Dị Giới Súng Thần q2 c53-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị Giới Súng Thần

Quyển 2.

Chương 53 : Đột phá cùng. . . lần nữa biến dị ( một )

Tác giả: Phiêu Linh Huyễn

Convert: Đường Ngọc Ninh

Dịch giả: Cẩm Y Vệ

Biên tập: Maison

Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Trong mơ hồ một loại mùi vừa quen thuộc vừa lại xa lạ bỗng xộc thẳng vào mũi của mình khiến cho thân thể Nhược Lâm đột nhiên cứng đờ mà lập tức mở to mắt -- đây là mùi của nam nhân!

Nghĩ vậy sắc mặt Nhược Lâm liền trở nên tái nhợt vô cùng. Trong mơ hồ còn nhớ rõ mình bị một vài bóng dáng giống nhau bắt lấy rồi bị đưa tới một nơi kinh khủng. Sau khi bị đối phương lục lấy ma pháp thủy tinh thì bản thân mình liền hôn mê bất tỉnh.

"Bây giờ đang ở chỗ nào? ... Chẳng lẽ ... )

Với dung mạo của mình một khi rơi vào tay đám nam nhân này sẽ có kết quả gì thì Nhược Lâm tương đối rõ ràng. Mà bây giờ luồng khí tức nam nhân lại càng làm tăng thêm suy luận đó của nàng, điều này gần như làm cho Nhược Lâm một lần nữa ngất xỉu đi.

Nhưng rồi nàng chậm rãi cảm giác được quần áo của mình vẫn còn mặc đầy đủ ở trên người. Trong lòng Nhược Lâm cuối cùng mới yên ổn đôi chút. Lập tức ánh mắt lúc này mới nhìn qua nam nhân đang ôm chặt mình vào trong ngực.

"Là hắn! Như thế nào lại là hắn!"

Sau khi thấy rõ gương mặt của Lâm Thanh Hàn, trong đầu Nhược Lâm trong nháy mắt có vô số ý niệm lướt qua. Song cuối cùng lại hoàn toàn phủ định ý nghĩ cho là Lâm Thanh Hàn bắt mình tới nơi này.

"Nói như vậy thì là hắn tới cứu ta sao? Hoặc là nói, những người đó, chỉ dùng để ta đến uy hiếp hắn đến?"

Mặc dù không biết chuyện xảy ra, song mơi có chút thời gian như vậy mà Nhược Lâm lại đoán ra được tám chín phần mười. Ngoại trừ bình thường nàng có kiểu tư duy rõ ràng, không thể không thừa nhận giác quan thứ sáu của nữ nhân cũng quá mạnh mẽ.

Ít nhất mà để cho Lâm Thanh Hàn cũng dưới loại tình huống này thì tuyệt đối không có khả năng nhanh chóng đoán được nhiều như vậy.

Ánh mắt lần nữa lướt qua gương mặt cau lại vì đau đớn của Lâm Thanh Hàn. Thân thể có hơi cứng ngắc của Nhược Lâm không khỏi lần nữa thả lỏng ra, có chút thất thần mà nhìn gương mặt của Lâm Thanh Hàn.

Luồng khí tức nam nhân nhàn nhạt nọ bốc thẳng lên đầu Nhược Lâm. Song khác hẳn với nỗi sợ hãi và bất an lúc nãy, bây giờ trong lòng Nhược Lâm lại chỉ có một cảm giác thanh thản và bình yên.

Mặc dù cũng không biết nơi này là chỗ nào, cũng không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra. Nhưng nàng lại liên tiếp có cảm giác an toàn khó hiểu, phảng phất như trên thế giới không có nơi nào an toàn hơn chốn này ...

Tâm tư của Nhược Lâm tạm thời không đề cập tới. Giờ phút này Lâm Thanh Hàn đang cực kỳ khốn khổ.

Tinh thần lực tiêu hao quá độ làm cho ý chí lực giảm xuống, lại bị Nhược Lâm kích thích như vậy . Hơn nữa chỗ bị bóng đen đả thương cũng bạo phát ra rồi, tình hình thân thể càng lúc càng hỗn độn.

Lúc này càng làm cho người ta không nói được lời nào là việc sau khi đã trải qua trận đại chiến buổi tối, do những vết thương trên người của Lâm Thanh Hàn mà ma pháp lực lại cũng chậm rãi bắt đầu rối loạn ... Hơn nữa, loại rối loạn này còn trực tiếp thông qua vết thương mà tác động lên người Lâm Thanh Hàn.

Trước đây cho dù đến đâu một mình thì Lâm Thanh Hàn cũng có thể dường như dễ dàng ứng phó. Nhưng lúc này đã là chuyện khác rồi.

Tựa như một người có thể nâng được hai trăm cân gì đó, nay lại nhấc bổng gấp bốn năm lần, có thể xách hơn một ngàn cân. Nhưng mà nếu như đột nhiên một lần trực tiếp nâng hơn ngàn cân thì e là sức nặng lại có thể đè chết người ấy.

Không khoa trương chút nào khi nói, bây giờ trạng thái của Lâm Thanh Hàn đã rơi vào mức cực độ nguy hiểm. Một kết cục tồi tệ đang chuẩn bị chờ hắn chính là tan xương nát thịt.

Đáng tiếc, dưới hoàn cảnh như vậy nhưng lại không có bất kì kẻ nào có thể giúp hắn rồi. Người duy nhất bên cạnh là Nhược Lâm cũng căn bản không đủ thực lực để cảm giác được loại tình huống nguy hiểm này.

Thời gian lần lượt trôi qua, nét mặt Lâm Thanh Hàn cũng càng nhăn nhó hơn. Tình hình trong cơ thể rối loạn cực kỳ, tựa như một thùng thuốc nổ chỉ chạm vào là bùng phát.

Mặc dù là rốt cục Nhược Lâm cũng cảm giác được tình trạng của Lâm Thanh Hàn dường như có chút không thích hợp. Do dự một chút rồi nàng nhấc mình ra khỏi lòng Lâm Thanh Hàn rồi có chút lo lắng sờ sờ lên đầu của Lâm Thanh Hàn. Nhưng nàng lại vẫn không tìm được bất cứ phương pháp gì có thể giúp hắn.

Mặc dù không biết nơi này rốt cuộc là ở đâu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không gần kinh thành quá, điểm ấy hẳn là có thể khẳng định.

Huống hồ, bây giờ là lúc nửa đêm, đến mình đi một người còn thấy thấy vô cùng khó khăn, lại càng không nói đến mang theo Lâm Thanh Hàn.

Bỗng lúc đó đột nhiên ánh mắt Nhược Lâm rơi vào khẩu súng bên hông Lâm Thanh Hàn.

Trong lúc nhất thời, trong đầu đột nhiên hiện lên vô số ý niệm ...

"Kiện thánh khí này ... Nếu như mình cầm thánh khí này đưa cho Nhị hoàng tử, hẳn là có thể yêu cầu hắn bỏ qua mọi việc cho mình, để cho ta yên tĩnh cả đời? Chỉ cần thò tay ra là có thể túm được rồi ... "

Trên thực tế, điều hấp dẫn như vậy đích thực làm cho người ta rất khó cự tuyệt ... Đối với uy lực kiện thánh khí chủa Lâm Thanh Hàn thì Nhược Lâm đã sớm rất biết rõ rồi. Nếu như không có thánh khí này, e là Lâm Thanh Hàn so với người bình thường cũng không hơn được bao nhiêu.

Nói cách khác, chỉ cần thu được thánh khí của Lâm Thanh Hàn, không dám nói đạt tới trình độ chính xác như Lâm Thanh Hàn, nhưng ít nhất cũng có thể ở mức rất lớn thay đổi thân phận và thực lực của mình?

Cơ hội như vậy, có thể cả đời này cũng không có lần thứ hai rồi...

Trong lòng Nhược Lâm lập tức trở nên cực kì phức tạp cực kỳ, vài lần ngón tay cũng đặt lên khẩu súng. Nhưng rồi lại vẫn không có đủ dũng khí để có thể lấy ra nữa.

"Hắn đến đây là vì cứu mình ... Như vậy chẳng phải là mình lấy oán báo ân sao? Nhưng mà ... Cơ hội như vậy quá khó lòng có được ... Đạo nghĩa, đúng sai làm gì. Mình chỉ là một nữ nhân mà thôi. Chỉ cần có thể sống sót, sống được tốt đẹp thì mọi thủ đoạn đều có thể dùng được sao?"

Cắn răng, rốt cục Nhược Lâm tàn nhẫn rút khẩu súng ra khỏi hông Lâm Thanh Hàn.

"Giết hắn! Chỉ cần giết được hắn, vậy sẽ không cần sợ hãi bị trả thù. Đến lúc đó cho dù là đem thánh khí này cho Nhị hoàng tử hay là chính mình lưu lại cũng được. Chẳng có người nào biết được là ta làm ... . Mấy người bắt mình hôm nay chính là những con dê thế tội tốt nhất ... Không có việc gì đâu, chỉ cần giết hắn thì chuyện gì cũng không có"

... . . .

Trong nháy mắt súng lục bị Nhược Lâm lấy đi, Lâm Thanh Hàn chợt cảm thấy trên người nhẹ bỗng. Nguyên tố ma pháp vốn đang rối loạn lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Nhược Lâm cũng sớm rời khỏi ngực Lâm Thanh hàn. Mối uy hiếp còn lại duy nhất đối với Lâm Thanh Hàn gần như chỉ còn lại tinh thần lực đang mệt mỏi và vết thương trên người.

Mất đi sự quấy nhiếu của ma pháp nguyên tố, vết thương trong cơ thể Lâm Thanh Hàn cũng không tính là gì cả nên rất nhanh chóng ổn định lại. Tinh thần lực là thứ duy nhất còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm cũng chậm rãi bắt đầu hồi phục...

Song, khẩu súng hàng năm chưa bao giờ rời khỏi người đột nhiên cách xa thân thể, cái loại cảm giác khó chịu này lập tức làm cho Lâm Thanh Hàn chấn động vô cùng. Mặc dù Lâm Thanh Hàn còn đang hôn mê, cánh tay cũng đã vô thức túm lấy cánh tay Nhược Lâm!

Thông báo mời tập dịch cùng Cẩm Y Vệ : http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=64925

Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoathuonggia82

Danh sách cám ơn quá dài, bấm vào đây để ẩn/Hiện

abc123456, adinh, anhemvankiep, baobién, baongoc, boy_angel^_^, Cánh gà nướng, chienthanhb, colongus, daitrangsu, DamQuy, dangki9999, David-Duc, doccocauxi, donjuany2008, donle, dragonsea, gamer170886, gamotmat, gauden, heronotear210, hoada, hoanghv2008, hoangtubuon83, hokbit, kenzo, kiemhyvong, lamcuong1958, loichanlong1, lovengan123, minhnhuttp04, mixmaster, nabiki, nambg, nguyen162, nhbinhdbp, o0bull0o, phamduc, php81, Quate67, quidaudinh, rain0o0tears0o0me, riversun, suongrong, taolatu, tdtqdt, thanglong_tc, thanhphong, thedino, Thiên Lang Thần, thienhoa, thiensu8x, tranledung, tronvo, tung27101990, vaihang1, zoomx4

hoathuonggia82

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới hoathuonggia82

Tìm bài gởi bởi hoathuonggia82

#55 18-09-2010, 04:26 PM

hoathuonggia82

Tiếp Nhập Ma Đạo Tham gia: Aug 2009

Đến từ: hanoi, vietnam

Bài gởi: 83

$4vn: 732

Thanks: 1,098

Thanked 1,799 Times in 32 Posts

--------------------------------------------------------------------------------

Dị Giới Súng Thần

Quyển 2.

Chương 54 : Đột phá và...biến dị lần nữa(2)

Tác giả: Phiêu Linh Huyễn

Convert: Đường Ngọc Ninh

Dịch giả: Cẩm Y Vệ

Biên tập: Maison

Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Ngay lúc cánh tay bị Lâm Thanh Hàn nắm lấy, Nhược Lâm cảm thấy trái tim hình như đã nhảy ra ngoài lồng ngực. Không cần nói cũng biết hắn muốn giết mình rồi. Chỉ việc trộm "thánh khí" này cũng đủ để mình chết rồi, còn việc trước kia trong ma thú sâm lâm cũng đang hiện lên trước mắt Nhược Lâm ...

Đúng lúc hoảng hốt thì thời gian như lại trở về đêm hôm đó. Có điều lúc ấy người ngủ say là mình mà thôi ...

"An tâm ngủ đi, có ta ở đây, không có gì nguy hiểm đâu."

Lâm Thanh Hàn nhớ đến lời nói lúc trước, sát ý kiên định nhất thời biến mất, hai tay như vô lực mà buông xuống.

"... Ta bị sao vậy?"

Yên lặng đem súng đặt vào tay Lâm Thanh Hàn, Nhược Lâm nhẹ nhàng thoát hẳn khỏi người Lâm Thanh Hàn. Lẳng lặng nhìn khuôn mặt hắn, Nhược Lâm không khỏi ngây người...

Tạm thời không nói tới tâm tình phức tạp của Nhược Lâm, tình huống của Lâm Thanh Hàn bây giờ đã đủ long trời lở đất rồi.

Sau khi Nhược Lâm đặt khẩu súng vào tay hắn, ma pháp nguyên tố hỗn loạn lại sôi trào, giống như một lỗ đen thật lớn điên cuồng hấp thu ma pháp nguyên tố xung quanh. Hơn nữa hỏa nguyên tố tự động ngưng kết áp lực ma hình thành một ít hỏa nguyên tố tinh khiết.

Quá trình này đã hoàn toàn nằm ngoài khống chế của Lâm Thanh Hàn. Trên thực tế, bây giờ hắn còn không biết biến hóa lần này là gì chứ đừng nói chi là khống chế nó, có thể xảy ra hậu quả cực kỳ đáng sợ.

Phải biết rằng ngưng luyện hỏa nguyên tố tinh khiết cần tinh thần lực cường đại làm hậu thuẫn. Nhưng bây giờ tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn như đèn dầu sắp cạn, căn bản không thể giúp hỏa nguyên tố tiến hành ngưng luyện. Nếu là ngày thường, Lâm Thanh Hàn chắc chắc sẽ không làm vậy, mà dung tinh thần luyện pháp nhanh chóng tiến hành khôi phục tinh thần lực rồi mới tiếp tục ngưng luyện.

Nhưng tình huống hiện tại không hề chịu sự tác động nào của Lâm Thanh Hàn. Dù tinh thần lực sắp cạn kiệt, nhưng hỏa nguyên tố vẫn ngưng luyện mà không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn vài phần.

Nếu như hỏa hệ ma pháp sư biết tình huống này chắc sẽ bị dọa xanh mặt, một khi tinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, đời này sống không thể tỉnh lại nữa. Hơn nữa, không có tinh thần lực khống chế, ma pháp nguyên tố rối loạn sẽ phát sinh bành trướng, cơ thể sẽ bị nổ tung tan xương nát thịt, thi cốt vô tồn!

Kỳ thật, cho dù bây giờ Lâm Thanh Hàn tỉnh táo, chỉ sợ cũng sẽ bị tình huống bay giờ dọa chết khiếp. Hắn không biết trong thế giới này không có tinh thần lực là hậu quả như thế nào. Nhưng nếu ở Trái Đất, một khi mất đi tinh thần lực, chỉ có một loại kết quả -- người thực vật!

Tình hình này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng có thể làm người ta chết khiếp.

Nhưng không ngờ bây giờ tinh thần lực trong cơ thể Lâm Thanh Hàn hết lần này đến lần khác vẫn kiên trì từng giây từng phút hướng về một mục tiêu vĩ đại nào đó ...

Dựa theo tốc độ này, không cần nhiều thời gian, năm phút là đủ để Lâm Thanh Hàn hoàn thành mục tiêu rồi!

"Ầm!"

Khẩu súng trong tay Lâm Thanh Hàn đột nhiên phát ra một chùm hồng quang chói mắt, không, phải gọi chùm hồng quang này là -- ma pháp quang huy!

Hỏa hệ ma pháp quang huy!

Đột phá! Trải qua một đoạn thời gian cố gắng, hỏa nguyên tố tinh khiết có trong khẩu súng đã đạt đến cực hạn. Trải qua đoạn vòng vo lúc nãy, rốt cuộc vào lúc tinh thần lực Lâm Thanh Hàn cơ hồ cạn kiệt thì lại đột phá!

Nếu có người nhìn vào khẩu súng này là có thể phát hiện bên trong khẩu súng đã từ từ xuất hiện một tiểu cầu màu đỏ thẫm. Mặc dù tiểu cầu không lớn nhưng hỏa nguyên tố tinh khiết ẩn chứa bên trong đã đủ làm người ta thấy được giá trị của nó.

Nhị cấp hỏa hệ ma pháp, từ giờ phút này trở đi, Lâm Thanh Hàn đã chính thức bước vào cảnh giới của ma pháp sư (ách, hoặc là phải nói, là khẩu súng này mới đúng...)

Về phần biến hóa cụ thể như thế nào, thì nhất thời cũng không xem ra được.

Chỉ là Nhược Lâm mơ hồ cảm thấy uy lực thánh khí này đã được nâng cao lên một lần nữa, giống như lần trước trong ma thú sâm lâm, khi đó Lâm Thanh Hàn biến thành nhất cấp ma pháp sư!

Nhất thời, một ý niệm hoang đường hiên lên trong đầu Nhược Lâm.

"Chẳng lẽ uy lực thánh khí này cao thấp thế nào là dựa theo năng lực của người sử dụng sao? Hoặc là nói ... thánh khí này quá mức cường đại, phải có thực lực tương ứng mới có thể phát huy được uy lực của nó?"

Trong nháy mắt, Nhược Lâm khẳng định giả thuyết thứ hai, chỉ có vậy mới có thể giải thích tại sao Lâm Thanh Hàn lúc nào cũng tự tin, cũng giải thích tại sao hắn gọi chức nghiệp của mình là tay súng.

"Như vậy chẳng lẽ thánh khí này là từ thời thượng cổ lưu lại hay sao?"

Nghĩ vậy Nhược Lâm không khỏi hoảng sợ, nhưng kỳ quái chính là, lần này nàng đối với thánh khí không còn nửa điểm ý muốn chiếm làm của riêng.

Ma pháp quang huy màu đỏ trên khẩu súng tản mát ra cũng từ từ ảm đạm, tựa như một lần nữa trở lại bình thường, nhưng trên thực tế, nguy hiểm trong cơ thể Lâm Thanh Hàn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

Hỏa hệ ma pháp nguyên tố trong khẩu súng thành công đột phá, ngưng kết thành hỏa nguyên tố đan. Nhưng tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn vì tiêu hao quá độ, đã đến giới hạn bị đóng băng vì cạn kiệt rồi.

Tinh thần lực đóng băng vì cạn kiệt! Chỉ nghĩ đến kết quả này thôi là ai cũng sợ, đối với ma pháp sư mà nói chuyện này so với cái chết còn tệ hơn nhiều.

Phải đối mặt với nguy cơ này, ngược lại Lâm Thanh Hàn rất bình tĩnh, đôi mày vốn nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, Nhược Lâm thấy như hắn giống như là đang thiếp đi mà thôi.

Chỉ là bên ngoài nhìn có vẻ yên lặng như vậy lại ẩn chứa nguy cơ rất lớn, chỉ cần có chút bất ổn, Lâm Thanh Hàn có thể sẽ vĩnh viễn ngủ như vầy...

Đối với uy hiếp từ nguy cơ này, Lâm Thanh Hàn đang ngủ say rốt cục có một tia thanh tỉnh, đồng thời một đoạn văn tự cổ chậm rãi hiện lên trong đầu hắn...

Quá hoảng hốt, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm thất mình tiến vào một cảnh giới huyền diệu, đoạn văn tự kì dị kia trực tiếp in vào trong đầu hắn, từ từ rõ ràng, cảm giác hiểu ra chậm rãi xuất hiện trong đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, phần hắn hiểu được ngày càng nhiều, nhưng tinh thần lực cuối cùng cũng đã đến mức giới hạn cuối cùng. Hơn nữa mức độ càng ngày cáng tăng lên. Nếu như vầy mà nói, rất có thể chỉ trong vòng một giây nữa, tinh thần lực của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ vì cạn kiệt.

Dị Giới Súng Thần

Quyển 2

Chương 55 : Đột phá cùng ... lần nữa biến dị (3)

Tác giả: Phiêu Linh Huyễn

Convert: Đường Ngọc Ninh

Dịch giả: Cẩm Y Vệ

Biên tập: Maison

Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

""Rắc rắc", trong đầu Lâm Thanh Hàn đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan, phảng phất như có vật gì đó trong nháy mắt bị đánh nát.

Không có dấu hiệu gì, trên thân thể Lâm Thanh Hàn cũng đồng thời đột nhiên bắn ra một trận quang mang màu xanh. Nếu như chú ý liền có thể phát hiện tại vùng mi tâm của Lâm Thanh Hàn không biết lúc nào đã mơ hồ xuất hiện một đạo ấn ký màu xanh hình bán nguyệt.

Cũng chính là trong nháy mắt lúc ấn ký hình bán nguyệt màu xanh này xuất hiện, tinh thần lực nguyên bổn là bên bờ vực bị phá hỏng lại được bảo vệ bình an vô sự. Song điều kì lạ chính là tinh thần lực vốn sắp sụp đổ, ý thức gần tiêu tan nhưng theo sự xuất hiện của ấn kí màu xanh mà tập trung vào đó được bình yên.

Mà tất cả những biến hóa này chưa dừng lại. Hoàn toàn trái ngược, chính thức thời điểm biến hóa này mới bắt đầu.

Phảng phất như bị quang mang màu xanh kích thích, cây súng trong tay Lâm Thanh Hàn cũng chậm rãi phát ra một quang mang đỏ sậm, mơ hồ sáng lên tương ứng với quang mang màu xanh.

Mà dưới uy hiếp của hai loại lực lượng, một điểm quang mang màu trắng sữa bên cạnh đạo ấn ký hình bán nguyệt màu xanh tại mi tâm cũng đồng dạng không cam lòng yếu thế, từ mi tâm Lâm Thanh Hàn xông ra. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, điểm quang mang màu trắng sữa ấy dĩ nhiên từng chút tăng cường, từ ban đầu cơ hồ tùy thời có thể bị hai loại lực lượng tiêu diệt, đến cuối cùng lại ngang hàng với hai loại lực lượng kia, một lần nữa hình thành một loại cân bằng vi diệu.

Nhìn thấy ba đạo quang mang trên người Lâm Thanh Hàn, Nhược Lâm không tự giác há hốc miệng, một câu cũng không thể nói ra ... Tình hình như vậy đừng nói chưa gặp qua, ngay cả nghe nói cũng chưa từng. Nếu không phải còn lại một tia lý trí, nàng cơ hồ đã tưởng rằng mình đang nằm mơ rồi.

Trong ba loại lực lượng này, trừ quang mang đỏ sậm của súng lục thì nàng mơ hồ có thể cảm giác được ma pháp ba động. Còn hai loại lực lượng kia căn bản là có vẻ man trá.

Bất quá, mấy loại lực lượng này hiển nhiên không để ý tới nàng, mà đều phát tán lực lượng tranh giành lẫn nhau.

Tựa hồ một thoáng thời gian, có lẽ là rất lâu. Tóm lại, khi cảm giác được không thể thay thế lẫn nhau, ba cỗ lực lượng đồng thời ăn ý ngừng đối lập, đều chiếm một địa phương rồi chậm rãi tiêu tán ...

Mà sau khi ba cỗ lực lượng biến mất, ý thức của Lâm Thanh Hàn cũng một lần nữa trở về chủ thể.

Dùng sức sờ sờ cái mũi, thoáng cảm thụ một chút lực lượng trong cơ thể, khóe miệng Lâm Thanh Hàn không khỏi lộ ra nụ cười có vài phần phức tạp.

Mặc dù vừa hôn mê, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được rành mạch tranh đấu của ba cỗ lực lượng nọ.

Khe khẽ thở dài, Lâm Thanh Hàn mới phát hiện mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng, hồi tưởng lại tình huống vừa rồi cũng không khỏi lo sợ.

Luồng lực lượng xích hồng tự nhiên không cần phải nói, là súng lục kết thành nguyên tố đan hỏa hệ. Mặt khác, ấn ký hình bán nguyệt màu xanh thì phát ra tại nơi có cổ văn tự, mà loại văn tự này dĩ nhiên là từ tấm lụa bí kíp người thanh niên đó cấp cho. Cổ quái chính là chính mình rõ ràng không tu luyện công pháp, song cổ văn tự đó vào thời khắc nguy cơ lại xuất hiện trong óc, hơn nữa cuối cùng thành công hình thành luồng lực lượng màu xanh.

Nói về nguy hiểm, sự gia tăng của hai cỗ lực lượng này hết thảy cũng không so với sự nguy hiểm của cỗ quang mang màu trắng sữa, bởi vì quang mang màu trắng sữa này căn bản chính là nguyên nhân của một loạt biến hóa - tinh thần lực.

Không sai, sau khi tinh thần lực đã hoàn toàn sụp đổ, ý thức của Lâm Thanh Hàn tạm thời dung nhập vào trong ấn ký hình bán nguyệt màu xanh. Mà chịu ảnh hưởng của ấn ký này, tinh thần lực nguyên bổn đã hoàn toàn tiêu tán không biết vì sao phá rồi lại lập, lần nữa bừng lên. Hơn nữa theo phương thức rèn luyện tinh thần lực mà điên cuồng di chuyển, từng chút một khôi phục lực lượng, cuối cùng ngang hàng với hai loại lực lượng khác, lần nữa trong cơ thể hình thành cân bằng vi diệu.

Mà sau khi loại vi diệu cân bằng này thành lập, ý thức của Lâm Thanh Hàn rốt cục từ trong ấn ký hình bán nguyệt màu xanh một lần nữa về ý thức hải.

Trên thực tế, lúc tinh thần lực hoàn toàn suy sụp, sau khi ý thức của Lâm Thanh Hàn trốn vào ấn ký hình bán nguyệt màu xanh, ý thức của Lâm Thanh Hàn cũng đã thanh tỉnh rồi, chỉ là không có cách nào nắm giữ thân thể mà thôi.

Hôm nay chuyện xảy ra thật sự là nhiều lắm, lại rất phức tạp. Nhiều đến mức Lâm Thanh Hàn có cảm giác không có thực vậy.

Về phần phúc hay họa mà nói, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm.

Nghĩ đến thanh niên đó, Lâm Thanh Hàn không khỏi nhíu mày. Mặc dù không biết đối phương đến tột cùng tại sao tìm được mình, nhưng loại cảm giác vận mệnh không nắm trong tay này tư vị thật không dễ chịu chút nào.

Chưa lúc nào hắn cảm thấy tầm quan trọng của lực lượng như bây giờ.

Cảm thụ lực lượng trong cơ thể đã tăng trưởng không biết bao nhiêu lần, trái tim Lâm Thanh Hàn một lần nữa trở nên kiên định

Nghĩ vậy, trong lòng chợt động, Lâm Thanh Hàn một lần nữa mở ra tấm lụa người thanh niên cấp cho, khóe miệng không khỏi chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh.

Giống như đã sở liệu, công pháp này quả nhiên không hoàn chỉnh. Mặc dù cũng không có bị động tay chân, nhưng nội dung trọng tâm lại không trọn vẹn. Dựa theo công pháp này mà tu luyện, đến cuối cùng sẽ phát hiện ra khiếm khuyết, cả đời không thể đề cao được nữa.

Càng đáng sợ chính là, trừ phi có thể tu luyện đến cảnh giới cuối cùng, nếu không căn bản là không phát hiện được.

Nếu như không phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ chính mình dù cẩn thận gấp bội cũng không có khả năng phát hiện ra mánh khóe.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Mặc hắn trí kế thông thiên, chỉ sợ nghĩ không ra, công pháp đầy đủ lại chẳng hiểu sao mà kỳ diệu hiện ra trong đầu mình.

Nếu như không phải thấy được đoạn cổ tâm pháp đầy đủ, sợ rằng chính mình nằm mơ cũng nghĩ không ra phần công pháp này thật sự có chuyện.

Về phần tại sao phần công pháp này chẳng hiểu vì sao lại kỳ diệu xuất hiện trong đầu chính mình, bây giờ Lâm Thanh Hàn không thể nghĩ ra được.

Bất quá, cũng như Lâm Thanh Hàn không muốn nghĩ vì sao khi mình lại xuyên tới thế giới này, súng lục tại sao phát sinh biến dị. Đối với mấy chuyện phức tạp, Lâm Thanh Hàn đồng dạng có một phương pháp xử lý có vài phần khí chất lưu manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro