Di gioi cuc pham ma phap su c61-c67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Biên Tập: Tò.Tí.Te

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 61: Phương pháp thứ ba.

Bấm vào đây để xem nội dung.

Mạc Hàm làm vẻ mặt khó nói: "Quả thật là còn có biện pháp thứ ba, nhưng là tính nguy hiểm rất lớn, hơn nữa cũng rất......."

Mạc Hàm nói được một nửa rồi dừng lại. Mộ Dung Thiên thấy thế gấp rút hỏi đến: "Nguy hiểm còn hơn là không có hy vọng, cầu tiểu huynh đệ ngươi nhất định phải giúp ta cái này a, Mộ Dung Thiên cảm kích vô cùng."

Mộ Dung Phi Ưng bên cạnh một mực không nói lời nào cũng vẻ mặt cấp bách mở miệng nói: "Cầu xin ngươi cứu muội muội ta đi, ta nguyện ý thừa nhận hành vi lúc trước cùng ngươi xin lỗi, chỉ cần ngươi cứu hảo muội muội ta, ta Mộ Dung Phi Ưng mặc cho ngươi xử trí." Mạc Hàm thấy thế, ấn tượng trong lòngđối với Mộ Dung Phi Ưng cũng có chút cải tiến, xem ra Mộ Dung Phi Ưng này cũng cũng không phải là người không có thuốc chữa.

Mạc Hàm lấy làm khó nói: "Loại biện pháp thứ ba chính là do ta thi triển ma pháp, vận dụng ma pháp theo dõi tìm vị trí, sau đó vận dụng ý niệm bắt buộc khống chế đối phương giải trừ nguyền rủa. Loại phương pháp này vô cùng nguy hiểm nhưng kết quả thất bại phi thường cao, nếu đối phương tu vi cao hơn ta, hoặc là cùng ta không sai biệt lắm, vậy thì nguy hiểm càng nhiều. Ta cùng Mộ Dung tiểu thư đều sẽ nguy hiểm đến tánh mạng."

Nghe xong Mạc Hàm nói xong, Mộ Dung Thiên không khỏi do dự. Đích xác nếu chỉ là vì nguyên nhân gì khác, Mộ Dung Thiên hắn có thể không chút do dự đáp ứng, nhưng chuyện này quan hệ đến tánh mạng của Mạc Hàm, tình huống sẽ không do Mộ Dung Thiên hắn năng khống chế. Hắn không thể vì cứu nữ nhi mình, lại bảo Mạc Hàm này là người chỉ có duyên hai lần gặp mặt mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm tới cứu trì nữ nhi mình, loại chuyện này Mộ Dung Thiên là có miệng mà nói không nên lời, mặc dù hắn rất hy vọng cứu được nữ nhi của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Thiên, Mạc Hàm trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng đối phương quang minh lỗi lạc, chỉ thấy Mạc Hàm nói tiếp: "Cũng không phải ta không muốn mạo hiểm, mà là thi triển loại ma pháp này, phải hai người tương đối xích lõa, tuyệt đối không thể bị ngoại bộ quấy nhiễu. Mặc dù là vì chữa bệnh, nhưng Mộ Dung tiểu thư dù sao là người băng thanh ngọc khiết, như thế cũng là không ổn, cho nên ta mới cảm thấy lấy làm khó."

Nghe Mạc Hàm nói xong, Mộ Dung Thiên cũng lấy làm khó xử, nhất thời cũng không biết nên như thế nào cho tốt, Mạc Hàm thấy thế, quay về Mộ Dung Thiên nói: "Bất quá bây giờ cũng còn có chút thời gian, hy vọng Mộ Dung gia chủ dùng hết khả năng hết sức đi tìm máu Hỏa Phượng Hoàng cùng Độc Long Thảo nọ, trong vòng nửa tháng nhất định phải tìm được. Những tài liệu còn lại tựu do ta phụ trách, ta sẽ ngụ tại Tề Lai lữ quán ở thành đông, Mộ Dung tướng quân có tin tức gì có thể đi đến chỗ đó liên lạc với ta."

Nghe xong Mạc Hàm đề nghị, Mộ Dung Thiên vội vàng gật đầu nói: "Mộ Dung Thiên nhất định làm hết sức, nhưng tiểu huynh đệ ngụ xa như vậy ta cũng không tiện. Hơn nữa ta cũng sợ Tuyết nhi tái phát bệnh, nếu tiểu huynh đệ không chê xin đến ở lại Mộ Dung phủ ta, như vậy tiểu huynh đệ cần cái gì cũng tiện."

Nói xong vẻ mặt Mộ Dung Thiên căng thẳng nhìn Mạc Hàm, một bên Nam Cung Vân Phượng cũng là cực lực mở miệng giữ lại. Mạc Hàm thấy thế, trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Hảo, nhưng là ta còn có bằng hữu ở bên kia, ta phải qua đó thông tri cho bọn họ, đến lúc đó ta cùng bằng hữu ta đồng thời ở lại đây."

Nghe xong Mạc Hàm trả lời, Mộ Dung Thiên cao hứng nói: "Cái này quá đơn giản, ta bây giờ sẽ bảo quản gia an bài hai cỗ xe ngựa hộ tống tiểu huynh đệ đến đông thành Tề Lai lữ quán. Tiểu huynh đệ có thể kêu bằng hữu ngươi đồng thời lại đây, ta bên này thu thập phòng ngay bây giờ. Khi tiểu huynh đệ đến có thể vào ở, như vậy tiểu huynh đệ ngươi cũng tiện một chút."

Nghe Mộ Dung Thiên đề nghị, Mạc Hàm cũng không chối từ, gật đầu đáp ứng. Mộ Dung Thiên liền vào ngay trong phủ dặn dò gia nhân chuyện an bài tìm kiếm máu Hỏa Phượng Hoàng cùng Độc Long Thảo.

Mạc Hàm trở lại lữ quán, Đại Lệ các nàng cũng đã trở lại, Mạc Hàm đem nguyên nhân nói rõ cùng mọi người. Mặc dù tất cả trong lòng còn có điểm nghi vấn, không biết Mạc Hàm vì sao phải trợ giúp Mộ Dung gia tộc. Nhưng nếu Mạc Hàm quyết định làm như vậy, mọi người đều tin tưởng Mạc Hàm nhất định có đạo lý của hắn nên cũng không nhiều lời, đồng thời thu thập hành trang, cùng Mạc Hàm đồng thời lên xe ngựa Mộ Dung gia tộc phái tới nghênh đón, trực tiếp đến Mộ Dung phủ đệ.

Lúc Mạc Hàm bọn họ đi tới Mộ Dung phủ đệ, phòng ở cũng đã an bài xong xuôi, mặt khác Mộ Dung Thiên đặc biệt vì bọn họ an bài một cái tiểu viện độc lập ở phía sau viện, cũng có thể thấy Mộ Dung Thiên biểu hiện trọng thị và tôn kính đối với Mạc Hàm bọn họ, khiến cho Mạc Hàm cảm thấy có chút không có ý tứ.

Một tháng thời gian còn lại, Mạc Hàm đứng ở trong viện chỉ đạo vũ kỹ cho Đại Lệ và bọn Lạp Đinh mấy người. Chứng kiến tất cả đều cố gắng luyện nhiệt hỏa hướng lên trời, Vân Hương cũng nhịn không được muốn học tập, xin Mạc Hàm chỉ đạo. Mọi người đối với tri thức vũ kỹ đều có tiến bộ rõ ràng, Đại Lệ tựa hồ đã sắp đột phá bình cảnh sơ cấp kiếm sư, mà bọn Lạp Đinh cũng đều sắp đột phá bình cảnh của bản thân tới cảnh giới mới, ngay cả Vân Hương cũng đạt tới thủy chuẩn sơ cấp chiến sĩ.

Trong thời gian đó Mộ Dung Thiên và Nam Cung Vân Phượng cũng lại đây vài lần, đều là tới hỏi xem Mạc Hàm bọn họ có cái gì không vừa lòng hay không, cũng khiến hảo cảm của mọi người đối với nhiệt tình của vợ chồng này tăng lên.

Ngày hôm đó, Mộ Dung Thiên giống như thường lệ đi tới tiểu viện bọn Mạc Hàm ở, trên mặt không che dấu được thần sắc cao hứng. Nhìn thấy Mộ Dung Thiên tất cả đều nhiệt tình chào hỏi, An Na càng thân thiện kêu lên: "Mộ Dung thúc thúc, ngươi như thế nào bây giờ mới đến a."

Tiểu nha đầu này thật ra bây giờ cùng Mộ Dung Thiên rất quen thuộc, thường xuyên cùng Đại Lệ còn có Vân Hương các nàng chạy đến trong viện Mộ Dung Thiên, cùng Nam Cung Vân Phượng nói chuyện phiếm. Dần dà cùng Mộ Dung Phi Tuyết cũng quen thuộc, Nam Cung Vân Phượng cũng là phi thường yêu mến ba nha đầu này, hy vọng đem các nàng trở thành nữ nhi mình, còn có thể thường xuyên mang theo các nàng cùng Mộ Dung Phi Tuyết đi ra ngoài du ngoạn, chuyện này cũng làm cho các nàng cao hứng không thôi, trong lòng đối vợ chồng Mộ Dung càng thêm cảm kích.

Nhưng Mạc Hàm tự mình rất ít xuất môn, bởi vì hắn luôn tự hỏi xem có phương pháp khác giải trừ nguyền rủa hay không, thời gian còn lại thì chỉ điểm vũ kỹ cho mọi người, cả ngày đều đứng ở tiểu viện. Mặc dù bọn Đại Lệ rất kỳ quái, Mạc Hàm tại sao lại biết phương pháp tu luyện vũ kỹ, nhưng bọn họ cũng không có cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì từ khi quen biết Mạc Hàm tới nay thì hắn đã cấp cho mọi người rất nhiều vui mừng lẫn sợ hãi, mọi người cũng đã quen với việc kinh người của Mạc Hàm.

Nghe thấy câu hỏi An Na, Mộ Dung Thiên mỉm cười trả lời: "A a, hôm nay có chút sự tình trì hoãn, ngươi xem ta bây giờ không phải đã lại đây rồi sao?" Mạc Hàm cũng mỉm cười quay về Mộ Dung Thiên nói: "Mộ Dung tướng quân tựa hồ có cái chuyện gì cao hứng a, không biết có thể để cho ta biết không, có phải hay không có liên quan cùng bệnh tình Mộ Dung tiểu thư?"

Mộ Dung Thiên nghe xong câu hỏi Mạc Hàm, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Mạc Hàm tiểu huynh đệ thật là lợi hại a, ngay cả chuyện ấy đều bị ngươi đoán trúng, Mộ Dung Thiên ta đối với tiểu huynh đệ chính là bội phục không thôi."

Mạc Hàm vội vàng nói: "A a, cái này muốn đoán không có gì là khó, Mộ Dung tướng quân thần thái khích lệ. Muốn nói bây giờ chuyện có khả năng làm cho ngươi tương đối vui vẻ, ta nghĩ ngoại trừ Mộ Dung tiểu thư ra, hình như là không có gì chuyện, cho nên Mạc Hàm mới có thể tấu xảo đoán trúng."

Mộ Dung Thiên quay về Mạc Hàm nói: "Quả thật là chuyện có liên quan đến bệnh tình tiểu nữ, trải qua sự cố gắng của cả gia tộc chúng ta, bây giờ đã tìm được Độc Long Thảo, chỉ còn thiếu máu Hỏa Phượng Hoàng. Hy vọng trong thời gian còn lại tìm được máu Hỏa Phượng Hoàng, nếu thế ta đây thật sự hoàn toàn yên tâm."

Mạc Hàm mở miệng an ủi: "Mộ Dung tiểu thư có cha mẹ người thân quan tâm đến nàng như vậy, nhất định là người hiền được trời thương( ở hiền gặp lành), ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể tìm được máu Hỏa Phượng Hoàng."

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Biên Tập: Tò.Tí.Te

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 62: Liễu Yên Nhiên xuất hiện.

Chờ mãi ko thấy wcp online nên ta post trước 2 chương..!

Mộ Dung Thiên nghe Mạc Hàm nói xong, chỉ tự an ủi lắc đầu trả lời: "Ta chỉ sợ khó a, nghe nói thánh thú Hỏa Phượng Hoàng đã mấy trăm năm không có ai nhìn thấy tung tích của nó, tựa hồ đã biến mất trên đại lục này. Mạng lưới tình báo của Mộ Dung gia tộc chúng ta toàn lực tìm hiểu, kết quả là một chút đầu mối cũng không có, xem ra chỉ có thể nhìn thiên ý."

Mộ Dung Thiên sau khi nói xong, lại tiếp tục: "Được rồi, ta hôm nay đến đây còn có chuyện phiền toái Mạc Hàm tiểu huynh đệ, mặc dù ta biết tiểu huynh đệ ngươi đã giúp ta rất nhiều, nhưng ta thật sự hy vọng tiểu huynh đệ ngươi có thể đáp ứng giúp ta cái này."

Mạc Hàm vội vàng trả lời: "Mộ Dung tướng quân ngươi không cần khách khí vậy, có chuyện gì ngươi cứ việc nói đi, chỉ cần là chuyện Mạc Hàm có thể làm ta sẽ đáp ứng."

Mộ Dung Thiên chần chờ một chút, mở miệng nói: "Ngày mai chính là ngày tiểu nữ phát y bệnh chiêu thân trên toàn đại lục, ta hy vọng tiểu huynh đệ có thể tham gia y bệnh chiêu thân lần này. Bởi vì bây giờ nhưng người bên ngoài đó căn bản là không biết Tuyết nhi bị trúng nguyền rủa, đều tưởng rằng chỉ là ngã bệnh, ta sợ đến lúc đó bị bọn họ không rõ bệnh lại chữa loạn, tạo ảnh hưởng ngược lại đến bệnh tình Tuyết nhi. Cho nên ta hy vọng tiểu huynh đệ cũng có thể tại hiện trường hỗ trợ chiếu khán một chút, hơn nữa là hy vọng tiểu huynh đệ hãy hỗ trợ tạm thời giấu diếm chuyện Tuyết nhi bị nguyền rủa, ta không muốn để cho người thao túng phía sau sinh cảnh giác. Ta nhất định phải tra ra rốt cuộc là ai có đại cừu hận cùng Mộ Dung gia tộc chúng ta, mong rằng tiểu huynh đệ có thể đáp ứng, Mộ Dung Thiên cảm kích vô cùng."

Mộ Dung Thiên nói xong, vẻ mặt thành khẩn nhìn Mạc Hàm, Mạc Hàm còn không có kịp trả lời, một bên An Na đã mở miệng nói: "Mạc Hàm ca ca, huynh đáp ứng thỉnh cầu của Mộ Dung thúc thúc đi, ráng giúp Tuyết Nhi tỷ đi, nàng thật sự rất đáng thương a, nếu như bị mấy tên đản y phá hủy sẽ rất phiền toái." Đại Lệ cũng ở bên cạnh mở miệng nói: "Đúng vậy Mạc Hàm, huynh hãy trợ giúp Mộ Dung thúc thúc và Tuyết nhi đi."

Mạc Hàm mở miệng cười nói: "Nếu các nàng đều nói như vậy, ta đương nhiên chỉ có thể đáp ứng thôi, a a." Mạc Hàm nói vừa xong, Đại Lệ cùng An Na đều cao hứng nở nụ cười. Mộ Dung Thiên thấy thế cũng cao hứng nói:" Ta đây trước hết cám ơn Mạc Hàm huynh đệ, sau này mặc kệ ngươi có chuyện gì cũng có thể tới tìm Mộ Dung Thiên ta, ta nhất định nghĩa không dung từ." An Na tại một bên mở miệng nói: "Mộ Dung thúc thúc, ta cũng có xuất lực a, ngươi cũng không thể chỉ cảm tạ một mình Mạc Hàm ca ca a." Nói vừa xong, mọi người đều cười ầm lên.

Mộ Dung Thiên cũng vội vàng trả lời: "Được rồi, thật sự còn muốn cám ơn An Na và Đại Lệ các ngươi, vừa rồi Nam Cung a di nói muốn cùng các ngươi và Tuyết nhi đi cầu phúc mà, bảo ta kêu các ngươi đi tìm nàng, ngươi xem ta cũng thiếu chút nữa quên mất, bây giờ a di các ngươi và Tuyết nhi hẳn là đã chờ các ngươi tại cửa."

Nghe xong Mộ Dung Thiên nói, An Na cao hứng nói: "Mộ Dung thúc thúc, người như thế nào không nói sớm a, chúng ta bây giờ sẽ qua đó ngay." Nói xong vội vàng lôi kéo Đại Lệ và Vân Hương chạy đi, khiến cho Mạc Hàm tại một bên lắc đầu cười nói: "Nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng nháo, lại đem cho Mộ Dung tướng quân không ít phiền toái." Mộ Dung Thiên vội vàng cười trả lời: "Như thế nào lại vậy, mấy nha đầu này đều rất thiện lương, cũng rất hoạt bát, cũng rất hợp với tính tình của ta và phu nhân, còn có Tuyết nhi. Ta còn muốn cảm tạ các nàng đây, sau khi các nàng tới nơi này thì trong phủ gia tăng không ít niềm vui, từ sau khi Tuyết nhi phát bệnh chúng ta đã thật lâu không có vui vẻ như vậy."

Nhắc tới Mộ Dung Phi Tuyết bị nguyền rủa, vẻ mặt Mộ Dung Thiên lại lo lắng, Mạc Hàm thấy thế, vội vàng chuyển sang chuyện khác nói: "Không biết ngày mai y trì tập sẽ có cái gì phải chú ý không? Xin Mộ Dung tướng quân nói ra một chút cho ta hiểu, miễn cho đến lúc đó phát sinh hiểu lầm." Mộ Dung Thiên như thế nào lại không biết tâm ý Mạc Hàm, cảm kích quay về Mạc Hàm cười một chút mở miệng nói: "A a, này cũng không có gì cần chú ý, bất quá ngày mai có thể Hoàng thượng đế quốc cũng sẽ đích thân tới hiện trường. Cho nên ta sẽ dạy tiểu huynh đệ một chút lễ tiết cơ bản là tốt rồi." Nói xong liền đem Mạc Hàm sang một bên giảng giải một chút lễ nghi quý tộc trong lúc đó.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Mạc Hàm học tập xong, trở lại trong viện mới phát hiện bọn Nham Thạch và Lạp Đinh đều đã nghỉ ngơi. Mạc Hàm phiền muộn vài ngày nên cũng muốn đi ra ngoài hít thở khí trời. Sau khi cùng cự tuyệt bọn Lạp Đinh hộ tống, một mình ra khỏi Mộ Dung phủ đệ. Mới vừa đi không xa, Mạc Hàm liền phát hiện bị người theo dõi, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì Mạc Hàm năng cảm giác được người này vũ kỹ ngay cả kiếm sư bình cũng chưa đạt tới, thân là đại kiếm sư nên Mạc Hàm tự nhiên không lo lắng đối phương có thể tạo thành ì thương tổn gì cho mình.

Lúc này chỉ thấy Bạch y nhân theo dõi phía sau rất nhanh đuổi theo Mạc Hàm, cung kính mở miệng nói: "Xin hỏi ngươi là Mạc Hàm thiếu gia phải không?" Mạc Hàm mỉm cười gật đầu, xem như thừa nhận. Bạch y nhân nọ nhìn thấy Mạc Hàm gật đầu, vội vàng cung kính hành lễ mở miệng nói: "Ta được tiểu thư chúng ta ủy thác, yêu cầu ở nơi này chờ đợi mời Mạc Hàm công tử đến Hối Thành trà lâu phía trước gặp nhau, mời công tử có thể cùng đi với tại hạ."

Mạc Hàm mỉm cười nói: "Mặc dù ta tương đối đẹp trai, nhưng ta ở kinh thành này tựa hồ không có quen vị tiểu thư nào, ngươi không phải hiểu lầm cái gì chứ?" Chỉ thấy Bạch y nhân nọ cung kính trả lời: "Sẽ không đâu, tiểu thư chúng ta chỉ thị rõ ràng, nếu gặp được một người vui tính, hơn nữa lời nói lại tương đối giống mục sư là được, khẳng định sẽ không lầm."

Mạc Hàm vừa nghe, xấu hổ gải đầu đáp: "Hắc hắc, tiểu thư các ngươi quả là hiểu rõ ta a, xem ra ta đây không đi là không được rồi." Mạc Hàm trong lòng âm thầm ngạc nhiên, rốt cuộc là ai a, mời người còn có nói như vậy. Hình như thật sự rất quen thuộc với mình, nhìn thấy Bạch y nhân nọ đã ở phía trước dẫn đường, Mạc Hàm cũng không suy nghĩ nhiều, tính cách hắn chính là như vậy, rõ ràng là sớm muộn gì cũng sẽ biết, mà tự mình không rõ nên phỏng chừng có suy nghĩ bể đầu cũng không có tác dụng gì. Không quá lâu sau, đã đến Hối Thành trà lâu theo lời Bạch y nhân, Mạc Hàm vừa nhìn cái trà lâu ba tầng, trong lòng cũng không hiểu có chút kỳ quái, rất ít khi nhìn thấy trà lâu có đại quy mô như vậy.

Vào đại sảnh, phát hiện người uống trà thật nhiều, tựa hồ bộ dáng cũng không tệ lắm, hơn nữa Mạc Hàm cũng hơi khát nước. Mạc Hàm đi theo Bạch y nhân đi tới lầu hai, mà lầu hai này cũng không có người, cũng không có cái cái bàn nào, hoàn toàn trống rỗng, chỉ là tại nơi lối đi của cầu thang lầu ba có hai nữ tử mặc hắc y, Bạch y nhân sau khi đem Mạc Hàm đến, quay về hai vị nữ tử nói: "Phiền toái hai vị tỷ tỷ, vị này chính là Mạc Hàm công tử mà tiểu thư muốn gặp." Nói xong trực tiếp xoay người đi.

Trong lòng Mạc Hàm đang ngạc nhiên cái này có chủ ý gì mà lại cho bài biện lớn như vậy, lúc này một vị hắc y nữ tử bên trái cung kính mở miệng nói: "Xin mời công tử theo ta lên lầu, tiểu thư chúng ta đợi trên lầu đã lâu ." Mạc Hàm cũng không nhiều lời, gật đầu ý bảo hắc y nữ tử dẫn đường, rồi đi theo hắc y nữ tử trực tiếp lên lầu ba.

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Biên Tập: Tò.Tí.Te

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 63: Thỉnh Cầu Của Liễu Yên Nhiên.

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong lòng Mạc Hàm một chút cũng không lo lắng, cũng chỉ có tò mò, bởi vì Mạc Hàm phát giác ra những người này cũng không có ác ý gì. Hơn nữa nếu đối phương muốn gây bất lợi đối với mình thì không cần phải phiền toái như vậy, hơn nữa Mạc Hàm cũng phi thường tự tin đối với bản lĩnh của mình .

Đi tới lầu ba, Mạc Hàm chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, tại hai bên tường trên lầu ba đều có khảm dạ minh châu lớn bằng nắm tay, đem cả thông đạo đều chiếu sáng lên. Trên mặt đất cũng là dải thảm màu đỏ, Mạc Hàm vừa nhìn thì biết giá trị không ít, không phải quý tộc bình thường có thể sử dụng.

Mạc Hàm không khỏi tò mò thêm đối với thân phận chủ nhân lời mời này. Bay thoáng đến chính là một mùi hoa mê người, Mạc Hàm chỉ cảm thấy hương khí này tựa hồ rất quen thuộc, chỉ là nghĩ không ra gặp qua ở nơi đâu, nhưng Mạc Hàm có thể khẳng định mình đã ngửi qua loại mùi này.

Chỉ thấy hắc y nữ tử nọ đem Mạc Hàm đến cửa một gian phòng, tại cửa cũng có hai người nữ tử xinh đẹp mặc hắc y đang đứng, chỉ bất quá quần áo bọn họ có thêu một đóa hoa hồng màu đỏ trên tay áo, đặc biệt bắt mắt.

Mạc Hàm vừa nhìn đến đóa hoa hồng nọ thì trong lòng hoàn toàn rõ ràng, khó trách có cảm giác được mùi hoa nọ quen thuộc vậy, cái này không phải là mùi thơm trên người Hắc Ám Thánh Nữ Liễu Yên Nhiên sao? Ngày đó lúc mình ôm nàng, trên người của nàng chính là mùi thơm này, nhớ tới Liễu Yên Nhiên tuyệt sắc nọ cùng khuôn mặt quen thuộc, Mạc Hàm cũng không biết tại sao bản thân cảm giác có điểm kích động, tựa hồ cũng rất muốn nhìn thấy nàng.

Lúc này hắc y nữ tử nọ dẫn Mạc Hàm tới quay về hai người hắc y nữ tử trước cửa mở miệng nói: "Khải bẩm hộ pháp tỷ tỷ, vị này chính là Mạc Hàm công tử tiểu thư giao phó muốn gặp, phiền toái hộ pháp tỷ tỷ thông báo một tiếng." vị hắc y nữ tử bên trái lạnh lùng mở miệng nói: "Ân, chúng ta đã biết, ngươi xuống trước đi." sau khi hắc y nữ tử nọ nghe được, cung kính hành lễ xong xoay người rời đi.

Lúc này vị hắc y nữ tử lúc trước mở miệng kia dụng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Mạc Hàm, Mạc Hàm mỉm cười mở miệng nói: "Vị tỷ tỷ này, cho dù ta thật sự đẹp trai nhưng xem ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, ta cũng sẽ thẹn thùng đó, ta rất thuần khiết a."

Nghe lời Mạc Hàm nói xong, hai vị hắc y nữ tử nọ đều phác xích cười một chút, trong đó người kia mở miệng nói: "Ngươi thật sự giống như tiểu thư diển tả, là cái tên thiên hạ đệ nhất mặt dày." Mạc Hàm đắc ý nói: "Hắc hắc, xấu hổ, xấu hổ, đệ nhất ta không dám làm, miễn cưỡng thiên hạ đệ nhị đủ rồi."

Hắc y nữ tử kia liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói: "Tiểu thư đã ở bên trong chờ công tử, mời công tử đi vào bên trong." Nói xong liền quay đầu cùng nữ tử kia rời đi.

Mạc Hàm không khách khí, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Vừa vào lại ngửi được mùi thơm mê người nọ, phát hiện bên trong còn có một căn phòng, Mạc Hàm mỉm cười mở miệng: "A a, Thánh nữ lão bà, ngươi nếu bảo ta tới sao còn không ra nghênh đón a, ngươi cũng không biết để khách đợi là có tội sao, ta sẽ phạt ngươi a."

Mạc Hàm vừa dứt lời, trong phòng truyền đến một trận cười dòn giã như tiếng chuông bạc, giọng nữ nhân nói: "Ngươi còn nhớ kỹ ta a, ta còn tưởng rằng bên người ngươi nhiều mỹ nữ vậy thì đã sớm đem ta quên mất rồi, mau vào đi."

Mạc Hàm nghe xong không khách khí, trực tiếp đi vào, vừa vào phòng chỉ thấy Liễu Yên Nhiên mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, đang ngồi ở bên cạnh cái bàn giữa phòng, vẻ mặt mừng rỡ nhìn hắn, gương mặt sáng ngời trong mắt tràn đầy nhu tình.

Mạc Hàm mở miệng cười nói: "A, Thánh nữ lão bà, vài ngày không gặp ngươi hình như hấp dẫn hơn nhiều, có cái bí quyết gì a, dạy ta với, ta cũng muốn biến thành anh tuấn hơn." Nói xong bộ dáng liền làm ra vẻ mặt sắc lang mê mê, nhìn chằm chằm Liễu Yên Nhiên.

Liễu Yên Nhiên nghe Mạc Hàm nói xong, mở miệng cười duyên bảo: "Làm sao vậy, mục sư Mạc Hàm chúng ta không phải vẫn đều tự nói là ít có người dễ nhìn hơn mình sao, còn muốn mỹ dung a, chẳng lẻ huynh tự nhận thức được mình không đủ?"

Mạc Hàm vội vàng làm vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Cũng không phải, ta là người mà tính cách không phải tốt nhất, chỉ là rất tốt. Mặc dù ta đã rất tuấn tú, nhưng chỉ có không ngừng tự mình tiến bộ mới có thể tự mình đối kháng ta." Liễu Yên Nhiên lắc đầu cười nói: "Tốt lắm, đừng ba hoa nữa, huynh lại đây, ta có lời muốn nói cùng huynh."

Mạc Hàm miệng xấu xa nói: "Ngươi muốn làm gì, ta còn là xử nam a." Nhưng thân thể lại là bay nhanh đi qua. Liễu Yên Nhiên vẻ mặt phong tình vạn loại liếc mắt nhìn Mạc Hàm mở miệng nói: "Vậy thì huynh đừng lại đây." Mạc Hàm nhìn thấy ánh mắt phong tình của Liễu Yên Nhiên thì cảm thấy cả người đầu khớp xương đều tê dại, vội vàng nói: "Ta được Thánh nữ lão bà gọi, ta như thế nào có thể không nghe ngươi đây? Ngươi bảo ta lại đây thì ta nhất định lại đây, ngươi bảo ta qua đông, ta tuyệt không đi tây, ngươi bảo ta hát chúc, ta tuyệt không ăn diện, hắc hắc."

Liễu Yên Nhiên nghe xong Mạc Hàm nói, bất đắc dĩ lắc đầu cười bảo: "Chỉ biết nói hưu nói vượn, tốt lắm, ta thật sự có chánh sự muốn nói với huynh, trước tiên phải nghiêm chỉnh."

Mạc Hàm cười cười nói: "Ta rõ ràng ý tứ của ngươi rồi, ý của ngươi nói là khi chuyện nói xong thì mình được quyền ... chơi" Liễu Yên Nhiên biết không nên cùng Mạc Hàm đôi co, dứt khoát tự mình nói tiếp: "Huynh ngày mai có phải hay không muốn tham dự chiêu thân đại hội của Mộ Dung Phi Tuyết, chẳng lẻ huynh cũng muốn đi làm con rể Mộ Dung gia sao?"

Mạc Hàm vội vàng mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là có người nhờ chiếu cố Mộ Dung gia tộc thôi, ta có Thánh nữ lão bà như vậy xinh đẹp, còn tìm Mộ Dung Phi Tuyết làm cái gì a." Liễu Yên Nhiên sau khi nghe xong Mạc Hàm trả lời, lại không có đáp lại hắn, chỉ là vẻ mặt lo lắng nhìn Mạc Hàm nói: "Huynh ngày mai có thể không đi hay không a?"

Mạc Hàm ngạc nhiên hỏi: "Tại sao a? Làm sao vậy?" Liễu Yên Nhiên chần chờ một chút mở miệng nói: "Nếu huynh đã là trượng phu của Yên Nhiên, Yên Nhiên cũng không dối gạt huynh, ngày mai Hắc Ám giáo hội chúng ta sẽ đối phó Quang Minh giáo hội tại Quang Minh thành, do Mộ Dung Thiên và Mạc Lạp đại tế tự nọ có giao tình, nên nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, muội sợ huynh bị tổn thương, huynh có thể đáp ứng muội không?"

Liễu Yên Nhiên nói xong, vẻ mặt căng thẳng nhìn Mạc Hàm. Mạc Hàm không khỏi cảm thấy cảm động vì sự quan tâm của nàng, chỉ thấy Mạc Hàm lấy làm khó xử nói: "Sợ rằng không được, ta đã đáp ứng Mộ Dung Thiên rồi, nàng cũng không hy vọng ta làm người tiểu nhân nói không giữ lời?"

Liễu Yên Nhiên thở dài nói: "Muội biết là muội ngăn cản không được huynh, nhưng là huynh nhất định phải cẩn thận, lần này là sư thúc muội tự mình ra tay, thực lực hắn cùng sư phó muội không sai biệt lắm, sợ rằng đã có thực lực kiếm thánh, huynh nhất định không nên cậy mạnh biết không? Muội sẽ ở một bên chiếu ứng cho huynh."

Mạc Hàm cảm động nhìn nàng nói: "Nàng cũng phải cẩn thận biết không? Ngày mai nghe nói Thiên Long đế quốc Hoàng Đế cũng sẽ đến, thủ vệ khẳng định cũng không yếu. Nếu tình huống không đúng nàng trước hết hãy chạy đi, nếu không ta sẽ lo lắng biết không? Nếu nàng có tổn thương cái gì, ta chính là sẽ đau lòng đến chết đó."

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Biên Tập: Tò.Tí.Te

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 64: Chiêu Thân Đại Hội (1).

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nghe xong lời nói tràn ngập chân tình của Mạc Hàm, Liễu Yên Nhiên cũng là hai mắt đỏ bừng nói: "Ân, muội đã biết, vậy huynh cũng phải vì ta không thể xảy ra chuyện gì nga."

Mạc Hàm cười giỡn nói: "Nếu muội lại đây ôm ta một cái, vậy ngày mai chính là Kiếm Thần tới ta cũng có thể đem hắn đánh cho mặt nở hoa, ta ngày mai khẳng định sẽ không có chuyện gì."

Nghe Mạc Hàm nói hươu nói vượn xong, Liễu Yên Nhiên dĩ nhiên thật sự đỏ mặt đi tới trước mặt Mạc Hàm, dường như làm một quyết tâm thật lớn xong tự ngồi xuống trên đùi Mạc Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng, chỉ là gắt gao ôm Mạc Hàm không nói lời nào.

Mạc Hàm nhẹ nhàng đem ngọc thể ôm vào trong ngực, cảm nhận được mùi thơm trí mạng trên người Liễu Yên Nhiên cùng hấp dẫn lực, da thịt nàng mềm mại đàn hồi, làm cho Mạc Hàm cảm giác thân thể mình nổi lên phản ứng rõ ràng. Lúc này Liễu Yên Nhiên nằm ở trong lòng Mạc Hàm ngẩng đầu lên kỳ quái nói: "Huynh trên người còn giắt theo cái gì a, đem nó bỏ ra mau a, khiến cho nhân gia rất không thoải mái." ( bỏ ra ngay .. he he)

Mạc Hàm cười dâm nói: "Hắc hắc, đây là vật không thể đem bỏ a, bỏ thì chúng thì ta sau này làm sao bây giờ a?" Liễu Yên Nhiên tựa hồ còn không có hiểu được, mở miệng ngạc nhiên hỏi: "Vật gì vậy a, lại nghiêm trọng vậy sao? Còn có thể quan hệ đến chúng ta sau này a."

Nói xong sau này, cảm thấy kỳ quái đưa tay nhắm hạ thân chộp tới, cảm giác được bàn tay nhỏ bé của mình tựa hồ cầm một cái cây gì đó nóng như lửa, sau khi cầm vào dĩ nhiên còn có thể có chút nhảy lên một chút. Mạc Hàm chỉ cảm thấy một cổ kích thích mãnh liệt làm cho hắn tựa hồ bay bổng lên không, thoải mái rên rỉ một tiếng, mà Liễu Yên Nhiên tựa hồ cũng nhận thấy được cái gì đó, giật mình hô to một tiếng, từ trên người Mạc Hàm nhanh chóng nhảy dựng lên, hai tay bưng lấy khuôn mặt đỏ bừng, mắng: "Huynh ...... Huynh khi dễ ta."

Mạc Hàm làm bộ vô tội nói: "Trời đất, nha đầu, là nàng tự mình hỏi cũng không hỏi ta đã cầm lấy, còn có thể trách ta a, ta còn muốn tìm nàng bồi thường tinh thần tổn thất phí nga." Liễu Yên Nhiên cúi gầm đầu không dám ngẩng mặt lên, chà chà chân dưới đất nói: "Không để ý tới huynh sắc lang này, huynh tự mình đi ra ngoài đi, muội còn có chuyện phải làm." Nói xong liền tự mình nhanh chóng chạy đi. Còn lại Mạc Hàm một người tại trong phòng phát ra tiếng cười cao hứng. Trong lòng âm thầm đắc ý, cảm giác mình hôm nay thật sự diểm phúc a.

Buổi sáng ngày thứ hai, Mạc Hàm cùng Nham Thạch còn có Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Phi Tuyết đồng thời đi tới chiêu thân hội tràng, bọn Đại Lệ và Lạp Đinh bởi vì phải lo sợ bị người Thủy Lam đế quốc nhận ra lai lịch nên ở lại Mộ Dung phủ đệ, Mạc Hàm cũng đồng ý, dù sao với thực lực bọn họ bây giờ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Mạc Hàm và Mộ Dung Dư Quang ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, Mộ Dung Thiên và nữ nhi Mộ Dung Phi Tuyết ngồi một chiếc xe ngựa, Mộ Dung Phi Tuyết vẫn như cũ lấy cái khăn che mặt giấu đi diện mục.

Nói đến Mạc Hàm cũng có chút buồn bực, tới Mộ Dung phủ đệ cũng một tháng rồi, trừ bỏ lần đầu tiên vì trị liệu bệnh tình Mộ Dung Phi Tuyết, sau đó nàng chưa ra mắt hắn một lần. Hơn nữa lần đó là Mộ Dung Phi Tuyết vừa lúc phát bệnh, phải lo cứu chữa nên căn bản Mạc Hàm cũng nhìn không rõ dung mạo của nàng. Sau này tại Mộ Dung phủ một tháng thời gian, Mạc Hàm dĩ nhiên chưa từng tự mình nhìn mặt cái người bệnh này, chỉ là từ trong miệng Đại Lệ và An Na các nàng biết, Mộ Dung Phi Tuyết ngoại hình cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ, đối với hết thảy chuyện của nàng, Mạc Hàm căn bản là không hay biết.

Tính luôn lần này, Mạc Hàm cũng chỉ là lần thứ hai nhìn thấy Mộ Dung Phi Tuyết, có điều lần này đối phương mang cái khăn che mặt nên Mạc Hàm vẫn như cũ thấy không rõ dung mạo của nàng, khiến cho Mạc Hàm đối với nàng có một tia tò mò, có lẽ cái này xem như thông bệnh của nam nhân đi, càng xem không rõ thì càng muốn biết.

Chỉ thấy Mộ Dung Phi Tuyết thể thái nhẹ nhàng bước lên xe ngựa, tại chung quanh xe ngựa đều là binh lính của Cuồng Long quân đoàn mặc khôi giáp màu đỏ, tinh thần mỗi người đều chấn hưng, y giáp tiên minh, dù cách thật xa nhưng Mạc Hàm cũng có thể cảm nhận được trên người bọn họ toát ra khí thế mãnh liệt, khí thế này chỉ có quân đội thân kinh trăm chiến mới có. Mạc Hàm trên đường nhìn thấy khí thế của họ căn bản là không phải quân đội nào cũng có thể so sánh cùng, xem ra đây chính là vương bài bộ đội của Cuồng Long quân đoàn.

Hỏi Mộ Dung Dư Quang bên người, Mạc Hàm mới hiểu được đây chính là cận vệ đoàn thuộc Cuồng Long quân đoàn, chuyên môn phụ trách bảo vệ an nguy của mọi người trong Mộ Dung gia tộc, đại bộ phận đều có thưc lực không dưới cao cấp kiếm sĩ thủy chuẩn.

Nghe xong Mạc Hàm âm thầm sạ thiệt, trời đất, nhìn những người này không dưới ba bốn trăm, nếu đều là cao cấp kiếm sĩ, hơn nữa trong quân đội ăn ý phối hợp, căn bản là không phải cao cấp kiếm sĩ bình thường có thể so sánh. Chiến đấu lực của bao nhiêu binh lính sao không kinh người a, cho dù là kiếm thánh tới, phỏng chừng cũng chỉ có chạy trốn.

Khó trách Mộ Dung gia tộc vẫn yên ổn đứng đầu trong tứ đại gia tộc, chỉ cần nhìn binh lính này phỏng chừng cũng có thể so với chiến đấu lực của Hoàng cung Cấm vệ quân, điều này cũng khiến cho Mạc Hàm đối với an nguy của Liễu Yên Nhiên lo lắng nhiều hơn.

Khi Mạc Hàm và tất cả mọi người lên xe, một đường hướng đại hội tràng đi. Nơi chiêu thân đại hội tràng lần này nghe nói là thiết lập trên diện sân rộng ngoài Thiên Long thành, bởi vì có nhiều người tham gia đại hội như thế, hơn nữa còn có bình dân xem náo nhiệt, cũng chỉ có sân rộng ở hoàng thành mới có thể dung nạp nhiều người như vậy.

Xe ngựa lăn bánh không lâu sau đã đến địa điểm nghiễm trường của Thiên Long thành, Mạc vừa xuống xe tựu lại càng hoảng sợ, ***, hàng hàng lớp lớp người không phải bình thường a, sợ rằng có đến mấy vạn người. Xem ra mọi người đều hiếu kỳ chờ xem hôm nay rốt cuộc là ai có thể trị dứt bệnh tình của Mộ Dung Phi Tuyết, ai có thể xưng là Mộ Dung gia tộc thừa long khoái tế.

Bọn Mạc Hàm dưới sự hộ tống của Cuồng Long quân đoàn Cận vệ quân, trực tiếp đi tới vị trí trên đài một tòa cao thai tạm thời ở giữa sân rộng. Mới vừa đi đến cao thai, một lão nhân mặc quần áo đại tế tự màu trắng đã đi lại, đi theo bên người hắn là mấy người thẩm phán kỵ sĩ hẳn là phụ trách bảo vệ cho hắn.

Chỉ thấy lão nhân nọ mở miệng thân thiết hướng Mộ Dung Thiên chào hỏi: "Mộ Dung lão đầu, ngươi đã tới trể rồi a." Mộ Dung Thiên cũng là mỉm cười hướng đối phương nói: "A a, lão hoạt đầu, là ngươi đến sớm, như thế nào lại bảo ta đến trể a?" Sau khi nói xong, liền đi qua cùng Mạc Lạp đại tế tự thân thiện ôm nhau, khiến cho Mạc Hàm đứng một bên nhìn thấy mà nổi da gà, hoài nghi hai người này có phải hay không tại thượng diễn đoạn bối sơn.

Lúc này Mạc Lạp nọ phát hiện Mạc Hàm đứng ở một bên vẫn mỉm cười, mở miệng hướng Mạc Hàm nói: "Vị này nhất định là Mạc Hàm đặc sứ theo như lời Tthánh nữ nói, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, tuổi còn trẻ mà có tu vi cao vậy a. Ta là đại tế tự Mạc Lạp của Thiên Long thành, đã sớm nghe qua đại danh của ngươi, ta đối với ngươi chính là bội phục a, bệnh tình nan y của Tuyết nhi vậy đều bị ngươi chẩn đoán ra, ta xem hôm nay Mộ Dung gia tộc thừa long khoái tế ngoài ngươi thì không còn ai a."

Nghe được Mạc Lạp xưng mình là đặc sứ, Mạc Hàm không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ hẳn là Thủy Linh Nhi vì phương tiện chiếu cố mình, mà tạm thời cấp cho mình an thượng thân phận, trong lòng không khỏi có chút tưởng niệm Thánh nữ điêu ngoa nọ.

Chỉ nghe Mạc Hàm cũng mở miệng nói: " Mạc Lạp đại tế tự ngươi quá khích lệ, ta xem ngươi mới là lão nhân ích tráng, phong lưu tiêu sái, anh tuấn bất phàm, kim thương không ngã, thật là có khả năng mê đảo vạn ngàn cô gái a." Nghe xong Mạc Hàm một phen hồ ngôn loạn ngữ, Mạc Lạp thẩm phán kỵ sĩ bên người đồng thời phát run một chút.

Mà Mạc Lạp nọ cũng sửng sốt, bất quá hắn cũng lập tức phản ứng lại đây, ha ha cười to bảo: "A a, có ý tứ, ngươi thật sự giống như thánh nữ đã nói, thú vị vậy, ngươi cái bằng hữu này lão nhân ta nhất định kết giao." Mạc Hàm nhìn thấy đối phương cá tính sang sảng cũng là rất là thích, trong lòng đối với trung niên tế tự này cũng là rất thích. Ngoài miệng trả lời: "Ta đây cũng nhất định kết giao ngươi cái phong lưu tiêu sái lão bằng hữu này." Nói xong hai người đều cười ha hả.

Một đám người đồng thời hướng vị trí cao thai ở giữa đi đến. Mọi người sau khi tới cao thai rồi ngồi xuống đồng thời vây quanh ở nơi nào nói chuyện phiếm , đang lúc cao hứng, bổng nghe được có người thét lên: "A a , Mộ Dung tướng quân , đã lâu không thấy , lão phu thật là rất tưởng niệm ngươi a ." Mạc Hàm vừa nghe thanh âm thì đã biết thân phận người đó, đúng là gia chủ Công Tôn gia tộc Công Tôn Vô Cực , Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn lại , chỉ thấy Công Tôn Vô Cực đang đái lĩnh Công Tôn Hải, bên người hắn còn một vị lão giả mặc tương phục đứng cạnh, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm đối phương.

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Biên Tập: Tò.Tí.Te

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 65: Chiêu Thân Đại Hội (2).

Bấm vào đây để xem nội dung.

Mà Mộ Dung Thiên nghe được Công Tôn Vô Cực nói, cũng mỉm cười hành lễ nói: "A a, Công Tôn đại nhân, thật là ko có ý tứ, nghĩ không ra bệnh tình tiểu nữ dĩ nhiên kinh động đến đại giá Công Tôn đại nhân, Mộ Dung gia cảm thấy thật hân hạnh a." Nói xong hoàn giả ra một bộ dáng cảm kích.

Nếu Mạc Hàm không biết hai người này đúng là sanh tử đối đầu, Mạc Hàm còn tưởng rằng bọn họ thật là bạn tốt đây. Nghe Mộ Dung Thiên trả lời, Công Tôn Vô Cực cũng vội vàng mở miệng bảo: "A a, ái nữ Mộ Dung tướng quân chính là lương đống của quốc gia a, bệnh tình của nàng ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động, lão phu đương nhiên cũng phải lại đây quan tâm một chút. Lão phu thật sự hy vọng Mộ Dung tiểu thư có thể sớm ngày khỏi hẳn để có thể cống hiến công sức Thiên Long đế quốc ta a."

Mộ Dung Thiên cũng là mỉm cười đáp: "Lệnh ái cũng không kém a, một trận đặc sắc Phỉ Tể thành nọ chính là rạng danh đại lục a, ta xem Kiệt Lý Sâm của Ngạo Tháng đế quốc bây giờ nghe được tên Công Tôn Vân Yến, phỏng chừng cũng gặp phải cơn ác mộng a." Nói xong hai người đều cười ha hả.

Công Tôn Vô Cực nọ nhìn thấy Mạc Hàm bên người Mộ Dung Thiên, mở miệng mỉm cười bảo: "Nghĩ không ra ở chỗ này cũng có thể gặp được Mạc Hàm tiếu huynh đệ a, chúng ta hoàn thật là có duyên a." Mạc Hàm đối với hắn ấn tượng cũng là không tồi, cũng mỉm cười đáp lại: "A a, đúng vậy, chúng ta coi như là hữu duyên, Công Tôn tướng quân."

Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc nói: "Nguyên lai tiểu huynh đệ và Công Tôn tướng quân có quen biết a, đây là chuyện gì xảy ra a?" Mạc Hàm vừa định trả lời, Công Tôn Vô Cực tựu mở miệng nói: "A a, vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ này chính là rất tài ba a, hắn chỉ là nói mấy câu tựu công phá niềm kiêu ngạo của tiểu nữ là Phỉ Tể thành dễ dàng. Nữ nhi ta đối với người nào cũng không phục, nhưng chỉ riêng đối với Mạc Hàm tiểu huynh đệ này chính là rất bội phục a, cũng nhận này tiểu huynh đệ làm đại ca."

Mạc Hàm vừa nghe thầm kêu lợi hại, Công Tôn Vô Cực này chỉ với vài câu tựa hồ không có nói rõ cái gì, chính là lại mơ hồ nói rõ tự mình và Công Tôn gia tộc có quan hệ, lại còn phá tan hy vọng của Mộ Dung gia tộc cùng mình quan hệ. Chỉ là những lời nói của hắn vừa rồi là lời nói thật, làm cho mình không cách nào phản bác cái gì.

Mộ Dung Thiên nghe được Công Tôn Vô Cực nói sơ một chút, theo sau mở miệng nói: "Lúc trước nghe nói có người tuổi trẻ dùng mấy câu nói dễ dàng kích phá Phỉ Tể thành được xưng vĩnh không luân hãm, chuyện này khiến Hoàng thượng cũng kinh động, đều đang tìm tung tích người tuổi trẻ thần bí này, nghĩ không ra nguyên lai chính là Mạc Hàm tiểu huynh đệ a."

Mạc Hàm vừa định khiêm nhường vài câu, ngay lúc này truyền đến một trận tiền hô hậu ủng, Mạc Hàm biết hẳn là Thiên Long đế quốc Hoàng đế Long Chiến Thiên tới.

Quả nhiên, Mộ Dung Thiên và Công Tôn vô cực vừa nghe âm thanh vang dội, đều vội vàng khoanh tay đứng qua một bên, chỉ thấy một đội Cấm vệ quân mặc khôi giáp màu vàng, đang từ đại môn Thiên Long thành chậm rãi đi ra. Nhìn cấm vệ quân này mỗi người quần áo tiên minh, ánh mắt nghiêm túc, bước đi hữu lực. Mặc dù không có cử động gì, nhưng là Mạc Hàm vẫn cảm giác có một cổ áp lực rất trầm trọng tràn ngập ra. Xem ra đây chính là vương bài quân đội của Thiên Long đế quốc, cũng chính là quân đội trực chúc của Hoàng-- Thiên Long quân đoàn.

Khiến cho Mạc Hàm đối với Thiên Long quân đoàn không khỏi đánh giá cao hơn một tầng, tại lúc cấm vệ quân rời đại môn thì một lượng thật lớn xe ngựa xuất hiện, phỏng chừng hẳn chính là Hoàng đế tọa giá. Chỉ thấy xe ngựa nọ so với xe ngựa bình thường còn muốn lớn hơn mấy lần, do hai mươi bốn chiến mã đồng kéo, cả thân xe đều có vẻ hoa quý vô cùng, mặt trên chung quanh xe ngựa đều là dụng hoàng kim chế tác, xa xa xem qua như chính là một mảnh vàng, chung quanh xe ngựa cũng có một đội cỡi chiến mã đi theo. Đó là Thiên Long quân đoàn kỵ sĩ, gắt gao đem xe ngựa bảo vệ tại giữa đội ngũ.

Xe ngựa sau khi tiến vào sân rộng thì chậm rãi dừng lại bên cạnh cao thai, những kỵ sĩ này cũng là những người được huấn luyện kỹ lưỡng, nhanh chóng chiếm lĩnh không gian chung quanh, đem xe ngựa vững vàng bảo vệ ở chính giữa, phòng ngừa bất cứ sự kiện gì phát sinh.

Lúc này Mộ Dung Thiên và Công Tôn Vô Cực cũng nhanh chóng bước đi xuống cao thai, thẳng tới phía trước xe ngựa, đồng thời quỳ xuống hành lễ hô: "Cung nghênh Hoàng thượng thánh giá, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Mạc Hàm đứng một bên cũng chỉ hảo theo mọi người đồng thời quỳ xuống hành lễ, mặc dù tâm lý rất không thoải mái, nhưng là mọi người đều quỳ xuống, tự mình nếu đứng chẳng phải là có vẻ ngạo mạn thái quá.

Sau khi thanh âm mọi người chấm dứt, bên trong xe ngựa truyền ra một âm thanh uy nghiêm nói: "A a, các vị khanh gia không cần đa lễ, đây không phải hoàng cung, mọi người không cần câu lệ, đều đứng lên đi." Vừa dứt lời, một người thân ảnh tráng kiện mặc long bào màu vàng bên trong xe ngựa chậm rãi đi ra.

Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Chiến Thiên này nhìn qua chỉ có khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt tươi cười hé ra uy nghiêm quốc tự. Mặc dù là đang mỉm cười nhưng khí thế hoàng giả trên người hắn làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám nhìn thẳng, tất cả đều chỉ là cúi đầu, chỉ có Mạc Hàm vẫn như cũ là hiên ngang ngẩng đầu, trực tiếp nhìn vị thống trị cao nhất Thiên Long đế quốc này.

Lúc này Long Chiến Thiên cũng phát hiện ánh mắt Mạc Hàm, ngẩng đầu hướng Mạc Hàm nhìn lại. Sau khi phát hiện ánh mắt hoàng đế nhìn về phía mình, Mạc Hàm cũng vội vàng bày ra một bộ khuôn mặt tươi cười, mỉm cười nhìn hoàng đế. Long Chiến Thiên nhìn vị thiếu niên mặt đang mỉm cười đối diện này, cũng không chấp nhất đối với hắn cười một chút nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác tò mò về Mạc Hàm. Người bình thường nhìn thấy mình đều là không cung kính không được, cho tới bây giờ không ai dám nhìn thẳng ánh mắt mình, chỉ có người mục sư trẻ tuổi này tựa hồ đối với mình không có cảm giác gì, hình như không bị mình ảnh hưởng chút nào.

Long Chiến Thiên đi xuống xe ngựa, mở miệng nói: "Mọi người không nên câu thúc, trẫm hôm nay cũng chỉ là đến quan tâm bệnh tình ái nữ của Mộ Dung tướng quân, tất cả không cần như thế, đi thôi, chúng ta hãy ngồi xuống trước đi." Nói xong dẫn đầu hướng cao thai đi đến, đi tới vị trí chính giữa ngồi xuống.

Mộ Dung Thiên theo sau cũng phân chia dựa theo chức vị phân biệt nhập tọa, còn lại là Mạc Hàm và Mộ Dung Phi Tuyết đồng thời ngồi ở sau lưng Mộ Dung Thiên.

Tất cả đều đã ngồi vào chỗ của mình, hoàng đế liền mở miệng quay về Mộ Dung Thiên nói: "Mộ Dung tướng quân, không biết ái nữ ngươi bệnh tình thế nào rồi, có khởi sắc chút nào hay không?" Nghe được câu hỏi của hoàng đế, Mộ Dung Thiên vội vàng cung kính đứng lên hành lễ nói: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, bệnh tình tiểu nữ bây giờ đã cơ bản được vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ này khống chế được rồi, còn thiếu chút tài liệu mới có thể điều chế hảo giải dược, tin tưởng rằng không cần bao lâu có thể khỏi hẳn."

Hoàng đế nghe Mộ Dung Thiên trả lời xong, mở miệng quay về Mạc Hàm nói: "Nói vậy vị này chính là người tuổi trẻ thần bí trị liệu cho bệnh tình Mộ Dung tiểu thư sao, ngươi kêu là Mạc Hàm có đúng không?"

Mạc Hàm nghe được hoàng đế hỏi, vội vàng mỉm cười trả lời: "Hoàng thượng thánh minh , đúng là tại hạ, nếu Hoàng thượng ngươi có cái gì đau đầu, hoặc là có cái gì nghi nan tạp chứng, có thể sai người tới tìm ta, ta là chữa được trăm bênh nga. Về phần chẩn kim, Hoàng thượng sẽ theo thưởng tứ điểm được rồi, ngươi chính là Hoàng thượng a, hẳn là sẽ không hẹp hòi?"

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Biên Tập: Tò.Tí.Te

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 66: Kích Biện.

Bấm vào đây để xem nội dung.

Mộ Dung Thiên bên cạnh nghe Mạc Hàm hồ ngôn loạn ngữ như thế, không khỏi giật nảy mình, thầm nghĩ Mạc Hàm này lá gan cũng quá lớn đi? Trước mặt hoàng đế còn không có người dám nói như vậy, mọi người chính là ngay cả thở mạnh cũng không dám mà hắn dĩ nhiên còn dám trù hoàng đế ngã bệnh, cái này xét ra chính là tội lớn a, loại này chuyện phỏng chừng cũng chỉ có Mạc Hàm có thể làm ra. Tất cả đều âm thầm vi Mạc Hàm mà đổ mồ hôi lạnh.

Ngay lúc này, hoàng đế mở miệng ha ha cười: "Ngươi nói chuyện thật là thú vị a, ngươi là người thứ nhất dám cùng trẫm nói như vậy. Bất quá trẫm thích cá tính của ngươi, ngươi nói đúng vậy, hoàng đế cũng là người, cũng sẽ ngã bệnh, vậy sau này trẫm ngã bệnh nói không chừng ngươi sẽ là người thứ nhất trẫm tìm xem bệnh."

Nhìn thấy hoàng đế cá tính bình thản như thế, Mạc Hàm trong lòng cũng đối với hắn tăng nhiều hảo cảm, Mạc Hàm đắc ý nói: "Hắc hắc, cám ơn Hoàng thượng khích lệ, có Hoàng thượng cổ vũ thật là so với cái gì đều hữu dụng hơn, ta sau này nhất định càng cố gắng thêm." Một bên Mộ Dung Thiên nhìn thấy hoàng đế tựa hồ không có ý tứ trách tội, tâm tình như đang treo đá cũng được buông lỏng.

Lúc này hoàng đế mỉm cười mở miệng nói: "Nếu ngươi có thể trị hảo bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, hãy nói cho ta biết Mộ Dung tiểu thư này rốt cuộc chính là bị cái bệnh tình gì? Xem ra hôm nay người dự chiêu thân đại hội này đều không cần nữa rồi, như vậy Thiên Long đế quốc cũng có thể đối với người trên đại lục giao phó một lời giải thích rõ ràng."

Nghe xong hoàng đế hỏi, Mộ Dung Thiên tâm lý không khỏi có chút hốt hoảng, mặc dù hắn đã yêu cầu Mạc Hàm không thể nói chuyện nữ nhi bị nguyền rủa, nhưng là hắn cũng sợ Mạc Hàm nhất thời tìm không được một lý do tốt. Chỉ nghe Mạc Hàm không hoảng hốt không vội vàng mở miệng nói: "A a, bệnh tình Mộ Dung tiểu thư theo tên ta biết chính là -- Mạt Kim Sâm Chứng."( Mạc Hàm tự mình loạn biên, tùy tiện nói ra cái danh từ hiện đại, phỏng chừng cái này đại lục nhân cũng sẽ không biết đây rốt cuộc là cái gì vật.)

Quả nhiên, hoàng đế nghe xong Mạc Hàm nói, cau mày hỏi: "Mạt Kim Sâm Chứng, cái danh từ này quả nhiên là tương đối hi hữu, trẫm coi như là bác học đa tài mà căn bản cũng không có nghe qua cái tên này. Khó trách bệnh tình Mộ Dung tiểu thư này có thể làm khó nhiều cao thủ chữa bệnh vậy, may mắn vị Mạc Hàm mục sư này vừa lúc nhận thức cái bệnh tình này, như vậy trẫm cũng an tâm."

Mộ Dung Thiên nghe được hoàng đế hỏi, cũng vội vàng đứng lên mở miệng nói: " Bệnh tình Tiểu nữ làm hại Hoàng thượng quan tâm như thế, Mộ Dung Thiên thật sự là có tội a, Hoàng thượng mỗi ngày đều thiên lý vạn ky, vậy mà còn có thể quan tâm đến bệnh tình tiểu nữ, Mộ Dung gia tộc thật là cảm kích vô cùng, nhất định sẽ thề thuần phục Hoàng thượng."

Hoàng đế nghe xong Mộ Dung Thiên trả lời, mỉm cười nói: "Mộ Dung tướng quân cũng không nên khách sáo, nhớ dòng dõi Mộ Dung gia tộc ngươi vì Thiên Long đế quốc ta lập nên bao nhiêu công lao hãn mã, trẫm tự nhiên sẽ không quên. Trẫm cũng vẫn đem Mộ Dung tiểu thư coi như ái nữ của mình, cho nên quan tâm một chút bệnh tình Mộ Dung tiểu thư cũng là điều tự nhiên." Mạc Hàm trong lòng thầm than hoàng đế thật lợi hại, bình thản nói mấy câu nhưng thu hoạch thật lớn, thu mua được trung tâm của Mộ Dung gia tộc, lời nói của kẻ đứng đầu thật sự là không đơn giản a.

Hoàng đế vừa nói xong, vị lão tướng quân vẫn ngồi ở bên người Công Tôn Vô Cực kia đứng lên mở miệng nói: "Hoàng thượng, nếu vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ này có thể trì hảo bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, khẩn xin Mạc Hàm tiểu huynh đệ có thể nói ra tiền nhân hậu quả bệnh này, cùng với phương pháp trị liệu, cũng tạo phúc cho con dân của Thiên Long đế quốc ta. Hơn nữa, bây giờ cả đại lục nhiều người vậy đều chạy tới Thiên Long đế quốc ta, trong đó còn có không ít quý tộc, ta nghe nói Tam hoàng tử của Ngạo Tháng đế quốc cũng tới, nếu chúng ta chỉ là tùy tiện nói cái tên đi ra ngoài sợ là khó có thể phục chúng a, đến lúc đó chỉ sợ khiến cho hai nước tranh đoan a."

Mạc Hàm thầm than, Công Tôn gia tộc này quả nhiên sẽ không để cho Mộ Dung gia tộc đem chuyện này đơn giản cho qua dễ dàng như thế, bây giờ rốt cục nhịn không được làm khó dễ. Nghe lão giả nọ hỏi xong, hoàng đế có chút do dự nhìn về phía Mạc Hàm, mở miệng nói: "Hàn Vũ tướng quân nói có đạo lý, nếu xử lý bất hảo thì đích xác đối với danh tiếng của Thiên Long đế quốc ta ảnh hưởng. Không biết Mạc Hàm tiểu huynh đệ ngươi có tiện nói ra bệnh này và phương pháp trị liệu không?"

Mạc Hàm còn không có trả lời, Mộ Dung Thiên đã mở miệng nói: "Khải bẩm Hoàng thượng, Hàn Vũ lão tướng quân yêu cầu có chút khó khăn là ép buộc người khác, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Phương pháp trị liệu của Mạc Hàm tiểu huynh đệ hẳn là bí mật của hắn, tỷ như quả có người bảo Hàn Vũ tướng quân đem gia truyền đấu khí của ngươi công bố ra, ta nghĩ Hàn Vũ tướng quân ngươi cũng nhất định sẽ không đồng ý. Nếu chúng ta cường bức Mạc Hàm tiểu huynh đệ nói ra, cái này chẳng phải là không công bình."

Nghe Mộ Dung Thiên phản bác, Hàn Vũ do cũng không suy nghĩ nên nhất cứng họng, sửng sờ ở nơi đó. Lúc này chỉ nghe Công Tôn Vô Cực cũng mở miệng nói đến: " Mộ Dung tướng quân nói thế có chút không đúng, mọi sự đều tùy thời tùy việc, nếu việc này chỉ là chữa bệnh bình thường, vậy Mạc Hàm tiểu huynh đệ tự nhiên có thể không cần phải nói ra cái bí mật này, nhưng bây giờ việc này đã quan hệ đến uy danh Thiên Long đế quốc ta. Nếu không để cho mọi người trên đại lục tới đây một cái công đạo, tất sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Thiên Long đế quốc ta ở trên đại lục này. Uy tin quốc gia quan trọng hơn, ta nghĩ bí mật của một cá nhân không thể so sánh cùng, nếu là Hàn Vũ tướng quân gặp phải loại cảnh huống này, ta nghĩ hắn cũng sẽ không chút do dự nói ra đấu khí bí mật của mình. Ta nghĩ Mạc Hàm tiểu huynh đệ hẳn là biết trong hai cái đó, cái nào nặng cái nào nhẹ, tự nhiên sẽ có lựa chọn chính xác."

Nói xong Công Tôn Vô Cực vẫn mỉm cười nhìn Mộ Dung Thiên và Mạc Hàm, nghe Công Tôn Vô Cực một phen phân bua, tất cả mọi người chung quanh cuống quít gật đầu. Mộ Dung Thiên nếu lúc này còn phản đối, vậy rõ ràng chính là không đem quốc gia đặt ở trong lòng, tất nhiên sẽ càng làm cho hoàng đế thêm nghi kỵ. Quả nhiên Mộ Dung Thiên nghe Công Tôn Vô Cực nói xong thì không khỏi cau chân mày lại.

Ngay lúc này, chỉ thấy Mạc Hàm làm ra vẻ mặt kích động, đứng lên mở miệng nói: "Lời nói của Công Tôn tướng quân rất có lý, cùng quốc gia so sánh thì cá nhân căn bản không là cái gì. Mạc Hàm tự nhiên biết hai bên nặng nhẹ. Mạc Hàm nguyện ý nói ra bí phương chữa bệnh này, nhưng là Mạc Hàm muốn nhắc nhở Công Tôn đại nhân một chút, Mạc Hàm sở dĩ đồng ý nói ra bí phương, cũng không phải đại biểu Mạc Hàm đồng ý với những gì Công Tôn đại nhân vừa nói. Ta tưởng Thiên Long đế quốc luôn luôn đều là dùng võ lập quốc, cũng không e ngại bất luận kẻ nào hoặc quốc gia nào, ta nghĩ chúng ta đây chính là một cái cường quốc có bổn sắc. Hơn nữa ta nghĩ lần này đến tham gia chiêu thân đại hội này không có mấy người tới là thật vì bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, ta xem hẳn là đều là nhắm vào tài sản khổng lồ của Mộ Dung gia tộc, hoặc là dung mạo Mộ Dung tiểu thư mà tới. Thậm chí trong đó còn có thế có gian tế quốc gia khác trà trộn vào, âm mưu tiến hành tìm hiểu tình báo, có mấy người thật là vì bệnh tình Mộ Dung tiểu thư mà tới?"

Mạc Hàm xổ ra một tràng câu hỏi làm cho Công Tôn Vô Cực không khỏi nhất thời tắc họng, bởi vì Mạc Hàm nói đều là chuyện có thể đã xảy ra, ai cũng không dám cam đoan không có gian tế đế quốc khác hỗn tiến vào.

Dị Giới Cực Phẩm Ma Pháp Sư

Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử

Dịch: WCP

Biên Tập: Tò.Tí.Te

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

Chương 67: Phong Thưởng.

Kết thúc 1 quả boom nho nhỏ tặng AE. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Mạc Hàm tiếp tục nói: "Đối với những người tâm thuật bất chính này, chúng ta cần gì cùng bọn họ nói đạo lý nhiều vậy. Nếu chúng ta giải thích cùng bọn họ vậy, ngược lại sẽ làm cho các quốc gia khác tưởng rằng Thiên Long đế quốc chúng ta nhu nhược sợ hãi bọn họ, nói như vậy đối với uy danh của quốc gia chúng ta chẳng phải là càng bất lợi thêm. Ta nghĩ Thiên Long đế quốc từ ngày lập quốc mấy trăm năm trước tới nay, há từng quỵ lụy bất luận kẻ nào, cái nguyên nhân này cơ bản là vì Thiên Long đế quốc chúng ta dù sao cũng vẫn là đại lục đệ nhất đại quốc. Ta nghĩ đối với mọi người mà nói, họ chỉ có e ngại người mạnh, các ngươi há từng thấy có người đồng tình với những quốc gia nhỏ yếu này. Đây là cái chân lý của thế giới này, chính là nhược nhục cường thực, chỉ khi quốc gia của ngươi cường đại, người khác mới có thể sợ hãi ngươi, mà không phải ngươi giảng đạo lý cùng người ta thì mọi người cũng sẽ e ngại ngươi."

Nhìn thấy tất cả mọi người tại trầm tư suy gẫm, Mạc Hàm nói tiếp theo: "Nếu giảng đạo lý là có thể giải quyết vấn đề, sẽ không phát sinh chuyện vài năm trước Ngạo Tháng đế quốc xâm lấn Phỉ Tể thành chúng ta. Ta nghĩ nếu Thiên Long đế quốc chúng ta thật sự cường đại làm cho tất cả quốc gia e ngại mà nói, hôm nay chúng ta chính là không cần phải giải thích gì, cũng sẽ không ai tạo thành tổn thất gì đối với uy danh của chúng ta, trái ngược chỉ có thể gia tăng quốc uy chúng ta, ta nghĩ lúc này mới là đặc tính của một cái cường quốc nên có, mà thân là con dân cái đế quốc này cũng sẽ vì tự mình được sanh ở đế quốc này mà kiêu ngạo."

Mạc Hàm một phen ngôn từ kịch liệt khảng khái thuyết trình ở đây khiến cho tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, Hoàng đế Long Chiến Thiên vẻ mặt càng kích động đỏ bừng, mở miệng kêu to: "Nói rất hay, lời nói của Mạc Hàm này thật sự là nói trúng tâm ý trẫm, chỉ có cường quyền mới có thể làm cho người có vọng tưởng đến quốc gia này chúng ta trong lòng bất ổn mà dừng bước. Cũng không phải cùng bọn họ nói mấy câu là có thể để cho bọn họ biết khó mà lui, trẫm quyết định, đối ngoại tuyên bố nói bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, đã được Mạc Hàm mục sư của Thiên Long đế quốc ta trị liệu khỏi, bảo bọn họ không cần dừng lại ở đây."

Nghe Hoàng đế quyết định xong, thần sắc trên mặt Công Tôn Vô Cực biến hóa không ngừng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Hàm, cũng không nói cái gì nữa, trong lòng suy nghĩ cái gì phỏng chừng cũng chỉ có mình hắn tự biết. Mộ Dung Thiên vỗ bả vai Mạc Hàm nói: "Mạc Hàm huynh đệ, Mộ Dung ta trời sanh bình thường không có bội phục bao nhiêu người, nhưng hôm nay nghe lời nói này của ngươi, Mộ Dung ta thật là bội phục sát đất, không chỉ lời hay, khi ta nghe thì nhiệt huyết sôi trào a."

Mà Mộ Dung Phi Tuyết cũng là nhìn chằm chằm vào Mạc Hàm, vẫn không nói chuyện, vẫn còn che mặt sa, cũng thấy không rõ vẻ mặt nàng rốt cuộc là cái gì. Bất quá xem từ thân thể nàng run nhè nhẹ vậy, hẳn là cũng bị kích thích lây bởi phiên thoại của Mạc Hàm.

Lúc này lại nghe Công Tôn Vô Cực mở miệng nói: "Mạc Hàm tiểu huynh đệ một thuyết trình làm cho lão phu thật là muốn rụng tóc (cái này không biết nha), lão phu thật sự là xấu hổ, sống một đời đến từng tuổi này mà vấn đề kia còn không có nhìn thấu triệt bằng tiểu huynh đệ, mong rằng tiểu huynh đệ năng tha thứ lão phu vừa rồi vô lễ."

Nghe xong Công Tôn Vô Cực nói, chẳng những Mạc Hàm mà ngay cả Mộ Dung Thiên cũng sửng sốt, không rõ trong hồ lô Công Tôn Vô Cực này còn có thuốc gì. Nhưng Mạc Hàm vẫn mỉm cười mở miệng nói: "A a, ta chỉ là thuận miệng nói một chút, Công Tôn đại nhân vừa nói như vậy, ta ngược lại thật là ý tứ không tốt."

Chỉ là nhìn vẻ mặt hắn, một chút cũng không có ánh mắt không có ý tứ. Công Tôn Vô Cực cũng mỉm cười trả lời: "Tiểu huynh đệ thật sự là khiêm nhường quá, tuổi còn trẻ như vậy đã có tâm cảnh như thế, làm cho lão phu thật sự là bội phục."

Sau khi Công Tôn Vô Cực nói xong lại chuyển hướng Hoàng đế mở miệng nói: "Khải bẩm Hoàng thượng, đó chính là về chuyện vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ này, thần còn có một việc bẩm cáo." Hoàng đế mở miệng nói: "Nga, còn có chuyện tình gì, Công Tôn đại nhân có thể nói thẳng." Công Tôn vô cực liền tiếp lời: "Trước đây một đoạn thời gian thần không phải có nhắc qua, có người tuổi trẻ tại ngoài Phỉ Tể thành, dễ dàng nói mấy câu liền công phá tòa thành được xưng Vĩnh Không Luân Hãm Phỉ Tể thành sao? Mà Hoàng thượng cũng ra lệnh cho thần điều tra việc này, thần đã tra ra, vị anh hùng tuổi còn trẻ đó chính là vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ đây."

Nghe Công Tôn Vô Cực trả lời xong, trong ánh mắt Hoàng đế đột nhiên sáng ngời, cao hứng quay về Mạc Hàm mở miệng hỏi: "Nga, Mạc Hàm, Công Tôn đại nhân báo chuyện này chính là sự thật? Nếu là thật, trẫm nhất định phải hảo hảo thưởng tứ cho ngươi, cái đề nghị đó của ngươi có thể nói là đã cứu lại vô số cư dân Phỉ Tể thành. Trẫm là người thưởng phạt phân minh, ngươi có cái yêu cầu gì cứ nói, trẫm nhất định thỏa mãn ngươi, như vậy đi, trẫm phong ngươi tước vị hầu tước, cũng thưởng tứ ngươi tại kinh thành phong địa năm trăm mẫu, ngươi hài lòng không."

Nghe Hoàng đế nói xong, mọi người chung quanh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc, bởi vì một người từ bình dân một bước lên tới hầu tước, tại Thiên Long đế quốc này cho tới bây giờ không có xuất hiện qua. Mộ Dung Thiên càng cao hứng quay về Mạc Hàm nói: "Tiểu huynh đệ, người có thể được Hoàng thượng tán thưởng chính là không nhiều lắm a, ngươi còn không mau tạ ơn a."

Mạc Hàm cũng vội vàng đứng lên mở miệng nói: "Hoàng thượng, chuyện nọ chỉ là ta thuận miệng nói một chút, cũng không tính là cái gì, ta cũng không nghĩ tới muốn cái gì thưởng tứ, cho nên cám ơn hảo ý của Hoàng thượng." Mạc Hàm tâm ý rõ ràng, cái thưởng tứ này cũng không thể tiếp nhận vậy, mặc dù trong lòng Mạc Hàm thì rất muốn tiếp nhận, nhưng hôm nay nếu tiếp nhận Hoàng đế thưởng tứ, vậy kể như đem mình và Thiên Long đế quốc cột cùng một chỗ.

Đến lúc đó tự mình liền cuốn vào các cuộc tranh đấu chính trị này, hơn nữa tự mình liền phải nghe lệnh Hoàng đế, vậy coi như tự mình trói chân mình đến lúc đó làm sao có thể được tự do tự tại như bây giờ đi khắp nơi mạo hiểm. Hơn nữa tự mình cũng đáp ứng Đại Lệ các nàng phải giúp trợ các nàng phục quốc, cũng không có thể ở lại Thiên Long đế quốc.

Nghe Mạc Hàm trả lời xong, chẳng những Hoàng đế kinh ngac, mà cả Mộ Dung Thiên và Công Tôn Vô Cực cũng đều giật mình, nghĩ không ra Mạc Hàm dĩ nhiên cự tuyệt điều kiện mê người như thế, cái này thật là ngoài dự liệu của mọi người.

Chỉ nghe Hoàng đế kinh ngạc mở miệng nói: "Tại sao a, ngươi không phải là không hài lòng thưởng tứ của trẫm chứ, nếu là như thế này mà nói, ngươi có thể đưa ra yêu cầu, trẫm nhất định thỏa mãn ngươi."

Hoàng đế trong lòng cũng thật sự thích Mạc Hàm, bởi vì Mạc Hàm là nhân tài chỉ nói mấy câu như vậy là có thể dễ dàng công phá Phỉ Tể thành, nhân tài như thế thật là quá khó tìm, hơn nữa tính tình Mạc Hàm cũng rất hợp với khẩu vị Hoàng đế, cho nên trong tâm Hoàng đế tự nhiên rất hy vọng đem Mạc Hàm lưu lại, vì mình ra lực.

Nghe Hoàng đế nói xong, mọi người đều càng thêm giật mình. Hoàng đế nói như vậy, có thể nói là xưa nay chưa từng có, tất cả đều làm quan trong triều nhiều năm vậy mà hôm nay là lần đầu tiên nghe được Hoàng đế dùng khẩu khí như vậy cùng thần dân nói chuyện, bởi vậy có thể thấy được tiền đồ của Mạc Hàm sau này càng không thể hạn lượng.

Trong lòng mọi người đều là mang tâm sự và những tính toán khác nhau, Công Tôn Vô Cực tâm lý càng đắc ý, tự mình đã sớm nhìn ra cái Mạc Hàm này tiền đồ là không thể hạn lượng, cho nên tự mình hôm nay mới có thể mở miệng trợ giúp Mạc Hàm. Chuyện hôm nay có thể nói là do mình trợ giúp Mạc Hàm, bất kể Mạc Hàm không chịu nhận tiếp nhận Hoàng đế thưởng tứ nhưng là phần ân tình này hắn nhất định sẽ ghi nhớ, sau này đối với gia tộc mình cũng là có ích vô hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#piw4utu