Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi gặp Vương Tử Dị, Thái Từ Khôn đã rất tự tin vào bản thân mình, ít nhất rằng cậu thật sự có thiên phú ở phương diện làm quen với mọi người.

Kỳ thật cậu cũng không phải tự tin thái quá, mặc dù chưa có nếm trải qua yêu đương, nhưng mà Khôn Khôn cậu đây rất hút fan nha! Những cô gái kia thần trí bị mê hoặc đến điên đảo mà khen cậu, khen đến không có giới hạn. Thái Từ Khôn cũng bị tâng bốc đến mức choáng váng.

Chỉ là không ngờ rằng phải chịu tổn thương bởi cái người có biệt danh "Chàng trai hiền lành" Vương Tử Dị này.

Đúng vậy, Thái Từ Khôn thích Vương Tử Dị.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu thích một người, nhưng mà sau một hồi vật lộn suy nghĩ, chú sư tử nhỏ lập tức tràn đầy nhiệt huyết.

Thích thì liền theo đuổi thôi, Khôn Khôn cậu đây thân hình đẹp, vừa lạnh lùng, vừa đáng yêu lại còn có tông giọng giết chết bao trái tim cả nam lẫn nữ, chẳng lẽ đóa hồng này còn không tán được một người hiền lành thật thà?

Trong chuyện này, ít ra rằng ngay từ đầu Thái Từ Khôn rất có tự tin theo đuổi Vương Tử Dị.

[Ba tháng trước]

“Tử Dị", Thái Từ Khôn cố tình làm tông giọng mềm hơn, thậm chí đôi lúc còn mang một chút âm giọng địa phương Hồ Nam, vô cùng chuyên nghiệp.

Tất nhiên, đây là chút mưu kế nhỏ của Khôn ca.

Cậu âm thầm tìm kiếm trên mạng những thông tin ít ỏi đến đáng thương của Vương Tử Dị.  Còn qua những trận giao lưu bóng rổ, liền lấy được tín nhiệm cùng thông tin từ bạn bè Vương Tử Dị.

Cuối cùng đi đến một kết luận chắc chắn: Vương Tử Dị thích mẫu người hiền lành dịu dàng, sạch sẽ và đáng yêu.

Thái Từ Khôn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của mình, cảm thấy rất ổn. Về khoản tỏ vẻ đáng yêu, cậu sẽ cố gắng.

Âm thanh của tiếng “Tử Dị” này cũng không phải dạng thường. Một là không thể quá giả, cũng không thể không phù hợp với hình tượng bình thường lạnh lùng cao quý của bản thân. Thứ hai, cũng không được quá đại trà tương đối, muốn vượt qua hết tất cả những cô gái yêu thích Vương Tử Dị, và tốt nhất là để tại tư vị ngứa ngáy tâm can.

Tiếc thay, Vương Tử Dị có lẽ là đồ đầu gỗ.

Mặc dù trông rất đẹp trai đấy, nhưng vẫn là khúc gỗ.

Anh có lẽ cảm thấy Khôn Khôn rất đáng yêu, thanh âm mềm mại lại rất êm tai. Mỗi lần đều kịp thời trả lời lại, nhưng mà ánh mắt kia thuần khiết đến mức không thể hơn, sợ là chẳng có phát triển tâm tư gì khác.

Lúc lần thứ một trăm lẻ một gọi “Tử Dị” sau đó, Thái Từ Khôn nhìn ánh mắt thuần khiết của Vương Tử Dị, yên lặng thở dài.

Vậy xem như phương án này của Khôn ca thuận theo đấy mà đổ vỡ.

[Hai tháng trước]

Thái Từ Khôn một mình giận dỗi với Vương Tử Dị. Bởi vì cái đồ hiền lành ấy tự khiến bản thân vào team vocal anh không am hiểu nhất. 

Thái Từ Khôn lúc Vương Tử Dị nói câu: “Lại quay một lần nữa”, liền mất luôn năng lực kiểm soát biểu cảm khuôn mặt.

Chẳng lẽ chỉ có một mình cậu đang hi vọng hai đứa cùng một team sao?

Thái Từ Khôn nhận ra hai từ “Tử Dị” cả tháng qua chỉ là vô ích, chàng trai “Phật Hệ” vẫn đang vội cứu người ta, nào có để tâm vào những tình cảm như thế.

Tóm lại, Thái Từ Khôn tự mình quấn lấy mà thôi.

Mặc dù thật sự tức giận rồi, nhưng trừ điều đó ra thì trong lòng có kẻ tiểu nhân liền hét to” “Cơ hội tới!”

Không phải mọi sự thay đổi xáo trộn sẽ là chất xúc tác cho tình cảm hay sao.

Thái Từ Khôn với gương mặt lạnh nhạt lúc ẩn lúc hiện trước mặt Vương Tử Dị, giống như mèo con xù lông chờ người đến dỗ dành.

Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn vì mệt mỏi đến mức khuôn mặt nhỏ chẳng còn chút huyết sắc nào, thần sắc liền nghiêm trọng. Sau mấy lần bị lạnh nhạt đáp lại, anh chỉ chọn yên lặng theo sau lưng Thái Từ Khôn.

Cậu nhóc nhiều ngày không có nghỉ ngơi, trong lòng lại kiềm nén nhiều khó chịu, thân thể lập tức không chống đỡ nổi liền bất ngờ ngất xỉu trong lúc tập luyện.

Đến khi Vương Tử Dị biết chuyện, người đã sớm được đưa đến phòng y tế truyền một chai glucose.

Hoa Hồng Nhỏ bị bệnh liền xìu xuống, mắt chỉ mở được một ít, bước chân đi đường cũng mơ màng như trên mây.

Fan hâm mộ bên ngoài rất nhiều, Vương Tử Dị không dám để cậu đi một mình. Thế nhưng thật vất vả chờ cùng đem người đi ra ngoài lại bị fan lần nữa vây quanh.

Vương Tử Dị luôn được biết đến với tính tình nhu hòa, nhưng lần này anh đột nhiên cau mày tiến tới, kéo Thái Từ Khôn đang rất chóng mặt ra phía sau một mực bảo hộ. Đôi bàn tay nhỏ anh cầm thật sự rất lạnh, đau lòng hơn khi còn bị người khác đụng mạnh vào người. Vương Tử Dị tranh thủ thời gian, quay đầu nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang vùi mặt vào trong áo, xác nhận cậu không sao liền quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía hướng vừa xảy ra xô đẩy.

Vương Tử Dị không biết được, lúc anh đến kéo đôi tay nhỏ, Thái Từ Khôn đã len lén mỉm cười. Mọi chuyện ủy khuất mấy ngày nay đều tan thành mây khói.

Anh ấy ôn nhu quay lại nắm chặt tay của cậu, cảm thấy bản thật kỳ thực dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần anh ấy bên cạnh đều thật sự tốt đẹp.

Ngày đó mượn lý do choáng váng đầu óc, Thái Từ Khôn ngồi trên xe liền mơ màng hướng phía cổ người kia mà rúc vào. Hai tay cậu tập trung níu giữ quần áo Vương Tử Dị, liền cọ qua cọ lại trên cổ anh ấy. 

Vương Tử Dị trước tiên đơ ra một chút, sau đó vuốt vuốt chú mèo trắng mềm mại và xoa nhẹ mái tóc bạch kim kia.

Đôi mắt khép hờ của Thái Từ Khôn đột nhiên mở to, lộ chút ánh sáng như ánh sao.

Sờ sờ đầu, đây có phải là khoảng cách "bro" được tiến xa hơn một chút không?

Nhưng mà điều bất ngờ nhỏ bé này đã biến mất sau khi sức khỏe cậu tốt lên. Vương Tử Dị vẫn là một người bạn “cool bro” tốt nhất, vẫn thích làm dáng vẻ cool mà đập tay đụng vai với cậu. 

Căn bản chẳng thay đổi gì mà! Lần thứ nhất Thái Từ Khôn liền cảm thấy có chút thất bại.

Có lẽ sự nhẹ nhàng cùng đặc biệt chăm sóc vào đêm đó chỉ xuất phát từ lòng quan tâm chân thành dành cho những người bạn tốt.

[ Một tháng trước]

Bọn cậu cuối cùng cũng xuất đạo. Vào đêm final đấy Thái Từ Khôn dùng hết các loại tiểu xảo, liền được cùng Vương Tử Dị trở thành bạn cùng phòng theo đúng ý nguyện.

Ngồi ở góc tối trong xe, Thái Từ Khôn ôm mặt vui vẻ đến cả người đỏ bừng lên.

Là bạn cùng phòng à, cậu cũng không tin Thái Từ Khôn cậu lúc thiên thời địa lợi nhân hòa như này còn bắt không được một cái tên Vương Tử Dị hay sao.

Sư tử nhỏ ngập tràn nhiệt huyết, lập tức quên mất bức tường mình đã đụng độ trước đó.

"Khôn Khôn” Vương Tử Dị ở cạnh liền nhẹ giọng gọi cậu.

"Ân?"  Thái Từ Khôn tỉnh mộng thu lại ý cười.

Vương Tử Dị nghi hoặc xích lại gần cậu, sau đó đột nhiên đưa tay chạm vào vành tai nóng hổi của cậu, dọa đến Thái Từ Khôn lập tức nhảy dựng.

"Cậu đang làm cái gì?", nhìn Vương Tử Dị rồi lại ngồi xuống, Thái Từ Khôn vội vàng sắp xếp lại sự hoảng loạn của mình. 

Vương Tử Dị cảm nhận chút nhiệt độ nóng hổi vừa rồi trên tay, lắc đầu cười.

"Khôn Khôn, cậu vui vẻ đến vậy sao?" Vương Tử Dị đột nhiên nói.

Thái Từ Khôn lần nữa rời mơ mộng , cố gắng bình tĩnh trả lời:  "Cuộc thi kết thúc mà......”

Mặc dù nhỏ giọng lầm bầm không có độ tin cậy, nhưng mà Vương Tử Dị vẫn gật đầu cũng không tiếp tục hỏi.

Sau sự việc này, tinh thần chiến đấu của Thái Từ Khôn đột nhiên giảm hơn một nửa, bởi vì cậu cảm thấy Vương Tử Dị có lẽ cũng không phải không biết cái gì.

Mang một chút xíu bất an, hai người bắt đầu cuộc sống cùng phòng.

Thái Từ Khôn phát hiện, Vương Tử Dị chính xác là đối với cậu hoàn toàn tốt, nhưng mà anh ấy cũng đối với mọi người đều tốt như vậy. Các thành viên rất thích cái bro ôn nhu lại luôn chăm sóc mọi người, dần dần càng nhiều người đều thích dán lại gần cạnh Tử Dị. Mấy lần Thái Từ Khôn bị cho ra rìa không chen vào được.

Cậu cảm thấy bất lực cũng không biết phải làm sao, những mánh khóe bản thân lúc trước rất chắc chắn bây giờ đều vô dụng, cậu dần nhận ra lúc trước mình có chút tự tin quá mức.

Thái Từ Khôn lén nhìn bóng lưng đang thu dọn đồ đạc bên trong căn phòng, mang chút ủy khuất liền bĩu môi một cái.

[ Em có phải là không theo đuổi được anh chăng? ]

Kỳ thật một cậu nhóc lòng đầy tính chiếm hữu như Thái Từ Khôn, trải qua mấy lần tỉ như trong đêm ngay lập tức từ Phần Lan về cậu cũng không thể không làm được. Chỉ là bất luận bất kỳ thay đổi nào, thì cậu vẫn không có vững lập trường của mình trên phương diện ghen tuông. Vương Tử Dị sẽ nhận ra cậu không vui và đến dỗ dành an ủi, nhưng anh không biết được cậu tự dưng sao lại giở chứng, anh sẽ vẫn lặp lại hành động an ủi ấy vào lần tiếp theo.

Thái Từ Khôn cạn lời, chỉ có thể mỗi lần đều hờn dỗi. Cậu chỉ là bạn bè, có tư cách gì để ghen cơ chứ? Ở góc nào đó, cậu cúi gằm mặt xuống đối Vương Tử Dị mà nói nhỏ: “Anh không thể đối với người ta tốt như vậy, chỉ có thể chỉ đặc biệt đối xử tốt với một mình em hay không?"

Chỉ cần vài câu nói cùng chút thời gian đã làm cho từ chú sư tử nhỏ tinh thần chiến đấu ngập tràn đến hoàn toàn mất đi tự tin.

Sau khi kết thúc ghi hình, Thái Từ Khôn mặc dù có chút không thích ứng khi Vương Tử Dị ôm lấy Chu Chính Đình trước, nhưng cuối cùng vẫn là lo lắng cổ tay của anh ấy nên muốn đi hỏi thăm một chút.

Cậu cầm lấy chai rượu thuốc vất vả lắm mới mượn được từ đạo diễn, liền nhanh chóng chạy đến phòng chờ thì được báo rằng Tử Dị cùng Nông Nông đã cùng đi toilet.

"Tử Dị ca, hay là về sau anh nên chú ý một chút đi ……” Thái Từ Khôn nghe thấy có chút do dự, liền ngừng bước chân đang chuẩn bị tiến vào.

“Anh không nhìn thấy hôm nay sau khi anh ôm Chính Đình ca thì thái độ của Khôn Khôn thế nào không? Rất khủng bố nha” Nông Nông trách móc bằng nói một tràng giọng Đài Loan.

Vương Tử Dị tựa như có chút khó khăn, anh ậm ừ vài thanh âm sau đó mới trả lời: “Vậy để lúc trở về anh sẽ dỗ cậu ấy”

Thái Từ Khôn cảm giác tâm ý được giữ chặt bấy lâu lập tức biến mất, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng nhưng rất trống rỗng đau đớn.

Thì ra mọi người đều biết, thì ra anh ấy cũng biết rõ.

Có lẽ lần đầu tiên cậu thích người khác, nên là có hơi ngốc nghếch.

Rất nhiều câu “Tử Dị” tự cho là đã rất đáng yêu, những cái ghen tuông tự cho rằng anh ấy sẽ không biết được, hay những hành động bảy tám phần đều mang tâm ý khác.

Trong thế giới của người trưởng thành, do dự có lẽ là đại biểu cho từ chối.

Là cậu ngây thơ, ngoài ý muốn ngây thơ.

Thái Từ Khôn vỗ vỗ mặt, với đôi mắt ửng đỏ nhưng lại giả vờ không nghe gì liền mở cửa.

Anh ấy không thích cậu.

Từ ngày hôm đó về sau, tất cả mọi người thấy trưởng nhóm có sự thay đổi, mặc dù vẫn luôn có trách nhiệm, vẫn có năng lực rất mạnh, nhưng cậu ấy sẽ không còn tiến về phía Vương Tử Dị cười thật mềm nhẹ, cũng sẽ không có đen mặt khi có người dán lại cạnh Vương Tử Dị.

Giống như cậu không thèm quan tâm nữa.

Vương Tử Dị cũng thấy lo lắng, cho dù hai người cùng phòng, Thái Từ Khôn cũng cố gắng kéo dài cho đến khi anh sắp ngủ mới trở về. Sau đó từ chối cùng anh nói chuyện, nói mình đã mệt rồi ngủ thiếp đi.

Thật sự anh không thể chịu đựng được mèo con của mình không để ý tới anh, anh yêu thích việc Thái Từ Khôn đối anh làm nũng, sẽ cáu giận với anh, sẽ đối anh dùng mọi cách tính toán mưu kế xấu xa.

“Đến cuối cùng có chuyện gì xảy ra với cậu?” Sau cùng không nhịn được, Vương Tử Dị kéo cậu từ phòng khách của nhóm trở về, đóng cửa phòng lại và hỏi.

Thái Từ Khôn không muốn để ý đến anh, chui vào chăn giả vờ muốn ngủ, lại bị Vương Tử Dị kéo ra đè giữ lại trên giường.

Thật sự rất là quá phận mà.

Thái Từ Khôn tức giận giãy dụa, lập tức đẩy người đang đè trên người ra, liền bị Vương Tử Dị phản ứng nhanh chóng lần nữa chế trụ.

Vương Tử Dị nắm lấy phần gáy của Thái Từ Khôn, tựa như đang xách con mèo con không ngoan ngoãn.

“Ngoan, nói tôi nghe vì sao gần đây một mực tránh tôi?” Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn vành mắt hồng hồng liền có chút hoảng đi dụ dỗ nói.

"Cậu....giả làm người tốt lành cái gì...." Thái Từ Khôn gằn giọng cười, sau đó vô lực nhắm mắt lại.

"Rõ ràng biết nhưng vẫn là giả vờ như không biết, có phải nhìn tôi ngớ ngẩn liền đùa rất vui sao..."

Vương Tử Dị có chút ngạc nhiên, cau mày hung hăng đem đã hiểu lầm cái con mèo ngốc này hôn xuống một trận.

Thái Từ Khôn bị hôn bị ép đến mê mẩn, cậu muốn vươn tay đẩy Vương Tử Dị ra lại bị hôn càng sâu hơn. Cho đến khi mềm nhũn mặc cho người đụng, đến khi hít thở không thông thì Vương Tử Dị cuối cùng cũng dừng lại.

"Em có ngốc không? Anh không thích em, thì mỗi lần đều dỗ dành em làm gì, em nghĩ anh thật sự rảnh đến làm nhiều thứ vậy sao?" Thanh âm Vương Tử Dị ôn nhu ghé vành tai nhỏ thầm thì oán trách.

Mèo nhỏ bị chóng mặt, miễn cưỡng nắm lấy trọng điểm -- Vương Tử Dị, cũng thích cậu?

“Không đúng, không đúng! Anh thích em thì đã sớm đồng ý, vì sao để em theo đuổi lâu như vậy” cậu hờn dỗi mà hỏi thử.

Vương Tử Dị lại tiến lại thân với cậu trong chốc lát, cho đến khi mèo con ngoan ngoãn lại một chút liền trả lời: “Anh nghĩ là Khôn Khôn em chẳng qua cảm thấy đùa với anh thế rất vui...”

"Làm sao biết em ngây thơ bất ngờ như thế".

            ---------- HOÀN ---------(ง •̀_•́)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro