Là nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh tỉnh dậy với cái đầu gần như sắp nổ tung, nhìn thân hình cao lớn với những khối cơ rắn chắc, ai lại nghĩ rằng tửu lượng của anh kém đến sát đất. Vò rối tóc, khẽ rên lên một tiếng, thói quen như cũ, anh nhìn sang bên cạnh, Băng Y không có ở cạnh, dưới nhà cũng không có tiếng động, chắc là đã đi học. Một thân mệt mỏi lê lết vào đến phòng tắm, cơ thể anh như nặng thêm mấy tấn...sạn! Đứng dưới vòi hoa sen, để nước rửa trôi đi hết mệt nhọc, anh dần nhớ lại những sự kiện "đặc sắc" đã diễn ra ngày hôm qua.
- Tổng giám! Lượng tiêu thụ và phát triển sản phẩm của năm nay xét chung là tăng hơn 15% dự kiến, lượng khách hàng nhỏ tăng nhanh hơn 5% dự kiến,...
- Được rồi! -- Tuấn Phong nhìn chăm chú vào bản báo cáo trên màn hình chiếu. Thuận lợi, quá thuận lợi. Công ty phát triển thuận lợi như vậy, làm anh vừa mừng vừa lo. Nếu năm sau có bất trắc gì làm cho lượng "tăng" này giảm sút thì mặt mũi chả biết phải vùi vào đâu.
- Bên phòng nhân sự thì sao? -- Anh cười nhẹ gõ bút từng nhịp từng nhịp xuống mặt bàn.
Giang Minh Minh từ tốn đứng lên, ánh mắt khiêu gợi hất tóc nhìn về phía Tuấn Phong, chiếc váy màu đen ngắn cũn cỡn không thể che hết đi đôi chân dài trắng nõn.
- Tổng giám! Phòng nhân sự dự định sẽ tiếp nhận thêm một vài thông dịch viên mới, hồ sơ đã nộp lên phòng của ngài, bao gồm hai thông dịch viên Tiếng Anh và một thông dịch viên Hàn-Nhật. Ngoài ra chúng tôi cũng nhận được thông báo từ Đại học C, họ mong nhận được sự giúp đỡ từ chúng ta khi các thực tập sinh được cử đến, là vào đầu năm sau.
Giọng Minh Minh cao cao nhẹ nhẹ lướt qua lỗ tai từng người trong phòng họp, những trưởng phòng ở các bộ phận khác đều hết mực nhìn chăm chú về phía cô, ngoài ánh mắt say mê còn có ánh mắt hâm mộ. Nghe đâu trưởng phòng nhân sự Giang Minh Minh đã từng đi du học ở Anh trong năm năm, còn học nhảy lớp, từ trình độ bảy năm thành năm năm, quay về nước liền tiếp nhận được chức vị trưởng phòng nhân sự. Xinh đẹp lại tài năng, thật làm con người ta chịu không nổi phải xếp hàng xin hầu, đáng tiếc cũng nghe nói là đã đính hôn với Hoàng Gia Huy - chủ tịch công ty bất động sản vừa thành lập A.O. Tuy là vừa thành lập nhưng thật sự là một đối thủ đáng gờm của những công ty bất động sản lâu năm khác, trong năm đầu tiên đã nhảy vọt trở thành một trong các công ty có tiềm năng phát triển mạnh nhất trong giới. Thật là không thể coi thường. Thế mới nói, là Kim Đồng Ngọc Nữ.
Ánh mắt Tuấn Phong khẽ lắng động. Lần trước cũng nghe Băng Y nói rằng lần này sẽ xin vào thực tập ở bộ phận hành chính công ty anh. Chẳng hiểu sao, có một chút gì đó...mong chờ!
- ...Được! Nói với hiệu trưởng Đại học C, chúng ta sẽ giúp đỡ hết sức có thể. Còn về ba thông dịch viên mới, sẽ do phó tổng phụ trách phỏng vấn. Không còn gì nữa chứ?
Cả gian phòng tĩnh mịch đáng sợ.
- Được! Chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây! À! Còn một việc! Cuối tuần này là lễ mừng Tất niên cuối năm của toàn bộ các công ty điện tử, tất cả các nhân viên đều được mời. Hôm đó hãy ăn diện thật đẹp, để các công ty khác thấy được công ty chúng ta vừa có diện mạo đẹp vừa có nồng cốt mạnh, sẵn tiện...lôi kéo một vài khách hàng về phía chúng ta! Được chứ?
- Tất nhiên rồi Tổng giám!
Cả gian phòng đặc biệt tràn ngập không khí thoải mái.
- Tổng giám! Nếu đã như vậy, chúng ta nên ăn mừng một chút!
Cả gian phòng lập tức im bặt, mấy chục con mắt nhìn lăm lăm về phía Giang Minh Minh. Cô ta giả vờ hay là không biết thật? Tổng giám trước nay chưa từng một lần tham gia tiệc tùng với nhân viên ngoài các lễ tiệc bắt buộc hằng năm, mà tất cả bọn họ đều không có gan hùm mật gấu để mời mọc anh một câu, nhìn cái mặt lạnh băng thế kia, đến gần thì đã bị làm cho hóa đá rồi huống chi ..
- Được!
* Keng*
Tiếng hàm của các trưởng phòng rớt xuống mặt bàn. Đây chính là sự kiện đáng ghi vào sử sách nha!
Vì điều đó, Tuấn Phong cùng mọi người đến một quán bar lớn trong thành phố, nốc rượu, tiệc tùng. Tuấn Phong chỉ ngồi riêng một chỗ trong phòng VIP mà uống rượu, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu, tuyệt nhiên không có nói lấy một câu. Giang Minh Minh ngồi bên cạnh liên tục rót rượu mời anh, bộ ngực vĩ đại cứ vậy mà áp sát cánh tay anh. Anh lim dim thấy được ai đó dìu mình ra khỏi phòng, sức lực cũng không có mà chống cự, chỉ có thể nhè nhè hỏi một câu.
- Ai...đó?
- Là em! Băng Y đây!
- Băng Y? ...À! Sao...cô ở đây?
- Em đến đưa anh về!
- Vậy...vậy à...?
Một lát sau, cảm nhận được sự ấm áp của chiếc giường anh mới thiếp hẳn đi, sự việc về sau...không nhớ!

Thức dậy đã thấy mình ở nhà, chắc là cô đền đón thật. Anh thở phào ra khỏi phòng tắm.

Nhưng anh quên bẳng một điều. Ở công ty, không một ai biết số điện thoại của Băng Y, như vậy cũng sẽ không ai có thể gọi cô đến đón anh được...

Anh nhìn chằm chằm vào hai bát cháo trên bàn. Hai bát cháo màu sắc giống hệt nhau, nhưng bát bên trái thơm hơn, còn có mùi trứng và khoai tây. Cầm tờ giấy note lên, mắt anh liền giật giật mấy cái.

"Sáng em đã nấu cháo cho anh. Nhưng sau đó nhận ra anh không thích thức ăn em nấu, nên ra ngoài mua một bát cháo khác (bên phải). Anh cứ tùy hứng muốn ăn bên nào cũng được. Nước chanh trong tủ lạnh" Cái quái gì thế này, anh không thích thức ăn của cô lúc nào chứ? Nhưng mà...

Nói đi cũng phải nói lại nha...

Mấy ngày qua không có ăn thức ăn cô nấu, nhớ thật!

Cơ mà, lại nói, mấy ngày qua nhất quyết không ăn, bây giờ chỉ vì thèm mà nhào vào ăn, thật mất mặt.

Nghĩ nghĩ một hồi anh quyết định:

Đổi vị trí của hai bát cháo. Vậy thì cũng không cần sợ cô biết nữa, cũng tự cho là anh không ăn bát bên trái thì tức là không ăn bát cô nấu đi. ( Anh à! Anh thật ngây thơ =„=)

Sau đó là một màn "hổ đói vồ mồi" của Tổng giám đốc cao cao tại thượng!

-------------------

Băng Y nhìn mấy tấm hình trong tay, đi chầm chậm dưới trời gió nhẹ, trên người cô là áo len màu cafe đơn giản bỏ thùng phân nửa vào quần jean ôm giản dị.

Cô lắng đọng một nửa.

Thở dài một cái. Cô lại nhìn mấy tấm hình. Là hình của Giang Minh Minh và Tuấn Phong, hai người, anh cổi trần, ôm lấy Giang Minh Minh không mặc gì, quấn lấy nhau ở trên giường.

Với ai, anh cũng ôm lấy một cách ấm áp thế này sao? Anna, rồi Giang Minh Minh.

Chết tiệt! Cô nghĩ cái gì thế này! Ôm ai, là chuyện của anh, sao cô phải bận tâm?

Hôm nay Giang Minh Minh đến tìm cô, ánh mắt kiêu ngạo 10 phần hết 9 phần, đưa đến trước mặt cô một xấp ảnh rồi cười khẩy bỏ đi. Khỏi nói cô cũng biết đấy là ảnh gì. Cũng không bất ngờ cho kham.

Kì thật cũng không tin anh có gì với cô ta. Muốn dùng mấy chiêu trong phim để hạ bệ tinh thần cô sao? Còn lâu...

Cơ mà...

Cô ta cũng thành công phân nửa rồi!

----------------

Cô nhìn bát cháo bên trái đã nguội lạnh. Lòng có chút mất mát. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cô đến bên bồn rửa bát, lật bát cháo trống lên. Quả nhiên! Nếu ai nhìn thấy cô lúc này, bảo đảm sẽ rùng mình bỏ chạy. Trên môi cô nở một nụ cười tà ác như Medusa trong truyền thuyết, nhìn chằm chằm vào vết màu đỏ dưới đáy bát.

Tuấn Phong cũng thật đơn giản và ngây thơ nha!

Đáng yêu!

Vốn dĩ cô đã lường trước việc này nên sáng sớm sau khi múc cháo ra bát đã lặng lẽ quệt một ít màu bột gạch cua dưới đáy bát của mình để đánh dấu.

Mở tủ lạnh, ly nước chanh đã không cánh mà bay.

Nở một nụ cười hài lòng. Tâm tình cô tốt lên hẳn.

Mở cửa đã thấy Tuấn Phong nằm yên trên giường, mặc một bộ thể thao màu đen xám, hơi thở đều đều.

Băng Y lặng lẽ đến gần, sờ lên trán anh, kiểm tra nhiệt độ.

Bàn tay anh nhanh chóng nắm chặt tay cô, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, lôi cả cô vào chăn, ôm chặt. Cô cả kinh ngước mặt nhìn anh, phát hiện anh vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở khó nhọc, liền vòng tay ra sau lưng anh, vỗ nhẹ.

Anh cố gắng nhịn cười, giữ nhịp hơi thở. Cô lúc này thật giống mẹ dỗ con trai nha!

Quả thật rất giận cô. Còn mang chút mất mát, hận cô. Lúc đầu đã nghĩ chỉ vì cô mà anh mất đi người bạn thân thiết. Uổng phí tình cảm bấy lâu dành cho cô. Nên nổi giận một trận, cảm thấy mình như trò đùa. Về sau, trốn tránh cô mấy ngày, liền nhớ hơi ấm của cô, nhớ những món ăn cô nấu, nhớ nụ cười nhẹ của cô, nhớ hết. Chẳng biết đó là cảm giác gì. Chỉ thấy...nhớ cô đến vỡ tung cả lồng ngực.

Hiện tại là lợi dụng hoàn cảnh cô nghĩ anh đang mơ màng mà ôm cô một chút. Thật ấm nha~! Còn thoải mái nữa! Anh sung sướng trong lòng, ôm chặt cô mà ngủ rất ngon.

************
Hầy! Phải nói là boss có lúc gian ác mà có lúc ngây thơ mắc tội. @@
Sẳn tiện, ai dùng Facebook và Zalo thì add mình nha. Có gì thì có thể trao đổi hoặc góp ý trực tiếp với mình. Vậy dễ hơn! ^^
CẢM ƠN các bạn đã ủng hộ truyện của mình nha. Đây là bộ ngôn tình đầu tay của mình (trước toàn viết truyện teen). Mong mọi người góp ý và ủng hộ nha!!!!
Facebook: Phương Nghi
Zalo: 0924706234
Au: Nghi ( Mèo) [^×^]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro