LIÊN QUAN TỚI THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.0

Hai ngày sau, sân khấu biểu diễn lần đầu của thần tượng thực tập sinh chính thức bắt đầu.

Bên trong phòng hóa trang trước khi thi đấu, mọi người làm chuẩn bị cuối cùng cho sân khấu.

《PPAP》 là ca khúc đầu tiên cần thể hiện hai loại phong cách khác biệt đáng yêu cùng soái khí, cho nên trang phục và cách trang điểm cũng cần thể hiện đầy đủ ra hai điểm này.

Áo khoác âu phục kẻ caro đậm, bên trong phối với áo sơmi tơ lụa, kết hợp huy hiệu trường cùng nơ. Trang phục khả ái vườn trường bên trong lại lộ ra cỗ soái khí.

Vương Tử Dị trang điểm tương đối nhanh, đánh phấn, kẻ lông mày, sau đó bên trên đánh một ít mắt. Nhanh chóng làm xong liền tránh ra nhường chỗ cho thành viên tổ khác trang điểm.

Phía bên kia Thái Từ Khôn còn chưa làm xong, Vương Tử Dị dự định đi qua nhìn một chút.

Không nghĩ tới lúc này Thái Từ Khôn không giống như ngày thường đem mái tóc thổi bồng bồng lỏng loẹt, mà là vuốt ngược, toàn bộ gọn gàng chải lên. Cả khuôn mặt lộ ra không có che đậy chút nào, ngũ quan vốn đẹp đẽ tinh tế do thợ trang điểm dường như càng lộ ra sự thông minh. Nếu như nói bình thường Thái Từ Khôn là gợi cảm đáng yêu, vậy hôm nay Thái Từ Khôn hoàn toàn liền biến thành hóa thân soái khí đi?

Thái Từ Khôn thấy Vương Tử Dị đứng ở phía sau không nói một lời nhìn mình chằm chằm, nhịn không được cười nói: "Cậu nhìn cái gì đấy?"

"Hôm nay nghĩ thế nào lại đem tóc chải lên vậy?"

"Thể hiện phong cách ca khúc mà, thế nào có đẹp trai hay không?

"Đẹp trai."

Vương Tử Dị trả lời khiếnThái Từ Khôn rất hài lòng dùng ngón tay làm trái tim, cũng tặng miễn phí cho Vương Tử Dị một loạt trái tim kiểu Châu Duệ.

Bị động tác đáng yêu của Thái Từ Khôn chọc cười, Vương Tử Dị quyết định thu hồi ý nghĩ vừa rồi, bất kể cậu ấy trang điểm thay đổi thế nào, tính cách đáng yêu vẫn sẽ không thay đổi.

Mặc dù thẳng đến lúc trước khi bắt đầu tranh tài, Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị đều cho rằng mình không tìm được chính xác hình thức mở ra vẻ đáng yêu, nhưng hai người lại dùng phương thức của mình để trình diễn trên sân khấu.

Năm người biểu diễn hoàn mỹ thu hoạch được khen ngợi cùng reo hò toàn hiện trường.

Chờ 《PPAP》tổ B biểu diễn xong xuôi, hai tổ thực tập sinh tiến vào khu chờ công bố đợi kết quả số phiếu sau cùng.

Vương Tử Dị luôn luôn hiểu lễ phép, sau khi tất cả các bạn cùng nhóm ngồi xong, mình đi đến vị trí trống thứ hai ngồi xuống. Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình cùng Châu Duệ ngồi ở phía trước.

Chờ đợi công bố là thời điểm gian nan nhất, lúc trên màn hình xuất hiện số đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1, tất cả thực tập sinh đều nín hơi ngưng thần, mắt không chớp nhìn bảng công bố.

Khiến người ta không nghĩ tới chính là, ngay từ đầu số phiếu bọn cậu như vậy mà rớt lại phía sau tổ B. Châu Duệ 7 phiếu, Châu Ngạn Thần 32 phiếu, Vương Tử Dị 30 phiếu... Lúc số phiếu Vương Tử Dị xuất hiện, Thái Từ Khôn quay đầu nhìn một cái. Số phiếu này đặt ở đâu cũng không cao, nhưng rõ ràng thực lực của cậu ấy không nên chỉ có bằng ấy phiếu.

Vương Tử Dị biểu hiện lộ ra rất bình tĩnh, nhưng chỉ có Thái Từ Khôn biết, giấu ở sau vẻ mặt bình thản này, là ẩn nhẫn giữ kiêu ngạo. Cậu hiểu người ấy, cho nên Thái Từ Khôn lời an ủi gì đều không nói, quay đầu trở lại đợi chờ số phiếu của mình xuất hiện.

85 phiếu. Xếp thứ hai trong tổ. Nhưng đã đủ kéo về số phiếu trước đó còn đang thấp hơn tổ B. Tiếp theo Chu Chính Đình hơn 100 phiếu trực tiếp phân định thắng lợi. Không bất ngờ chút nào, tất cả thành viên tổ A đều toại nguyện nhận được 10000 phiếu thưởng.

Đội trưởng Châu Duệ giơ lên nắm đấm ra hiệu mọi người vì thắng lợi chạm quyền.

Thật ra vừa rồi lúc số phiếu Vương Tử Dị hiện ra, Thái Từ Khôn mặc dù không nói gì, nhưng nội tâm cực kì muốn cho cậu một cái ôm. Có đôi khi ngôn ngữ thân thể truyền lại so với nói chuyện càng hữu hiệu hơn.

Đang lúc năm người đồng thời giơ lên nắm đấm, Thái Từ Khôn không có chút nào do dự liền đem nắm đấm đưa về phía Vương Tử Dị, Vương Tử Dị tâm lĩnh thần hội chạm tới. Giống như tất cả lời nói vào lúc này đều yếu ớt vô lực, chỉ có tiếp xúc da thịt thân thể mới có thể truyền lại toàn bộ tình cảm.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hoàn toàn không bận tâm đến Châu Ngạn Thần ở bên cạnh đã sớm đưa tay tới. Cũng may Châu Ngạn Thần không để ý, thuận thế liền cùng Chu Chính Đình chạm tay.

《PPAP》trước khi tới vòng tổng kết, mọi người tranh tài xong an tâm quay lại phòng chờ lên sân khấu thưởng thức màn trình diễn của các thực tập khác.

Đúng lúc đến tổ nhỏ 《Can' t stop》quyết đấu, nhìn màn hình lớn, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, thỉnh thoảng vì đồng bạn vỗ tay bảo hay. Mỗi khi điểm nhấn xuất hiện, Thái Từ Khôn sẽ cùng ngâm nga theo hai câu.

Rõ ràng là tại hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, nhưng giọng hát trong trẻo của Thái Từ Khôn lại cứ rõ ràng quanh quẩn bên tai Vương Tử Dị.

Can' t stop me now,

Can' t stop me now babe.

Không cách nào dừng lại mỗi phút mỗi giây.

I can' t stop loving u .

Vương Tử Dị nhịn không được nhìn về phía cậu, ai ngờ không nghiêng không lệch, Thái Từ Khôn cũng quay đầu nhìn lại. Cặp mắt đẹp đẽ cất giấu hoa đào kia không kịp đề phòng lọt vào trong mắt, Vương Tử Dị vội vàng thu tầm mắt lại, giống như trẻ nhỏ làm chuyện xấu bị phát hiện, gục đầu xuống làm bộ cái gì cũng chưa có gì xảy ra.

Thái Từ Khôn là người nhạy bén cỡ nào chứ, vừa rồi đã sớm bắt được ánh mắt nóng bỏng Vương Tử Dị nhìn mình. Nhưng cậu cũng không nói, cố ý quay đầu lại nhìn về phía màn hình lớn, tiếp tục ngâm nga theo.

Nhớ kỹ ấm áp trong gió nhẹ Giương lên khóe miệng.

Nhớ kỹ ánh nắng ấm áp rơi Cái ôm mềm mại.

Đang lúc hát đến ấm áp trong gió nhẹ Giương lên khóe miệng, Thái Từ Khôn không tự chủ được nghĩ tới Vương Tử Dị mỗi lần mỉm cười. Là như gió nhẹ ấm áp, dễ chịu khiến người an tâm.

Vương Tử Dị lần nữa quay đầu nhìn lại, đụng vào ánh mắt kia, mà lần này lại chưa kịp tránh đi, bị Thái Từ Khôn tóm gọm, không có cách nào, đành phải làm bộ đi theo ngâm nga, dùng việc này che giấu xấu hổ.

Thái Từ Khôn nhịn cười, không nghĩ tới Vương Tử Dị lại là boy đáng yêu như vậy. Ban đầu không tính là tâm trạng tốt, giờ phút này ngược lại tốt lên không ít.


Toàn bộ tổ nhỏ tranh tài xong, đến bắt đầu công bố tổng số phiếu.

100 tên thực tập sinh xếp hạng cũng xuất hiện, Vương Tử Dị biết mình xếp hạng sẽ không quá cao, cho dù là tăng thêm 10000 phiếu, cuối cùng tên cũng chỉ xếp thứ 25. Thái Từ Khôn thì xếp thứ 8. Hai người đều biết tầm quan trọng của số phiếu, đây là chiến đấu sinh tồn, trực tiếp liên quan đến vòng loại tiếp theo.

Thái Từ Khôn đối với thành tích của mình cũng không hài lòng, sau khi nhìn thấy chữ thực tập sinh Thái Từ Khôn xếp thứ 8, loại cảm giác sắp bị đẩy ra kia khiến cậu không biết làm thế nào. Cảm giác cô độc vô hình cuốn tới, cậu sợ hãi một khi bị gạt ra trước 9, vậy liền mất đi tất cả, không có công ty bảo hộ, không có đoàn đội cổ vũ, cũng không thể tiếp tục phó thác hoặc gánh chịu cùng các thành viên.

Cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể một mình hăng hái chiến đấu.

Camera vừa vặn quay về phía bên này, Thái Từ Khôn hơi gục đầu xuống điều chỉnh cảm xúc, không muốn đem tâm tình như vậy hiển hiện trên nét mặt. Cậu tự cho mình khống chế cảm xúc rất tốt, không có người phát hiện.

Nhưng khi bàn tay giấu ở phía sau bỗng nhiên bị nắm chặt, lúc ấm áp thấm qua lòng bàn tay đi tới trái tim lo lắng, cậu tưởng như mình đang thực sự tự tin.
Cùng lúc đó, cảm giác cô độc cũng trong nháy mắt bị ấm áp này đánh vỡ.

Không cần quay đầu lại, cũng biết là Vương Tử Dị đứng ở phía sau.

Cảm xúc bàn tay của người ấy, Thái Từ Khôn không thể quen thuộc hơn nữa.

Thật rất kỳ quái, một khi mình toát ra cảm xúc không bình thường, cậu ấy đều có thể cảm giác được, giống như là một viên thuốc an thần, thời khắc đều có thể trấn an mình. Thái Từ Khôn đột nhiên cảm giác ý nghĩ vừa rồi có một chút chuyển biến, mặc dù vẫn là không có công ty bảo hộ, không có đoàn đội cổ vũ, một mình hăng hái chiến đấu. Nhưng ở trong cuộc chiến này, lại xuất hiện một người lúc nào cũng đứng sau lưng cậu, vô điều kiện nâng đỡ cậu.

Cho nên, có công ty thì thế nào, có đoàn đội thì làm sao.

Bọn họ đều không kịp nổi một Vương Tử Dị.

Thái Từ Khôn nắm chặt lại tay Vương Tử Dị, cậu nghĩ, cậu làm gì, cậu cùng người kia đều biết.

Giữa hai người ăn ý không cần ngôn ngữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro