chương 9: Được tiện nghi còn khoe mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Võ Bình Hầu trầm tư hồi lâu, lúc này mới mở miệng nói:

“Minh Châu lưu lại, nương tử cùng Bác Viễn đi ra ngoài trước.”

Tô Bác Viễn nhìn phụ thân, còn muốn nói nữa, liền nghe thấy Võ Bình Hầu phu nhân nói:
“Vâng.”

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn về phía con trai:
“Ta cùng con đi ra ngoài nói chuyện.”

Tô Bác Viễn gật đầu, có chút lo lắng nhìn sang muội muội lưu luyến, lúc này mới đi theo mẫu thân ra ngoài.

Tô Minh Châu vẻ mặt trấn định.

Võ Bình Hầu chậm rãi thở dài:
“Con đã cẩn thận suy xét qua.”

Tô Minh Châu cho dù không cười, cũng làm người khác cảm thấy ngọt ngào:

“Vâng.”

Võ Bình Hầu hỏi:

“Con biết khả năng sẽ gặp được cái gì sao?”

Tô Minh Châu:

“Con biết, nếu phu quân tương lai con tâm không kiên định, chỉ sợ lúc đầu tin tưởng con, nghe nhiều lời gièm pha, sợ là cũng sẽ có khúc mắc, kể từ đó quan hệ phu thê giữa chúng con sợ là không ổn.”

Võ Bình Hầu không nói gì.

Tô Minh Châu biết, chuyện này nếu phụ thân không gật đầu, mẫu thân là tuyệt đối sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ đi tìm dì nghĩ cách loại trừ các khả năng bất luận có ảnh hưởng với nàng:

“Thì tính sao? Con là nữ nhi của phụ thân mẫu thân, là con của phu nhân hầu phủ, chẳng lẽ về sau con còn muốn xem sắc mặt người khác mà sống qua ngày sao?”

Võ Bình Hầu khẽ nhíu mày, nhưng thật ra không có trách cứ nữ nhi, mà là chờ nàng nói tiếp.

Tô Minh Châu lớn lên lại kiều mỹ, thanh âm mềm mại nhìn phá lệ vô hại, cũng tuyệt đối không phải con thỏ mềm yếu, nàng có kiêu ngạo của chính mình:

“Chẳng sợ tất cả mọi người đều hiểu lầm con, con còn có phụ thân mẫu thân cùng ca ca, con để ý chỉ có vậy, chỉ cần người nhà tin tưởng con là đủ rồi.”

Võ Bình Hầu nhìn bộ dáng nữ nhi:

“Con cũng biết lời nói của mọi người rất đáng sợ.”

Tô Minh Châu đứng thẳng người:

“Con không sợ, con không phải vì bọn họ mà tồn tại.”

Võ Bình Hầu cuối cùng là không hề khuyên bảo cái gì:

“Tốt, không hổ là nữ nhi Tô gia ta.”

Tô Minh Châu ánh mắt kiên định:

“Phụ thân, người có thể vì người nhà mà bị người ngoài hiểu lầm cười nhạo, tam thúc vì trong nhà đến nay phiêu bạt bên ngoài không thể trở về nhà, ta đây tính cái gì đâu? Huống chi những người đó dám mở miệng nói xấu cũng chỉ có mấy năm nay, chờ đến lúc…… Ai còn dám nói con?”

Võ Bình Hầu biết nữ nhi không nói hết câu là có ý gì.

Tô Minh Châu thấy Võ Bình Hầu vẫn là có chút không đồng ý, tựa như khi còn nhỏ giống nhau ôm Võ Bình Hầu cánh tay, làm nũng nói:

“Phụ thân nếu thật cảm thấy bạc đãi con, chờ đến lúc con xuất giá cho con nhiều thêm chút của hồi môn là được.”

Võ Bình Hầu lúc này mới thở dài:

“Chờ con gặp được Khương Khải Thịnh hãy nói lại.”

Võ Bình Hầu cũng cảm thấy biện pháp này của Tô Minh Châu là trước mắt tốt nhất ứng phó, chính là liên quan đến nữ nhi, hắn cũng muốn thận trọng một ít.

Tô Minh Châu:

“Xem ra phụ thân cùng mẫu thân thực xem trọng Khương Khải Thịnh.”

Võ Bình Hầu không có phủ nhận:

“Ba năm trước đây chúng ta từ tin tức của tam thúc ngươi biết được Khương Khải Thịnh, tam thúc con thực xem trọng tiền đồ của hắn.”

Tô Minh Châu trong lòng cảm động lại có chút đồng tình Khương Khải Thịnh, sợ là Khương Khải Thịnh chính mình cũng không biết, hắn đã yên lặng bị người nhà nàng quan sát ba năm.

Võ Bình Hầu nhìn vẻ mặt nữ nhi, liền biết nàng đang nghĩ gì, nghe vậy cười nói:

“Chúng ta cũng không can thiệp chuyện của hắn, liền tính hắn muốn cưới vợ, cũng chỉ có thể nói giữa các ngươi không có duyên phận.”

Tô Minh Châu làm cái mặt quỷ, cười hì hì nói:

“Con đã biết.”

Võ Bình Hầu cũng không cần phải nhiều lời nữa, chờ đến khi hai người đi ra ngoài, thấy Tô Bác Viễn vẻ mặt khổ đại cừu thâm bộ dáng, kết hợp với cặp mắt đa tình mắt đào hoa kia, thế nhưng có vài phần tà khí, nếu là người không quen biết người nhìn thấy, mười người thì đến chín người đều sẽ cảm thấy Tô Bác Viễn không phải là người thành thật.

Tô Bác Viễn nhìn thấy muội muội liền chạy nhanh đến:

“Muội muội, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử đều……”

Hắn đang muốn nói hai người kia đều không phải người tốt, nhưng rốt cuộc nhớ ra họa là từ ở miệng mà ra, cho dù là ở trong nhà, hắn cũng sẽ chú ý lời nói việc làm, sợ khi ở bên ngoài vô tâm nói ra lời không đúng.

Tô Minh Châu vốn định chọc chọc Tô Bác Viễn mặt, lại phát hiện chính mình phải kiễng chân mới có thể chạm đến, thở phì phì mà bóp cánh tay hắn:

“Ca ca có phải hay không lại cao thêm?”

Tô Bác Viễn suy nghĩ một chút nói:

“Tháng trước ca mặc quần áo có chút ngắn.”

Tô Minh Châu tức giận dậm chân, mặt  đỏ bừng, bổ nhào lên lưng Tô Bác Viễn:

“Không được lại cao thêm!”

Tô Bác Viễn cong lưng cẩn thận che chở, chỉ sợ Tô Minh Châu không cẩn thận ngã xuống:

“Được được, không cao lên.”

Tô Minh Châu nhăn lại cái mũi, vẫn là có chút bất mãn:

“Ca ca lần trước đã đáp ứng rồi.”

Vui đùa như vậy, Tô Bác Viễn chỉ lo để muội muội vui vẻ, việc hắn muốn hỏi đều quên mất.

Võ Bình Hầu phu nhân giả bộ như là không phát hiện nữ nhi khi dễ nhi tử, cùng trượng phu trao đổi ánh mắt, đã biết nữ nhi sợ là đã thuyết phục được trượng phu, lại nhìn hai anh em đang vui đùa, nàng hoài nghi chính mình có phải hay không sinh sai giới tính cho hai anh em.

Võ Bình Hầu cùng Võ Bình Hầu phu nhân vốn định tìm cơ hội đi xem Khương Khải Thịnh, không nghĩ tới Khương Khải Thịnh thế nhưng tự mình đưa tới cửa.

Trong tay Khương Khải Thịnh có thư của tam thúc Tô Thanh Đình.

Tô Thanh Đình tuy rằng cảm thấy Khương Khải Thịnh không phải là người có tính cách gây chuyện thị phi, nhưng ở địa phương như kinh thành, nhiều người quyền quý nên thị phi cũng nhiều, mà Khương Khải Thịnh cũng chỉ là cái cử nhân mà thôi.

Nếu Tô Thanh Đình xem trọng Khương Khải Thịnh, lại biết hắn là con rể mà huynh tẩu nhìn trúng, khó tránh khỏi muốn cho hắn một ít bảo đảm.

Kỳ thật Khương Khải Thịnh hôm nay đi đến, cũng là bất đắc dĩ.

Hắn tới kinh thành, liền ở chỗ hẻo lánh thuê cái tiểu viện muốn an tĩnh đọc sách, trong tay có thư giới thiệu của Tô Thanh Đình danh, hắn nghĩ chờ sau khi thi xong, đến lúc đó bất luận thành tích như thế nào, hắn đều sẽ tới cửa một chuyến.

Ở ngoài Võ Bình Hầu phủ thanh danh không tốt, chính là tri phủ Dương Châu đối hắn có nhiều quan tâm, Khương Khải Thịnh không phải là người không biết tốt xấu, huống chi thanh danh tốt có ích lợi gì, lúc trước tổ phụ, cha mẹ hắn có thanh danh tốt, chính là kết quả ra sao?

Chỉ là hiện giờ lại không thể không trước tiên tới cửa xin giúp đỡ, hơn nữa nguyên nhân cũng có chút khó có thể mở miệng.

Võ Bình Hầu cùng Võ Bình Hầu phu nhân tích cách vốn không làm khó người khác, hơn nữa xem trọng Khương Khải Thịnh, nếu cuối cùng hắn cùng nữ nhi không có duyên phận, cũng chỉ coi như kết thiện duyên, Khương Khải Thịnh thực mau đã bị mời đến.

Gia cảnh Khương Khải Thịnh không tốt, mặc một thân áo xanh coi như quần áo mới, sợ là nhìn nha hoàn hầu phủ đều so với hắn phú quý hơn một ít.

Chính là thái độ hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, dung mạo tuy không bằng Võ Bình Hầu làm người mới gặp kinh diễm, hắn nhìn giống như mỹ ngọc càng thêm đoan chính tuấn mỹ.

Võ Bình Hầu phu nhân càng nhìn càng vừa lòng.

Võ Bình Hầu chờ Khương Khải Thịnh hành lễ xong, liền mở miệng nói:

“Ngồi đi, trước đó vài ngày Tam đệ ta còn cố ý viết thư nhắc tới chuyện của ngươi.”

Khương Khải Thịnh cũng không nghĩ tới Dương Châu tri phủ sẽ cố ý viết thư báo cho trong nhà chuyện của hắn:

“Tại hạ nên sớm tới cửa bái phỏng mới phải.”

Võ Bình Hầu nghe vậy ngược lại cười nói:
“Trong thư tam đệ cũng nói, ngươi tính tình có chút bướng bỉnh, liền sợ chiếm tiện nghi của ngươi, nếu là không nói ra, sợ là phải đợi sau khi thi khoa cử xong mới có thể tới bái phỏng.”

Lời này vừa nói ra, mới là lần đầu tiên nhìn thấy phu thê Võ Bình Hầu. Trong lòng Khương Khải Thịnh cũng thân cận hơn rất nhiều.

Võ Bình Hầu thấy vẻ mặt Khương Khải Thịnh thả lỏng, lúc này mới hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Khương Khải Thịnh mím môi, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ:

“Cũng không phải là đại sự gì, chỉ là…… Tại hạ tưởng cầu một chỗ an tĩnh đọc sách.”

Võ Bình Hầu mắt nhìn thê tử.
Võ Bình Hầu phu nhân gật đầu:

“Nếu là muốn chỗ an tĩnh thật ra  cũng không ít, chẳng qua…… Nghĩ đến sau khi Khương cử nhân bị phát hiện lại bị quấy rầy. Sau đó cũng đổi chỗ ở vài lần, chính là kết quả cũng không được như mong muốn, không bằng giải quyết từ căn nguyên.”

Kỳ thật Khương Khải Thịnh cũng không nghĩ dấu diếm, chẳng qua có chút khó có thể mở miệng nói thôi:

“Không biết vì sao, luôn có nữ tử ở con đường phía trước nhà ta thường hay đánh rơi vài thứ.”

Võ Bình Hầu phu nhân thần sắc bình tĩnh.

Khương Khải Thịnh:

“Ngay cả trong phòng của ta đều có người xa lạ thừa dịp ta không có nhà đột nhập vào, trong viện còn thường xuyên có vài thứ vô duyên vô cớ để vào.”

Võ Bình Hầu phu nhân: “……”

Nhưng thật ra Võ Bình Hầu cũng tập mãi thành thói quen:

“Có phải hay không đồ vật của nữ tử lưu lại?”

Khương Khải Thịnh gật đầu.

Võ Bình Hầu đồng tình mà nhìn hắn một cái:

“Không có việc gì, trước khi ta thành thân cũng thường xuyên gặp được chuyện như vậy.”

Võ Bình Hầu phu nhân cũng nói:

“Sợ là của nữ tử ái mộ ngươi muốn diễm ngộ .”

Khương Khải Thịnh giật giật môi:

“Ta không nghĩ ngủ một giấc tỉnh lại, liền phát hiện trong phòng có thêm nhiều đồ vật.”

Kia đã không phải diễm ngộ, mà là hoảng sợ.

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn bộ dáng Khương Khải Thịnh, cố nhịn rồi mà vẫn lại nở nụ cười:

“Ta kể với ngươi một sự kiện thú vị, năm đó có một ngày phu quân ta đang định đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, hắn liền đứng dậy đẩy cửa sổ ra thấy, bên ngoài đứng một vị thiếu nữ một thân bạch y tóc đen rối tung trong tay cầm lồng đèn.”

Nhắc tới năm đó chật vật, Võ Bình Hầu cũng là dở khóc dở cười:

“Ta còn tưởng rằng gặp quỷ, lúc ấy kêu la thảm thiết, đem mọi người đều  kinh động, cuối cùng mới biết được bất quá là cô nương, cũng không biết là nghĩ như thế nào, nói ái mộ ta cố tình muốn giả thần giả quỷ nửa đêm tới dọa người.”

Võ Bình Hầu phu nhân suy tư một chút:

“Liền tính ngươi thay đổi chỗ ở cũng có thể tra ra được còn lặng yên không một tiếng động làm an bài như vậy, sợ không phải người thường, ngươi là người muốn tham gia khoa cử, nếu là cùng chúng ta quan hệ thân cận quá, sợ là không được quan thanh liêm thích, thậm chí bị người hoài nghi leo lên quyền quý.”

Khương Khải Thịnh nghiêm mặt nói:

“Võ Bình Hầu phu nhân đừng lo, đối với ta mà nói những cái đó bất quá là hư danh, Tô đại nhân đối đãi ta như thế nào, hầu gia cùng phu nhân lại là như thế nào đãi ta, lòng ta rõ ràng, nào có được tiện nghi còn muốn làm ra vẻ thông minh đạo lý.”

Võ Bình Hầu nói:
“Ngươi là người minh bạch.”

Khương Khải Thịnh ánh mắt chân thành tha thiết:

“Đến vàng còn có người ngại tục khí, chẳng lẽ ta có thể so sánh với vàng còn trân quý hơn?”

Võ Bình Hầu phu nhân đối Khương Khải Thịnh càng thêm vừa lòng:

“Nói như vậy, nhưng thật ra ta có một chỗ thích hợp, để ta phân phó hạ nhân.”

Võ Bình Hầu chỉ điểm:

“Trong phủ ta có một Tàng Thư Các,  ta bảo nhi tử mang ngươi đi nhìn một cái, nhìn xem có thích hợp hay không.”

Khương Khải Thịnh nghe vậy tràn đầy kinh hỉ, đứng dậy thái độ cung kính mà ôm quyền hành lễ:

“Tạ hầu gia.”

Võ Bình Hầu sai người gọi Tô Bác Viễn lại đây, giới thiệu hai người nhận thức, bảo Tô Bác Viễn mang Khương Khải Thịnh đi Tàng Thư Các.

Chờ Khương Khải Thịnh rời đi, Tô Minh Châu lúc này mới từ sau bình phong đi ra, Võ Bình Hầu phu nhân hỏi:

“Ngươi thấy như thế nào?”

Tô Minh Châu nói:

“Chỉ là so với phụ thân kém hơn một ít.”

Võ Bình Hầu nghe vậy trên mặt tràn đầy tự đắc:

“Thật là cũng không có biện pháp, ai làm mẫu thân ngươi có phúc khí.”

Võ Bình Hầu phu nhân:

“Xem ra ngươi vừa lòng.”

Tô Minh Châu ừ một tiếng, thái độ tự nhiên hào phóng, cũng không cảm thấy thẹn thùng:

“Hắn là người thông minh.”

Võ Bình Hầu nhìn bộ dáng nữ nhi:

“Ta đã biết, ta sẽ đi thử trước một chút.”

Tô Minh Châu nói:

“Nếu là hắn đồng ý, khiến cho con gặp mặt hắn thì tốt?”

Võ Bình Hầu phu nhân nói:

“Có thể như thế.”

Tô Minh Châu thấy cha mẹ còn có chuyện muốn nói, liền rời đi trước.

Võ Bình Hầu phu nhân thở dài:
“Minh Châu còn không có thông suốt.”

Võ Bình Hầu ôm thê tử, không lo lắng:

“Chuyện gả chồng đối với Minh Châu cũng giống như học cầm, luyện chữ, bất quá chỉ là một sự kiện mà thôi, nàng còn không hiểu tình cảm nam nữ, cũng không hiểu thích cùng để ý, chuyện này đối với Minh Châu cũng là chuyện tốt.”

Võ Bình Hầu phu nhân giận trượng phu liếc mắt một cái.

Võ Bình Hầu nhìn thê tử tràn đầy tình yêu:
“Đừng lo lắng, tình cảm giữa phu thê sẽ có ngày con chúng ta sẽ thông suốt minh bạch.”

Võ Bình Hầu phu nhân có chút do dự:

“Nếu là đến lúc Minh Châu đã hiểu, người nàng thích lại không phải trượng phu của nàng, muốn như thế nào cho phải?”

Võ Bình Hầu khẩu khí bình tĩnh:

“Thì Hòa li thôi, tóm lại sẽ cho Minh Châu như ý.”

Võ Bình Hầu phu nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:

“Khương Khải Thịnh kia là người minh bạch hơn nữa lại có dã tâm, bất quá như vậy là chuyện tốt, chỉ cần là người minh bạch thì sẽ đối tốt với Minh Châu.”

Võ Bình Hầu nói:

“Ta đi nói chuyện cùng hắn nói.”

Trong Tàng Thư Các, Tô Bác Viễn âm thầm quan sát Khương Khải Thịnh, chờ Khương Khải Thịnh chọn hai quyển sách đến bàn bên cửa sổ lật xem, đột nhiên hỏi:

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Khương Khải Thịnh trong lòng có chút kỳ quái:

“Mười tám.”

Tô Bác Viễn tính toán trong lòng tính, mười tám tuổi đỗ cử nhân xem ra tài học cũng không tồi coi như xuất chúng, thật ra miễn cưỡng xứng đôi cùng muội muội, hơn nữa Khương Khải Thịnh lớn lên dễ nhìn, hắn biết  muội muội nhà mình đối với người đẹp hoặc là đồ vật luôn vẫn kiên nhẫn hơn một ít:

“Có người trong lòng không?”

Khương Khải Thịnh ánh mắt lóe lóe, nhìn về phía Tô Bác Viễn, nói:

“Đại trượng phu không lập nghiệp thì chưa nghĩ tới thành gia?”

Tô Bác Viễn gật gật đầu:
“Được, giữ mình trong sạch khá tốt.”

Khương Khải Thịnh thấy Tô Bác Viễn lại bắt đầu phát ngốc không biết đang nghĩ cái gì, liền mở sách ra đọc, trong lòng trầm tư suy tư ý tứ Tô Bác Viễn, lại liên tưởng đến thái độ Tô Tri Phủ mấy năm nay đối với hắn, thường thường ám chỉ hắn đại trượng phu không cần vội vã thành gia, ẩn ẩn có chút suy đoán.

Võ Bình Hầu chỉ có một nam một nữ, mà Tô Tri Phủ chỉ có hai cái nhi tử.

Nhưng Võ Bình Hầu trừ bỏ Tô Tri Phủ vị này là đệ đệ ruột, còn có một vị thứ xuất huynh trưởng, chẳng lẽ Võ Bình Hầu muốn cùng hắn kết thân, đem chất nữ gả cho hắn?

Chính là không biết là con vợ cả hay vẫn là thứ xuất, kỳ thật bất luận là ai, với hắn mà nói đều có lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro