Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường đón nhận những kết cục không tốt đẹp bằng nhiều cách khác nhau. Có người sợ hãi né tránh, tuyệt vọng bất lực, nhưng cũng có người lại vui vẻ chấp nhận nó đến, chẳng hề né tránh hay e dè.

Liệu có ai sẽ vui vẻ đón nhận không khi ngày tận thế đang chầm chậm đến và xóa bỏ mọi thứ?

Ngày tận thế - tưởng chừng chỉ có trong những lời thêu dệt của con người. Nhưng chẳng ai ngờ nó lại bất ngờ ập đến như thế, ánh mặt trời đã biến mất, mất điện, mất nước, đường phố chật cứng những chiếc xe nằm ngổn ngang, tiếng kêu cứu, tiếng gào khóc. Sự chia ly, đau đớn bao trùm khắp nơi mà bóng tối đi qua.

Jihoon nắm chặt tay Woojin đi bên cạnh, kể từ lúc xảy ra chuyện, cậu chưa bao giờ buông tay Woojin dù chỉ một giây. Cả hai đang trong một mối quan hệ cực kì tốt đẹp, trải qua những ngày vô tư, bỏ mặc những âu lo phía sau để tiến về phía trước. Nhưng éo le thay, phía trước bây giờ chỉ còn là một màn đêm vô tận. Thời gian đã trôi qua bao lâu cũng chẳng còn ai nhớ nữa, cả hai cứ thế nắm tay nhau vượt qua những con đường, vượt qua những điều đau khổ này để tìm kiếm một tia sáng nhỏ nhoi.

- Mình không đi nổi nữa rồi. Hay cậu cứ đi đi, mình chắc không trụ nổi đâu.

Jihoon ngồi bệt xuống, gương mặt lấm lem phờ phạc vì chẳng thể chợp mắt nổi. Cậu sợ trong lúc ngủ quên sẽ buông tay Woojin ra nên chưa bao giờ cho phép bản thân mình được nhắm mắt. Mất liên lạc với người thân đã là một điều quá sức tưởng tượng với cậu, bây giờ mất đi cả Woojin thì chẳng khác nào mất đi tất cả.

- Không được, mình không thể bỏ cậu một mình, chúng ta đã hứa sẽ đi cùng nhau mà. Nếu cậu mệt mình sẽ cùng cậu nghỉ ngơi, nếu cậu muốn đi, mình sẽ cùng cậu đi.

Woojin dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Jihoon, cậu cũng chưa có một giây phút nào là buông tay Jihoon cả. Cậu biết Jihoon rất cần cậu và cậu cũng vậy, cậu không thể để vụt mất Jihoon trong thế gian mù tịt vô vọng này. Cả hai ngồi tựa vào một bức tường, Woojin nhẹ nhàng đỡ đầu Jihoon tựa lên vai mình, khuyên nhủ Jihoon hãy ngủ một lát.

- Cậu sẽ không đi chứ?

- Mình sẽ không đi.

Jihoon nghe vậy trong lòng an tâm hơn, khép đôi mắt đã quá đỗi mệt mỏi lại, hy vọng khi mở mắt ra, bình minh sẽ đến xóa nhòa mọi đau khổ này.

Thời gian lại lặng lẽ trôi, Jihoon tỉnh dậy sau khi cậu mơ thấy một vùng trời tươi đẹp bỗng sụp đổ trong tích tắc, nó giống như thế giới của cậu vậy, lạnh lẽo, mờ tịt.

- Dậy rồi à? - Woojin hỏi, cậu vẫn đang quan sát Jihoon.

- Cậu không ngủ sao?

- Mình phải thức để canh chừng cậu chứ, cái đồ ham ngủ như cậu làm sao trụ nổi được.

Woojin đùa, rồi lại nhéo má Jihoon. Cảnh tượng thật dễ thương, ấm áp như chưa hề xảy ra chuyện gì.

- Đi tiếp nhé?

- Ừ đi thôi.

Tiếp tục cuộc hành trình đi tìm kiếm chút hy vọng nhỏ nhoi, hai tay đan chặt vào nhau như tiếp thêm sức mạnh cho đối phương. Ai cũng mang trong mình một nỗi sợ nhưng bên cạnh đó vẫn còn le lói một tia sáng hy vọng nhỏ bé.

- Sao băng kìa?

Jihoon chỉ lên những vì sao đang bay ngang bầu trời. Một, hai, ba, càng ngày càng nhiều những ngôi sao băng đang ồ ạt đổ bộ về phía trái đất. Nói đúng hơn đó là những thiên thạch đang rơi xuống và sẽ phá hủy trái đất trong một bản nhạc.

Vậy là thời khắc đó sắp đến. Dấu chấm hết cho tất cả mọi thứ. Mọi hy vọng đều đã bị dập tắt. Những giây phút cuối cùng này chỉ còn tính bằng phút. Woojin nắm tay Jihoon chạy đến tầng cao nhất của một tòa nhà, giờ phút này chẳng thể trốn tránh được nữa.

- Jihoon à, chúng ta chẳng còn nhiều thời gian đâu. Có lẽ, chúng ta phải tạm biệt nhau rồi.

- Mình không muốn... Chúng ta vẫn còn nhiều điều chưa thể thực hiện cùng nhau mà... Tiếc thật.

- Đành chấp nhận vậy, chỉ mong rằng nếu có kiếp sau, chúng ta hãy tiếp tục bên nhau được chứ?

Jihoon gật đầu đồng ý, cậu ôm thật chặt Woojin vào lòng. Chỉ còn lại vài chục giây nữa, cả hai trao nhau cái ôm thật ấm áp thay cho lời cảm ơn trước khi biến mất mãi mãi.

- Mình vui lắm. Mình yêu cậu.

Jihoon tựa đầu vào vai Woojin và nhắm mắt lại. Tiếng nổ ngày một lớn cũng chẳng còn khiến cậu sợ nữa, vì cậu đã có Woojin bên cạnh. Trước những cơn nổ ồn ào kia, hình ảnh cả hai tựa đầu vào nhau đón nhận kết cục của mình trông thật yên bình và đẹp. Mọi thứ dần dần bị nhấn chìm trong biển lửa và bị thiêu rụi mãi mãi.

~

Jihoon tỉnh dậy, hình như cậu vừa trải qua một giấc mơ về ngày tận thế thì phải.

- Sao thế? - Woojin ngồi bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Jihoon.

- À, mình vừa nằm mơ thôi. Một giấc mơ về ngày tận thế. Một giấc mơ thật buồn nhưng cũng thật đẹp.

- Ồ, sâu sắc vậy. Giấc mơ đó nói gì?

- Một kết thúc buồn cho chúng ta còn dang dở nhưng lại đẹp khi chúng ta ở bên nhau vào giây phút tận cùng đó.

- Cậu biết gì không? Không chỉ trong mơ đâu, mà sau này lỡ như tận thế thật sự xảy đến thì mình vẫn sẽ luôn cùng cậu đi đến tận cùng.

~

27.12.2021

Hihi dạo này máu văn vở thất thường nên cứ muốn viết 1shot thôi =))) lần này bao uy tín HE bù lại shot trước SE nhá 😍 Chúc mọi người có những ngày cuối năm thật suông sẻ nheee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro