Chương 32: Phiên Thiên Ấn chi uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hống". Cự Viên nhìn thấy kẻ thù liên tục tránh thoát, liền tức giận, hai tay vỗ trước ngực liên hồi, phát ra âm thanh trầm đục  xuyên thấu cả khu rừng.
"Chủ nhân, cự viên đang cuồng bạo". Tiểu bảo đứng xa, truyền âm nhắc nhở nữ hài.
Nguyệt Tâm nhìn cự viên cao hơn 3 mét đang hừng hực lửa giận, mỗi lần cự viên vỗ lên ngực, nàng biết cự viên đang dùng bản năng thần thông thiêu đốt máu huyết để nâng cao sức chiến đấu, bởi vì năng lượng sinh ra quá nhiều sẽ  làm cho cự viên rơi vào trạng thái cuồng bạo, chiến đấu điên cuồng.
Lần vỗ thứ 4 vừa kết thúc, Nguyệt Tâm vừa gật đầu hài lòng. Ma Thiết Viên loại này thần thông, cuồng bạo cao nhất là vỗ lên ngực liên tục 9 tiếng, cấp 1 là không thể thi triển thần thông, cấp 2 một tiếng, cấp 3 hai tiếng, mà cự viên này tu vi đỉnh tam phẩm lại vỗ được 4 tiếng, chứng tỏ thân thể máu huyết cường hãn rất nhiều.
"Hống". Cự Viên điên cuồng tấn công, mỗi một chưởng hạ xuống, tốc độ cùng lực lượng tăng lên rất nhiều, trên mặt đất liền để lại hàng loạt dấu tay, chưởng lực chưa tới, cây cối liền ngã rạp, để lại một vùng hoang tàn.
"Tốt". Nguyệt Tâm gật đầu hài lòng, chưởng lực của cự Viên cơ hồ đạt vạn cân, Liên hoa bộ liền trở nên nhanh hơn vài phần.
Vừa tránh né cự thủ, Nguyệt Tâm liền tế ra một cái ấn nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng. Ấn màu đen tuyền, bên trên có khắc hình ảnh tứ đại thần thú Tiên giới : Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Ấn nhỏ vừa rời khỏi tay nữ hài, liền cấp tốc biến lớn.
"Tiểu Bạch, Tiểu Hắc mau mau nhìn xem, chủ nhân đã tế ra Phiên Thiên Ấn, lần này đầu ngốc Vượn liền thê thảm". Tiểu bảo hưng phấn nói
Mà hai ma thú bên cạnh liền kinh ngạc theo dõi.
Cự ấn hơn hai mét treo lơ lửng giữa không trung, mà hai bên phân ra một người một thú đang nhìn nhau. Cự Viên nhìn cự Ấn có chút do dự, sao đó liền tấn công cự ấn. Nó không tin khối đá này có thể chịu được lực lượng của nó.
"Ông". Cự ấn va chạm cự chưởng, phát ra âm thanh lan xa vài dặm. Khiến cho ma thú xung quanh nháu nhàu chạy trốn.
Ma Thiết Viên ánh mắt tràn đầy kinh hãi, cảm thấy thiết thủ từng trận đau nhức truyền đến. Liền nhanh chóng phóng lui về phía sau toan bỏ chạy. Một đạo lam ảnh liền xuất hiện chặn lại ma viên. Đó là một thanh kiếm phát ra từng trận hàn khí, kiếm quang đi đến đâu liền làm cho băng tuyết xuất hiện đến đó.
Cự viên liền lộ vẻ tức giận, nó muốn chạy đi bỏ lại linh thảo cho nhân loại kia vậy mà người đó lại không tha cho nó.
Nguyệt Tâm tà ác nói "Thế nào, đánh không lại liền chạy sao?. Ta là đang muốn kiểm tra độ bền của nó, tốt nhất là chịu khó phối hợp một chút".
Cự Viên nhìn cự ấn liên tục tạp lên người nó, liền  có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Tiểu hắc và tiểu bạch nhìn nhau, liền thương cảm cho Cự Viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro