Chap 1 Ai !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T6-09/09/2005
Ngày họ gặp nhau
Cái ngày định mệnh
Không nên tồn tại

Trời mưa như trút nước, đây cũng là giờ tan trường của các học sinh, 1 số người bị kẹt lại tại trường, số khác che ô hoặc lội mưa ra bến xe.

Ở đâu đó trong thành phố, 1 thiếu niên với mái tóc dài trắng xóa, ướt sũng dưới làn mưa. Tay trái bám vào bức tường đi những bước nặng nề, tay phải ôm bụng nơi chiếc áo sơ mi nhuốm màu máu đỏ. Máu hòa cùng nước mưa 1 màu đỏ thẫm, những bước hắn đi nặng nề như muốn ngã.

Đôi mắt bắt đầu mờ dần. "Đây là khu ...chúng nhất định ..."hắn lẩm bẩm.

Không chống đỡ nổi, hắn khuỵu gối xuống đất, miệng thở dốc. Đành vậy. Hắn ngồi dựa tường trước cổng 1 nhà dân, mắt hắn mờ đi rồi dần nhắm lại, hắn ngất ngay tại đấy. Tay phải vẫn đặt trên bụng nơi vết thương chảy máu, máu theo dòng nước lan rộng chảy dài về hướng mặt trời lặn- hướng Tây.

Chạy dọc theo dòng nước chạm tới chân 1 cô bé cao khoảng m60 mặc bộ đồ học sinh, tay cầm chiếc ô màu xanh nước nhạt, mái tóc hồng ngang lưng nhưng đôi mắt có phần kỳ dị.

Cô nhìn thứ nước đang phai màu đó chảy qua chân mình, tò mò đi tìm nơi nó xuất phát. Cách không xa, cô thấy hắn.

Đi từng bước tới gần, cô ngạc nhiên, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ấy với nước da trắng sáng, bộ đồ hắn mặc cũng là màu trắng nhưng giờ đã nhuốm đỏ khắp thân người.

Cô cúi xuống, xem kĩ gương mặt ngất lịm đi.

Đấy là 1 cậu trai, cô đoán tầm tuổi cô cao khoảng m80. Ngón tay cô tùy tiện chạm vào mặt hắn. Cô gọi: "Nè cậu gì ơi, cậu chết chưa?"

Không nghe thấy hồi đáp, ngó xuống vết thương trên bụng, cô cảm nhận điều chẳng lành. Quan sát toàn thân cũng có vài vết thương nhỏ chắc chỉ mới đây thôi, cô đứng dậy ngó nghiêng xung quanh.

Bất ngờ thay, hắn nằm trước nhà cô, cô nhìn lại hắn, tóc trắng đẹp thật ! Cô đưa cây dù đang cầm vào tay hắn rồi cầm cặp mình che mưa chạy vào nhà.

Cô gọi lớn cha mẹ rồi vào canh phòng cạnh đó lấy hộp cứu thương, cha mẹ cô chưa hiểu chuyện gì. Cô nhờ mẹ chuẩn bị chỗ ngủ, nhờ cha cùng cô ra ngoài. Tuy họ không biết cô muốn gì nhưng cũng phối hợp theo, che chiếc ô khác cho cha, cô kể: "Có người bị thương trước nhà mình cha ơi"

"Để cha ra xem" Ông đáp.

Ra ngoài cổng, thấy hắn chảy rất nhiều máu, linh cảm ông mách bảo: "nguy hiểm"

Không chần trừ, ông cúi xuống xem rồi bế hắn vào trong, không đợi bước chân con gái mà gọi mẹ cô: "Bà nó ơi, có chỗ chưa?" cô muốn chạy theo nhưng lại thôi, bèn nhặt lại cây dù trên đất.

Gì đây? Một sợi dây truyền bị đứt, với mặt dây hình chữ thập, ở giữa có khắc con nhện bò trên tơ, đẹp thật đấy ! Cô nhặt lên bỏ vào túi rồi nhanh chóng vào trong.

Cất 2 cây dù trên tay cô bắt đầu cứu người.

Cha cô cởi áo cậu ta kiểm tra tình hình, mẹ gọi điện cho bác sĩ, cô đi lấy cho cậu ta cái áo rồi chạy lại giúp họ băng bó, sơ cứu và cầm máu 1 cách thuần thục.

Một lúc sau bác sĩ tới, anh ấy khám cho cậu ta mà cảm thán: "Không ngờ, mưa như thế mà máu cậu ta vẫn còn để sống, đúng là kì tích mà !"

"Anh tin sao?"

"Không, anh chỉ tin vào khoa học thôi" Yanagi trả lời "Anh cũng xong rồi, việc còn lại nhờ em nhé"

"Vâng ạ, cảm ơn anh rất nhiều "

"Không sao, mai anh lại đến "

Khám xong, bác sĩ - anh Yanagi dặn dò tôi đôi việc, tôi vừa nghe vừa lau tóc cho cậu bạn không quen này.

"Cũng may cậu ta gặp được nhà em, không thì không biết giờ đang phương trời nào!" Anh vừa nói vừa thu dọn đồ nghề.

"Vâng, đúng là may thật, phải không ?"...

Tôi nhìn xuống cậu ta mà hỏi. Thật ra, gia đình tôi cũng chẳng phải bác sĩ hay gì. Chỉ là em gái tôi, con bé theo trường y, nên có chỉ vài bước sơ cứu cơ bản.

Hiện tại ở nhà không có ai, tôi ngắm xuống gương mặt đang ngủ trước mắt mình, phải công nhận. Rất đẹp, như con gái vậy, chỉ không biết....

Ngẫm nghĩ chút, tôi thử chạm vào gương mặt ấy: "Cậu đẹp thật đấy" Tôi có chút ngạc nhiên.

———

- "Anh hai...anh nhìn nè, đẹp lắm đúng không, anh hai..."

Một cậu bé tầm 6-7 tuổi cầm trên tay 1 viên đá lấp lánh chạy đến chỗ anh trai mình. Khoe chiến tích vừa tìm được. Nhưng anh ta không để tâm, còn chả thèm liếc cậu 1 cái mà đã mắng cậu "là 1 kẻ phiền phức" rồi quay đi với cuốn sổ nghiên cứu trên tay.

Mọi thứ kết thúc. Tôi nhận ra người anh vô tâm đó chính là mình.

Khi mở mắt lần nữa. Tôi thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh toàn "đồ cổ" chính xác hơn, tôi nhận ra chúng là đồ cổ, nếu không đã nghĩ chúng là những món đồ cũ cần bỏ đi nhưng lại được giữ gìn cẩn thận.

Tôi nhớ mình đang chạy trốn, bị thương, và .....Một cô gái !

"Anh tỉnh rồi à? " Tôi đơ ra. Em ấy mặc bộ đồng phục học sinh trường Heiwa , mái tóc hồng, xoăn nhẹ, dài ngang lưng. Nhưng điều khiến tôi để ý lại là đôi mắt em.

Rõ ràng, bề ngoài em như một thiên thần nhỏ, nhưng con ngươi lại của quỷ dữ. Cảm giác như, nó có thể nhìn thẳng vào linh hồn tôi. "Anh thấy sao rồi?"

"Hử, ùm. Tôi ổn" Tôi định thần lại sau câu hỏi của em.

"Vậy à !"

"Ùm" ....Thật yên tĩnh... "Tôi ở đây bao lâu rồi?"

"Để xem" ... Em đưa tay lên ngẫm nghĩ "Có lẽ là..., 3 ngày"

Em cười, đưa ba ngón: trỏ, giữa và cái lên biểu thị.

"Đã lâu vậy rồi à?" Tôi hỏi lại.

"Chắc anh cũng đói rồi, có muốn ăn chút gì không ?"

"Không cần, tôi-rộp~-um" tiếng bụng tôi kêu lên. Em cười nhẹ. Ngại chết mất!

Đúng là tôi đang rất đói, tính cả lúc ngất đi - ở đây thì đã 5 ngày rồi tôi chưa ăn gì.

"Em vừa nấu xong chút cháo, anh ăn đi kẻo nguội" Vừa nói, em vừa đẩy bát cháo qua chỗ tôi.

Giờ không ăn thì tôi chẳng còn sức mà làm gì. Tôi nhận lấy bát từ em, cảm ơn rồi ăn từng thìa.

Em ấy cứ nhìn tôi, cảm giác có chút khó sử.

Em cười tươi cất tiếng.

"Tóc anh đẹp thật đấy"

"Cảm ơn" tôi đáp xã giao.

Em ấy lấy chiếc lược nhỏ xíu trong chiếc balo nhỏ tiến lại chỗ tôi, tôi vội cảnh giác.

"Xin lỗi, em không làm gì đâu, em hứa, chỉ là... anh mới dậy, tóc còn hơi rối, em có thể chải lại chút cho anh, được không?"

Vừa nói em vừa chỉ tay vào chiếc lược nhỏ, cũng chẳng có lí do để từ chối, tôi khẽ gật đầu.

"Ừm. Sao cũng được"

Tôi thả lỏng người, bàn tay nhỏ chạm vào tóc tôi, tôi đảo mình nhẹ, khựng lại đôi chút.

"Anh có sao không? Còn đau chỗ nào sao?"

"Không sao, cháo ngon lắm, cảm ơn"

"Tóc anh, thật sự, rất đẹp đấy. Dài óng ả, anh nuôi bao lâu rồi?"

"Từ năm 6 tuổi"

"Giời anh bao nhiêu?"

"hừ..." Tôi im lặng không hồi đáp.

Em vẫn tiếp tục chải, đợi vài giây rồi cất tiếng: "nhà anh ở đâu"

"Xa lắm" Tôi đáp rồi em hỏi "Anh có anh chị em gì không"

"Tôi có 1 đứa em trai, còn cô?"

"Em gái, nhưng mà con bé không ở đây, em ấy muốn làm bác sĩ nên...."

Xuất buổi trò chuyện, em tuyệt nhiên không hỏi sao tôi bị như thế. Em nói bác sĩ bảo tôi cần nghỉ ngơi nhiều, không nên vận động mạnh sẽ làm hở vết thương.

Tôi cảm ơn em lần nữa, em chải xong tôi cũng ăn xong, bỏ bát xuống, tôi nhìn ngó xung quanh.

Canh nhà của thời đại cũ nhưng lại rất mới, có vẻ được bảo quản rất tốt, làm tôi chợt nhớ đến....

Mắt tôi dừng ngay chiếc đồng hồ trên kệ "12 giời 56 phút rồi, nhanh thật "tôi nói.

"Ôi ! Muộn học mất !" Tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên.

Em lấy vội balo, lon ton chạy ra cửa, không quên cười tươi tạm biệt tôi. Dặn tôi chưa hồi phục nên... "cứ ở đây nghỉ ngơi đi, giờ em phải đi học rồi. Gặp lại anh sau, lát nữa sẽ có người về nên anh đừng lo nhé ! "

Nghe tiếng cửa đóng lại, tôi nhìn qua hướng bên cạnh, kéo rèm.

Bóng hình em vội vàng khuất sau bức tường trông thật nhỏ bé.

Tôi hạ rèm, cầm lấy chén, cố gắng đứng lên ra khỏi phòng. Tôi đi dọc theo hành lang. Ngắm nghĩa một hồi cũng thấy bếp, rửa chiếc chén mình đã ăn, nhìn qua nồi cháo nhỏ bên cạnh. Quả là quái lạ.

Canh nhà ko phải nhỏ, có cả mảnh vườn lớn sau nhà và xung quanh, nhìn nội thất bên trong toàn đồ cổ lâu đời, ngôi nhà này không mới, chỉ là nó được bảo quản rất tốt mà thôi.

Chỉ có điều, nơi đây là khu Kizoku không lí nào một ngôi nhà bình thường với lối kiến trúc của thời đại cũ có thể tồn tại tại đây lâu đến thế. Nhìn có hơi cổ nhưng lại sang trọng hơn nhiều canh có của ăn của để.

Phải biết, kiểu kiến trúc này tồn tại cách đây khoảng 7 thế kỷ , đến cả khu Akuji phát triển chậm còn khó kiếm lại được những canh kiểu này. Thật khó mà tin được.

Tôi trầm ngâm nghĩ ngợi.

Tiếng "cách" của khóa cửa làm đứt mạch suy nghĩ.

"Có người"  Tôi vội núp đi, bỗng chốc cơn đau ập tới khiến tôi chao đảo.

Người phụ nữ đi lướt qua tôi làm tim như ngừng đập....Có thấy không? Tôi vội vòng qua sau tường, vào 1 canh phòng gần đó. Ngồi sụp xuống, mong là không bị hở - vết thương.

"Tối phải nấu canh hầm cho Rin mới được. Gì đây, con nấu cháo ăn sao...!"

Giọng nói người phụ nữ ấy lại làm tôi nhớ đến "kỉ niệm" Hồi bé cũng vậy, sống trong canh nhà thế này, ăn bữa cơm cùng gia đình và đứa em trai luôn miệng :

- "Anh hai, lớn lên em sẽ giống anh"

"Vớ vẩn" thật nực cười. Chẳng thể nữa rồi...

.....

"Sao nhiều thế, hay là cho cậu ta..." Mẹ cô nói.

   "Reng reng ..." tiếng chuông điện thoại bàn kêu lên. Tiếng bước chân chậm rãi tới gần canh phòng hắn trốn.

Nghe thấy tiếng động lạ trong phòng, mẹ cô mở cửa kiểm tra, không nhìn thấy hắn.

Vừa nghe điện thoại bà vừa nhìn vào canh phòng ấy. Cánh cửa kính đối diện bị mở hở ra.

"Gì đây ai lại mở cửa thế này"

-"Cửa gì cơ, sao vậy mẹ ? " đầu dây bên kia hỏi.

"Không có, con đừng lo. Nếu biết con về chắc Rin vui lắm đấy !".....

Cúp điện thoại, mẹ cô vô đóng lại cửa. Cảm giác được có ai đó đã tường ở đây.

.....

Hắn mệt mỏi đi dọc con đường, cơn đau ở bụng nơi vết thương rỉ máu được tay phải che lại. Trong đầu hắn chỉ nghĩ.

"Mình không thuộc về nơi này"

Cô lại đến muộn, mọi người trong lớp đã xuống sân thể dục. Cô từ từ đi xuống, ngồi trên chiếc ghế dài nhìn họ chạy nhảy.

Cô cũng muốn, muốn được chạy nhảy, được nô đùa như bao bạn bè.

Nhưng có lẽ... Cô không được... và không bao giờ được.

  - "Rin à, không được đâu con, con sẽ bị thương mất"

  - "Không sao đâu mẹ, con không cảm thấy đau"

....

Cơn đau.... nó không chạm tới tôi. Cảm giác nóng lạnh vẫn còn nhưng khi bị bỏng thì...

"Tôi không cảm nhận được gì cả. Không một cảm giác gì"

Nó là phép lành, tôi đã từng nghĩ vậy. Chỉ tới khi tôi bị té xe, đập đầu xuống nền đất. Đầu gối tôi lúc đó chảy rất nhiều dung dịch đỏ, cả tóc của tôi nữa, nó dính và tanh, rất dơ nên tôi đi rửa. Nhưng mà nó không hết. Nó cứ chảy vậy, nên tôi đã mặc kệ nó và tiếp tục tập xe.

Khi mẹ biết chuyện, ngay lập tức, họ đưa tôi đi khám. Bác sĩ bảo tôi bị chật khớp chân, bong gân, nhiễm trùng và mất rất nhiều máu. Cả đầu cũng bị thương nặng.

Mẹ mắng tôi, cấm túc tôi trong nhà.

Tại sao? ... Mẹ không cho tôi chạy bộ, vậy chạy xe cũng được chứ? Tôi chỉ mới tập thôi mà! Chỉ là xe đạp thôi!

Tôi không biết làm thế nào mới phải. Nó có làm gì tôi đâu. Tôi đã bị gì chăng ! Tôi không biết, cũng chẳng hiểu nổi họ. Họ chỉ làm quá lên thôi, phải vậy không?

Lớn lên tôi mới biết. Tôi bị congenital analgesia. Một canh bệnh khiến cho người bị mất đi cảm giác đau đớn.

Phải rồi, thứ phép lành mà bạn bè vẫn hay bảo tôi. Nó đã cấm tôi chơi cùng họ. Thứ phép lành tôi tự hào với họ. Nó giam cầm tôi, không để tôi tiếp xúc với bên ngoài.

Tôi thấy mình... như một chú chim... một chú chim khao khát tự do. Chú chim không thể bay lượn, nhìn đồng loại tung tăng trên bầu trời xanh trắng. Chỉ có thể đứng nhìn. Và hằng mơ ước.

"Aoi, dạo này cậu không khỏe sao?" Một bạn học hỏi tôi. Nó đánh thức tôi khỏi mớ suy nghĩ trong đầu. Tôi từ tốn đáp:

"không đâu, tớ rất khỏe, không bị thương ở đâu hết !"

"Vậy sao! Tại dạo này cậu hay đi muộn và về rất sớm, nên bọn tớ hơi lo"

"Cậu nghỉ ngơi nhiều lên nhé, việc trực nhật cứ để bọn tớ"

"Ăn uống đầy đủ vào, kiểm tra sức khỏe thường xuyên đấy !"

Tôi cười với họ: " Cảm ơn các cậu, tớ không sao đâu, tớ khỏe lắm đấy !"

"...."

Lúc nào cũng thế, vẫn luôn có người quan tâm tôi - tôi thật sự "rất biết ơn họ" Chỉ là... tôi thấy mình như gắn nặng vậy "rất— vô —dụng"

Tan học, tôi ra bến xe như thường lệ. Không biết, anh chàng kia có "đau" không nhỉ? Người anh ta lúc đó rất nhiều máu.

Anh Yanagi cũng bảo nó rất nghiêm trọng. Không biết cảm giác nó thế nào.

Tại sao? Anh ta bị gì nhỉ? Thế giới ngoài kia....

- " ....nó đáng sợ lắm sao ạ?"

- "Rất đáng sợ, nên con không được ra đó đâu"

- "Nhưng em ấy có thể—"

- "Con khác em khác, đừng nói gì nữa và vào phòng đi. Rin à, mẹ không muốn con bị thương đâu!"

- " Nhưng...." con không cảm thấy đau.

....

"Không biết... anh ta thế nào rồi !" Anh ta ở đâu nhỉ? Anh là ai. Anh ta... " là người thế nào...!"

Tôi dựa đầu vào cửa sổ xe, trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa. Những chiếc lá tung bay trong gió. Một cảnh tượng bình yên đến lạ. Không biết tại sao, tôi vui lắm!

....

Về đến nơi ở của hắn, hắn sờ lên gần cổ, cảm giác mất gì đó. Hắn hốt hoảng nhìn vào gương.

"Cái vòng, nó đâu rồi?" Hắn lục túi quần mới nhận ra: "Bộ đồ này của ai vậy?"

Ai đã thay đồ cho mình. Hắn nghĩ. Chẳng lẽ là cô bé đó, bộ em ấy không ngại sao? Không thể nào! Nó mất rồi - vòng cổ.

Trường Heiwa nhưng em ấy... là ai?
————————————————————————

Kizoku là một khu của phố Octagram. Nơi ở của giới thượng lưu, quý tộc và cả hoàng tộc - người cầm quyền của thành phố. Hay còn gọi với tên "khu quý tộc"

Akuji nơi ở mà nhân dân còn khó khăn. Cũng do sự xuất hiện của những băng đảng, các cuộc đánh nhau thường xuyên giữa các học sinh, cờ bạc rượu chè và thuốc ..v..v.. Nói chung, mọi thứ tồi tệ nhất đều tụ tập về đây. Còn được gọi thân thuộc với tên "khu tệ nạn" Nó cũng thuộc 1 khu của phố Octagtam.

Octagtam : sao 8 cánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro