Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ tối, màn đêm đang buông xuống, đèn đường bên đường lần lượt sáng lên, xua tan bóng tối của đầu thu, vì tài xế lái xe cùng người đi đường trên mà chiếu sáng con đường phía trước.
Tại khách sạn 5 sao nào đó, ngoài của kính của lầu 1, một cô gái khoác áo màu lam áo đang đứng ở cửa phía bên phải, tựa hồ là đang chờ đợi người nào.

Cô gái cao tầm một mét sáu tám, không tính quá cao, nhưng cũng không phải quá thấp. Một đầu tóc dài, đen nháy rối tung, dính lại vào nhau, tạo thành một đường, phía trên còn mang theo hơi nước mờ nhạt, hẳn là vừa gội qua..., còn không kịp sấy đã đi xuống lầu.

Bởi vì vừa vặn đầu thu, không khí buổi tối mang theo cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, diễn tẫu ở trên đầu cô gái, làm cho cô cảm thấy da đầu lạnh toát,  không khỏi run rẩy cả người.
Cô gái chà sát hai bàn tay, tuy rằng mặc áo khoác dài tay, nhưng không cần nhìn cũng biết, hiện tại hai tay của cô khẳng định đã  nổi một tầng da gà.

Cô gái nhẹ nhàng hít một hơi mát lạnh, thò đầu nhìn qua đường bên trái, gương mặt trái xoang trắng nõn gần như hoàn mỹ, ẩn ẩn mang theo một tia chờ mong.

Ánh mắt của cô xinh đẹp giống như bảo thạch, lông mi dài mà dày, bề ngoài tự như mới mười tám, mười chín tuổi, nhưng trong mắt đã có sự hồn nhiên ngây thơ nên có, làm cho người ta vừa thấy chỉ biết nàng tuyệt đối là một người có tâm địa thiện lương.

Trên thực tế cũng quả thật như thế.
Cô gái tên gọi Khương Vân Thất, mười chín tuổi, hiện nay đang ở một khu nhà không tính đặc biệt nổi danh nhưng cũng không phải  rất  khổ, là sinh viên năm hai của một trường đại học.

Nàng sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì trường học nghỉ, hai nữ sinh cùng phòng ngủ nói muốn nhân dịp kỳ nghỉ này đi tham quan một khu trứ danh, Khương Vân Thất vốn là không định đi theo, bởi vì khi còn nhỏ nàng cũng đã cùng ba mẹ cùng nhau tới nơi này, nhưng hai nữ sinh kia cảm thấy ít người không thú vị, dưới sự năn nỉ ỉ ôi đó, Khương Vân Thất mềm lòng nên đành phải đáp ứng.

Trước khi xuất phát, Khương Vân Thất còn tưởng rằng chuyến đi này chỉ có ba người bọn họ, cho đến khi nhìn thấy hai thân hình cao lớn trước cổng trường, không khỏi kinh ngạc một chút.

Hai nam sinh kia sinh là sinh viên trường khác, là bạn trai của hai cô bạn cùng phòng, bởi vì đã từng cùng nhau ăn cơm, cho nên Khương Vân Thất nhớ rõ bọn họ.

Nói thật, ở thời điểm nhìn đến hai nam sinh kia, cô liền muốn cự tuyệt hai bạn cùng phòng, xoay người quay lại trường học, rốt cuộc bọn họ đều là người yêu, cô-một cẩu độc thân cùng bọn họ ra ngoài chơi, thật sự là không thể nào nói nổi.

Nhưng là hai bạn cùng phòng của cô kiên quyết lôi kéo không cho cô rời đi, vừa nói không quan hệ không ngại, một bên đem ba lô Khương Vân Thất đoạt xuống ném tới lồng ngực của một nam sinh gần đó.

Bọ họ ra sức nói các loại lời ngon tiếng ngọt, nói bạn thân so với bạn trai càng quan trọng, nói muốn cùng bạn thân hưởng thụ ở thời gian bên nhau, nói nếu Khương Vân Thất không đi  các nàng liền cũng không đi.

Cuối cùng, dưới hàng lọat thế công của hai cô bạn cùng phòng, Khương Vân Thất vẫn là mềm lòng, cô cùng bốn người bọn họ đi cùng nhau, đi tới khu đô thị trực thuộc.

Vừa tới đến nơi ngày đầu tiên, bởi vì ngồi xe nửa ngày, mọi người đều tương đối mệt, cho nên cũng không có trực tiếp đi khu tham quan, mà là ở khách sạn nghỉ ngơi một buổi trưa.
Khách sạn này là Đào Tư Du- bạn cùng phòng Khương Vân Thất đặt lúc ở trên xe, lúc ấy tiền trong ví của cô ấy không đủ, đành mượn trước từ Khương Vân Thất, Khương Vân Thất nhìn thoáng qua giá cả, một đêm hai ngàn, tổng cộng thuê  năm ngày, ba phòng, bọn họ hai đối tình nhân chắc chắn ở một gian, cộng lại trên dưới chính là ba vạn khối.

Khương vân thất cảm thấy không cần thiết đặt khách sạn năm sao tốt như vậy, dù sao bọn họ đều là sinh viên năm hai, không có nguồn thu nhập ổn định, tiêu tiền nhiều như vậy cũng không tốt, nhưng Đào Tư Du nói khó được đi ra ngoài thả lỏng một chút, đương nhiên muốn để bản thân ăn uống tốt một chút.

Khương Vân Thất còn muốn khuyên nữa, bởi vì cô biết giữa năm người bọn họ, trừ bỏ mình ra, không ai có bối cảnh gia đình có thể chèo chống chi tiêu hoang phí như vậy, cha mẹ của Đào Tư Du bọn họ đều là giai cấp công nhân, một năm có thể góp đến mười vạn khối đã phải ăn tiêu tiết kiệm rồi.

Mà cô mặc dù có tiền, nhưng phần lớn đều do bình thường ra dạy kèm mà có, trong đó một bộ phận nhỏ là do  ba mẹ cho cô  tiền tiêu vặt, nếu tất cả được chi tiêu ở một nơi như vậy, quả thực có chút lãng phí.

Nhưng là Khương Vân Thất còn chưa có nói, mấy người bạn của cô đã bắt đầu chỉ trích, bảo cô không cần so đo như vậy, hiến khi được ra người một lần, không cần bởi vì tiền mà tranh cãi không thoải mái.

Hai nam sinh ngồi trong xe kia, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn Khương Vân Thẩt một cái, cái gì cũng không nói.
Khương Vân Thất vốn mềm lòng, cũng không tranh biện gì,  Đào Tư Du và một bạn cùng phòng khác thúc giục mọi người xuống, cuối cùng thanh toán tiền khách sạn.

Kỳ thật, đây không phải  lần đầu tiên cô vì bạn bè mà tiêu phí lớn .

Kể từ khi  Đào Tư Du phát hiện ra rằng cha mẹ cô điều hành một công ty thực phẩm, Đào Tư Du liền không có việc gì cũng hỏi Khương Vân Thất vay tiền, có đôi khi Khương Vân Thất  mua các loại sản phẩm chăm sóc da mới, Đào Tư Du sẽ là người đầu tiên giành thử dùng, cảm thấy hiệu quả tốt, sẽ bảo Khương Vân Thất  mua cho cô ấy một phần.

Khương Vân Thất đương nhiên không phải kẻ ngốc, cô cũng cự tuyệt , nhưng mỗi khi nhìn thấy Đào Tư Du vì mua mĩ phẩm giống như mình mà tiết kiện chi tiêu, từ đó xanh sao vàng vọt thì cô lại mềm lòng.

Đúng vậy, cô chính là người dễ dàng  mềm lòng như vậy.

Đây cũng là tính cách của cô, cho nên Đào Tư Du mới có thể hết lần này đến lần khác bóc lột cô như vậy.

Lần này nhìn như Đào Tư Du hướng cô vay tiền để ở khách sạn, nhưng cô  biết Đào Tư Du hoàn toàn không trả lại được, và cô ấy cũng sẽ không trả lại.

Ngoài việc trả tiền ở khách sạn, Khương Vân Thất còn trả tiền cho 5 bữa ăn hàng ngày của họ và tiền vé vào các điểm tham quan.

Hiện tại là ngày thứ tư bọn họ ở khách sạn, khi biết cô ấy gọi đồ ăn mang đi, Khương Vân Thất sững sờ một lúc, bởi vì Tao Đào Tư Du  chưa bao giờ chủ động trả tiền.

Nhưng cô ấy đã đợi ở tầng dưới mười phút, và không có dấu hiệu của việc mang đi.

     Gió đêm mát mẻ thổi tới Giang Vân Kỳ, cô không khỏi lấy tay ấn vào mặt mình. Lòng bàn tay ấm áp trắng nõn và tinh tế áp chặt vào gò má xinh đẹp, lập tức xua tan chút lạnh lẽo, nhưng đó chỉ là tác dụng tạm thời.

     Cô nghĩ mình sẽ có thể mang đồ ăn mang đi trực tiếp trên lầu ngay khi xuống cầu thang, vì vậy cô không mặc quần áo quá dày và tóc đã ướt một nửa, không ngờ cô lại đợi lâu như vậy.

     Trong sảnh tầng 1, một người đàn ông giống giám đốc khách sạn đang phê bình  các nhân viên trong bộ quần áo bảo hộ lao động, hơn 20 nhân viên đứng thành hai hàng, cúi đầu lắng nghe lời khuyên can lớn tiếng của người đàn ông này, không dám phát ra bất gì âm thanh gì.

Nếu không phải sợ làm phiền bọn họ, Khương Vân Thất  đã đợi ở đại sảnh, như vậy mới bớt lạnh.

    Cô cũng nghĩ lên lầu mặc quần áo dày rồi mới xuống, nhưng sợ người giao hàng đột nhiên đến rồi không nhìn thấy cô, nhất thời trong lòng có chút rối rắm.

    Từ khi  còn nhỏ, cha mẹ anh đã dạy Khương Vân Thất phải tôn trọng mọi người trong mọi ngành nghề, cho dù đó là công nhân vệ sinh quét đường, ông bà hàng ngày quây quần bên thùng rác hay các cô chú dọn vệ sinh ven đường. bọn họ đều vì cuộc sống mà chăm chỉ làm việc.

    Vì vậy, Khương Vân Thất  luôn rất khoan dung đối với người khác.

    Cô thường thấy video trên Internet về một số anh chị em khóc lóc thảm thiết sau khi bị khách hàng phàn nàn ác ý hoặc thậm chí bị phạt tiền, và một số video  vì bọn trẻ không được chăm sóc mà đem theo bên người khi đi. Mỗi khi nhìn thấy những điều này, Khương Vân Thất không khỏi đau lòng.

    Loay hoay hồi lâu, Khương Vân Thất cuối cùng quyết định không lên lầu, để không làm trễ thời gian giao hàng cho người khác, thà rằng cô tiếp tục đợi ở cửa.

    Thời gian trôi qua từng phút, tiếng phê bình trong hội trường vẫn tiếp diễn, dường như không có hồi kết. Khoảng bốn năm phút sau, khi Khương Vân Thất  lạnh đến mức cô không thể chịu đựng nổi, cuối cùng, một chàng trai giao hàng đi chiếc xe điện cũ kỹ xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro