LIÊN QUAN TỚI THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

33.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Vương Tử Dị tiến lên kéo xuống bảng tên bài hát. Vương Tử Dị là người chậm nóng, sau khi cùng mọi người quen thuộc mới có thể trở nên càng ngày càng nghịch ngợm.

Xé cái bảng tên còn muốn chơi một trận dục cầm cố túng (muốn bắt phải thả), làm Chu Chính Đình sau lưng đang sốt ruột hận không thể nhào lên giúp xé xuống.

"Tử Dị, cậu xé xuống luôn đi! Cậu nhanh lên một chút được không!"

Nhưng Vương Tử Dị, cố ý chỉ xé một góc, trêu đùa mọi người.

Chu Chính Đình bị Phạm Thừa Thừa cản lại, gấp đến mức ồn ào: "Em đừng cản anh, anh muốn đánh cậu ta."

Chu Tinh Kiệt, Trịnh Duệ Bân, Châu Ngạn Thần cũng hô hào: "Huynh đệ, Tử Dị! Vương Tử Dị, nhanh đi!"

Không nóng không vội xé toang một nửa, lộ ra chữ HIP HOP, treo đủ khẩu vị mọi người. Thái Từ Khôn một mực không nói gì, đứng ở nơi gần nhất nhìn Vương Tử Dị nghịch ngợm. Tâm tình cậu bây giờ rất phức tạp, có thể nhìn thấy Vương Tử Dị càng ngày càng buông mình ra, cùng mọi người đùa giỡn làm cậu cũng thấy vui vẻ. Nhưng lại không che giấu được lòng ham chiếm hữu của mình, không muốn đem Vương Tử Dị như vậy tặng cho bất luận người nào, chỉ muốn mình mình có được.

Tựa như lúc ban đầu, chỉ có cậu phát hiện Vương Tử Dị sau bộ dáng lạnh lùng, là đáng yêu khó mà nhận thấy.

Có chút không vui, muốn để người kia phát hiện, nhưng lại cảm thấy mình tính toán quá chi li.

Hai loại cảm xúc mâu thuẫn xoắn xuýt, Thái Từ Khôn cuối cùng không đau không ngứa nhìn chữ HIP HOP nói: 《 Lắng nghe anh nói 》 hoặc là 《Dream》.

Nhiều tiếng nói như vậy, Vương Tử Dị vẫn y nguyên có thể vô cùng chuẩn xác bắt được âm điệu Thái Từ Khôn. Lập tức thuận theo thanh âm tìm qua, nhìn thấy cậu không bộc lộ quá nhiều biểu hiện, liền biết sư tử con khả năng lại xù lông.

Đối với tính cách Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị nắm rất chuẩn xác. EQ siêu cao, cậu ấy sẽ không dễ dàng để lộ tính tình, chỉ là đối với điều không thích liền lạnh lùng đến không có phản ứng, thích thì cao giọng đến ai cũng biết. Thế nhưng đây đều là đối ngoại, đối nội, Vương Tử Dị khắc sâu trong người, đại tính tình không có, tiểu tính tình thì thường xuyên xuất hiện. Nhưng mà đây đều là biểu hiện đáng yêu hoặc nũng nịu của cậu, dỗ dành lập tức trở nên nhu thuận.

Vương Tử Dị rất thích điểm này, không đúng, phải nói điểm nào Vương Tử Dị đều rất thích rất thích rất thích.

Bởi vì sư tử con muốn xù lông, Vương Tử Dị không lo được trò đùa lập tức xé toang trang giấy, trở về bên cạnh cậu.

Bài hát đã được chọn, bây giờ bắt đầu chia thành hai tổ tiến hành tập luyện, cần phải chọn ra một đội trưởng cùng hai người làm C. Chức đội trưởng không ai tranh cử, Chu Chính Đình chủ động ôm lấy trách nhiệm này, cậu tin tưởng thực lực cùng các thành viên trong đội nhất định có thể tạo ra sân khấu bùng nổ nhất. Tiếp theo tranh cử C, Vương Tử Dị mắt nhìn Thái Từ Khôn bên người, Thái Từ Khôn không để lại dấu vết lắc đầu.

OK, đã hiểu.

Tranh cử C bắt đầu, hai người không phát biểu bất cứ ý kiến gì, thậm chí lúc Trịnh Duệ Bân chủ động cue ( nhắc đến ) hai người, đưa tay nắm lấy tay Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn cũng không phản ứng quá lớn, tay cầm trang giấy không muốn đưa ra đáp lại.

Vương Tử Dị ở bên cạnh nhìn nhất thanh nhị sở, Vương Tử Dị biết Thái Từ Khôn trong lòng nhất định có chuyện.

Quyết định C xong bắt đầu bỏ phiếu phân tổ, thành viên trong đội viết trên giấy đem bỏ phiếu, thông qua bỏ phiếu chia đội 1 và đội 2.

Kết quả tới rất nhanh, Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị, Tiền Chính Hạo, Trịnh Duệ Bân, Lý Nhượng, Trần Minh Hào đội 2.

Rõ ràng thực lực chênh lệch.

Chỉ là tất cả mọi người bất động thanh sắc trong lòng hiểu không nói.

Buổi chiều vùi đầu vào luyện tập, đội 1 độ hoàn thành so với đội 2 cao hơn rất nhiều.

Toàn bộ đội ngũ khí thế cũng nhiệt tình tăng vọt, so với bọn cậu, đội 2 toàn bộ trạng thái đều có vấn đề.

Thái Từ Khôn trong lòng vô cùng rõ ràng, áp lực tâm lý bốn người trong đội lớn bao nhiêu, đồng thời tồn tại quá nhiều sự không chắc chắn, bọn cậu sẽ biết sợ, sẽ từ bỏ bản thân. Nhưng cùng lúc, lại có loại tinh thần trách nhiệm cường đại thúc giục cậu phải đi trợ giúp mọi người làm rất nhiều chuyện.

Một ngày tập luyện kết thúc, mọi người đều mang tâm tư đi về nghỉ.

Vương Tử Dị chờ Thái Từ Khôn chỉnh sửa xong lời bài hát, nói: "Ra ngoài đi dạo một chút nhé?"

"Ừ."

Cầm lấy áo khoác, mặc vào cho Thái Từ Khôn, hai người một trước một sau đi ra khỏi ký túc xá, vòng qua đằng sau vườn hoa ngồi trên ghế đá. Từ khi Vương Tử Dị dọn đến ở cùng Jeffrey, bây giờ không gian riêng tư của hai người không có, Thái Từ Khôn cũng mang đồ của mình chuyển về phòng ngủ, trở lại dáng vẻ ban đầu.

Vừa mới bắt đầu còn có chút không quen, muốn lấy cái gì vừa mở miệng chính là "Tử Dị". Lấy lại tinh thần mới phát hiện, sau lưng trống rỗng, người vẫn đứng ở sau lưng làm bạn cùng mình giờ không còn ở đây.

Thất vọng mất mát khó hiểu.

Bây giờ cũng vậy, cách duy nhất hai người được ở một mình là tránh khỏi đám đông, cứ như thế bại lộ trong không khí, ở trong vườn hoa không có chút cảm giác an toàn nào.

Cực kì nôn nóng bất an.

Cảm xúc trầm trầm của Thái Từ Khôn làm Vương Tử Dị lo lắng, nhẹ nhàng nắm chặt tay của cậu, Vương Tử Dị ân cần nói: "Khôn, sao vậy?"

Quá đa tình từng chút đọng lại cùng một chỗ, Thái Từ Khôn không biết bắt đầu nói từ đâu.

Nắm chặt lại tay Vương Tử Dị, muốn nói hết suy nghĩ, nhưng lúc mở miệng nhịn không được sụp đổ, ủy khuất sắp khóc.

"Aii, em làm sao vậy?" Vương Tử Dị không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến muốn khóc, lập tức đem cậu ôm vào trong ngực, một bên sờ lưng cậu trấn an một bên khẩn trương hỏi: "Không vui sao?"

"... Ừ." Mang theo giọng mũi giọng nghẹn ngào, Thái Từ Khôn đáp: "Trong lòng khó chịu."

"Chuyện gì làm em khó chịu?"

"Cảm giác... Thật nhiều chuyện."

"Không sao cả, chúng ta nói từng chuyện một." Vương Tử Dị vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cậu, ngữ khí ôn hòa giống như dỗ trẻ con: "Trước tiên nói từ lúc chiều xé biển tên bài hát đi, lúc ấy, làm sao lại không vui?"

...... Người trên hõm vai trầm mặc một hồi, sau đó mới truyền ra giọng buồn buồn: "Làm sao anh biết."

Vương Tử Dị mang theo ý cười thở dài một tiếng, "anh còn biết, là bởi vì không quan tâm đến em, đúng không?"

"Không đúng." Lập tức phủ định, có thể là bởi vì Vương Tử Dị quá mức tự tin, giống như mình hoàn toàn bị nhìn thấu. Thái Từ Khôn không muốn thừa nhận điểm ấy, ảo não bực bội há miệng cắn một cái ngay trên cổ Vương Tử Dị.

Vương Tử Dị đau hít vào một hơi, nhưng mà cũng không phản kháng hoặc giãy dụa chút nào, Vương Tử Dị biết một cái cắn này thể hiện sư tử con đang ở đấy hả giận.

Gặm cắn một hồi lâu, mới thoáng đẩy ra ôm ấp của Vương Tử Dị. Thái Từ Khôn nhìn thấy rõ ràng dấu răng lưu trên da, nhịn không được nín khóc mà cười.

"Nhìn thấy anh cùng những người khác chơi vui như vậy, có chút không vui, nhưng bây giờ hả giận rồi."

Vương Tử Dị không nhìn thấy dấu răng, nhưng cảm giác đau đớn mãnh liệt cho biết hàng dấu răng này nhất định không nông, nhốt chặt eo Thái Từ Khôn, cưng chiều lại chân thành nói: "Khôn, với anh mà nói, em là đặc biệt."

Đột nhiên thổ lộ làmThái Từ Khôn cũng nghiêm túc, nháy mắt một cái không chớp nhìn Vương Tử Dị. Dưới ánh mắt như vậy, Vương Tử Dị lại không biết nên tiếp tục biểu đạt yêu thương như thế nào, dừng một chút, vẫn là nói tiếp: "Nên.. Em nhìn xem, chỉ có em mới có thể cắn anh."

"...???"

Giải thích một chút Vương Tử Dị có ý là, chỗ đặc biệt của Thái Từ Khôn chính là có thể cắn Vương Tử Dị?

Làm sao cảm giác bực bội vừa giảm giờ lại xông lên?

Cũng may Vương Tử Dị ý thức được chỗ không đúng, lập tức bổ sung một câu: "Mà lại, anh cũng chỉ đồng ý cho một mình em cắn."

Nói như vậy, cái kia còn có thể chấp nhận.

Thoát khỏi ôm ấp của Vương Tử Dị dựa lại trên ghế dựa, cảm xúc lúc trước kém chút sụp đổ đã chậm rãi bình phục, Thái Từ Khôn nhìn sao trên trời tiếp tục nói: "Còn có việc của các đội viên."

"Ừ."

"Ngày mai chính là công bố xếp hạng 60 chọn 35, em cảm thấy bọn họ hơi buông bỏ bản thân. Mặc dù rất hiểu lo lắng, sợ hãi của mọi người, nhưng em không muốn tới cố gắng cuối cùng lại từ bỏ, có thể thật sự là một lần cuối cùng, em hi vọng các cậu ấy có thể không tiếc nuối, không hối hận đi đến, cho nên, Tử Dị chúng ta..."

"Anh hiểu mà, Khôn Khôn," Vương Tử Dị cười nói: "Em muốn làm gì thì làm đi, anh sẽ ở bên em."

"Ừm, cảm ơn."

Vương Tử Dị cưng chiều vuốt vuốt đỉnh đầu cậu, Thái Từ Khôn chính là một người như vậy, tác phong nghiêm khắc kiên cường lại ẩn đi một tâm tinh tế mềm mại. Sẽ vì trạng thái thành viên mà sốt ruột đến muốn khóc, nhưng lại một bên gánh vác trách nhiệm mình không nên gánh vác, đem hết khả năng đi trợ giúp mọi người.

Thái Từ Khôn như vậy, Vương Tử Dị làm sao có lý do không đi giúp đỡ cậu, làm bạn với cậu?

"Tử Dị..."

"Ừ."

"Đồng ý với em, nhất định phải xuất đạo. Em không muốn tương lai không có anh."

"Được."

Tháng hai thời tiết vẫn rất lạnh.

Đối thoại của hai người biến mất trong sương mù màu trắng lượn lờ lên cao, đèn đường không tính quá sáng khoác lên hai người một tầng ánh sáng nhàn nhạt, bóng bị kéo ra hơi dài, còn có, hai người mười ngón tay đan chặt, ấm áp toàn bộ mùa đông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro