đừng ném vào tim anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ném bóng vào rổ đi,
đừng ném vào tim anh"


bác sĩ hirunkit ngao ngán nhìn bệnh nhân trước mặt. đây là lần thứ 3 trong vòng một tháng anh gặp con người này ở bệnh viện, không vì bong gân thì cũng là đủ thứ loại ốm đau bệnh tật khác.

nani là bác sĩ chuyên khoa chấn thương chỉnh hình, thế nên việc anh thường xuyên "được" gặp tuyển thủ thể thao là chuyện đương nhiên. nhưng anh không hiểu, vì sao trúng thực mà dew lại vào khoa chỉnh hình, nằng nặc đòi gặp bác sĩ hirunkit, sau đó lại năn nỉ bác sĩ hirunkit dẫn mình sang khoa tiêu hoá khám bệnh.

hình ảnh bác sĩ trắng trẻo đẹp trai mét tám của anh vỡ tan tành trong một đêm, vì khệ nệ xách vai cậu tuyển thủ bóng rổ cao hơn mình gần cả cái đầu mặt mày xanh lét lê lết một vòng bệnh viện.

nani cười khổ, biết thế về sớm cho rồi - anh nghĩ, hối hận vì ý định ở lại bệnh viện để giải quyết nốt đống hồ sơ bệnh án còn tồn đọng. giờ thì thứ cần giải quyết là tên nhóc chết bầm trước mặt chứ không phải hồ sơ.

"anh cười gì đấy?" - dew hỏi, mặt cậu nhăn như đít khỉ vì khó chịu với cơn đau bụng rấm rứt, trán lấm tấm mồ hôi.

nani lắc đầu, kéo ống tay áo lên thấm mồ hôi cho cậu.

thật ra dew không xa lạ gì với bệnh viện. mười lần chấn thương từ nặng tới nhẹ, hai mươi lần đi thăm đồng đội (vẫn là) chấn thương trong vòng một năm đủ để dew nhớ mọi ngõ ngách nơi này và xin được số của anh bác sĩ đẹp trai nhất khoa chấn thương chỉnh hình.

và, hình như cậu cũng không xa lạ với anh bác sĩ ấy lắm, người ta vừa mới chấm mồ hôi cho cậu kìa.

"anh nghĩ là em nên ghé qua khoa tâm thần khi hết bệnh" - nani nói, tay vẫn đặt trên trán dew.

"hả?"

"khám xem có chập não không mà trúng thực lại vào khoa chỉnh hình, xong lại bắt bác sĩ chỉnh hình lôi sang khoa tiêu hoá?"

anh tiện thể cốc vào đầu dew trước khi rút tay lại, tuy lời có hơi cà chớn nhưng mắt anh vẫn híp lại, khoé miệng nhếch cao.

thật ra nani không thấy phiền lắm, chỉ thấy buồn cười thôi. cậu nhóc tuyển thủ này từ lần thứ ba gặp mặt đã lẽo đẽo đi theo xin số của anh, bảo gì mà "lần sau vào thì gọi anh cho tiện". đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ bọn anh sợ gặp một bệnh nhân nhiều lần còn hơn sợ ma, thế mà dew lại phỉ phui bảo vậy.

từ lần xin số ấy, ban đầu dew chỉ nhắn vài tin cập nhật về vấn đề sức khoẻ hay tập luyện, dần dần lại thành hỏi thăm anh, sau đó thì gần như mỗi ngày nani đều nhận được tin nhắn từ cậu.

dew nói chuyện trên trời dưới đất, kể rằng hôm nay đội có thành viên mới, giải đấu vẫn thuận lợi, cũng có thể là thông báo tiệm cơm gà gần bệnh viện đóng cửa mất rồi,... anh gần như biết tất thảy những thứ xảy ra xung quanh cậu. dew cứ nhắn, anh cứ đọc. đôi khi rảnh rỗi mới trả lời, nhưng anh chưa từng cảm thấy phiền phức hay ghét bỏ. bác sĩ hirunkit cảm thấy tin nhắn của cậu tuyển thủ ấy nhuộm vào cuộc sống mình một màu xanh nhàn nhạt.

dew nằm viện ba ngày, bác sĩ hirunkit thiếu nước chuyển từ khoa chỉnh hình sang khoa tiêu hoá. trừ lúc làm việc ra thì anh luôn ở phòng bệnh của cậu. bỗng có một suy nghĩ thoáng qua đầu não anh, rằng liệu có nên cảm thấy hối hận vì mình đã chọn làm bạn với mấy cái xương thay vì đường ruột và dạ dày hay không. nhưng may là suy nghĩ đó chỉ thoáng qua thôi, không làm nani quyết định tiếp tục dùi mài kinh sử để chuyển khoa.

nghĩ mà xem, cậu tuyển thủ bóng rổ ấy sẽ lại nhập viện vì tiêu hoá bao nhiêu lần, và đã nhập viện vì chấn thương bao nhiêu lần.

hôm nay là ngày cuối cùng dew nằm viện, thủ tục xuất viện đã làm xong xuôi từ sớm nhưng cậu nán lại để kiểm tra lần cuối. sắp tới có giải đấu, cậu không thể để bệnh tiêu hoá cản trở con đường sự nghiệp của mình. đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với người có tự trọng cao như cậu.

"cuối tuần này em đấu giải đó" - dew nuốt múi quýt nani bóc cho, vừa nói.

"thế thì cút về tập đi"

"anh muốn đi xem không?"

cậu phớt lờ câu trả lời phũ phàng của nani. hôm nay anh không có ca trực, áo polo và quần tây thay cho blouse trắng mọi ngày, trông có sức sống hơn gấp vạn lần. nói thật thì dew thích anh như này hơn là hình ảnh bác sĩ hirunkit với đôi mắt thâm quầng trên nền da nhợt nhạt (dù đấy mới đúng là nani của cậu). mà hình như vì có sức sống nên mồm anh cũng độc hơn.

"không biết, để anh xem lịch trực đã"

nani đưa nốt phần quýt còn lại cho cậu, phủi tay rồi đứng dậy dọn dẹp tủ giường bệnh.

"đến đi mà, em lấy vé cho anh nhé?" - dew cầm lấy cổ tay anh, giương mắt tỏ vẻ uỷ khuất, nhẹ giọng nài nỉ. nani phì cười, vẫn để cậu cầm lấy cổ tay mình.

"không hứa đâu nhé, nhỡ lại không đến được thì em buồn"


ngay hôm sau, dew vào thẳng phòng của bác sĩ hirunkit để đưa vé của cả hai ngày thi đấu. cậu hất mặt lên trời, có lẽ vuông góc 90 độ, hào phóng bảo:"kiểu gì em cũng vào chung kết mà, anh đến xem hôm nào cũng được".

nani không biết rằng gần như tất cả những cô nàng bác sĩ, y tá, điều dưỡng và ngay cả bệnh nhân trong viện đều thầm ganh tị với anh. họ ao ước được tuyển thủ số 8 dew jsu đẹp trai mét chín của đội TBA shadow eagle để ý đến. nhưng chắc họ mất lượt rồi, tuyển thủ số 8 dew jsu còn đang bận ra vẻ lấy le với anh bác sĩ đẹp trai nhất khoa chỉnh hình, à không, đẹp trai nhất bệnh viện mới đúng.


ngày diễn ra trận mở đầu, nani bận tối mặt tối mũi không thể đi được. anh có một niềm tin mãnh liệt rằng dew sẽ thắng, và đó sẽ là lí do để anh đến xem trận chung kết ngày mai.

"em thắng rồi, mai nhớ đến nhé"

dew gửi tin nhắn lúc anh vừa xong ca trực, niềm tin của anh đã đặt đúng chỗ. khoé miệng nani nhẹ nhếch lên, vui vui vẻ vẻ trở về nhà, tắm rửa rồi đánh một giấc thật ngon. sáng hôm sau nani dậy rất sớm, vẫn là chiếc polo và quần tây như mọi lần (vì anh không thể mặc blouse trắng đến sân bóng được). chắc anh cũng không ngờ bản thân sẽ hứng thú với lời mời này, đôi khi còn vô thức phát ra tiếng huýt sáo mang vẻ háo hức.

thật ra dew không quá kì vọng vào việc bác sĩ hirunkit bận bịu sẽ xuất hiện ở hàng ghế vip nhất sân đấu. thôi thì ăn mừng với ảnh sau cũng được - cậu nghĩ bâng quơ trước khi vào trận.

nghĩ thế nhưng suốt mười phút đầu tiên, dew đã nhìn lên hàng ghế courtside tận bốn lần. đến lần thứ năm thì thấy dáng người thân thuộc đang ngồi xuống, tay ôm đoá hướng dương to đùng. anh bác sĩ ấy đi muộn có lẽ vì mua hoa cho cậu.

"DEW!" - tee hét lên, kéo hồn dew về sân đấu. cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nhận bóng, ghi một quả 3 điểm tuyệt đẹp để chào sân. xong thì quay ra thả một like, nháy mắt với người đẹp trai nhất ngồi ở hàng courtside đang mỉm cười tự hào trong lúc cả sân bùng nổ vì tiếng hét của cổ động viên, số đông là các em gái fangirl của dew.


không ngoài dự đoán, shadow eagle thắng. cách biệt tận 15 điểm vì 3 cú ném ngoài vòng 6m23 của số 8 dew jsu.

người ta đếm được 8 lần dew nhìn ra phía hàng ghế courtside nháy mắt giơ like, nhưng không biết là anh chỉ tương tác với khán giả hay có ai đó cụ thể.

và sự tò mò của họ được giải đáp ngay sau đó.

số 8 dew jsu nhảy qua rào chắn, tiến về chỗ một anh đẹp trai rồi lấy huy chương của mình đeo vào cổ anh ấy. đoá hướng dương vàng ươm rực rỡ của anh đã được cậu ôm trọn trong lòng từ lúc nào. cả hai cùng cười, nụ cười cũng tươi không kém phần đoá hoa là bao.


"em làm vậy là họ buồn lắm đó, thất tình tư tưởng ấy, họ sẽ nghĩ em thích anh"

nani cười, tay chỉ về phía khán đài treo dải băng "DEW JSU SỐ 1" của các em gái đang nháo nhào nhìn về phía cậu và anh.

"thì đúng mà"

"hả?"

"em nói là, em thích anh đó, bác sĩ hirunkit"


cuộc sống tẻ nhạt của bác sĩ hirunkit bây giờ không chỉ có màu trắng của áo blouse (hoặc xương, bệnh viện hay gì đó) và màu xanh trời mà tin nhắn của dew nhuộm lên. bức tranh ấy đã được tô thêm sắc vàng của đoá hướng dương hôm ấy, thêm chút cam của bóng rổ (và lẽ là cả màu hồng ngọt ngào của tình yêu nữa).

🏀 vs 🩻






ko nghĩ có ngày t viết cái os 1k7 chữ 😇  nói ko luỵ dew bóng rổ là nói xạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro