[NeAllen] GARÇON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình khá thích idea của GARÇON, về một Nea ăn thịt người, phóng bút theo gu nên fic này 8/10 độ đã đối với mình ♡ Và mình không phải dân chuyên, nên nếu có lỗi sai mong mọi người góp ý nhẹ nhàng ☆ Dù sao, fic có cameo OC nên nếu thấy cấn, mọi người có thể trực tiếp bỏ qua

Còn nếu tiếp tục, thì mặc dù khá rõ ràng, nhưng mình vẫn nhấn mạnh rằng fic về NeAllen, và quan hệ của Nea-Wisely-Oberon (Aenge'el) chỉ là brotp anh em nhấc đầu nhau ra chửi


_________________________________________________



Đứa trẻ sẽ đến trong vòng mươi phút nữa nếu Nea =D= Campbell không tính nhầm. Tiếng dao lạch cạch trong bếp, tiếng chai lọ và tiếng nước bắt đầu chảy xuôi vào tai hắn. Nhạc công nhìn đồng hồ, mỉm cười và thầm cộng thêm năm phút nữa cho việc Allen Walker sẽ có thể đến muộn hơn giờ chuẩn, có thể là cho mèo hoang ăn, có thể là nói chuyện tầm phào với bạn (Lavi hay Kanda Yuu gì đó), rồi sau đấy mới tạt qua căn hộ của em và Mana để chỉnh trang lại đầu tóc. Hôm nay Mana Walker đi vắng, và Nea đã có cơ hội để mời đứa trẻ đến nhà riêng, thật lòng, hắn nói "Em có thể tới mà không cần thay đổi gì cả, tôi đón em nhé?", mà hắn cũng chắc mẩm, chắc chắn là Allen sẽ lắc đầu nguầy nguậy, bật cười, và chủ yếu là cười khi nói rằng em sẽ tự mình tới mà không cần làm phiền đến công việc của chú Nea. Điều đấy sẽ làm hắn trở nên đứng đắn, tốt bụng hoặc có thể là trông quan tâm hơn trước khóe miệng xinh hơn bất cứ điều gì, hoặc cá nhân, hắn muốn gợi cho đứa trẻ ý tưởng tắm và qua đêm lại ở nhà của mình, một cách tích cực thầm kín rằng Allen có thể mặc đồ của hắn. Nhưng thôi cũng được, Nea cười với đôi mắt màu hổ phách đảo qua cửa nhà, trước khi hắn ngâm nga sải bước vào trong phòng bếp. Hắn đã có nhiều thời gian để tự mình đi săn

.

Khi màu đỏ như lòng trứng chảy trên các mái ngói, chia thành từng mảng và dập bóng hàng cây xuống mặt bụi đường, khi chiếc xe lao nhanh hun hút và chỉ bắt lại vài cột sáng gầy rộm nhen qua giữa chúng, những cột sáng dài ngoằng vắt ngang thân xe của cái màu hồng bụi hoàng hôn chói lọi, đượm buồn, đặc mùi tan chảy sền sệt. Nea có thể cảm thấy nó trong miệng mình, lợn cợn trong màu vàng kim, dưới chiếc kính râm trễ khỏi sống mũi thẳng băng

"Chúng ta đi đâu đây?"

Băng ghế sau hỏi. Nea liếc nhanh lên gương chiếu hậu, thấy Wisely Kamelot chống nắm đấm tay lên cằm, lười biếng dựa vào cửa sổ xe và bấm điện thoại. Đoạn, y lại ngáp dài. Nea chẳng cần đánh mắt sang ghế phụ lái bên cạnh

"... Du lịch?"

Cậu ta chậm nói, theo cách quy củ tâm trạng, theo cách khiến bản thân nhỏ đi đầy buồn chán. Ngấy như sắp tan thành sáp nóng, lạc lõng và thiếu thỏa mãn. Chiếc khuyên tai dáng dài dạng lồng chim cùng ngọc mắt mèo xanh sapphire được đeo ở mỗi bên trái, Aenge'el vẫn nhìn ra ngoài, tóc đen ngấm vị hết ngày

"Massachusetts... Chúng ta đến Boston à?"

Wisely nhấc người dậy, bám vào sau lưng ghế trên trong cái tặc lưỡi khó chịu của Aenge'el. Y nhếch miệng, điệu cười hoàn hảo, đường cong hoàn hảo, hợp với đôi mắt tinh quái cong lên như mèo. Kamelot đấy nghiêng đầu dựa vào thành ghế, vài sợi tóc trượt trên gương mặt, sắc bén như ánh nắng cắt xuống chân đồi, khi nó đi xuống, khi y vẫn tập trung ánh mắt vào điện thoại sáng lên trong tay. Nea mỉm cười

"Du lịch gia đình"

.

Nhạc công quan sát cậu ta tập trung vào bếp, tay cầm dao khéo tách ra túi mật. Mềm, màu đỏ sẫm, Medici Tudor Oberon dường như còn cảm thấy động mạch gan nhấp nhô phía dưới lòng bàn tay, ấm và kinh dị. Máu ứa ra từ tĩnh mạch cửa, mồ hôi lăn xuống cằm cậu ta trong căng thẳng, căng cứng người. Miếng gan lớn nằm trên thớt dường như còn đang sống, ý nghĩ đấy khiến Oberon hít sâu vào một hơi, không thông, máu nhầy nhụa tay và cổ họng gợn lên, nghẹn ở đấy. Nhưng kí ức của cậu ta trống không, và tất cả những gì mà cậu ta làm là hít vào mùi tanh tưởi của chúng, nhịn lại mọi thứ nhộn nhịp trong bụng như nuốt phải một con bướm sống, đang bay, gào thét, theo lệnh của Nea. Oberon phân ra dây chằng, thùy gan trái và phải, không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy rợn, rợn ám vào trong bụng, ruột và chính nội tạng của cậu ta. Như cách Oberon thấy mạch của mình đập bùm bụp trong lồng ngực, như cách đầu óc cậu ta mờ nhạt và thất vọng khi Nea mỉm cười, gọi Oberon cho buổi đi săn ngỗng. Tay cậu ta dừng lại, vài sợi tóc dài trượt xuống cổ. Oberon nghĩ rằng bản thân mình vừa tách ra thứ gì khỏi gan, khỏi gan một con ngỗng, mà trông như thực quản, thực quản người. Hắn- Oberon không nhớ, ngài Campbell- hắn có thực sự gọi cậu ta không? Khuyên tai mỗi bên phải của cậu ta phản quang, sáng lên, ánh vào mống mắt của Wisely, vẫn đang ngồi bấm điện thoại ở đầu còn lại của nhà bếp, cười một tiếng. Phòng bếp của Nea rất lớn, hắn thích nấu ăn, và ừ, nghe nó như một trò cười lãng mạn. Kamelot nhìn Nea vẫn khoanh tay ngâm nga ở cửa, nghiêng mặt chỉ vào sườn mặt phải của mình. "Ồ, tệ quá, xin lỗi nhóc, Oberon, cái này không nằm trong gan nhỉ? Có vẻ chúng ta thực sự mong chờ Allen tới phải không, nóng vội như vậy..." Nea đặt một tay lên vai Oberon, người vẫn đang đóng băng tại chỗ, chôn chân đầy hổ thẹn, kinh khủng và như muốn đổ sập xuống sàn nôn mửa. Con bướm trong bụng cậu ta. ngườingườingườingườingườingườingườingườingườingười. Oberon tiếp tục xử lí miếng gan ngỗng, khác, dưới ánh mắt hài lòng và cổ họng vẫn ngâm nga một giai điệu dễ nghe của nhạc công, chết lặng đi. Một miếng xương kẹt vào trong nó

.

Một giai điệu dễ nghe, đầy khó chịu. Tuyết không rơi, nhưng người đàn ông xấu số. Người đàn ông cho bọn họ trọ lại một đêm, bằng sự chân thành trong đôi mắt ngây thơ của Aenge'el, người phụ nữ nhường bọn họ căn phòng, bằng sự ngây ngất với nụ cười của Wisely. Gia đình xấu số. Aenge'el dựa lưng vào cửa, quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ lốm đốm ánh đèn xa xa của thị trấn, máu bắn vào mũi giày. Cậu ta rời khỏi trạng thái mơ màng, rít lên qua kẽ răng, dễ dàng tức giận

"Chết tiệt, Wise- Giày của ta!"

Wisely Kamelot nhăn nhó, nhấc lên, kéo mũi rìu ra khỏi đầu người phụ nữ còn đang co giật, hai mắt lồi ra. Y cười, vẫn ý tứ trêu đùa nghịch ngợm như một đứa trẻ, quay lại Aenge'el, để bà chủ nhà ngã vật xuống sàn, máu chảy ra. Cậu ta day day ấn đường, và ừ, cả thứ gì trắng như não hay dịch não gì đấy cũng được giải phóng

"Thôi nào, thư giãn đi Aen, chỉ là ngỗng cắn thôi-"

"Chết tiệt, Wisely-" Đến lượt Nea, tay Kamelot đảo mắt ngán ngẩm. "Ta đã nói đừng làm bà ta chết trước khi chúng ta xong việc phải chứ?"

Hắn chửi thề, nhưng giọng nhỏ như thỏ thẻ. Nea đang say mê với công việc của hắn hơn bất kì thứ gì. Cổ của người đàn ông bị cắt, cho lí do Aenge'el hay Wisely đều không thể nghe thấy tiếng gào thét hay vật lộn kháng cự gì, nhưng từ những tiếng thở nông của Nea, ông ta chắc chắn còn sống. Nhớp nháp, Nea, như một bác sĩ giải phẫu chuyên nghiệp, hắn kéo gọn một đường từ vết cắt cổ họng, không kẹt vào xương, không khó rút gân, ấn xuống lồng ngực, di chuyển xuống bụng. Vết cắt sâu, nhưng đảm bảo không làm hỏng nội tạng, duyên dáng và tỉ mỉ điêu khắc, máu ban đầu ứa, rồi nhanh chóng ộc ra như bóng nước vỡ, tràn ra sàn nhà, ướt nhẹp quần áo hắn, lan đến đế giày Aenge'el. Giữa không khí bốc mùi tanh lòm, Nea lựa góc, đưa các ngón tay xuống dưới lớp da, lớp mỡ, cơ, biểu bì, đâm hẳn xuống, tiếng lạo nhạo và nhơn nhớt lóc bóc ướt lỗ tai, tiếng cười thầm của hắn, thỏa mãn, đen tối và còn cả cái gì đấy nữa xa hơn, sâu hơn như thể kí ức. "Ấm quá..." Hắn lẩm bẩm, lôi ra đầu tiên là ruột non, có cái gì đấy xúc động, run rẩy giữa đạo đức, đạo đức giả và cả tình yêu trơn tuột qua kẽ ngón tay. Nea vui như một đứa trẻ, khúc khích và ngâm nga, vui, niềm vui thực sự. Hắn để mớ ruột sang một bên, tiếp tục lôi ra dạ dày, tụy tạng và một mớ ruột nữa, ngắn hơn, chảy qua lòng bàn tay như thể chạy trốn, chạy khỏi đôi mắt đen ngòm như hắc ín, đen hơn cả máu tụ lại thành vũng ở đầu gối, niềm vui trần trụi, tục tĩu, tàn nhẫn, ham muốn hưng phấn mà trên cả tình dục, thân thể phơi bày, xác thịt lẫn quện vào nhau. Nea nghĩ đến Allen, nuốt vội nước bọt, hơi thở lại dồn dập không thông, hắn muốn hôn em. Khi nhạc công lôi ra gan, kéo theo một đoạn thực quản, người đàn ông đã chết, nước mắt cạn khô trên má, cơ mặt cũng chẳng dãn ra, máu nhuộm kín mặt Nea. Hắn lẩm nhẩm gì đấy bệnh hoạn, tiếp tục mở lồng ngực nạn nhân, đầu tiên là bẻ gãy xương sườn. Tiếng rắc giòn tan của hiện thực. Nea có một loại kiên nhẫn kì dị với việc lẩm bẩm, trong khi tay tiếp tục lúc nhúc bên dưới da của người đàn ông. "Trời ạ... Trơn quá". Wisely chắc chắn hắn không lẩm bẩm về việc đấy, vì đơn giản rằng Nea chỉ đang cảm thán như mọi khi. Y nhìn sang Aenge'el, lông mày cậu ta đã dồn vào khó chịu, nhưng giống nhau, bọn họ đều im lặng. Bóng đèn giữa nhà chập chờn và tiếng lạo xạo của động vật hoang dã ngang qua, đúng lúc âm thanh gì đó vang lên. Giống như một định nghĩa nào đấy đứt, phăng một cái, có vẻ thô lỗ, cũng có vẻ đam mê dịu dàng, có vẻ hơi thở cuối cùng bị tước đi. Nea yên tĩnh, như thể đang xem xét tác phẩm của mình, hắn luôn có sở thích khiến người khác phải đợi. Nhạc công hôn nó, máu đen chảy xuống cằm, hắn lẩm bẩm, ước ao, khao khát gì đó, cùng cực và gần phát điên bên dưới lớp áo sơ mi bẩn thỉu, bên dưới lớp da người dịu dàng và đẹp đến nín thở của mình. "Nea =D= Campbell", Aenge'el phát bệnh với hắn. Ai biết, nếu không nhanh kéo hắn ra khỏi thế giới của mình, Nea có thể ăn tươi, dụi nó vào má, hoặc khóc hay làm điều gì đấy điên rồ hơn nữa chứ

"Đừng thô lỗ với xác chết nữa, đồ bệnh hoạn"

Trên khuôn mặt ẩm ướt máu tươi, đôi mắt màu hổ phách của hắn sáng rõ và lạc lõng

.

Oberon chuẩn bị pancetta, đưa lên chảo và chiên giòn, để lên giấy bếp. Cậu ta thuần thục thái cà rốt, nghiền khoai tây, rắc thêm bột mì, chuẩn bị salad được nêm nếm vừa phải. Lá xô thơm, lá húng tây, hẹ tây, nấm và vỏ chanh đã cắt nhỏ được chiên bơ lửa lớn trong vài giây, trước khi thêm nước cốt chanh và một ít gia vị. Oberon chỉ cảm thấy kinh khủng, cố gắng không bận tâm đến một Wisely đảo mắt ra xa thay vì tập trung vào điện thoại, và một Nea vắt chéo chân chống cằm nhìn cậu ta, ngón tay trên bàn như đang chơi nhạc. Oberon ghét cách đánh giá trong cái nhìn của hắn, nhưng cũng quá nhỏ bé để có thể thô lỗ càm ràm. "Nhóc nấu ăn khá tốt phải không, Oberon bé nhỏ", Wisely lên tiếng, giọng lẫn ý cười châm chọc. Cậu ta không rõ hàm ý trong câu hỏi bông đùa của y, nuốt nước bọt, Oberon thà làm một đứa ngu ngốc còn hơn "À, v-vâng- Một chút thôi ạ...."

"Nhóc hơi căng thẳng phải không? Có chuyện gì với nguyên liệu à?". Nea đột nhiên cười khẽ, có cái gì đó ẩn hiện sâu trong vẻ quan tâm trên gương mặt hắn, tính toán như chơi cờ. Bàn tay chuẩn bị mứt ngọt bằng trái pomme của cậu ta dừng lại, run lên, giống như có thể cắt vào tay bất cứ lúc nào bởi mặc cảm tội lỗi. Oberon hít sâu, quay mặt về phía sau, nhìn bọn họ, đặc biệt là Nea. Cậu ta cũng không hiểu vì sao lại là Nea =D= Campbell. Oberon mỉm cười, méo xệch, thực sự run rẩy, thực sự yếu đuối và kinh tởm đến cùng, Wisely, Nea và cả chính bản thân cậu ta. "Không ạ, không hề"

Rồi nuốt nước bọt, đau rát cả cổ họng, nước mắt lăn dài trên má. "Ngài Campbell, ngài thực sự là đồ tồi tệ-". Nea cong đôi mắt

Ngỗng không có ở Boston. Oberon không đủ can đảm để nói nó ra

.

Aenge'el lái xe về, vì Wisely không biết lái và Nea dường như đã ngủ ngon lành ở ghế sau. Trời tờ mờ sáng mà vẫn còn tối, mùi cây lá ẩm mốc đã đầy bay trong gió. Aenge'el khịt mũi, từ xa, cậu ta vẫn có thể thấy các cột khói bắt đầu bốc lên từ các mái nhà, bận rộn, ấm áp và có vẻ gì đấy thật đáng mong chờ. "Này!" Aenge'el tắt điều hòa và mở cửa sổ xe, lập tức khó chịu một Wisely sắp rơi vào giấc ngủ, cậu ta liếc y, nhưng cũng không nói gì. Sự thật là Aenge'el chưa đủ tuổi để lấy bằng lái xe. Ánh sáng nhỏ xuyên mây lấp lánh cửa kính, gió lùa thổi bay tóc của Kamelot một cách dễ chịu, y lim dim, mở miệng, có chút gì lười biếng tử tế, hoặc Aenge'el chỉ coi đấy là ý thích xấu tính, làm bẽ mặt Nea

"Aen, ngươi có tò mò tên kia lẩm bẩm gì không?"

"Không". Nhưng rồi im lặng một lúc, cậu ta nói nhỏ. "Ngủ đi"

Không giống ngươi gì cả. Wisely quan sát đối phương, chống cằm vào cửa kính, bấm bụng quyết định không nói ra. Y yên lặng, đôi mắt màu hổ phách quý báu dịu đi, không mất vẻ sắc bén, nhưng tĩnh mịch hơn. Aenge'el để ý Kamelot nhìn ra ngọn gió thổi tóc rối loạn, khuôn mặt mệt mỏi gần như thiếp đi, dù tuấn tú mà vẫn còn đầy đủ nét kiêu ngạo của tuổi trẻ, yên bình trong giông tố. Đẹp thật đấy. Aenge'el miễn cưỡng ép ý tưởng ra khỏi đầu mình. Noah thực ra rất ưa nhìn đấy nhỉ...?

Nhưng mà... Oberon tập trung về phía trước. Có vẻ Wisely thực sự mệt mỏi hơn cậu ta tưởng...?

"Ngươi có tò mò tên kia lẩm bẩm gì không?". Nó lặp lại trong đầu Aenge'el. À... Ta biết mà Wise, anh không cần thiết phải nói gì đâu....

Aenge'el nhìn lên kính chiếu hậu. Nea đã ngủ ngon lành... à?

Anh không cần thiết phải nói gì cả.... Tốt nhất là không...

Nea =D= Campbell đang nhìn cậu ta

.

Đến lúc Oberon lấy Sauternes và ly, tiếng chuông cửa vang lên. Ngay lập tức, gần như đồng thời, cả Nea và Wisely đều nhanh ra ngoài. Điều đấy giúp cậu ta có một khoảng lặng, đổ sụp người xuống sàn, vỡ òa và co rúm lại, về món Foie Gras với sốt giấm đen trên đĩa, vị béo, quyến rũ, ấm, nồng nàn. Và cả về nụ cười đẹp như hoa của đứa trẻ- taxinlỗitaxinlỗitaxinlỗitaxinlỗi-

"Chúng tôi đều đang đợi em đấy,..."

Nea mỉm cười. tôikhôngthểchịuđựngđượcviệctôiyêuemnhiềunhưthếnào-

-Allen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ooc