LIÊN QUAN TỚI THÍCH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.0

Kiểm tra kết thúc, hai ngày sau cố vấn sẽ căn cứ vào video để đánh giá cấp bậc của thực tập sinh lần hai.

Hai ngày này đối với bất kỳ người nào cũng đều là giày vò.

Ban đêm cùng ngày, Vương Tử Dị ít nhiều đoán được khả năng mình không thể nào ở lại ban A nữa. Siêu sao lúc kiểm tra xuất hiện sai lầm lớn như vậy, trách không được người khác
chỉ tự trách mình không kịp thời điều chỉnh tốt trạng thái.

Vương Tử Dị ngồi một mình trên ghế dài ở vườn hoa dưới lầu ký túc xá, nhìn lên mặt trăng suy nghĩ.

Không được bao lâu, tên tay truyền đến tiếng nói quen thuộc của Thái Từ Khôn.

" Vương Tử Dị, cậu làm gì đó?"

Quay đầu lại thấy Thái Từ Khôn thở hồng hộc nhìn mình chạy tới, chờ cậu tới gần, Vương Tử Dị dời một vị trí cho cậu, nói: " Không làm gì, tùy tiện ngồi đây một chút."

Thái Từ Khôn không tiếp tục hỏi, tự nhiên ngồi xuống chỗ Vương Tử Dị vừa dịch khỏi, duỗi lưng một cái thật sâu.

Hai người giống nhau không nói gì.

Yên lặng một hồi, Thái Từ Khôn thở dài, nói trước:" Không nghĩ vừa tới đã có áp lực lớn như vậy "

" Ừ." Vương Tử Dị đáp.

" Nhưng mà tôi luôn tin tưởng mỗi người đều phải chịu áp lực mới trưởng thành, chỉ người có thể vượt qua được áp lực thì mới có thể thu hoạch được thành công."

Vương Tử Dị quay đầu nhìn về phía Thái Từ Khôn đang nói chuyện, xem mặt cậu vẫn là vẻ nhẹ nhàng ung dung không vội, đèn đường đem bóng cậu kéo rất dài, mơ hồ như đó chỉ là ảo giác, nơi cậu trải qua, điều cậu biết tới, điều khác rất xa xo với những gì Vương Tử Dị thật sự nhìn thấy.

Trong một khoảnh khắc, Vương Tử Dị không phản bác được. Cậu cảm thấy mình hơi buồn cười, vậy mà lại ngồi đây buồn bã hối tiếc vì tự mình biểu diễn không tốt.

Thái Từ Khôn đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của Vương Tử Dị, cậu đúng là nghĩ định đến an ủi, nhưng khi trông thấy Vương Tử Dị trong nháy mắt đó, lập tức từ bỏ ý định ban đầu của mình. Cậu cảm thấy, người như Vương Tử Dị, căn bản không cần người khác nói mềm  khuyên bảo.

Bởi vì cậu tin tưởng cậu ấy sẽ không yếu mềm như vậy.

Tin tưởng cậu ấy sẽ không vì thế mà chịu không được khó khăn.

Kết quả chính như Thái Từ Khôn nghĩ, Vương Tử Dị thay đổi nét mặt mỉm cười nói:" Cảm ơn cậu."

"Đâu có gì, đi thôi!"

" Đi đâu?"

" Ikun của tôi gửi chuyển phát nhanh, cậu cùng đi lấy với tôi."

" Ơ."

"Nhanh lên!"

" A..."

Bị Thái Từ Khôn một đường kéo đi, Vương Tử Dị đành phải bước theo.

Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Vương Tử Dị đã dần dần hiểu ra Thái Từ Khôn là kiểu có tính dính người khó phát hiện. Vì sao lại nói là không dễ phát hiện? Đó là bởi vì loại tính tình này chỉ với người quen thuộc mới có, càng quen thuộc càng hiện rõ. Mà bản thân cậu ấy còn không phát hiện ra được.

Cho nên trong mắt người khác Thái Từ Khôn có thực lực, rất cao lãnh, xem thường tất cả.

Quen biết về sau, Thái Từ Khôn vẫn như cũ là có thực lực, nhưng dễ nói chuyện, lại bình dị gần gũi.

Chờ đến khi Vương Tử Dị đạt tới trình độ quen thuộc kiểu tính tình đó, Thái Từ Khôn ngoại trừ mấy điểm kia, còn có thêm nũng nịu, biết bán manh, sẽ dính người, sẽ thẹn thùng, có đôi khi sốt ruột còn xù lông chờ một loạt hành động khác.

Nhưng mà tự nhiên xù lông cũng không quan trọng, bởi vì Vương Tử Dị ấm áp hoàn toàn có thể bao dung tính tình cậu ấy.

Ma Thái Từ Khôn, cũng rất hưởng thụ việc Vương Tử Dị vuốt lông mình. Chỉ khi có Vương Tử Dị bên cạnh, mới không cần phô diễn, chân chính thể hiện bản chất thật.

Lấy được hộp đồ chuyển phát nhanh, Thái Từ Khôn lại lôi kéo Vương Tử Dị ngồi trở lại chỗ vừa nãy ngắm trăng.

Thái Từ Khôn tràn đầy vui vẻ dừng lại mở hộp, mở thùng giấy nhỏ, bên trong toàn là các loại socola.

" Oa, nhiều thật đấy. Muốn tìm cơ hội cảm ơn Ikun một chút." Thái Từ Khôn thuần thục xé mở gói, lấy một miếng trong đấy kín đáo đưa cho Vương Tử Dị," người gặp có phần."

Vương Tử Dị nhận sôcôla, để vào miệng, Đối với người không quá thích ăn đồ ngọt mà nói, socola ngọt ngấy ăn một miếng là đủ rồi. Nhưng Vương Tử Dị quay đầu lại thấy thái Từ Khôn một miếng, hai miếng, ba miếng liên tiếp ăn.

" Cậu thích ăn sôcôla lắm à?"

" Cũng tạm tạm, cậu đã nghe nói chưa, lúc tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt có thể tốt hơn đấy." Thái Từ Khôn ngước mắt, chân thành tha thiết vô cùng,nói:
" cậu bây giờ cảm thấy tốt hơn chưa?"

" Tôi..." Tâm trạng đã khá lên nhiều, nhưng Vương Tử Dị không biết đây rốt cuộc là do Thái Từ Khôn hay là do sôcôla. Dù thế nào thì, cả hai đều liên quan tới cậu, vậy nên gật đầu nói: " Ừ tốt hơn nhiều."

" Đấy mà, muốn ăn nữa không?"

" Không cần, cậu ăn đi."

" Cậu không cần khách khí, muốn ăn thì tự lấy."

" Ừ" Vương Tử Dị im lặng một hồi, bình thường cậu rất chú trọng việc bảo vệ sức khỏe, nhìn thấy Thái Từ Khôn ăn không kiềm chế được, quan tâm nói:" Có phải ăn nhiều quá rồi ?s Sẽ béo đấy"

" Haha tôi là thể chất ăn nhiều không béo."

"....." Đúng là thể chất khiến người khác ghen tị, Vương Tử Dị nghĩ, mắt thấy Thái Từ kKhôn có dấu hiệu đem socola ăn hết, Vương Tử Dị thở dài nói
" Thực sự là có khả năng ăn......"

" Tốt lắm Vương Tử Dị! Thiệt thòi Tôi nghĩ cho cậu, cho cậu ăn sôcôla, vậy mà cậu nói tôi như vậy, xứng đáng với tôi à? Đem socola tôi cho phun ra!"

Nói, Thái Từ Khôn đem nắp hộp ném ra một bên, đưa tay ôm lấy cổ Vương Tử Dị, làm bộ dùng sức ghìm chặt.

Nhìn xem, nói không sai chứ, cái này là sư tử con lại đang xù lông.

Hai người vui cười đùa giỡn làm các thực tập sinh đi ngang qua chú ý đến, nói đúng hơn, là socola của Thái Từ Khôn. Đầu tiên là bốn người giải trí Khôn Âm rồi đến Yuehua. Đặc biệt còn có Trần Lập Nông, Vưu Trường Tĩnh cũng nhao nhao đi ngang qua, vui sướng chia sẻ hộp socola, đồng thời cũng chia sẻ cả tâm trạng vui vẻ.

Hai ngày sau, kết quả đánh giá công khai.

Như dự liệu, Vương Tử Dị rơi xuống ban B. Mà Thái Từ Khôn vẫn ở lại ban A vì khả năng phát huy tốt của mình. Đồng thời có cơ hội cạnh tranh cho vị trí C.

Chỉ có một giờ, thời gian chỉ có một giờ để mọi người chuẩn bị solo cá nhân.

Giờ phút này trong phòng luyện tập, 7 người vì tranh đoạt một vị trí C mà nỗ lực.
Cách một khoảng bậc thang bên dưới, Vương Tử Dị cho cậu ánh mắt khẳng định, mà Thái Từ Khôn nhận được tín hiệu cũng gật đầu.

Từ khi vừa mới bắt đầu, Vương Tử Dị luôn kiên định tin tưởng Thái Từ k
Khôn có năng lực đúng vị trí C.

Cho dù là đối thủ lợi hại hơn nữa, cậu cũng chắc chắn tin tưởng Thái Từ Khôn có thể vượt qua tất cả áp lực, điều chỉnh trạng thái tốt nhất đem mình ở trên sân khấu biểu diễn hoàn mĩ.

Vương Tử Dị đi tới phòng luyện tập ban A, cách qua tấm kính cửa phòng luyện tập, trông thấy Thái Từ Khôn mang tai nghe, ngồi ở cuối phòng học yên lặng tìm cảm giác.

Giờ này phút này, Vương Tử Dị rất muốn đi tới nói cho cậu ấy biết, cậu nhất định làm được.

Nhưng lại sợ cho cậu áp lực quá lớn, ngược lại ảnh hưởng đến khả năng phát huy.

Không biết là trùng hợp hay là một loại cảm ứng nào đó, đang lúc Vương Tử Dị định rời đi, Thái Từ Khôn ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này. Hai người ánh mắt chạm vào nhau cùng một chỗ. Nhưng Vương Tử Dị cũng không đẩy cửa ra, mà cánh cửa dùng ánh mắt kiên định nói cho Thái Từ Khôn, sự tin tưởng cùng ủng hộ của cậu, Thái Từ Khôn nhẹ nhàng cười một tiếng, trả về câu trả lời chắc chắn.

Hai người một câu đều không nói, lại dùng sự ăn ý để truyền đạt tất cả.

Sau một giờ, thi đấu tranh vị trí C bắt đầu, Thái Từ Khôn không phụ lòng tin của Vương Tử Dị, một bài kết hợp các bản solo, hoàn hảo nhận được tất cả khen ngợi, thành công dành được C vị.

Khi sân khấu của vị trí C được nâng lên, tất cả ảnh đèn dường như đều rơi trên người cậu, ai cũng nhìn Thái Từ Khôn phối hợp với âm nhạc thỏa thích thể hiện ra mị lực của mình. Một cái nhăn mày, một nụ cười của cậu chạm vào sự chú ý của mọi người, tựa như vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm, rực rỡ lóa mắt.

Vương Tử Dị ở bên phải trung tâm sân khấu, ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy trên mặt cậu tràn đầy nét cười, hưởng thụ sân khấu mang đến vui vẻ.

Nhìn thấy hình ảnh này của Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị từ tận đáy lòng vì cậu ấy mà cảm thấy vui mừng.

------------------to be continued-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro