Cho em cả vũ trụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Vương bồi Tiểu Thái cùng lớn lên ngọt văn~
Tuổi tác chênh lệch 10 tuổi.

when he was 1

"Dì Từ ơi, tiểu đệ đệ là ở đó?"

"Ở giường nhỏ phía bên kia."

Hai người mẹ thấy Vương Tử Dị chạy lạch bạch tới nhìn tiểu đệ đệ như không thể đợi được nữa, liền không khỏi nở nụ cười.

"Tử Dị hồi xưa nom còn bé xíu hơn em nữa, rốt cục giờ cũng có thể làm ca ca."

Vương Tử Dị ghé vào rào chắn của cái nôi, nghiêm túc ngắm nhìn tiểu bảo bảo. Cậu đưa tay muốn chạm vào đến một nửa lại rụt trở về, đứng lên nghiêm túc hỏi: "Dì ơi, con có thể sờ sờ mặt em không?"

Được mẹ dặn dò phải cẩn thận, Vương Tử Dị nhẹ nhàng đụng đụng khuôn mặt nhỏ trơn mịn của bảo bảo. Có thể là do cảm thấy ngứa, tiểu bảo bảo muốn đưa tay bắt lấy cậu, thế nhưng bàn tay nho nhỏ chỉ có thể nắm chặt một ngón tay Vương Tử Dị.

"En thật thật nhỏ nha."


when he was 4

"Tử Dị ca ca!"

Thái Từ Khôn vừa tan học, nom thấy Vương Tử Dị đứng ở cửa vườn trẻ đón em, liền từng bước nhỏ chân ngắn chạy như gió về hướng ca ca.

Bộ dạng hạt đậu nhỏ cõng cặp sách nhỏ chạy thật nhanh đem Vương Tử Dị chọc cười, cậu ngồi xổm xuống, an an ổn ổn tiếp nhận Thái Từ Khôn xông vào trong ngực cậu.

"Ca ca, sao anh lại tới đây? Mama nói anh đến thứ bảy mới được nghỉ mà?"

Thái Từ Khôn giơ đầu ngón tay đếm, "Thứ tư, thứ năm, thứ sáu...... Còn ba ngày nha". Vương Tử Dị ôm em đứng lên chậm rãi đi ra ngoài, "Anh ấy nha, anh là nghe nói hôm nay có em nhỏ cứ nghĩ đến ca ca liền khóc nhè đòi......"

Thái Từ Khôn nghe xong liền cuống lên, duỗi thẳng cánh tay nhỏ che miệng Vương Tử Dị: "Em mới không có khóc! Không có khóc!" Em không rõ vì cái gì mà chuyện xảy ra ở nhà buổi sáng Vương Tử Dị đều biết, còn như thế trước mặt em nói ra, làm em xấu hổ mặt đỏ lựng.

Thái Từ Khôn từ nhỏ đã dính cậu, dính cực kỳ. Vương Tử Dị năm nay thi lên cấp ba, khối lượng học tập cũng nặng, cho nên dù hai nhà ở sát cạnh nhau thì tần suất gặp mặt cũng thấp rất nhiều so với trước đó. Em đã một tuần lễ không thể nhìn thấy Vương Tử Dị, buổi sáng hôm nay lúc bị ép buộc rời giường, tính tình liền có chút không tốt. Lúc ăn điểm tâm nghe tỷ tỷ và mama nói chuyện phiếm, biết được tỷ tỷ có thể gặp Tử Dị ca ca ở trường học, mình lại không được, lập tức liền thương tâm. Em lại sinh khí, lại ủy khuất, khóc một trận thật lớn.

Mọi người dỗ rất lâu mới đem em hết phụng phịu. Giữa trưa ở trường học, tỷ tỷ của Thái Từ Khôn đem chuyện này kể cho Vương Tử Dị nghe còn cảm khái, em trai đối với ca ca nhà khác so với tỷ tỷ nhà mình còn thân hơn. Vương Tử Dị nghe xong ngược lại là đau lòng kỳ lạ, tiết tự học cuối cùng của buổi chiều liền xin nghỉ đến tìm em.

"Được rồi, Khôn Khôn không khóc, là ca ca nghĩ đến Khôn Khôn nên mới tới" , Vương Tử Dị hôn một chút bàn tay nhỏ bé của em, ôm em ngồi vào trong xe, "Dẫn em đi ăn ngon được không? Khôn khôn muốn ăn cái gì nha?"

"Ăn đá bào xoài!"

Lông mày Vương Tử Dị nhẹ nhàng nhíu một chút: "Đá bào xoài à, có thể quá lạnh đi, chúng ta ăn cơm tối trước có được không?"

Thái Từ Khôn cũng không thèm để ý, níu lấy quai cặp Vương Tử Dị đùa nghịch: "Vậy Khôn Khôn muốn ăn thịt ~"

"Được."



when he was 7

"Kế tiếp là màn diễn xuất của học sinh lớp số 1 năm thứ hai trong sân khấu kịch 《 Công chúa Bạch Tuyết 》, xin mọi người thưởng thức."

Vương Tử Dị đang buồn ngủ, nghe thấy giới thiệu chương trình liền lấy lại tinh thần. Cậu ngồi dậy, tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm sân khấu.

Chuyện trường học Thái Từ Khôn muốn tổ chức hội diễn văn nghệ, Vương Tử Dị đã sớm biết. Khi còn chưa tổ chức, em đã tràn đầy phấn khởi cùng cậu mặc sức tưởng tượng muốn chuẩn bị một phần biểu diễn siêu cấp lợi hại thế nào. Nhưng đợi đến khi cùng bạn học trong lớp thật sự tập luyện, Thái Từ Khôn lại không chịu cùng Vương Tử Dị nói về chuyện diễn xuất nữa. Cậu hiếu kì đến không được, tra hỏi mấy lần cũng không có kết quả, liền tìm tỷ tỷ nhà họ Thái mới hỏi ra được tình hình.

Tỷ tỷ vô cùng nhẹ nhõm vui sướng, liền đem đệ đệ bán luôn: "Lớp nó muốn diễn công chúa Bạch Tuyết, Tiểu Khôn Khôn cảm thấy mình đẹp trai đến không chịu được, khẳng định là mình diễn hoàng tử rồi. Kết quả bỏ phiếu cuối cùng, các bạn học lại đều nghĩ nó hợp diễn công chúa ha ha ha ha ha ha. Nó không muốn để cho cậu biết nó mặc váy diễn công chúa, còn ra lệnh cưỡng chế nhà mình ai cũng không được phép nói cho cậu."

Vương Tử Dị cảm thấy chơi thật vui, tiểu đệ đệ nhà cậu diễn vai đặc sắc như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ? Thái Từ Khôn không cho cậu đến xem cũng không ảnh hưởng, Vương Tử Dị cùng Thái tỷ tỷ thông đồng rất tốt, mở màn tiệc tối về sau lặng lẽ đến ngồi vào là được. Tiểu Khôn Khôn ngây thơ còn không biết ca ca với tỷ tỷ đã của mình đã cùng một giuộc.

Rèm lớn kéo ra, công chúa Bạch Tuyết xuyên vào váy lụa sa màu trắng sóng vai cùng tiểu hoàng tử, cẩn thận từng li từng tí dẫn theo váy đi đến đài.

"Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Dưới đài, ca ca tỷ tỷ liền vô lương tâm phát ra vui sướng tiếng cười.

"Ôi chơi thật vui, cậu nhìn vẻ mặt của nó xem, có chút không tình nguyện nhưng lại phải diễn thật tốt, ha ha ha ha ha ha ha còn rất nghiêm túc."

"Công chúa đều phải có chút cao ngạo mà" , Vương Tử Dị sờ sờ cái cằm, mười phần không có nguyên tắc khen ngợi, cười nhẹ nhàng ngắm nhìn tiểu công chúa diễn xuất.

"Ai ai ai, bị vương hậu khi dễ, nhìn thật đáng thương."

"Chạy chạy, đừng bị váy làm trượt chân."

"Hoàng tử này không hợp đại sự a, còn không có đẹp mắt bằng tiểu Khôn Khôn của chúng ta." Vương Tử Dị lại nghiêm khắc.

Thái tỷ tỷ cũng đồng ý: "Chính là, trên đài đều không có ai đẹp mắt bằng tiểu Khôn Khôn của chúng ta."

Kịch nhi đồng rất nhanh liền kết thúc, Vương Tử Dị mười phần cảm khái: "Bộ dáng nho nhỏ của em ấy thật quá đáng yêu, nếu không đến thật sự là bỏ lỡ một trăm triệu."

"Cậu đi nhanh đi, một hồi nó liền ra tìm mình bây giờ" , Thái tỷ tỷ thúc cậu, "Nếu nó biết cậu đã đến hẳn là sẽ thẹn thùng cùng giận dỗi, cậu trở về cũng đừng có lỡ miệng nói ra."

OKOK, Vương Tử Dị soái khí lưu loát gật đầu, hài lòng chạy trốn.



when he was 10

Thái Từ Khôn vừa mới chuyển từ cấp một lên, còn không quá thích ứng chương trình học mới. Vừa vặn trường sơ trung của cậu cách trường đại học của Vương Tử Dị cũng không xa, anh không có lớp, cậu buổi chiều tan học liền trực tiếp tìm đến anh, cùng một chỗ tự học rồi làm bài tập.

Thái Từ Khôn trong lòng tính toán một đường, làm thế nào đem tin tốt cậu thi học kỳ đứng hạng nhất nói cho Vương Tử Dị. Mình là nên để anh đoán, hay vẫn là trực tiếp đem phiếu điểm đập lên trên bàn anh? Cậu nhẹ nhàng đi xuyên qua hành lang của hội học sinh, trực tiếp đẩy ra cửa ban công tìm Vương Tử Dị.

"Ca ca ——" , âm thanh đào mật ngọt ngào im bặt dừng lại.

Cậu bắt gặp Vương Tử Dị bị thổ lộ.

Không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng, nữ sinh đang thổ lộ miễn cưỡng cùng Thái Từ Khôn lên tiếng chào, đem thư tình buông xuống vội vàng hấp tấp chạy.

"Khôn Khôn tới ngồi đây", Vương Tử Dị chuyển chiếc ghế giúp cậu. Thái Từ Khôn chậm rãi đi đến ngồi xuống, đem phiếu điểm giấu trong tay áo lấy ra gấp mấy lần rồi nhét vào trong túi xách.

"Thứ gì kia?"

"Đơn từ thôi."

Vương Tử Dị không có truy hỏi đến cùng, về sau thấy Thái Từ Khôn bắt đầu ngoan ngoãn ngồi học, anh liền tiếp tục bận bịu trước máy vi tính viết luận văn đang dang dở.

Nửa giờ sau, tờ giấy nháp bị các phép tính toán lấp đầy, bài tập của Thái Từ Khôn lại vẫn chưa xong. Vương Tử Dị gõ chữ một hồi, xoay người lại liền bắt gặp Thái Từ Khôn cắn cắn bút, "Học sinh cấp hai suy nghĩ cái gì đến cắn bút vậy?"

"Học sinh cấp hai có thể yêu đương không?"

Vương Tử Dị ngây ra một lúc, đột nhiên có chút ngượng ngùng, lại có chút lo lắng liệu chuyện ngày hôm nay đối với đệ đệ vị thành niên có ảnh hưởng không tốt gì không. Do dự hai giây, Thái Từ Khôn tiếp tục hỏi vấn này.

"Ca ca, anh thích nữ sinh kia sao?"

"Ân...... Học tiếp đi."

Thái Từ Khôn "A" một tiếng, lại bắt đầu đề toán. Vương Tử Dị vò rối tóc, cảm thấy vẫn là phải nói rõ với cậu một chút: "Về chuyện kia, Khôn Khôn à, mặc dù em bây giờ mới lên sơ trung, cũng tính đã trưởng thành rồi, khả năng bạn học nam nữ trong lớp có tình cảm có thể có......"

Thái Từ Khôn đem anh đẩy trở về, "Được rồi được rồi, em cũng không nghĩ chuyện yêu sớm, bạn học cùng lớp đều không có đẹp mắt bằng em, ai muốn cùng bọn nó yêu đương chứ!"

Vương Tử Dị nghe được ngữ khí xù lông, nhanh chóng ngừng lại lời nói, "Tiêu chuẩn nhìn người của em còn rất cao mà", anh vuốt vuốt tóc cậu, "Lớn lên em liền có thể gặp được một cô gái xinh đẹp."

Giấy nháp tính toán liền bị ngòi bút hừng hực ấn mạnh xuống đến rách nát.

Mặt trời hoàn toàn hạ xuống dưới đường chân trời, Vương Tử Dị nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Đi thôi, dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi ăn cơm." Anh đứng dậy lấy trong ngăn tủ văn kiện cần dùng, nghe thanh âm rầu rĩ của Thái Từ Khôn từ phía sau lưng truyền đến: "Anh có bạn gái, có phải em sẽ không thể đến tìm anh nữa không."

Nguyên lai hôm nay cậu không cao hứng, mấu chốt là ở chỗ này. Vẫn là bé con mà thôi, Vương Tử Dị cong cong khóe miệng: "Anh còn không có dự định yêu đương đâu, lại nói, mặc kệ như thế nào, với anh quan trọng nhất vẫn đều là Khôn Khôn của chúng ta nha."

"A", cậu cao hứng phát ra tiếng. Vương Tử Dị nhìn cậu, không khỏi bật cười. Cậu vẫn như khi bé, vô cùng dễ dụ, tâm anh liền mềm hơn: "Thu dọn nhanh nhé, anh đi vào tắm, chờ một lúc rồi ca ca dẫn em đi ăn tiệc."

Cửa bị mở ra liền đóng lại, Thái Từ Khôn mới bắt đầu không nhanh không chậm thu dọn, thư tình của Vương Tử Dị xen lẫn với đề thi cùng sách giáo khoa của cậu, đều bị cậu nhét vào túi xách.



when he was 12

"Tỷ tỷ, ca, ta đi, hai người mau trở về đi."

Vương Tử Dị cùng Thái tỷ tỷ đưa mắt nhìn Thái Từ Khôn lên xe buýt của trường, cùng bạn học đi nơi khác tham gia trại hè.

"Thật sự là trưởng thành... Đã có thể một mình đi xa nhà."

Hai người không có vội vã trở về, đứng tại chỗ cùng thở dài thở ngắn.

"Khi còn bé một chút cũng không như vậy, ngày ngày vây quanh chúng ta quấn lấy, hiện tại còn không nguyện ý được chúng ta đưa đi."

"Đúng vậy" , Vương Tử Dị cũng mất mát hồi tưởng, "Chỉ chớp mắt em ấy đã 12 , khi còn bé mở miệng đều ngọt ngào kêu một tiếng Tử Dị ca ca. Hai năm trước không thèm gọi tên mình nữa, chỉ gọi ca ca, hiện tại còn chỉ kêu một chữ ca."

"Trẻ con tuổi dậy thì, không chê cậu là cũng không tệ rồi."

"Ai......" , Vương Tử Dị thở dài lần thứ một trăm tám mươi.



when he was 14.2

"hi~ Khôn khôn, chào em."

Đây chính là bạn gái xinh đẹp của anh đi. "Chào tỷ tỷ", Thái Từ Khôn lãnh đạm lên tiếng chào hỏi.

"Khôn Khôn", Vương Tử Dị không nghĩ tới lúc hẹn hò tại nhà hàng Tây này sẽ đụng phải Thái Từ Khôn. Nếu không phải lúc này không quá phù hợp, anh cũng muốn ở lại cùng Thái Từ Khôn lâu một chút, đã lâu không gặp nên rất nhớ cậu. Vương Tử Dị theo thói quen muốn xoa xoa đầu của cậu, đưa tay ra hai lần rồi lại đút trở về trong túi, "Anh với tỷ ấy đã ăn xong nên đi trước đây, em cùng bạn học cứ chơi vui vẻ nhé."

"Ài, Khôn ca, ca của cậu nhìn cực soái a."

"Bạn gái của anh ấy thật xinh đẹp! So với cô giáo Anh ngữ lớp ba còn xinh đẹp hơn!"

"Đúng thật nhỉ?", Thái Từ Khôn xiên một miếng bơ, mặt không biểu cảm, "Cũng không phải anh ruột."

Cả nĩa đều nhét vào miệng, cậu mới phát hiện mình thế mà ăn cả khối bơ. Thái Từ Khôn bực bội cầm ly nước lên tráng miệng, cậu không hiểu được mấy món củ quả này có gì ngon.

Thái Từ Khôn không còn chút hào hứng tiếp tục cùng bạn học đi hát karaoke, cậu tìm cái cớ chạy ra ngoài, dự định trước tiên bồi tội bằng cách thanh toán hoá đơn, lại bị thông báo rằng bàn khác đã thanh toán cho bọn cậu rồi.

Thu ngân viên kiểm tra ghi chép một chút liền nói, "Bàn C12 có đúng không, là chung hoá đơn với bàn A5."

"Được, làm phiền chị rồi, cảm ơn."

Thái Từ Khôn mở Wechat, gõ tin nhắn rồi lại xóa, xoắn xuýt phiền não mười phút, cuối cùng chỉ gửi đi một câu.

"Phải cảm ơn ca mời khách rồi."



when he was 14.7

"Tử Dị cùng cô bạn gái kia thế nào rồi?"

"Tháng trước đã chia tay."

"Ôi", Từ mụ mụ giọng mang tiếc nuối, "Tiểu cô nương kia mẹ đã thấy nha, nhìn rất không tệ, làm sao lại chia tay?"

Thái Từ Khôn ban đầu định trực tiếp lên lầu trở về phòng, sau nghe được mẹ cùng tỷ tỷ nói chuyện phiếm, lập tức dừng bước.

"Con gái người ta đòi chia tay, Tử Dị đồng ý."

"Tử Dị là đứa nhỏ tốt như vậy, dáng dấp lại soái khí, con người ôn nhu biết chăm sóc người khác, điều kiện cũng tốt, làm sao còn bị đá chứ."

"Cũng không phải là lần đầu tiên, dù sao con thấy cậu ấy cũng không thích cô ấy như vậy, không có việc gì đâu." Thái tỷ tỷ cắn một miệng táo, "Cô bạn kia cùng con cũng rất thân, từng nói với con là sẽ cùng Vương Tử Dị vĩnh viễn cùng một chỗ. Nhưng mẹ biết không, là có lý do cả. Cô ấy từng bảo con như vậy, kết quả Vương Tử Dị hai lần trước ra ngoài gặp Khôn Khôn liền có chuyện, để con ngẫm lại nguyên văn cô ấy nói thế nào. A, 'Vương Tử Dị nhìn đệ đệ cậu, ánh mắt như sáng lên chỉ có cậu ấy, trong khi còn muốn tiết kiệm năng lượng không có nhìn đến mình, mình còn cùng anh ấy chơi quân tử chi giao cái gì chứ?' "

Thái Từ Khôn đang nghe lén bỗng phốc một tiếng bật cười, cũng không che giấu, thoải mái đi vào trong phòng khách, "Tỷ, ném cho em một quả táo, em cũng muốn ăn."

"Đứa nhỏ này, con còn cười!", Từ mụ mụ trừng mắt liếc cậu một cái, "Vì con mà Tử Dị ca thất tình, con thật không có lương tâm!"

Thái Từ Khôn nhún vai, "Con — Đâu — Quản — Được — Sự tình——!", cậu kéo giọng thật dài, điệu đàng uốn éo hai lần, còn làm cái mặt quỷ. Từ mụ mụ nhìn cậu như thế tức giận đến muốn đưa tay ra đánh, Thái Từ Khôn nhảy sang bên cạnh tránh được, ngậm quả táo ba bước một chạy lên lầu.

Không đến mấy giây sau, trên lầu lại vọng xuống một câu muốn ăn đòn.

"Mẹ —— Táo này ăn ngon ghê, về sau để dì mua nhiều một chút ——!"



when he was 16

"Vương Tử Dị, mau tới đây!! Giống như sắp cháy rồi ——"

Vương Tử Dị mới giúp cậu thu dọn một nửa số chiến lợi phẩm hôm nay dạo phố mua về, tiểu tổ tông lại tiếp tục ra lệnh. Anh vội vàng xông vào bếp, cấp tốc nín thở tắt lửa, nhấc ra nồi sữa đã tràn ra ngoài đến thảm thương.

Vương Tử Dị bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, còn chưa nói gì, Thái Từ Khôn liền bắt đầu độc ác cáo buộc: "Anh nhìn xem, đều tại anh cứ nhất định bắt em phải uống sữa bò nóng, uống trực tiếp liền không có phiền toái nhiều như vậy."

"Uống sữa bò lạnh? Là ai vừa đến đã không quen khí hậu rồi tiêu chảy?"

Thái Từ Khôn miệng méo xệch, không có lời để cãi lại. Vương Tử Dị đến Anh Quốc học bằng tiến sĩ, cậu nhân dịp ngày nghỉ tới Luân Đôn tìm anh chơi, không nghĩ tới ngày đầu tiên đến liền nằm giường.

Vương Tử Dị không có ý định bỏ qua cho cậu: "Là ai nhất định phải ăn đá bào xoài, ăn một chén lớn về sau đau đến nửa đêm còn thút thít khóc?"

Thái Từ Khôn xù lông: "Ai khóc! Em không có khóc! Anh mới khóc!"

Vương Tử Dị khẽ cười một tiếng, không để ý tới cậu ngây thơ phản bác, "Còn có, em kêu người nào là Vương Tử Dị, xưng hô không lớn không nhỏ như vậy, gọi ca đi."

"Em không gọi!" Thái Từ Khôn hận anh nhất chuyện coi mình là đứa nhóc, "Em cứ gọi Vương Tử Dị Vương Tử Dị Vương Tử Dị Vương Tử Dị ——"

"Thôi nào đừng gào", Vương Tử Dị trừng trị đập cái mông cậu một chút, "Còn nói không phải vẫn là đứa nhỏ đi, ngây thơ chết. Quần áo bẩn rồi, tắm rửa đổi bộ khác đi, anh đi nấu sữa bò cho em."

Vương Tử Dị đem sữa bò đã hâm nóng rót vào ly, bưng đến phòng khách đặt trên bàn trà, lại tiếp tục thu dọn đống loạn thất bát tao Thái Từ Khôn mua về.

Anh nghe được tiếng bước chân đi tới, "Sữa bò trên bàn...." , Vương Tử Dị không yên lòng ngẩng đầu lên, nghĩ muốn dặn dò cậu, "khá nóng......"

Thái Từ Khôn chỉ mặc một kiện áo sơmi tơ lụa rộng thùng thình, những giọt nước còn chưa lau sạch vương lại trên thân thể, khiến vải màu đen hơi mỏng xuyên thấu, phác hoạ ra hình dáng eo nhỏ tựa như chưa đầy một vòng tay liền có thể nắm lấy.

Vương Tử Dị mất tự nhiên sờ lên mũi, xem như không có việc gì nói tiếp nửa câu sau, "...... nên uống chậm một chút."

Thái Từ Khôn uống xong sữa bò cũng không tới giúp thu dọn, an vị tại trên ghế cao chơi điện thoại. Sắc trời đã ngả tối, phòng không bật đèn nên ánh sáng không tốt, duy nhất một điểm sáng chính là màu áo đen của Thái Từ Khôn làm nổi bật lên sắc tuyết trắng đến phá lệ của đôi chân thon dài, cặp đùi mảnh mai thẳng tắp, theo động tác của chủ nhân hững hờ lúc ẩn lúc hiện.

Điểm sáng khiến Vương Tử Dị sắc mặt trầm xuống, có chút không nhẫn nhịn được.

"Uống xong sữa bò liền đem ly đi rửa đi."

"A ——" , Thái Từ Khôn lắc lư, ung dung đi về hướng phòng bếp, vạt áo sơmi cũng theo bước chân của cậu đung đưa tới lui.

Vương Tử Dị thấy cậu đi khỏi rồi mới dám đứng dậy: "Quần áo dọn xong rồi, anh đi tắm đây."

"Biết rồi!"

Tiếng Thái Từ Khôn ca hát cùng tiếng dòng nước chảy ào ào lọt vào tai.

when he was 17

Vương Tử Dị lần này về nước mang về người bạn gái mới, ai sáng suốt đều nhìn ra được anh hoàn toàn khác trước, lời nói cử chỉ của anh đều tích cực thân thiện rất nhiều.

Thái Từ Khôn ánh mắt lạnh nhạt nhìn mà không nói lời nào, đợi đến khi Vương Tử Dị mang cô gái kia đi chơi chán, đem người lên máy bay đưa về thành phố nhà cô, cậu mới hẹn anh ra.

"Anh yêu đương chơi vui chứ?"

Vương Tử Dị cảm thấy tràng cảnh này giống như đã từng xảy ra, nhưng bây giờ không phải thời điểm nghĩ đến chuyện này: "Chờ đến khi em lớn lên rồi sẽ hiểu."

Thái Từ Khôn không tiếp sự vòng vo, mạnh mẽ nói: "Em hiện tại đã lớn rồi, Vương Tử Dị, em có thể yêu không?"

"Khôn Khôn......"

Thái Từ Khôn cũng không sốt ruột nghe anh định nói tiếp điều gì, cậu an tĩnh nhìn Vương Tử Dị. Cậu biết chính cậu đang nói cái gì, Vương Tử Dị cũng biết cậu đang nói đến cái gì.

"Khôn Khôn, tuổi của em còn nhỏ......"

"Vậy em mấy tuổi thì có thể?"

Vương Tử Dị không có cách nào cho cậu đáp án này, anh đã suy nghĩ gần một năm đều không thể lý giải được đầu mối, ngược lại càng lún càng sâu.

Vương Tử Dị cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn đôi mắt vẫn như hồ nước trong veo của Thái Từ Khôn, "Chờ đến khi em chân chính gặp được người thích hợp, liền có thể."

Thái Từ Khôn mắt không đổi sắc, nhìn anh đăm đăm: "Vậy anh theo em chờ đi?"

"Cái gì?" Vương Tử Dị không nghe ra tiếng.

"Anh cùng cô ta chia tay đi."

"Anh có thể, nhưng sau đó thì sao?"

Thái Từ Khôn không nói.

Vương Tử Dị lại thở dài một hơi, anh đều đã thở dài rất nhiều. Anh cũng biết lún sâu sẽ như cầm một vật không nổi mà lại không buông bỏ được, nên muốn nhận hết phần tội về mình.

Thái Từ Khôn đại khái là biết, lần này mình có nũng nịu hay tức giận ra sao cũng đều không cách nào đạt được điều mình muốn. Có nhiều thứ dù đã đợi rất lâu nhưng vẫn là đợi chưa đủ.

"Em đã sớm gặp được người thích hợp", nước mắt của cậu yên lặng lăn dài trên má, "Chính là vận khí không tốt lắm, có chút quá sớm."



when he was 18

Qua nhiều năm như vậy, Vương Tử Dị nghe rất nhiều người xung quanh nói Thái Từ Khôn là đứa nhỏ rất có chủ kiến và có năng lực, nhưng anh thấy Thái Từ Khôn luôn luôn mềm mại, ngọt ngào đa tình lại có chút yếu ớt. Thẳng đến khi cậu sạch sẽ không dấu vết, biến mất khỏi cuộc sống của anh một năm anh mới hiểu được điểm mấu chốt.

Vương Tử Dị tựa tại cây ngô đồng dưới lầu ký túc xá của Thái Từ Khôn, đợi hơn một giờ, Thái Từ Khôn mới cùng bạn cùng phòng đi kết giao trở về.

"Khôn Khôn."

Thái Từ Khôn trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, "Người này, anh ấy là tới tìm mình" , cậu quay đầu đối bạn cùng phòng nói một tiếng, "Các cậu đi về trước đi."

Thái Từ Khôn yên lặng đi theo Vương Tử Dị đến góc không người trong hoa viên. Cậu không nhúc nhích đứng đó để Vương Tử Dị dò xét.

Vương Tử Dị đã quá lâu không nhìn thấy cậu, có chút bừng tỉnh, "Em so với trước kia càng xinh đẹp hơn."

"Cảm ơn", Thái Từ Khôn quả thực không biết nên cười hay là nên nổi giận, "Anh đến chính là để nói cái này?"

Còn hờn giận anh tức là còn có thể theo đuổi, Vương Tử Dị khẽ cười một cái, không nhanh không chậm mở miệng: "Em lúc 17 tuổi đã hỏi anh lúc nào có thể yêu......"

Thái Từ Khôn nín thở, cậu trông thấy ánh trăng trong không khí choáng mở.

"...... Anh lúc trước đã không nghĩ thông suốt, cho nên phạm phải một sai lầm lớn. Hiện tại anh đã đem mọi chuyện giải quyết ổn thoả, hôm nay muốn đến xin lỗi, bồi thường cho em."

"Bồi thường cái gì?"

"Bồi thường em một người bạn trai."



when he is 20

Buổi sáng cuối tuần, Vương Tử Dị không phải đi làm, Thái Từ Khôn nhất định muốn lôi kéo anh cùng một chỗ nằm ỳ.

"Đừng làm rộn", Vương Tử Dị bắt lại bàn tay không thành thật của cậu, đem cả người cậu khóa vào trong ngực, "Chờ một lúc nữa câu dẫn anh đến muốn củi khô lửa bốc, thì em chịu trách nhiệm được sao bảo bối?"

"Em đâu quản được sự tình" , Thái Từ Khôn cười đến không có hảo ý, "Tử Dị ca ca, phòng tắm ở bên kia a, xin anh cứ tự nhiên ——"

Vương Tử Dị nghe cậu gọi ca ca liền biết cậu muốn giở trò xấu, dứt khoát đè cậu xuống, dù sao yêu đương cũng nên dùng sức mới được.

Một trận mưa lớn ập xuống đến giữa trưa mới ngừng, trong không khí đều là màu xanh biếc tươi mát ướt đẫm.

Vương Tử Dị nấu sữa bò cho Thái Từ Khôn, cậu thì tựa sau lưng anh lắc lư tới lui.

"Khôn Khôn, em chừng nào thì bắt đầu thích anh?"

"Ưm......Chắc là năm mười tuổi, có phải là rất sớm không Vương Tử Dị? Còn anh có phải hay không ở Luân Đôn mới bắt đầu yêu em!"

"Anh sao?" Vương Tử Dị tắt bếp, đem sữa bò rót vào ly của cậu.

"Anh cũng là từ năm mười tuổi bắt đầu yêu em."

End.

_____
(Cách nhau 10 tuổi, vậy là từ lúc em mới chào đời anh đã yêu em rồi ~ :"> )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro