LIÊN QUAN TỚI THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


14.

Bất chấp miễn cưỡng, lần đầu tiên xếp hạng loại bỏ vẫn là đúng hạn mà tới.

Lần nữa xuyên qua một đường ánh sáng hi vọng, tâm tình cùng hai tháng trước hoàn toàn khác biệt.

Từ khi vừa mới bắt đầu, đối với cuộc sống của thực tập sinh chờ mong đầy cõi lòng cho tới bây giờ phải đối mặt với bạn bè sắp rời đi lại lưu luyến không nỡ. Loại tâm tình này chuyển biến đều là do thời gian trước kia ở chung tạo dựng lên. Chừng trăm đám con trai chơi đùa vui cười, tản ra mồ hôi, cổ vũ ủng hộ, những điều này cùng thời gian đi qua phảng phất rõ mồn một trước mắt.

Nhưng hôm nay, lại phải đối mặt biệt ly.

Không muốn bỏ, rất đau đớn, rất bất đắc dĩ.

Tranh tài là tàn khốc, thực tập sinh lòng dạ đều biết rõ. Ở đây chỉ là bọn nhỏ hơn mười tuổi lại phải thừa nhận áp lực cực lớn, cố gắng duy trì vui vẻ đối mặt tiếp nhận đến kết quả.

Thực tập sinh từng người đi qua sân khấu lần đầu biểu diễn, lúc ấy 100 người chen chúc chỗ ngồi, bây giờ chỉ còn lại 60. Không gian mặc dù biến lớn, đáy lòng lại trở nên vắng lạnh.

Thái Từ Khôn không phải lần đầu tiên đứng trước vòng đấu loại, những việc trải qua trước đó buộc cậu trưởng thành. Trưởng thành đến có thể đè nén xuống đáy lòng bi thương, bình tĩnh tiếp nhận hết thảy.

Thái Từ Khôn vốn tưởng rằng là như vậy, nhưng khi thần sắc buồn bã của Vương Tử Dị đâm vào mắt, bình tĩnh bên trong nổi lên gợn sóng không nhỏ. So với thực tập sinh bị loại khác, cảm xúc của Vương Tử Dị càng có thể làm cho cậu dao động.
Thái Từ Khôn không muốn thừa nhận, bởi vì ý nghĩ như vậy để cậu cảm thấy mình rất vô tình. Nhưng mà, cảm giác đau lòng là chân thật tồn tại, nó vĩnh viễn sẽ không gạt người.

Thái Từ Khôn nhìn thấy Vương Tử Dị ngồi hàng thứ nhất, giống như trước kia, ánh mắt lấp lóe kiên định rơi vào trên người mình, sau đó ăn ý truyền lại tất cả ngôn ngữ cùng tình cảm. Nhưng giờ này khắc này, Thái Từ Khôn lại trốn tránh.
Thái Từ Khôn không muốn nhìn thẳng ánh mắt Vương Tử Dị, cậu sợ từ bên trong ánh mắt ấy đọc được bi thương.

Trong lòng sẽ đau.

Thái Từ Khôn cảm nhận được thật ra ánh mắt Vương Tử Dị chưa từng từ trên người cậu rời đi, cậu muốn nhanh lên chỗ ngồi, ngay lúc đi qua sau lưng Vương Tử Dị, bị cái nắm tay quen thuộc tới nhắm mắt cũng chạm đến ngăn cản.

Nghĩ là sẽ chần chờ, nhưng thân thể phản ứng so với đại não càng nhanh, theo bản năng đưa tay nắm chặt. Lòng bàn tay ngón tay ấm áp tiếp xúc làm Thái Từ Khôn nhìn về phía Vương Tử Dị.

Cái nhìn kia, Thái Từ Khôn thấy được chỗ mềm mại sâu trong đáy mắt Vương Tử Dị, đồng thời cũng chạm tới chỗ sâu mềm mại nội tâm của cậu. Người khác đều cho rằng bọn họ nắm tay là đang động viên nhau cố lên. Nhưng chỉ có Thái Từ Khôn biết, đây là nơi mềm mại nhất của Vương Tử Dị bất lực ỷ lại.

Ngồi ở vị trí trước, Thái Từ Khôn bắt đầu lo sợ bất an, một khi bắt đầu bất an, cậu liền sẽ vô ý thức liếm cắn môi. Ghi hình trước thợ trang điểm giúp cậu bôi son lại bị cậu liếm sạch sẽ. Thẳng đến bờ môi phát khô cậu mới lấy lại tinh thần, hỏi người bên cạnh mượn son môi.

Không nghĩ tới hành động của cậu bị Trương PD sau hậu trường nhìn thấy toàn bộ, sau đó trương PD cố ý chuẩn bị son môi cho cậu, dẫn tới một mảnh ghen tị. Không khí khẩn trương bị nhạc đệm nho nhỏ này làm dịu, xuyên qua đám người, Thái Từ Khôn nhìn đến Vương Tử Dị trên mặt lộ ra nở nụ cười. Son môi dạo qua một vòng lại trở lại trong tay Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn lặng lẽ đưa nó giấu vào túi, cậu quyết định phải bảo tồn thật tốt thỏi son môi này, không chỉ là bởi vì trương PD đưa, còn bởi vì nó làm Vương Tử Dị lộ ra vui vẻ.

Xếp hạng bắt đầu công bố, nên đối mặt cũng nên đối mặt.

Từ hạng 59 bắt đầu hướng phía trước công bố, Trương PD mỗi lần báo ra tên một thực tập sinh, bầu không khí bên trong liền sẽ nhiều một phần mừng rỡ nhiều một phần khẩn trương. Mừng rỡ chính là thực tập sinh đứng lên từ chỗ ngồi, khẩn trương chính là thực tập sinh ngồi ở dưới đài chờ đợi.

Thứ tự từng chút đẩy lên, Vương Tử Dị sắc mặt cũng đi theo một phần phần nặng nề.

59-51, 50-41, 40-31.

Đang tới thứ 31 Châu Duệ đi lên, lúc thay phiên phát biểu cảm nghĩ, Vương Tử Dị không khỏi chắp tay trước ngực, vì các đội viên yên lặng cầu nguyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tuy nói thời gian chờ đợi là dài dằng dặc, để cho người ta nôn nóng khó có thể bình an. Nhưng Vương Tử Dị lại hi vọng thời gian này dài thêm một chút, hi vọng thời khắc ở chung cùng đồng đội dài thêm một chút.

21, Nhạc Nhạc. 20, 19, 18....

Cho đến khi tên của mình được Trương PD nhắc đến, Vương Tử Dị cúi thấp đầu xuống.

Cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi ly biệt.

Cho tới nay Vương Tử Dị đều không quen dùng những lời tâm tình để giữ lại cái gì hay tiếc nuối cái gì. Bạn bè của cậu đều hiểu cậu, dù cho không nói một lời, bọn họ cũng hiểu Vương Tử Dị không hề muốn.

Ngoại trừ BBT, còn có một người cũng có thể cảm nhận được.

Đó chính là Thái Từ Khôn.

Hai ngày này trong đầu cậu xuất hiện qua vô số lần dáng vẻ Vương Tử Dị đi lên đài, cậu tưởng tượng qua nụ cười trên mặt, cũng tưởng tượng qua đôi mắt rưng rưng nước, bất kể như nào, cuối cùng cũng sẽ biến thành hình ảnh tại giờ phút này.
Không có quá nhiều vui sướng, cũng không có quá nhiều buồn thương.

Che giấu tất cả cảm xúc, bình thản tiếp nhận hết thảy.

Thái Từ Khôn hiểu rõ, chỉ là vẻ bề ngoài bình tĩnh.

Cho nên khi công bố xếp hạng thứ nhất lên đài, Thái Từ Khôn đi xuống khu dưới, cùng các thành viên BBT ôm từng người. Lúc cùng Tôn Hạo Nhiên BBT ôm xong, Thái Từ Khôn vỗ vỗ phía sau lưng, nói khẽ: "Tôi sẽ quan tâm Tử Dị, yên tâm."

"Ừ, cảm ơn."

Thái Từ Khôn lấy lại vẻ tươi cười, sau đó kiên định đi.

Đứng trên đài, Thái Từ Khôn lưng thẳng tắp. Cậu biết sau lưng mình người kia vẫn luôn ở đó, cậu cũng nghe được nội tâm cầu nguyện của người kia. Dù là từ lúc nào, người kia đều thủ hộ ở sau lưng của cậu.

Người ấy tựa như một ngọn núi lớn, khiêm tốn nội liễm lại vững chắc cường đại, vĩnh viễn bảo vệ cảnh phồn hoa nở rộ chói mắt trước mắt cậu.

Thái Từ Khôn chính là hoa của người ấy, hoa hồng hoa lệ.

Mà bây giờ, hoa hồng muốn bảo vệ núi lớn.

Trước kia, Thái Từ Khôn đối với vị trí thứ nhất cũng không có quá nhiều chấp nhất cường liệt, bởi vì vị trí thứ nhất cần tiếp nhận áp lực. Tuy nhiên giờ này phút này Thái Từ Khôn lại kiên định muốn giành được vị trí thứ nhất.

Chỉ có mình đủ cường đại, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Cuối cùng Thái Từ Khôn không để cho mình thất vọng. Dẫn trước thật xa xếp hạng thứ hai đoạt lấy vị trí thứ nhất.

Thái Từ Khôn bên trong lời chúc mừng của các bạn đi đến bậc thang. Cậu nhìn thấy Vương Tử Dị đứng lên rất sớm, hướng ở giữa lối đi nhỏ tới gần, hai người ánh mắt cũng đã sớm tiếp xúc với nhau. Chỉ là trên đường đi các bạn khác nhiệt tình ôm làm Thái Từ Khôn vừa đi vừa nghỉ, hao phí không ít thời gian. Kết quả một vòng ai cũng ôm tới, duy chỉ có Vương Tử Dị là ôm không đến.

Cách mọi người, Vương Tử Dị rất bất đắc dĩ, Thái Từ Khôn cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng không sao cả, giữa bọn họ cái ôm không giới hạn trong này.

Thế là, lúc ánh mắt Vương Tử Dị đi theo bảo vệ, Thái Từ Khôn từng bước một, kiên định không thay đổi đi đến nơi cao nhất.

Đi đến nơi có người ấy ở sau lưng thủ hộ lấy người cao nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro