LIÊN QUAN TỚI THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39.

Theo trình tự, mấy người Vương Tử Dị đi vào tổ《 Anh mãi mãi khắc ghi 》 .

Vừa đẩy cửa vào, Vương Tử Dị hoàn toàn cảm nhận được kinh hỉ ( kinh ngạc vui vẻ ) đến từ các đội viên.

Ai cũng nghĩ không ra Vương Tử Dị sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Thật sự là ngoài dự liệu, lúc đó dường như tất cả mọi người đều sửng sốt, ngoại trừ phát ra từng tiếng hoảng hốt thán phục căn bản phản ứng không còn gì khác.

Châu Duệ trừng mắt ngây miệng chỉ có thể tiến lên giữ chặt tay của Vương Tử Dị, giống như sợ mình vừa buông lỏng thì người liền đi. Jeffrey chung phòng cũng ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía Vưu Trưởng Tĩnh bên cạnh không giấu được nụ cười nói: "Trời ạ, em choáng luôn rồi."

Trong sự hoan nghênh của mọi người, mấy người Vương Tử Dị ngồi xuống. Tất Văn Quân vẫn không che giấu được tò mò, hỏi: "Em muốn biết vừa rồi xảy ra chuyện gì."

Vương Tử Dị do dự một chút, lại hời hợt cười nói: "Chính là, không được chọn."

"Em còn chắc chắn là anh sẽ được chọn đấy."

Tất Văn Quân làm trong đầu Vương Tử Dị hiện lên dáng vẻ Thái Từ Khôn bực bội bất an nắm lấy tóc.

Đắng chát, áy náy, nhưng bất lực.

Vương Tử Dị không muốn giải thích nhiều, kéo mũ thấp xuống.

Nhạc Nhạc nhìn một cái, lập tức tiếp lời giật ra chủ đề, hỏi: "Bài hát này có phần rap chứ?"

Châu Duệ biết nguyên nhân, nhìn thấy Vương Tử Dị biểu tình biến hóa đồng thời liền nghĩ đến một loại khả năng nào đó, nhẹ nhàng giữ chặt tay của Vương Tử Dị an ủi một chút, nói: "Có, nhưng rap còn phải hát một đoạn."

"Đúng vậy."

"Nhưng mấy người chắc là có chút không thích bài hát này hả?"

Vương Tử Dị nhìn về phía Châu Duệ cùng Jeffrey, hai người cũng cùng nhau nhìn Vương Tử Dị. Ở đây chỉ có hai người biết Vương Tử Dị xảy ra chuyện gì, chịu đựng cái gì.

Mà đối với Vương Tử Dị, bây giờ hai người này cũng là người hiểu mình nhất.

"Không có, em rất thích bài hát này." Vương Tử Dị cười nói: "Với em bài hát này có độ khó cao nhất trong năm bài hát, em thật sự muốn khiêu chiến một chút."

Jeffrey lập tức chứng minh, "em biết Tử Dị không nghĩ vậy, em với cậu ấy cùng phòng, em nghe thấy cậu ấy hát A ha~."

"A ha ~ lúc nào?"

"Lúc cậu ấy tắm, dù cho đều lệch tông."

Một câu trước còn rất đáng tin cậy, một câu sau liền làm cho người ta không nói được lời nào.

Thật ra coi như Vương Tử Dị không tự đề cử mình, việc chọn Vương Tử Dị ở lại đã sớm được quyết định.

Bởi vì một giây Vương Tử Dị mở cửa bước vào trở đi, liền quyết định là Vương Tử Dị.

Chính xác như Vưu Trưởng Tĩnh nói: Nhìn vào ánh mắt ấy, ta biết đã gặp đúng người.

Tự động tiếp nhận phần rap của bài hát, ngoài ra còn một đoạn tự mình hát. Rap với Vương Tử Dị không có gì khó, chỉ là đoạn hát kia độ khó có chút cao, hát mấy lần cũng không đạt tới cao âm.

Nhưng mà đối với toàn tổ đều là thực lực vocal, vấn đề nhỏ này không đáng kể chút nào. Lúc tập luyện Vưu lão sư tự mình truyền thụ, nghỉ ngơi giải lao Châu mỹ Duệ quan tâm đầy đủ, trở về phòng ngủ Jeffrey bồi luyện ngoại khóa. Mấy đội viên thay nhau trợ giúp, làm vocal của Vương Tử Dị đột nhiên tiến bộ tăng mạnh.

Rất khác trước đây, mỗi một lần tập luyện cơ bản đều là Vương Tử Dị cùng Thái Từ Khôn giúp đỡ đội viên khác, so với nhận được yêu mến, càng nhiều hơn chính là một phần trách nhiệm.

Mà lần này tại 《 Anh mãi mãi khắc ghi 》, Vương Tử Dị thật sâu cảm nhận được yêu mến giúp đỡ đến từ mỗi thành viên. Đồng thời cũng làm cho Vương Tử Dị ý thức được tầm quan trọng tiến bộ của bản thân.

Trước đó cảm xúc không quá mãnh liệt, từ khi bắt đầu ở bên Thái Từ Khôn, hoàn toàn bởi vì bị mị lực sân khấu của cậu hấp dẫn, còn bị thực lực của cậu chinh phục. Chính là cường giả ( kẻ mạnh, vừa thông minh vừa có năng lực, tài năng) cùng chung chí hướng, Thái Từ Khôn cũng ở trong trăm người duy chỉ lựa chọn Vương Tử Dị. Ăn ý làm hai người về sau càng đi càng gần, thậm chí siêu việt hữu nghị, phát triển thành tình yêu.

Vương Tử Dị rất thích bên cạnh Thái Từ Khôn, bất kể là trên sân khấu hay là những khi bí mật. Thích nhìn cậu cười, nhìn cậu nghịch ngợm, nhìn bất kì biểu hiện nào của cậu, cũng dẫn đến thường xuyên quên sự tồn tại của ống kính. Thái Từ Khôn có đôi khi sẽ nhắc nhở Vương Tử Dị không nên quá trắng trợn, thế nhưng chính Vương Tử Dị nhịn không được, tựa như mọi người một mực nói, thích một người là không giấu nổi.

Vương Tử Dị đối với Thái Từ Khôn, "thích"- thật sự không giấu nổi.

Chỉ là Vương Tử Dị không nghĩ tới, phần "thích" này lại làm hai người rước lấy phiền phức.

Nói mình cọ nhiệt như thế nào cũng được, nói mình hút máu như thế nào cũng được, Vương Tử Dị đều có thể chịu đựng. Thế nhưng nghĩ đến hậu quả là fan hâm mộ hai nhà mâu thuẫn, gây nên phân tranh, mà Thái Từ Khôn cũng sẽ bị liên lụy, Vương Tử Dị liền không cách nào bình tĩnh trở lại.

Sự kiện lần này phát sinh không phải ngẫu nhiên, là tất nhiên. Từ sớm khi biểu diễn《 Papillon 》xong, Vương Tử Dị liền có suy nghĩ làm thế nào để trở nên càng cường đại, cường đại đến mức có thể bảo vệ Thái Từ Khôn. Cho tới bây giờ, Vương Tử Dị hình như có chút hiểu ra.

Người mình thích là Thái Từ Khôn.

Là đại C trên sân khấu hào quang rực rỡ.

Là cường giả đơn thương độc mã chống lại thị phi.

Là hoa hồng kiều diễm khi ở bên mình sẽ bỏ xuống một thân gai nhọn.

Thái Từ Khôn như vậy không cần người ở sau lưng yên lặng bảo vệ. Cậu cần chính là người có thể kề vai chiến đấu, thậm chí sẽ che ở trước người cậu chống lại tất cả công kích.

Muốn biến thành người như vậy, vậy chỉ có thể khiến mình càng cường đại.

Cho nên, Vương Tử Dị từ bỏ biểu diễn lần này, lựa chọn tránh đi Thái Từ Khôn.

Vì tránh hiềm nghi, càng vì để cho mình phong mang tất lộ ( tài năng sẽ nhất định được phát hiện, bộc lộ ra ngoài)

Suy nghĩ xong cũng đưa liền ra quyết định, Vương Tử Dị cùng đồng đội ở chung hòa hợp, 《 Anh mãi khắc ghi 》 tập luyện cũng thuận lợi tiến hành. Nhưng một bên khác Thái Từ Khôn lại hiển nhiên trạng thái không tốt.

Từ part của Bốc Phàm bắt đầu, Thái Từ Khôn liền không nói một lời, giống như không quan trọng vị trí của mình trong đội. Bốc Phàm cùng Tiểu Quỷ đang tạo bầu không khí, đồng đội cùng theo cười, chỉ có cậu có vẻ không vui, tiếu dung dường như từ trên mặt cậu biến mất, cúi thấp đầu, nhìn phần lời được chia cho mình ngẩn người.

Cậu không biết xảy ra chuyện gì, để Vương Tử Dị như biến thành người khác.

Suy đoán trong lúc không biết sự thật là đáng sợ nhất.

Nhất là khi cậu kìm nén trong lòng một hơi, lúc muốn đi tìm Vương Tử Dị nói chuyện, trông thấy Vương Tử Dị cùng Jeffrey ngồi trên máy tập chạy trong phòng gym, vui vẻ chia sẻ cơm hộp. Tức giận, đố kỵ còn có nhưng ủy khuất tích tụ từng giờ hiện tại xông lên hốc mắt, nước mắt làm ướt lông mi, giống cánh bướm chạm vào giọt sương, hung hăng rơi xuống.

Trốn ở phía sau cửa Thái Từ Khôn cắn môi dưới, không để cho mình khóc thành tiếng.

Thế nhưng giống như trốn không được, cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng hai người cười vui vẻ trò chuyện. Trong đầu đều là ánh mắt lúc Jeffrey nhìn về bóng lưng Vương Tử Dị, mang theo điểm chờ mong cùng yêu thích.

Thái Từ Khôn hiểu, cậu đều hiểu. Giống như khi Tả Diệp nhìn mình, ánh mắt giống nhau như đúc.

Chỉ là cậu hiểu được mọi thứ, mà Vương Tử Dị thì không, đối với người nào cũng đều ôn nhu như vậy. Thái Từ Khôn không muốn nghĩ giờ phút này trong phòng tập Vương Tử Dị sẽ dùng ánh mắt ôn nhu cỡ nào nhìn Jeffrey, cậu cũng không muốn nghĩ giờ phút này nụ cười của Vương Tử Dị đã mang cho một người khác.

Tiếng nức nở ỷ khuất thương tâm tràn ra, cắn chặt môi dưới, dù cho dùng bàn tay che miệng cũng không cầm được, từ khe hở bên trong vượt ra ngoài.

Không thể lại trốn ở chỗ này, sẽ bị phát hiện.

Thái Từ Khôn vịn phía sau vách tường đứng lên, giống như trốn mà rời đi.

Ngay tại lúc Jeffrey hào hứng chia sẻ bí quyết tập luyện Vương Tử Dị đang thất thần bị kéo về, "bro, cậu lại ngẩn người, đang suy nghĩ gì?"

"Không có gì, bro."

"Là đang nghĩ đến Thái Từ Khôn sao? Cậu để ý cậu ấy nhỉ."

Vương Tử Dị thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa, bất đắc dĩ cười đắng chát nói: "Cảm giác, em ấy dường như vừa tới đây."

"Cậu ấy tới rồi sao? Ở đâu?"

Lắc đầu, Thái Từ Khôn làm sao lại đến, lúc rời đi cặp mắt kia giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ, ủy khuất trốn ở đằng sau người khác chậm chạp không muốn đi lên ôm mình. Đến bây giờ, hình ảnh ấy vẫn còn khắc thật sâu ở trong đầu Vương Tử Dị. Thái Từ Khôn là thật sự tổn thương, tổn thương không nhẹ.

Vương Tử Dị sợ Thái Từ Khôn lại sẽ trở lại lúc ban đầu, không nhao không nháo, bắt mình ở cái tuổi này chịu áp lực, ở trước mặt mọi người cậy mạnh gánh vác tất cả, lại ở ban đêm lúc không có người một mình liếm láp vết thương.

Tựa như lúc vừa mới quen biết.

Thật vất vả để Thái Từ Khôn dỡ xuống phòng bị cùng gai nhọn, thật vất vả để Thái Từ Khôn lộ ra một mặt mềm mại, thật vất vả để Thái Từ Khôn thích cười thích náo thích nũng nịu, thật vất vả để Thái Từ Khôn tin tưởng tương lai có hi vọng.

Thật vất vả để Thái Từ Khôn thích Vương Tử Dị.

Thật vất vả...

Không dễ dàng trở nên tốt như vậy lại bị tự tay Vương Tử Dị hủy đi.

Vương Tử Dị trong lòng thương yêu không dứt, thế nhưng cũng chỉ có thể giữ kín như bưng.

Thật xin lỗi, Khôn Khôn.

Chờ một chút, chờ anh phong mang tất lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro