……”

Khương Khải Thịnh nhìn về phía Tô Bác Viễn, Tô Bác Viễn cũng ăn khỏe, ngay cả thoạt nhìn gầy yếu Võ Bình Hầu phu nhân cũng mặt không đổi sắc ăn.

Giờ khắc này Khương Khải Thịnh lần đầu tiên đối sức ăn của chính mình dâng lên hoài nghi, hắn có phải hay không ăn quá ít?

Chính là âm thầm sờ soạng dạ dày, hắn không chỉ có no rồi còn có điểm căng.

Võ Bình Hầu phu nhân đem cái đĩa trứng gà đẩy đến trước mặt Tô Minh Châu một chút.

Tô Minh Châu nháy mắt nhăn mặt la lên:
“Con không muốn ăn.”

Võ Bình Hầu phu nhân nói:
“Không được.”

Tô Minh Châu nhìn về phía phụ thân, liền thấy Võ Bình Hầu tránh đi tầm mắt của nàng, hắn cũng không thích ăn trứng luộc.

Tô Bác Viễn đã đem trứng gà của mình ăn xong rồi, đồng tình mà nhìn muội muội liếc mắt một cái, liền vui sướng ăn bánh bao thịt.

Tô Minh Châu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Khương Khải Thịnh, chớp chớp mắt thoạt nhìn vừa đáng yêu lại đáng thương:
“Khương Khải Thịnh, ngươi thích ăn trứng gà sao?”

Khương Khải Thịnh cười khổ một chút:
“Tại hạ thật sự là hữu tâm vô lực.”

Tô Minh Châu bị đả kích nháy mắt gục xuống:

“Ngươi ăn cơm thật ít.”

Thấy thật sự không có ai ăn hộ, Tô Minh Châu cổ vũ tinh thần đem trứng luộc ăn xong uống lên mấy ngụm cháo:

“Trứng luộc là khó nhất ăn, mẫu thân lần sau chúng ta ăn trứng chưng, trứng chiên, trứng xào đi.”

Võ Bình Hầu phu nhân lúc này mới vừa lòng, quay đầu nhìn về phía Võ Bình Hầu, Võ Bình Hầu cũng đem trứng luộc ăn.

Khương Khải Thịnh cho rằng Tô Minh Châu ăn xong trứng gà sợ là no lắm rồi, liền thấy nàng lại cầm lấy cái bánh bao thịt thứ năm……

Chờ người một nhà Võ Bình Hầu ăn xong cơm sáng, Tô Bác Viễn còn dặn dò nói:

“Ngươi hơi gầy chút, về sau nên ăn nhiều thêm một chút mới tốt.”

Tô Minh Châu ăn xong cái bánh bao thứ sáu nói:

“Kỳ thật thân thể ca ca đang trong giai đoạn trưởng thành, nên mới ăn hơi nhiều một ít.”

Khương Khải Thịnh nội tâm giãy giũa nhịn rồi lại nhịn xuống mới không có buột miệng nói Tô Minh Châu, Tô Bác Viễn tuy rằng ăn tám cái bánh bao, chính là ngươi cũng đã ăn sáu cái!

Nghỉ ngơi sau bữa sáng một lúc, lúc này Võ Bình Hầu mới bảo Khương Khải Thịnh vào thư phòng, chờ nha hoàn đem nước trà điểm tâm đặt lên xong, Võ Bình Hầu hỏi:

“Ngươi vì cái gì sẽ chú ý tới việc bán muối?”

Trong thư Khương Khải Thịnh viết cho Tô Minh Châu có nhắc tới bán muối, cũng đã nghĩ đến có một ngày như vậy:

“Ta muốn phiền toái hầu gia mời Tô cô nương cũng tới thư phòng.”

Võ Bình Hầu liếc mắt nhìn Khương Khải Thịnh một cái, lúc này mới gật đầu nhận lời.

Tô Minh Châu còn chưa về phòng, rất nhanh đã đến, chờ Tô Minh Châu ngồi xuống, Võ Bình Hầu nói:

“Nói đi.”

Khương Khải Thịnh cũng không có ý dấu diếm, chỉ là trong lúc nhất thời không biết phải bắt đầu như thế nào mới được:

“Sự tình bắt đầu từ 6 năm trước, khi đó ta mới vừa trúng tú tài, tổ phụ đột nhiên qua đời, bỗng nhiên tới một người tự xưng là biểu thúc của ta tìm đến, ta từng nghe tổ phụ nói qua có một cái muội muội, nhưng bởi vì sinh ra sáu ngón tay, mới sinh ra đã bị dìm chết.”

Tô Minh Châu chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhìn về phía Võ Bình Hầu.
Võ Bình Hầu sắc mặt bình tĩnh, hắn biết có vài địa phương vẫn luôn cảm thấy người có sáu ngón là bị nguyền rủa sẽ mang đến vận rủi, nếu là nam hài nói còn có khả năng bảo toàn mạng sống, chính là nữ hài……

Tô Minh Châu bưng nước mật ong cúi đầu uống lên mấy ngụm, bình tĩnh tâm tình một chút.

Khương Khải Thịnh nói tiếp:

“Tổ phụ vẫn luôn cảm thấy thực áy náy, lúc trước ông không thể ngăn cản chuyện này, cho nên vẫn luôn là khúc mắc trong lòng ông, chuyện này ông chỉ nói cho ta, nếu có người ngoài hỏi tới, ông đều nói còn có muội muội bị đi lạc, giả vờ giống như muội muội của ông thật sự còn sống.”

Tuy rằng Khương Khải Thịnh nói việc này nhìn như cùng với việc bán muối không có chút nào quan hệ, Võ Bình Hầu cùng Tô Minh Châu đều là lẳng lặng nghe.

Khương Khải Thịnh bưng cốc trà nhưng không uống:

“Kỳ thật lúc ấy, tổ phụ cũng bất quá mới sáu bảy tuổi, cho dù ông muốn ngăn cản cũng không năng lực ngăn cản.”

Tô Minh Châu ôn nhu nói:

“Bởi vì tổ phụ ngươi là người có lương tâm, mới có thể như vậy.”

Khương Khải Thịnh cười với Tô Minh Châu:

“Cảm ơn.”

Hắn vốn là tuấn mỹ như họa, hắn cười càng là làm người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

Tô Minh Châu thưởng thức vài lần, cảm thấy về sau cả ngày đối với người như vậy cũng không phải không thể tiếp thu, ít nhất nếu đẹp mắt liền cơm đều có thể ăn nhiều thêm mấy bát.

Khương Khải Thịnh nói:

“Cho nên ta vừa nghe liền biết người kia là giả, bắt đầu cho rằng hắn định lừa đảo ta, chỉ là khi đó trong nhà chỉ còn lại có ta cùng một cái lão bộc, hắn thoạt nhìn tuổi trẻ trai tráng bên người lại có gã sai vặt, cho dù biết là giả, ta cũng nhận xuống dưới, chỉ chờ có cơ hội sẽ đi báo quan.”

Võ Bình Hầu tán đồng, lúc này lấy trứng chọi đá là không sáng suốt nhất.

Bất quá người kia chọn thời điểm rất tốt, ở Khương Khải Thịnh mới vừa mất đi người thân cuối cùng đúng là thời điểm yếu ớt khổ sở, nếu không phải Khương Khải Thịnh thông tuệ cũng đủ bình tĩnh, sợ là người kia có cái gì mục đích đều sẽ đắc thủ.

Khương Khải Thịnh buông chén trà, khẩu khí mang theo nghi hoặc:

“Chỉ là làm ta khó hiểu nhất chính là, lúc ấy trong nhà vừa làm xong tang lễ của tổ phụ kỳ thật cũng không có nhiều bạc, đáng giá nhất là tòa nhà, ta lúc ấy đều làm tốt tư tưởng vứt bỏ tiền tài đảm bảo bình an.”

“Chính là…… Hắn không chỉ có không hỏi gia sản nhà ta, còn dùng không ít tiền mua rất nhiều đồ vật, thư tịch, giấy và bút mực, thậm chí còn muốn mua một ít ruộng tốt lấy danh nghĩa của ta.”

Tô Minh Châu trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới hỏi:

“Hắn có phải hay không là ngốc tử? Vẫn là tiền nhiều không biết tiêu ở đâu?”

Khương Khải Thịnh nhịn không được cười:

“Lúc ấy ta đang cần bạc, cũng không có lập tức đi báo quan, mà là muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.”

Võ Bình Hầu trầm tư một chút nói:

“Chẳng lẽ là ngươi thật sự muốn nhận người này là thân thích? Rốt cuộc mười hai tuổi đỗ tú tài có thể nói là thiên tài.”

Khương Khải Thịnh không kinh ngạc khi Võ Bình Hầu biết việc đó, lúc trước hắn mười hai tuổi đỗ tú tài, giữ  đạo hiếu ba năm với tổ phụ bỏ lỡ kỳ thi mùa thu, lại đợi ba năm sau thi đậu cử nhân.

Trì hoãn thời gian 6 năm, hắn cũng cảm thấy là sau 6 năm làm hắn lắng đọng lại xuống dưới mới có thể một lần trúng cử.

“Ta cũng từng nghĩ như vậy, hơn nữa ta phát hiện hắn là thật sự rất tốt với ta.”

Khương Khải Thịnh nhắc tới việc đó, trong ánh mắt mang theo mấy phần châm chọc:

“Ít nhất lúc ấy ta cảm thấy hắn thiệt tình, nghĩ đến sẽ nhận cửa này thân thích, chờ về sau ta có tiền đồ lại báo đáp hắn là được.”

Võ Bình Hầu gật đầu, cũng không cảm thấy Khương Khải Thịnh nghĩ như vậy có cái gì không đúng, cũng không biết về sau lại xảy ra chuyện gì.

Tô Minh Châu cầm quả quýt đưa cho Võ Bình Hầu, Võ Bình Hầu cầm lấy lột da cẩn thận bỏ đi tơ quýt, lúc này mới để lại trên tay Tô Minh Châu, Tô Minh Châu cảm thấy mỹ mãn ăn lên.

Khương Khải Thịnh:

“Hắn có một nữ nhi so với ta lớn hơn ba tuổi, muốn cùng ta kết thân, ta cũng thuận miệng nhận lời, chỉ chờ giữ đạo hiếu ba năm sau mới chính thức đề cập lại chuyện này.”

Võ Bình Hầu cảm thán nói:

“Xem ra là không có thành.”

Khương Khải Thịnh căng thẳng, gật gật đầu:

“Hắn đưa nữ nhi tới nhà của ta cùng cư trú, ta lại phát hiện một sự kiện, bọn ở chung cũng không rất giống cha con, lão bộc trong nhà nói qua bọn họ hai người ban đêm thường xuyên vụng trộm ở trong phòng ăn thịt.”

“Ta chưa bao giờ có yêu cầu quá bọn họ cùng ta cùng nhau thành thực, bọn họ một hai phải như thế, ta lúc ấy phá lệ cảm động.”

“Biết bọn họ buổi tối trộm tránh ở trong phòng ăn thịt chuyện như vậy, ta có chút sinh khí lại có chút khó chịu muốn nói, lại sợ bọn họ mất mặt.”

Khi đó Khương Khải Thịnh rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, còn không có biện pháp giống như bây giờ bình tĩnh mà đối mặt với những việc đó,

“Khi đó tính tình ta có chút mềm yếu, kỳ thật là luyến tiếc vị giả mạo biểu thúc này.”

Tô Minh Châu đã ăn xong quả quýt: “Nhân chi thường tình.”

Khương Khải Thịnh nhìn về phía Võ Bình Hầu:

“Chỉ là ta không nghĩ tới, bọn họ hai cái xác xác thật thật không phải cha con, mà là tình nhân.”

Tô Minh Châu cả người đều ngây ngẩn:

“Ngươi không phải nói, hắn muốn đem nữ nhi đính hôn cho ngươi sao?”

Khương Khải Thịnh gật đầu.

Tô Minh Châu nuốt nuốt nước miếng:

“Nữ nhi đó không phải nữ nhi thật sự, mà là tình nhân?”

Khương Khải Thịnh nhìn bộ dáng Tô Minh Châu trợn tròn mắt, tự nhiên cảm thấy có chút đáng yêu, năm đó những cái đó phẫn nộ tại đây một khắc triệt triệt để để tan thành mây khói:

“Ừ.”

Tô Minh Châu lần đầu tiên không biết phải nói cái gì cho phải, hồi lâu mới dám nói:

“Thật là có người thích đội nón xanh?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro