Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26.

Editor: Lynzmix

Beta : Shoorin Yumi

"Khụ khụ . . . được rồi, hiện tại lấy tùy thân quang não của cháu ra đi. lynzmix.wordpress.com Giả thuyết Hiệp Luật cần trang bị vào trong quang não để tiến hành xác nhận sóng não, cháu muốn loại giả thuyết Hiệp Luật nào đây ?"

Thiên Âm đang chuẩn bị gỡ quang não xuống liền tạm dừng động tác.

"Có những loại gì ạ?"

"Có loại nhập môn dành cho dưới cấp 3 nhưng rõ ràng cháu không cần dùng ha ha. Còn có một loại dùng cho dưới cấp 6, tương đối thích hợp tinh thần lực của cháu bây giờ. Tương tự có một loại dùng cho dưới cấp 10, mà một loại cuối cùng thì là dạng tiến hóa. Lúc mới bắt đầu nó sẽ dựa vào tinh thần lực cháu đăng kí là cấp bao nhiêu. lynzmix.wordpress.com Loại này chỉ có thể sử dụng một cấp trạng thái, chỉ khi cháu không ngừng sử dụng thẳng cho đến khi thích hợp thăng cấp thì nó mới thay đổi cấp bậc mà thôi. Loại này đối với người mới bắt đầu khống chế có chút phức tạp, nhưng tốt ở chỗ là có thể sử dụng được lâu dài, tránh cho việc phải đi thay đổi một cái mới. Hơn nữa nó cũng là một Giả thuyết Hiệp Luật có tiềm lực cường đại, cháu muốn tăng lên cấp 20 nó cũng đáp ứng được."

Phổ Lỗ hài hước mà chớp chớp đôi mắt nhỏ, khẩu khí tự hào giới thiệu thương phẩm nhà mình.

Thiên Âm nghe xong cũng không cần suy nghĩ nhiều lắm, loại cuối cùng rõ ràng là tốt hơn hẳn. Nhìn xem giá, quả nhiên là đắt nhất.

"Cháu muốn loại cuối cùng."

Bĩu môi, cũng không có cách nào, nếu hơi một tí lại đến đổi thì tiêu phí tiền càng nhiều.

Cởi bỏ áo, lộ ra quang não hình vòng đeo trên cổ. Ánh đèn điện lóe sáng ngay lúc Thiên Âm tháo khóa liền tắt, Thiên Âm đột nhiên ý thức được bản thân không thể nói chuyện. lynzmix.wordpress.com Mang theo một chút không được tự nhiên, Thiên Âm do dự đem quang não đưa cho Phổ Lỗ.

Có chứng sợ hãi đám đông, sau khi mất đi tiếng nói Thiên Âm cảm thấy càng thêm không an toàn, chẳng sợ hiện tại cậu cũng chỉ đối mặt một người là Phổ Lỗ mà thôi.

Nhìn bàn tay đưa qua quang não có một chút run rẩy, Phổ Lỗ mắt sắc đương nhiên nhìn thấy. Ông thản nhiên tiếp nhận quang não, xoay người đem quang não kết nối với máy chủ, bắt đầu tiến hành điều chỉnh. Trong quá trình tự nhiên phát hiện ra các thông tin bên ngoài đặt ra của quang não, Phổ Lỗ trong mắt có một chút tiếc hận – ứng dụng phát ra tiếng . . . Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy lại là một người tàn tật. lynzmix.wordpress.com

"Xong rồi đây, sau khi trở về cháu dựa vào bản thuyết minh tiến hành xác nhận sóng não là được."

Giọng nói của Phổ Lỗ so với lúc trước càng thêm ôn hòa hiền lành. Thiên Âm vui vẻ tiếp nhận, theo thói quen muốn nói cám ơn.

". . ."

Nghẹn một hơi không thể phát ra bị đè nén ở yết hầu, Thiên Âm khó chịu mà xoa xoa cổ, mày nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xoát một cái liền trắng bệch.

Phổ Lỗ nhìn xem mà bị hù dọa không thôi, liên tục trấn an.

"Ôi, đừng nóng vội đừng nóng vội, còn chưa đeo quang não mà. Mau đeo vào rồi nói."

Thiên Âm tiếp nhận quang não đeo vào, ngay khi cái khóa đóng lại, cái đèn nhỏ biểu thị cho khả năng phát ra tiếng lại sáng lên. lynzmix.wordpress.com

"Hô – để cho ngài chê cười rồi Phổ Lỗ tiên sinh."

Nhìn Thiên Âm đã không có việc gì, Phổ Lỗ cũng thoải mái cười ra tiếng.

"Không có việc gì là tốt rồi, sau này cứ gọi tôi là Phổ Lỗ đi ! Thiên Âm cháu cũng thật là, cổ họng không tốt còn vội vàng xao động như vậy, dọa tôi sợ muốn chết."

"Vâng . . ." Thiên Âm có chút rối rắm, "Kỳ thật cổ họng đã tốt lắm rồi . . . nhưng cháu vẫn không phát ra tiếng được."

"A ? Là như vậy sao . . . chuyện này cũng có khả năng là chướng ngại tâm lý quá lớn. Thiên Âm, cháu phải dũng cảm lên mới được."

"Cháu biết . . . nhưng chỉ cần có người ở trước mặt thì cháu không nói ra lời được."

Thiên Âm có chút dỗi mà đô miệng than thở. lynzmix.wordpress.com

"Nhóc con cháu còn xấu hổ sao." Phổ Lỗ bất đắc dĩ cười cười, trên tay lại không ngừng thao tác với quang bình (màn hình hiện lên giữa ko trung á) "Ừm, tôi gửi cho cháu một địa chỉ, khi cháu tiến vào Vạn Dặm thế giới đi qua chỗ này nhìn xem. Nơi này chính là thiên đường của những người yêu thích Giả thuyết Hiệp Luật."

Một đường link được gửi đến trong quang não của Thiên Âm.

"Nơi này không bị học viện hay đại lục giới hạn, cho nên dù là nghiệp dư hay không phải nghiệp dư, người sử dụng giả thuyết Hiệp Luật đều có thể ở trong này đăng tải tác phẩm của riêng mình hoặc thưởng thức các tác phẩm khác. Hơn nữa nơi này có chế độ nặc danh, phương thức trao đổi cũng là lựa chọn sử dụng văn tự. lynzmix.wordpress.com Chỉ cần cháu không muốn, không ai có thể nhìn hay nghe thấy cháu. Dù sao hiện tại cháu vừa mới mua giả thuyết Hiệp Luật, cũng cần thời gian để thích nghi. Có rảnh thì đem tác phẩm của cháu đăng tải lên đấy, số lượng người nghe và chia sẻ chính là ủng hộ cháu. Hầu hết học sinh của học viện Christine đều từng ở trên ấy đăng tải tác phẩm của mình nha! Cháu còn có thể ở đó ca hát nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nghe mà không nhìn thấy được cháu. Lâu ngày, lá gan của cháu chắc sẽ lớn hơn."

Có loại địa phương thần kỳ như vậy sao ? Thật thú vị . . .

"Dạ! Cháu biết rồi."

Sau đó Thiên Âm cầm tiền thanh toán, mập mạp giảm giá gần nửa cho nhóc con này. Xong xuôi Thiên Âm chuẩn bị về nhà. Khi cậu đi về phía trạm xe bus, đi ngang qua mặt tiền một cửa hàng lại bị đồ vật trong tủ kính hấp dẫn dừng lại. Nghĩ nghĩ, Thiên Âm vẫn đi vào trong cửa hàng. Không lâu sau liền xách một cái túi nhỏ đi ra. Mà trên chân cậu đã thay một đôi giầy trượt, đầu gối và khuỷu tay đều đeo một bộ bảo hộ.

Thiên Âm kiếp này cũng là một người sử dụng giày trượt vô cùng thuần thục, nên thân thể vẫn còn khắc sâu trí nhớ. Cẩn thận chậm rãi trượt vài bước, dưới chân liền bắt đầu trở nên linh hoạt hơn. Đối với thân thể này sử dụng giày trượt quen thuộc cũng không kém so với cậu trong kiếp trước quen thuộc đối với âm nhạc. lynzmix.wordpress.com Thiên Âm hưởng thụ khoái cảm tốc độ nhanh như điện chớp, trực tiếp lướt qua trạm xe hướng về con đường tới Đảo Hắc Đàn trượt đi.

Thiên Âm định sử dụng giày trượt đi học. Chỉ cần sáng dậy sớm một chút, mỗi lần cũng chỉ mất một giờ đi đường, lại có thể rèn luyện thân thể, lại có thể miễn đi phiền toái đứng chờ xe bus, mà quan trọng nhất là nó tiết kiệm tiền ! ! Các con đường trên đảo Minh Đức phần lớn là những cây cầu rộng lớn, từng đảo nhỏ, thôn trấn đều có một cây cầu bắt ngang qua. Mà ngoài Đảo Ngọc, những hòn đảo bình thường rất hoang vắng, ít xe đi lại , cho nên cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn giao thông.

Kế hoạch của cậu càng tính càng hăng, "vèo" một tiếng vui vẻ "trượt" về nhà. 

Shoorin Yumi: sau chương này ta cũng đi mua 1 đôi giày trượt, khi nào trượt được ta cũng ' vèo' đi chơi lun mua ha ha (~ ¯ ▽ ¯) ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro