Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian để Bạch Mộng Nghiên chuẩn bị cho cuộc thi múa không còn nhiều nữa.

Cô bé vô cùng nghiêm túc và cố gắng tập luyện, đứng trước gương, từng động tác, từng biểu cảm đều cực kỳ chỉn chu.

Thái Từ Khôn lặng yên ngồi trên sàn ở phòng tập, một chân co lên, tay trái gác lên đầu gối, tay phải cầm một chai sữa tươi, dựa nửa người vào khung cửa, chăm chú ngắm nhìn.

Hai năm qua cậu chẳng học hành gì ở trường Nhất Trung cả, chỉ luyện ra được kỹ năng trèo tường thuần thục thôi, nhảy qua ban công cũng rất dễ dàng.Hai nhà vốn ở cạnh nhau nên sân thượng cũng ngay sát, cậu chỉ cần nhảy một cái là có thể sang được nhà của cô bé hàng xóm mà cậu ngày ngày nhớ nhung rồi.

Chuyện lén lút vụng trộm rất vô lại này của thiếu gia nhà họ Thái cũng không phải lần một lần hai, mà cậu lại rất giỏi dụ dỗ Bạch Mộng Nghiên không được mách người lớn, thêm nữa phòng tập lại có cách âm, nên dù Bạch Đại Xuyên có cẩn thận thế nào thì cũng chưa từng phát hiện ra.

Thái Từ Khôn ngồi yên nhìn Bạch Mộng Nghiên khiêu vũ, cậu không biết gì về bộ môn này cả, càng không thể hiểu được ý nghĩa của các động tác cử chỉ khi khiêu vũ cổ điển, cậu chỉ biết là Bạch Mộng Nghiên nhảy rất đẹp, nhìn giống như các mỹ nhân trong tranh mà Thái Xung đã mua với giá cao vậy, dáng vẻ thướt tha duyên dáng.

Lấy tính cách của Thái tiểu thiếu gia ra mà nói thì rất ít khi cậu an tĩnh như thế này, cậu rất giống Thái Xung, tính tình phóng khoáng lại có phần quái đản, không bao giờ chịu ngồi yên. Mà lúc này đây Bạch Mộng Nghiên đang nhảy múa vô cùng uyển chuyển như mây bay, ngay cả điệu nhạc cũng êm đềm như nước hồ gợn sóng. Thái Từ Khôn vốn không mấy quan tâm đến những môn nghệ thuật tao nhã này, nhưng vì cái người đang múa kia là Bạch Mộng Nghiên, nên cảm xúc của cậu cũng trở nên khác biệt hẳn.

Đôi khi Thái Từ Khôn nghĩ, cái cô nhóc Bạch Mộng Nghiên kia hình như từ nhỏ đã hạ độc cậu thì phải, không thì tại sao cậu cứ luôn một mực khăng khăng cảm thấy Bạch Mộng Nghiên là người tốt đẹp nhất chứ?

Phòng tập được cung cấp đầy đủ ánh sáng, từng mặt gương đều phản chiếu hình bóng của Bạch Mộng Nghiên, cô bé đang tập múa bài "Xuân giang hoa nguyệt dạ", là bài múa đơn ở đêm chung kết, trang phục là một chiếc váy lụa mỏng màu xanh ngọc bích, chất vải rất mỏng nhẹ, làm tôn lên vòng eo mảnh mai của cô bé.

Bạch Mộng Nghiên làm động tác cúi người rất đẹp, có thể là do năng khiếu và luyện tập nhiều năm, nên hông của cô bé mềm như không có xương vậy.

Lòng bàn tay của Thái Từ Khôn hơi ngưa ngứa, tay cầm chai sữa thật chặt, không tự chủ được mà nghĩ đến hoàng hậu Triệu Phi Yến, một người múa rất đẹp, bà là phi tử của Hán Thành Đế, vô cùng xinh đẹp, chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng đủ làm rung động lòng người.

Triệu Phi Yến thực sự thế nào thì Thái Từ Khôn không biết, cậu chỉ biết rằng, nếu lúc này Bạch Mộng Nghiên quay ra cười với cậu một cái thôi là có thể cậu sẽ không kìm chế được mà chạy nhào tới trước mặt cô bé.

Bạch Mộng Nghiên đang nhảy đến đoạn cuối, làm động tác tay chống cằm yểu điệu.

Cô bé coi Thái Từ Khôn là khán giả, cứ thế nhìn cậu cười, mắt chớp, tay nhẹ nhàng giơ lên.

Mơ ước đã trở thành hiện thực rồi.

Thái Từ Khôn có hơi kích động, hạnh phúc tới quá đột ngột khiến cho cậu nhất thời quên mất là cô bé đang khiêu vũ, lập tức đứng lên, bước ba bước đi đến trước mặt cô bé, sau đó quỳ gối xuống nhìn lên.

Đợi đến khi định mở miệng nói thì cậu mới phản ứng kịp, cực kỳ ngại ngùng đưa tay lên sờ dúm tóc trên đầu.

"Anh đang làm gì vậy?" Bạch Mộng Nghiên phì cười hỏi.

Thái Từ Khôn da mặt dày, cậu uống một ngụm sữa tươi, mạnh miệng cáo trạng trước: "Không phải em gọi anh tới sao? Em làm thế này này..." Cậu bắt chước ánh mắt của Bạch Mộng Nghiên, chớp hai cái, sau đó lại đưa tay ra, ngón trỏ khẽ cong lại rồi ngoắc ngoắc như đang gọi chó, "Nên anh mới tới đấy chứ."

"Động tác của em nào có khoa trương như vậy!" Bạch Mộng Nghiên bực mình nói: "Em múa cực kỳ có hàm súc đó!"

Hàm súc sao? Thái Từ Khôn thật sự không nhìn ra, nhưng thấy cô bé cau mày không vui, cậu đành phải thỏa hiệp: "Được rồi được rồi, Bạch cô nương rất có hàm súc."

Cậu làm động tác giơ tay đầu hàng, Bạch Mộng Nghiên không có biện pháp với Thái Từ Khôn mặt dày, chỉ sửa sang lại váy rồi nói: "Bị anh cắt ngang nên em lại phải bắt đầu lại từ đầu đây này!"

"Gì mà bắt đầu lại từ đầu chứ, đừng tập nữa đừng tập nữa!" Thái Từ Khôn nắm lấy vai cô bé, ấn cô bé ngồi xuống, sau đó chạy đi lấy khăn mặt, lại vặn nhỏ nhạc nói: "Nếu lỡ rồi thì em ngồi nghỉ ngơi một lúc đi."

Bạch Mộng Nghiên ngồi xuống, tâm trạng căng thẳng thoáng chốc được buông lỏng, nhẹ nhàng hít thở, cầm lấy khăn Thái Từ Khôn đưa rồi lau mồ hôi.

Ngực cô bé hơi có độ cong, lúc thở mạnh nhìn thấy nó lên xuống rất rõ.

Thái Từ Khôn dời mắt, lại đi ra cầm một chai nước đưa cho Bạch Mộng Nghiên: "Mệt như cún con rồi." Cậu bĩu môi, xán lại gần nói: "Chúng ta nói chuyện chút được không? Anh thấy em nhảy như thế là rất đẹp rồi, còn tập nữa thì sẽ không chừa lại một con đường sống cho những thí sinh khác mất, nên dừng lại nghỉ ngơi thôi."

"Anh nói nhảy đẹp thì là đẹp thật sao?! Anh đâu phải là ban giám khảo." Bạch Mộng Nghiên khó có khi chê cậu, dứt khoát đẩy cái mặt đang dí sát vào mình ra.

"Tất nhiên anh nói đẹp là đẹp, ban giám khảo mà thấy không đẹp thì chứng tỏ mắt bọn họ mù rồi." Thái Từ Khôn đắc ý nói, còn véo nhẹ cằm Bạch Mộng Nghiên: "Nghe lời anh, nhé?"

Giọng của cậu rất nhẹ nhàng trầm thấp, dịu dàng dỗ dành, giống như một vò rượu dụ người ta uống say. Bạch Mộng Nghiên đỏ cả mang tai, trong nháy mắt cảm thấy hơi hoảng hốt, tim như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho cổ họng cô bé khô rát, chỉ thoáng chốc đã uống hết cả chai nước.

"Khát đến vậy sao?" Thái Từ Khôn nhướn mày, "Ra nhiều mồ hôi như vậy, không khát mới là lạ." nói xong cậu lại nhìn xung quanh để tìm nước.

Bạch Mộng Nghiên mấy hôm nay tập rất hăng say, bình nước trong phòng tập cũng đã cạn rồi, Thái Từ Khôn nhìn ra cửa phòng, cau mày hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám xuống nhà lấy nước.

Không biết vì sao mà cậu cực kỳ sợ Bạch Đại Xuyên, trước mặt vị trưởng bối này cậu hoàn toàn không có một chút uy phong nào, bước đi cũng khôngdám qua loa, nói chuyện càng không dám lớn tiếng, một mực cung kính, chỉ còn thiếu nước là không cúi gập người xuống mà chào thôi.

"Em không khát." Bạch Mộng Nghiên nhỏ nhẹ nói, Thái Từ Khôn nghe mà không cảm thấy có sức thuyết phục gì cả.

Cậu cầm lấy chai sữa của mình, lắc lắc, còn khoảng hơn nửa, lập tức đưa tới: "Em uống tạm đi, Thái Xung đặt mua từ nước ngoài đấy, ngon lắm."

Dáng vẻ của cậu hệt như đang dâng tặng một vật gì quý hiếm vậy, hai mắt còn tỏa sáng lấp lánh.

Chai sữa có cắm ống hút trong suốt, bên trên có dính chút sữa tươi, kèm theo cả dấu răng.

Ánh đèn trong phòng tập rất sáng, nên dấu răng càng hiện rõ hơn.

Là dấu răng của Thái Từ Khôn cắn mà thành.

Bạch Mộng Nghiên khẽ giật mình, thân thể co lại, mắt tự nhiên lại nhìn vào môi Thái Từ Khôn.

Môi của Thái Từ Khôn khá mỏng, nhờ ánh đèn chiếu vào mà trông đỏ rực lên, Bạch Mộng Nghiên tưởng tượng ra cảnh Thái Từ Khôn híp mắt, tay gãi đầu uống sữa tươi một cách thỏa mãn, liền nhút nhát xua tay: "Em thật sự không khát mà."

Chỉ một chai sữa nho nhỏ mà giống như độc dược vậy, khiến cho cô bé không thể né tránh.

Dấu răng trên ống hút kia không ngừng nhắc nhở cô bé một điều, đó là chai sữa mà Thái Từ Khôn đã uống qua.

Thái Từ Khôn xưa nay bá đạo, không đợi Bạch Mộng Nghiên xua tay, cậu đã dứt khoát nhét chai sữa vào lòng Bạch Mộng Nghiên, tay giữ cái ống hút rồi cho thẳng vào miệng cô bé, nói: "Tự dưng lại phát ngốc cái gì vậy? Uống nhanh đi!"

Cái ống hút có dính sữa nên Bạch Mộng Nghiên lập tức nếm được mùi vị thơm ngọt, trong nháy mắt, cô bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Thái Từ Khôn để chai sữa vào trong tay Bạch Mộng Nghiên rồi buông tay ra, Bạch Mộng Nghiên sợ làm đổ nên không còn cách nào khác là phải nhận lấy.

"Không ngon à?" Thái Từ Khôn thấy cô bé vẫn không nhúc nhích thì liền hỏi.

Đôi môi của Bạch Mộng Nghiên giống như một đóa anh đào, lúc kinh ngạc liền hơi mở ra một chút, nhìn vô cùng đáng yêu.

"Chai này anh uống qua rồi mà..." Bạch Mộng Nghiên để chai sữa xuống, nhưng vị ngọt trên môi thì vẫn chưa tan đi.

"Anh uống qua rồi thì làm sao?" Thái Từ Khôn duỗi thẳng hai chân ra sàn, hai tay chống sau lưng, "Trước kia chúng ta còn uống chung một ly nước, ăn chung một chén cơm đấy." Cậu bất mãn cau mày, "Có uống qua rồi thì cũng không kinh đến vậy đâu, cô nương à, đừng có phiền phức nữa."


Bên ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của Giang Song Lý, cô gọi Bạch Mộng Nghiên xuống nhà ăn trái cây.

Vẻ mặt vui vẻ của Thái Từ Khôn bỗng chốc trở nên căng thẳng, cậu cảnh giác ngồi dậy, hai tay theo thói quen ôm chặt hai má Bạch Mộng Nghiên, nói: "Anh đi đây, đừng tập luyện nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, sáng mai anh đưa em đi thi, ở đó cổ vũ em."

Nói xong cậu liền mở cửa sổ ra rồi chạy trốn rất nhanh, Bạch Mộng Nghiên nhìn ra cửa sổ, thấy cậu rất quen cửa quen nẻo mà vượt tường nhảy vào nhà mình.

Cô bé đã trông thấy Thái Từ Khôn trèo qua sân thượng nhiều lần, lần nào nhìn cũng thấy sợ hãi.

Trong lòng bàn tay vẫn còn cầm nguyên chai sữa, Bạch Mộng Nghiên không tự chủ được mà thở dài, há miệng ngậm cái ống hút, uống một ngụm sữa tươi.

Lúc nuốt xuống một ngụm sữa ngon ngọt, cô bé mới giật mình tỉnh ngộ, chai sữa đang cầm bỗng trở nên nóng hổi.

Cái này có được coi là...

Hôn gián tiếp hay không?

Bạch Mộng Nghiên không còn tâm trạng mà luyện tập nữa, cô bé tắt nhạc đi, cuối cùng cũng không vứt chai sữa mà lại cẩn thận giấu trong phòng thay đồ, sau đó tắt đèn đi xuống nhà.

Thấy phòng tập đã tắt đèn, Thái Từ Khôn biết là Bạch Mộng Nghiên không luyện tập nữa, cậu vô cùng vui vẻ mà huýt sáo.

Thái Xung mở cửa phòng con trai ra, cầm đĩa hoa quả đã cắt gọt cẩn thận lên bàn học của con. Trên bàn học của Thái Từ Khôn không có quyển sách nào, chỉ có một cái máy tính và rải rác mấy thứ đồ điện tử.

Thái Xung cầm lấy cái đĩa game "Truyền Kỳ" lên xem, môi mím chặt, chân mày cau lại, cuối cùng thở dài rồi đặt xuống.

"Làm gì vậy?" Thái Từ Khôn từ trên sân thượng trở lại thì trông thấy cảnh này, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu.

Thái Xung theo bản năng cho tay ra sau lưng, im lặng một lát.

Thái Từ Khôn không tức giận, cậu chỉ bình tĩnh hỏi thôi, ý thức được sự thay đổi này, trong lòng Thái Xung có phần vui sướng, hắn chỉ vào đĩa hoa quả, nói: "Bố thấy trời nóng quá nên gọt hoa quả lạnh cho con ăn."

"Ừ." Thái Từ Khôn đáp, sau đó cậu ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn xuống đất.

Cậu không đi đến cạnh bàn học, cũng không có hứng thú với đĩa hoa quả kia.

Thái độ lạnh nhạt này khiến cho tim Thái Xung bỗng chốc nguội lạnh, hắn vuốt mi tâm, nói: "Con nếm thử xem, nếu ngon thì bố lại mua." hắn cầm tay nắm cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng Thái Từ Khôn chính là sân thượng, hướng ra mặt hồ, cậu nhìn ra cửa sổ, sau đó lại nhìn đĩa hoa quả trên bàn.

Chắc bây giờ Bạch Mộng Nghiên đang cùng bố mẹ ăn hoa quả, người một nhà ngồi trong phòng khách, nhất định Bạch Mộng Nghiên là người tham ăn nhất, giống như một chú chuột nhỏ vậy.

Cửa còn chưa đóng, Thái Từ Khôn đã nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Đừng đi, cùng nhau ăn."

Động tác đóng cửa của Thái Xung lập tức dừng lại, hắn mạnh mẽ đẩy cửa ra, hai mắt sáng rực lên.

"Con ăn một mình không hết, đừng để lãng phí." Thái Từ Khôn phiền não gãi đầu, cực kỳ mất tự nhiên giải thích.

"Được." Thái Xung thoải mái cười, dường như tâm nguyện lớn lao đã được hoàn thành.

Một câu nói hời hợt "Hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe." đã khiến cho Thái Xung vô cùng kích động, lúc này lại được cùng con trai ngồi trong phòng ăn hoa quả, Thái Xung hạnh phúc đến nỗi hai mắt rưng rưng.

Hắn nhạy cảm nhận ra được là con trai có sự thay đổi, chướng ngại ngăn cách giữa hai người bỗng chốc có một khe hở, được ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào.

Đĩa hoa quả này, Thái Xung cảm thấy cực kỳ ngọt.

Hắn nhìn phòng con trai một chút, trông thấy cái thùng sữa tươi đã được mở, liền gợi chủ đề để nói chuyện: "Sữa kia uống ngon không?"

Hắn biết con trai thích nhất là uống sữa tươi, cho nên đi đâu cũng không quên mua một thùng về.

"Ngon." Thái Từ Khôn trong lòng bối rối, hừ một cái, cảm thấy nói vậy không được ổn lắm nên lại bổ sung: "Nhưng hơi ngọt, hôm nay mới vừa uống một chai nhưng chưa uống hết."

Chưa uống hết...

Thái Xung gượng gạo cười: "Con không thích lắm à? Vậy để bố đổi lại..."

"không phải." Thái Từ Khôn cắt ngang, "Tiểu Mộng Nghiên khát nên uống rồi." Vừa nhắc đến Bạch Mộng Nghiên là miệng cậu lại như cái máy hát, "Em ý còn dám chê, nói là con đã uống qua rồi, trước đây không phải vẫn thường uống chung sao? Bây giờ lại bắt đầu ghét bỏ."

Khó có khi cậu nói nhiều với Thái Xung như vậy, làm tay của Thái Xung khẽ run lên.

"Con gái lớn mà, uống chung một chai sữa sẽ cảm thấy mất tự nhiên." Thái Xung nói, "Làm vậy cũng có thể coi là hôn gián tiếp đấy nhé."

Một câu cuối kia đã thành công khiến Thái Từ Khôn tỉnh ngộ.

Tim của cậu đột nhiên đập loạn không ngừng, mặt hơi đỏ lên, trong đôi mắt ánh lên đủ loại màu sắc.

Nhân tiện lần này, Thái Từ Khôn hỏi luôn Thái Xung: "Vậy dạo gần đây Tiểu Mộng Nghiên bắt đầu không để ý tới con là có ý gì? Em ý cứ trốn con, nhưng lúc ngồi học lại toàn nhìn trộm..."

Cậu vội vàng miêu tả lại trạng thái của Bạch Mộng Nghiên, ánh mắt ham học hỏi nhìn Thái Xung.

Hai mắt Thái Xung hơi cay cay, nhưng hắn cố gắng mở to mắt, kiên nhẫn giải thích: "Chắc là Tiểu Mộng Nghiên xấu hổ rồi." Lại sờ dúm tóc trên đầu con trai, nói: "Con trai ngốc, Tiểu Mộng Nghiên cũng thích con đấy."

Thái Từ Khôn há to miệng, không thể thốt lên một câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro