Chương 7:Những ngày tưởng có mà không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những ngày thành phố trở thành người dưng
Mọi con đường mình đi qua đều quá chừng xa lạ.Ngay đến lối về nhà một người mà ta từng xem là tất cảCũng mơ hồ rẽ ba rẽ bảy ngả. Đi đâu?Góc phố quen vắng hai kẻ cứng đầu.Cứ vòng vo kiếm tìm một chỗ hẹn xưa cũ.Đã bảo Sài Gòn quy hoạch, quán sang tên đổi chủ.Vậy mà chẳng đành lòng đi hẳn cho qua nhanh...Có một người bây giờ cũng loanh quanh.Đi lạc hoài giữa chập chùng đổi khác.Không còn nhau nên vòm trời chung cũng xanh gầy xanh rạc.Vậy mà chẳng đành lòng quên hẳn cho ngơi đau?Có điều gì là không thể hư hao?Đường phố đào lên, hàng cây chặt xuống.Những chứng nhân của thời gian còn bị lãng quên oan uổng.Huống hồ chuyện tụi mình - thường tình của nhân gian!Phố xá vẫn thản nhiên, ngày đêm cứ vội vàng.Như chớ hề màng có hai người xưa đã yêu nhau,Chỉ có ta đi đâu - nhìn đâu - ở đâu cũng thấy thiếu hẫng như mất cả địa cầu.Sài Gòn có tất cả, chỉ không còn người-từng-thương - nhất của ta!Có những ngày sau một cuộc tình mà ta chối bỏ cả bình minh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#saigon