Chương 1: Chạm mặt dưới trời Seoul

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Hải Đăng, chàng trai Việt Nam xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, không ngờ rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi hoàn toàn chỉ sau một lần gặp gỡ định mệnh. Với làn da rám nắng, hàm răng thỏ đặc trưng trắng sáng, body 6 múi săn chắc và chiều cao 1m82, Hải Đăng không khó để thu hút sự chú ý dù ở bất kỳ đâu. Anh là người điềm đạm, giọng nói trầm ấm và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Một ngày mùa xuân, khi hoa anh đào nở rộ khắp đường phố Seoul, Hải Đăng đang trên đường đi làm thêm sau giờ làm việc chính. Công việc làm thêm của Đăng là phục vụ ở một quán cà phê nhỏ gần trung tâm thành phố, nơi thường xuyên lui tới của các nghệ sĩ. Đó cũng là nơi mà số phận đã sắp đặt để Đăng gặp được Hùng Huỳnh - anh chàng Idol Vpop nổi tiếng đang tạm thời hoạt động tại Hàn Quốc.

Gemini Hùng Huỳnh bước vào quán với nụ cười rạng rỡ trên môi, má lúm siêu duyên dáng khiến bao người phải trầm trồ. Hùng Huỳnh có nước da trắng hồng, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo và giọng nói ấm áp ngọt ngào như kẹo bông gòn, mỗi câu nói ra đều khiến người nghe cảm thấy như tan chảy. Hải Đăng vô tình bắt gặp ánh mắt của Hùng Huỳnh ngay lúc cậu bước vào. Đó là khoảnh khắc mà thời gian như ngừng lại. Đăng không thể rời mắt khỏi nụ cười của Hùng Huỳnh, cảm giác tim đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy má lúm ấy.

Quán hôm đó đông đúc hơn thường lệ, nhưng Hải Đăng vẫn chú ý tới Hùng Huỳnh, anh cảm nhận được một sự thân quen kỳ lạ dù chưa từng gặp cậu trước đó. Hùng Huỳnh ngồi xuống một góc khuất, cậu cẩn thận che đi khuôn mặt của mình với chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang để tránh gây chú ý. Tuy vậy, Hải Đăng vẫn nhận ra ngay, một phần vì không ai có thể lẫn được dáng vẻ và sự duyên dáng ấy, một phần vì Đăng vốn là một fan của Hùng Huỳnh từ trước.

Khi phục vụ mang nước đến bàn của Hùng Huỳnh, Đăng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim lại đập loạn nhịp. Hùng Huỳnh ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, má lúm lấp ló sau chiếc khẩu trang. "Cảm ơn anh nhé" Hùng Huỳnh nói, giọng ngọt ngào khiến Hải Đăng đứng hình vài giây.

"Không có gì đâu, cậu cứ thoải mái nhé!" Hải Đăng cười nhẹ, cố gắng giữ sự chuyên nghiệp nhưng không giấu được chút rung động trong giọng nói. Hùng Huỳnh mỉm cười đáp lại, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, một hình ảnh khiến Đăng không thể quên.

Buổi tối hôm đó, sau khi tan ca, Hải Đăng lại vô tình gặp Hùng Huỳnh ở trạm xe bus. Cậu Idol đang loay hoay tìm đường về ký túc xá vì không quen lộ trình, và không may bị trễ chuyến xe cuối. Nhìn thấy Hùng Huỳnh có vẻ bối rối, Hải Đăng tiến đến giúp đỡ.

"Em cần giúp gì không?" Đăng hỏi, giọng trầm ấm vang lên giữa bầu không khí se lạnh.

Hùng Huỳnh ngước lên, bất ngờ khi thấy người phục vụ ban nãy. "Anh cũng ở đây à? Em không biết đường về, hôm nay em lỡ trễ xe rồi..."

Hải Đăng mỉm cười, chỉ về phía con đường dẫn đến khu ký túc xá. "Không sao đâu, để anh đưa em về. Anh cũng ở gần đó thôi."

Vậy là hai người sánh bước bên nhau trên con đường về, ánh đèn đường vàng dịu soi sáng những bước chân của họ. Hùng Huỳnh nhìn Hải Đăng, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ người con trai này. Không giống những người khác, Hải Đăng không hề tỏ ra phô trương hay lợi dụng danh tiếng của cậu, mà ngược lại, anh chỉ đơn giản là một người tốt bụng muốn giúp đỡ.

Trên đường về, họ trò chuyện nhiều hơn, từ những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống đến những ước mơ lớn lao. Hùng Huỳnh kể về những khó khăn khi làm Idol, những áp lực mà cậu phải chịu đựng, và cả những lúc cậu cảm thấy cô đơn dù luôn có người vây quanh. Hải Đăng lắng nghe, đôi mắt chăm chú và luôn đáp lại bằng những lời động viên chân thành.

"Cậu thật sự rất mạnh mẽ đấy, nhóc." Đăng nói khi cả hai dừng lại trước cổng ký túc xá. "Không phải ai cũng có thể chịu được áp lực như vậy mà vẫn giữ được nụ cười trên môi thế này đâu." Anh chỉ vào nụ cười đang nở trên môi cậu như sự khẳng định.

Hùng Huỳnh khẽ cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ. "Cảm ơn anh, nhưng thật ra đôi khi em cũng cảm thấy mình rất yếu đuối. Có lẽ vì em luôn cố gắng để không ai thấy được mặt yếu đuối của mình."

Hải Đăng không nói gì thêm, chỉ đơn giản đưa tay ra vỗ nhẹ vai Hùng Huỳnh. "Không sao đâu, em có thể yếu đuối một chút khi cần mà. Quan trọng là luôn có người bên cạnh để em dựa vào."

Hùng Huỳnh nhìn Đăng, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Có lẽ đây chính là điều mà cậu cần – một người có thể hiểu và chấp nhận cả những lúc cậu không hoàn hảo.

Kết thúc buổi tối hôm đó, Hùng Huỳnh nhìn Hải Đăng rời đi với một nụ cười nhẹ nhàng, lòng không khỏi mong đợi những lần gặp gỡ tiếp theo. Và từ đó, giữa Seoul nhộn nhịp, mối quan hệ đặc biệt giữa hai con người tưởng chừng như khác biệt này bắt đầu chớm nở, với những cảm xúc lãng mạn nhẹ nhàng và ấm áp.

__________________(bonus)________________

Sau khi đưa Hùng Huỳnh về ký túc xá, Hải Đăng không khỏi suy nghĩ về chàng Idol dễ thương với má lúm đồng tiền và đôi mắt biết cười ấy. Lần đầu tiên sau một thời gian dài làm việc cật lực nơi xứ người, Đăng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Những cuộc trò chuyện giữa anh và Hùng Huỳnh không chỉ đơn thuần là những câu xã giao mà còn chứa đựng sự đồng cảm sâu sắc.

Hải Đăng nhớ lại khoảnh khắc Hùng Huỳnh kể về những lần cậu phải luyện tập đến kiệt sức, những lúc đối diện với áp lực của sự nổi tiếng. Ánh mắt của Hùng Huỳnh khi ấy vừa kiên cường, vừa ẩn chứa sự yếu đuối mà cậu luôn giấu kín. Điều này khiến Đăng không chỉ thấy thương, mà còn muốn bảo vệ và chở che cho Hùng Huỳnh.

Đăng không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng với Hùng Huỳnh, anh cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ. Có lẽ là do sự tương đồng về hoàn cảnh – cả hai đều phải tự lập và đấu tranh vì tương lai của mình nơi đất khách. Cũng có thể vì những nụ cười ngọt ngào và đôi mắt sáng của Hùng Huỳnh đã gợi lên trong Đăng những cảm xúc mà anh chưa từng nghĩ đến.

Đêm đó, Hải Đăng trằn trọc mãi không ngủ được. Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ thưa thớt trên con đường Seoul về khuya. Hình ảnh một cậu trai trẻ tràn đầy nhựa sống với nụ cười rạng rỡ cứ hiện lên trong tâm trí, khiến anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Đăng tự nhủ rằng đây chỉ là sự cảm mến thoáng qua, nhưng trái tim anh lại đập rộn ràng mỗi khi nghĩ về Hùng Huỳnh. Có lẽ, anh đã bị cuốn hút bởi sự ngọt ngào và lòng nhiệt thành mà cậu mang lại.

Trong khi đó, ở ký túc xá, Hùng Huỳnh cũng nằm thao thức. Cậu suy nghĩ về Hải Đăng – người con trai với vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng lại ấm áp và tử tế. Cách mà Đăng lắng nghe cậu nói chuyện, sự quan tâm chân thành mà không cần đến lời nói lớn lao nào, tất cả đều khiến Hùng Huỳnh cảm thấy yên lòng. Là một người nổi tiếng, Hùng Huỳnh đã quen với việc người khác luôn nhìn vào mình với ánh mắt đầy kỳ vọng hoặc toan tính, nhưng Hải Đăng thì khác. Đăng nhìn cậu như một con người thực thụ, không phải một thần tượng trên sân khấu.

Sáng hôm sau, Hải Đăng quay lại quán cà phê như thường lệ, nhưng trong lòng có chút háo hức khó tả. Anh tự hỏi liệu hôm nay Hùng Huỳnh có ghé qua nữa không. Đăng không dám chắc về việc cậu sẽ đến, nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng được gặp lại Hùng Huỳnh, anh đã thấy ngày hôm nay bỗng trở nên tươi sáng hơn.

Và như thể ý nguyện được đáp lời, Hùng Huỳnh xuất hiện vào buổi chiều, lần này không còn giấu mặt mà để lộ cả nụ cười tỏa nắng và đôi má lúm khiến ai nhìn vào cũng phải xiêu lòng. Đăng bước đến bàn Hùng Huỳnh, cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng đôi tay không giấu được sự run rẩy nhẹ.

"Chào anh!" Hùng Huỳnh chào trước, giọng cậu ấm áp và thân thiện. "Em lại đến làm phiền anh rồi." Cậu cười hì hì để né tránh sự phiền hà có thể ảnh hưởng tới Hải Đăng.

"Không có gì đâu, cậu đến lúc nào cũng được" Hải Đăng cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. "Cậu dùng món gì hôm nay?"

Hùng Huỳnh chọn món trà sữa hạnh nhân yêu thích, và trong lúc chờ đợi, cậu không ngần ngại trò chuyện với Đăng. Từ những câu hỏi nhỏ nhặt như Đăng đã sống ở Hàn Quốc bao lâu, cho đến những câu chuyện lớn hơn về ước mơ và cuộc sống xa nhà. Hùng Huỳnh say sưa nói về những lần biểu diễn ở Việt Nam, những kỷ niệm đáng nhớ với fan, và cả những khó khăn mà cậu phải vượt qua.

Hải Đăng chăm chú lắng nghe, đôi mắt anh sáng lên khi thấy Hùng Huỳnh nói về đam mê của mình với một niềm tự hào không giấu diếm. Đăng nhận ra, hơn cả một Idol, Hùng Huỳnh là một người luôn nỗ lực để không chỉ thực hiện giấc mơ của bản thân mà còn mang lại niềm vui cho người khác. Điều đó khiến Đăng càng thêm ngưỡng mộ cậu.

Khi đưa ly trà sữa cho Hùng Huỳnh, Hải Đăng bất ngờ thấy cậu chìa ra một chiếc bánh nhỏ. "Em tự làm đấy, anh ăn thử nhé? Hy vọng là không dở quá" Hùng Huỳnh cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

Hải Đăng ngạc nhiên nhưng không giấu được niềm vui trong lòng. Anh nhận lấy chiếc bánh, cắn thử một miếng. Vị ngọt của bánh và hương vị dịu nhẹ từ bàn tay người làm lan tỏa, mang đến cho Đăng cảm giác thật đặc biệt.

"Ngon lắm, cậu có khiếu đấy nhé." Đăng nói, ánh mắt tràn đầy sự chân thành. Hùng Huỳnh cười toe toét, má lúm lại hiện rõ hơn bao giờ hết.

"Vậy thì tốt quá!" Hùng Huỳnh thầm nghĩ trong lòng rằng từ giờ mỗi lần đến quán, cậu sẽ mang theo những món nhỏ tự làm để cảm ơn Đăng. Không chỉ vì anh là người đã giúp đỡ cậu, mà còn vì mỗi lần nhìn thấy Đăng, cậu lại thấy lòng mình vui hơn.

Những cuộc gặp gỡ sau đó trở thành niềm mong chờ của cả hai. Đăng luôn cố gắng tạo thời gian rảnh để có thể ngồi lại trò chuyện với Hùng Huỳnh, còn Hùng Huỳnh thì luôn sẵn sàng mang đến những niềm vui nho nhỏ cho Đăng. Giữa Seoul nhộn nhịp, họ tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc bình dị, và những cảm xúc ngọt ngào lặng lẽ nảy nở từ những buổi trò chuyện thân mật.

Mỗi lần Hùng Huỳnh cười, trái tim Hải Đăng như muốn vỡ tung. Và mỗi lần Đăng dịu dàng quan tâm, Hùng Huỳnh lại cảm thấy mình được bảo vệ, được yêu thương một cách chân thành nhất.

Họ chẳng cần lời hứa hẹn xa xôi, chỉ cần những khoảnh khắc hiện tại đã đủ khiến cả hai cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Có lẽ đây chính là khởi đầu cho một mối quan hệ đặc biệt, vượt qua mọi ranh giới của sự nổi tiếng và cuộc sống thường nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro