QUÁ KHỨ CHẬM RÃI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09.

Đêm hôm đó, tất cả mọi người uống không ít, lúc đi đường đều lung la lung lay.

Trần Lập Nông xoay người đối mặt với mọi người, một bên chăm chú đi đường, một bên nói mấy điều thiếu logic.

Ngay lúc Trần Lập Nông đạp hụt một bước suýt lao xuống cầu thang, Vương Tử Dị tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy cánh tay của cậu, đem cậu túm trở về
, có chút bất đắc dĩ dông dài nói:" Lúc đi đường thì chú ý đi thôi,em uống không ít, một hồi lại muốn ngã......

Đi ở phía sau, Thái Từ Khôn thấy cảnh này, đột nhiên nở nụ cười, mang theo vài phần tự giễu, mấy phần đắng chát.

Thì ra Vương Tử Dị dịu dàng với tất cả mọi người, cậu cũng không phải là duy nhất, cũng không phải là loại đặc biệt mà cậu nghĩ kia.

Thì ra từ đầu đến cuối, đều chỉ là cậu tự mình đa tình.

Vở kịch một vai này, nên kết thúc rồi.

Kết thúc buổi biểu diễn của Nine Percent một lần cuối cùng, Thái Từ Khôn hẹn Vương Tử Dị đi uống cà phê.

Hai người ngồi đối diện tại quán cà phê, không nói gì.

Giữa bọn họ có quá nhiều suy nghĩ quá nhiều lời nói, nhưng lại đều không thể nói, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt riêng.

Thái Từ Khôn buông thìa quấy cà phê xuống, cuối cùng mở miệng
, phá vỡ im lặng:" Đêm hôm đó, tôi uống hơi nhiều, cậu đừng coi là thật."

" Tôi biết."

Vương Tử Dị luôn luôn như thế, cậu quá rõ ràng Thái Từ Khôn muốn câu trả lời như thế nào,mà điều Thái Từ Khôn muốn, cậu liền cho.

" Chắc là tôi lầm." Chủ đề bắt đầu, đằng sau dường như trở nên rõ ràng, Thái Từ Khôn chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:" Cậu quá chu đáo, đối xử với tôi quá tốt, đến mức tôi có ảo giác, là tôi thích cậu."

Lầm đem cảm động xem như thích, xin lỗi rồi.

Giữ lấy cậu không thả lâu như vậy, xin lỗi rồi.

" Tử Dị, cuộc nháo kịch này giữa chúng ta, dừng ở đây, kết thúc đi."

Vương Tử Dị nhìn thẳng vào ánh mắt Thái Từ Khôn, xác định không nhìn thấy bất kì thống khổ cùng đau đớn, cậu gật đầu, nói:" Được."

TThái Từ Khôn cười, giống như được giải thoát, thở ra một hơi:" Như vậy, chúc cậu tương lai rộng mở, mọi điều thuận ý, bro."

" Cậu cũng thế." Vương Tử Dị cũng cười, giống với sự dịu dàng mà Thái Từ Khôn quen thuộc, lại không biết vì sao, mang theo vài phần cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Nhưng mà một giây sau, khuôn mặt Vương Tử Dị dần dần biến mất, giọng nói như thủy triều rút đi, hình ảnh cũng mơ hồ, tất cả bắt đầu trở nên hư ảo.

Thái Từ Khôn bỗng nhiên bừng tỉnh, vô ý thức vươn tay bắt lấy cái gì đó, lại chỉ nhìn thấy trần nhà trắng noãn sau khi tỉnh lại, tay phải vươn ra dừng giữa không trung, một lát sau mới bỏ xuống xoa xoa mi tâm.

Cậu đứng dậy bước xuống giường, đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh, dùng sức kéo màn cửa sổ ra, mặc kệ ánh mặt trời chói mắt tùy ý rơi trên người.

Nine Percent tan rã ngày thứ 282.

Cũng là Vương Tử Dị rời xa cuộc sống của Thái Từ Khôn ngày thứ 282.

Cậu đã thật lâu không mơ tới người đó, có lẽ hôm nay có chút đặc biệt.

Ngày 13 tháng 7, sinh nhật Vương Tử Dị.

Trên tủ đầu giường điện thoại vừa đúng lúc vang lên, phá vỡ cảm giác đau buồn trong Thái Từ Khôn, cậu cầm điện thoại di động lên đè xuống kết nối khóa, tiếng nói của người đại diện truyền ra:" Khôn Khôn, buổi chiều nay phỏng vấn nhớ tới sớm một chút."

" Yên tâm đi anh, em biết rồi."

Thái Từ Khôn cúp điện thoại, nhìn về phía dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, vươn hai tay duỗi lưng một cái.

Trái đất thiếu đi ai cũng vẫn như thế chuyển động, giống như dù ai rời xa ai cũng vẫn như thế có tiếp tục sống, cùng lắm thì cô đơn một chút.

Mà cậu, đã quá quen thuộc loại cô độc này rồi.

10.

" Có lẽ đây là câu hỏi các fan hâm mộ quan tâm nhất, Khôn Khôn hình mẫu lý tưởng của cậu là gì?"

Mc đưa ra câu hỏi làm trong đầu Thái Từ Khôn bất giác hiện lên một hình ảnh, cậu cười cười nói:" Ôn nhu đi." ( Ý là người ấm áp, dịu dàng, chu đáo. Để ng cho nó đầy đủ nhé.)

Thế nhưng Khôn Khôn là người rất ôn nhu, thật khó tưởng tượng người ôn nhu ở cạnh người ôn nhu thì sẽ như thế nào. MC mở miệng trêu ghẹo, nhưng cũng chân thành ta thiết mang theo một chút hiếu kì.

Thái Từ Khôn lại cười, lắc đầu, trong mắt cảm xúc hơi phức tạp, tựa như từ trong ngực đọc ra, cậu nhẹ giọng mở miệng nói:" Kia là anh chưa thấy qua người ôn nhu thực sự, người ấy sẽ dung túng anh, biến anh thành một đứa trẻ tùy hứng."

MMc cũng không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Thái Từ Khôn, anh cúi đầu quét kịch bản, đem chủ đề kéo về quỹ đạo ban đầu:" Vậy Khôn Khôn, tình yêu trong suy nghĩ của cậu là như thế nào? "

Tình yêu sao.... Thái Từ Khôn dùng ngón tay vuốt ve môi dưới, một lát sau mở miệng nói:" Lúc trước xe ngựa rất chậm, thư rất xa, cả đời chỉ đủ yêu một người."

" Đây không phải là câu trong [ Quá khứ chậm rãi ] sao, xem ra Khôn Khôn của chúng ta rất hiểu biết nghệ sĩ nha."

Thái Từ Khôn sửng sốt một chút sau đó cười, nói:" Thật sao, tôi nghe..... một người bạn nhắc tới."

Chương trình quay hình kết thúc, Thái Từ Khôn rời đi luôn, ở thang máy lại gặp ngay lúc Vương Tử Dị ở bên quay hình cho chương trình khác đi tới.

Hai người đều sửng sốt một chút, bầu không khí đột nhiên hơi xấu hổ.

Cũng may thang máy tới rất nhanh, nhưng cửa thang máy mở ra, bên trong lại không có một ai, hai người đành phải ngại ngùng đi vào.

Thái Từ Khôn lui đến một góc thang máy, nhìn bóng lưng Vương Tử Dị, miễn cưỡng mở miệng nói:" Tử Dị, sinh nhật vui vẻ."

Vương Tử Dị giống như hơi cứng người, cũng không quay đầu lại, cũng chẳng nghe ra được cảm giác gì chỉ trả lời một câu:" Cảm ơn."

Cửa thang máy mở ra, Vương Tử Dị bước nhanh ra ngoài, Thái Từ Khôn nhìn bóng dáng kia từng bước từng bước đi xa, không biết dũng khí từ đâu tới cất bước đuổi theo.

" Vương Tử Dị!"

Tôi nói dối, tôi đối với cậu, cho tới bây giờ đều không phải ảo giác.

Nhưng mà câu nói đằng sau kia Thái Từ Khôn cuối cùng cũng không nói ra, cậu nhìn Vương Tử Dị lúc nghe được âm thanh liền quay đầu đối diện với ánh mắt của mình, bình tĩnh đến không có chút nào gợn sóng, trái tim của cậu nhói một cái, cái gì muốn nói đều nói không nên lời, cuối cùng đành cố gắng nở ra một nụ cười mỉm, nói:" Không có gì."

Vương Tử Dị không ở lạo thêm, quay người rời đi, sợ mình nếu đợi tiếp, sẽ không giả vờ bình thường được nữa.

Hiện tại bọn họ đều sống rất tốt, điều cậu làm là đúng, không phải sao?

Thái Từ Khôn nhìn bóng lưng Vương Tử Dị rời đi, một lát sau, ngẩng đầu lên, mở miệng hít lấy hô hấp, tựa như chỉ có thế này mới có thể đem nhiệt độ trên hốc mắt giảm xuống.

Vương Tử Dị, cậu nói lúc trước xe ngựa rất chậm, thư rất xa, cả đời chỉ đủ yêu một người.

Nhưng cậu chưa hề nói cho tôi, nếu yêu mà không được, thì nên làm như thế nào.

11.

Về sau, Thái Từ Khôn vì đi diễn mà đụng phải Vương Tử Dị mấy lần, hai người đều giống như diễn viên, giả vờ một bộ không quen biết, khách khí, qui củ, giả vờ rất tốt.

Lại về sau, Thái Từ Khôn như nghĩ đén điều gì, chỉ cần là tài nguyên của cậu và Vương Tử Dị có cạnh tranh, cậu không nói hai lời liền từ bỏ, để người đại diện há miệng trợn mắt hết lần này đến lần khác.

Thái Từ Khôn cũng viết cho Vương Tử Dị một bức thư nặc danh, xin nhờ người đại diện nghĩ trăm phương nghìn kế đưa đến tận tay Vương Tử Dị.

Nội dung bức thư không có gì là phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là ngôn ngữ sắc bén nói cho Vương Tử Dị biết trong vòng giải trí như thế nào để sinh tồn, mà bức thư này về sau đúng là giúp Vương Tử Dị không ít.

Khoảng mấy năm về sau, Thái Từ Khôn rút lui khỏi ánh hào quang, chuyển về phía sau màn.

Lại qua mấy năm, Thái Từ Khôn kết hôn.

Trong hôn lễ, không ít bạn bè ngày xưa, chỉ duy nhất không có người ấy.

Bọn họ cũng không dám, một người không dám mời, một người không dám tới.

Vợ của Thái Từ Khôn là một cô gái dịu dàng, chu đáo, hiền lành, lo cho gia đình, ý cười đơn giản.

Thái Từ Khôn đối với cô ấy rất tốt, cho cô ấy mọi thứ, chỉ ngoại trừ tình yêu.

Vào một ngày của năm nào đó, cô ấy trong lúc dọn dẹp phát hiện một chiếc hộp nhỏ.

Không nhịn được tò mò mà mở nắp hộp, vượt qua suy nghĩ, bên trong có rất nhiều thư, đơn giản đến cầu kì, có hơn trăm bức.

Gửi thư là Thái Từ Khôn, nhưng người nhận thư đều là một khoảng trống rỗng, đây là hộp thư Thái Từ Khôn viết, nhưng lại chưa bao giờ có ý gửi ra ngoài.

Nội dung thư rất đơn giản, giống như là nhật ký, ghi chép mỗi ngày sinh hoạt của bản thân, chỉ là trong lời nói thấy được sự thân mật, giống như cùng ngươi yêu ở xa thì thầm yêu thương.

Phải là tình yêu vừa không chiếm được mà lại vừa không bỏ được đến mức nào mới khiến cho Thái Từ Khôn một câu một chữ viết lên trăm bức thư, mỗi từ đều mang tâm sự.

Cho đến lúc mở ra phong thư cuối cùng, phía trên chỉ có hai hàng chữ.

[ Vương Tử Dị, cậu đối tốt với tôi, tôi cũng đã trả đủ.]

[ Giữa chúng ta, không nợ nhau gì nữa.]

( Hết)

---------------------------------------
Đọc xong thì nghe thử bài này nhé, mình thấy khá hay và hợp với truyện
https://www.youtube.com/watch?v=yyQK4X8Zn3c

Được bên nhau đến thiên trường địa cửu thì tốt biết mấy.

Chỉ là, thật đáng tiếc....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro