Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: xxxiharuz @ lofter
Edit: Alice
Warning: NC-17. Nội dung và ngôn từ không phù hợp với trẻ em. Những người dị ứng thể loại này vui lòng click back nhé.

Fanmeeting cuối mà không có đường để ăn ngọt, vậy nên mình edit chút thịt để ăn mặn ;;v;;

______________

Vương Tử Dị vẫn còn mặc phục trang hoàng tử hào nhoáng, liền bị Thái Từ Khôn đã thay quần áo bình thường kéo anh vào phòng thay đồ trong hậu trường.

Vừa đóng cửa lại, Thái Từ Khôn liền vô cùng lo lắng nhón chân, hôn lên bờ môi Vương Tử Dị. Phòng thay quần áo quá mức chật hẹp, nhưng động tác của cậu lại rất gấp gáp. Vương Tử Dị sợ cậu va phải đồ vật, vững vàng đem cậu kéo vào trong ngực, thanh âm trầm thấp hỏi: "Bảo bảo, sao thế?"

Thái Từ Khôn oán thầm, cái gì sao thế, nguyên hôm nay hai người bởi vì khác kịch bản mà phải tỏ vẻ không quen, nhiều lần nghĩ đi đến cạnh nhau lại bị cắt ngang.

Cậu sợ.

Nguyên một hôm cosplay này, chín người đều chơi rất vui vẻ. Theo lý mà nói, không cùng Vương Tử Dị tương tác nhiều kỳ thật cũng không có gì, dù sao cũng không phải lần thứ nhất.
.

Nhưng là Vương Tử Dị hôm nay cosplay hoàng tử trong truyện cổ tích, vai rộng eo hẹp, áo choàng màu đỏ, đai lưng vàng kim, còn có đôi chân dài đến muốn mạng.

Vương Tử Dị đẹp trai như thế, hôm nay lại là hoàng tử của người khác.

Rõ ràng là hoàng tử của mình mà!

Thái Từ Khôn khoanh tay, không nhịn được nói: "Vương Tử Dị anh là cái móng heo đại bự! Anh hôm nay lại nói anh là hoàng tử của Thừa Thừa!"

"Đó là bởi vì hôm nay cậu ấy cos Công chúa Bạch Tuyết mà."

"Em mặc kệ, anh lần trước còn đội vương miện cho em, tim anh cũng lớn thật ha."

"Bảo bảo, là lỗi của anh, không tức giận nữa."

Thái Từ Khôn quay đầu, không để ý tới anh.

Vương Tử Dị hai tay ôm lấy gương mặt cậu, để cậu đối mặt với mình, lại cúi đầu hôn xuống. Mới đầu chỉ là môi khẽ chạm môi, Vương Tử Dị sau đó dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi chín mọng xinh đẹp của người trong ngực, cạy mở môi cậu để cùng đầu lưỡi anh dây dưa.

Tiếng nước dinh dính cùng tiếng hít thở nặng nề lấp kín gian phòng thay đồ.

Thái Từ Khôn xấu hổ bắt lấy vạt áo của Vương Tử Dị, ô ô rên rỉ.

Nụ hôn kết thúc, Thái Từ Khôn thở hổn hển, trên môi vì bị hôn mà ướt át, sắc mặt ửng hồng. Thừa dịp cậu đứng yên thở dốc, tay anh đã vụng trộm giải khai cúc quần cậu, lộ ra quần lót màu trắng. Mặt ngoài quần lót đã ướt một mảnh nhỏ.

"Khôn Khôn đem anh kéo vào phòng thay đồ, muốn làm gì?"

Vừa nói, bàn tay to lớn vừa luồn vào đồ lót, từ hai túi thịt tròn tròn dọc theo tính khí từ dưới vuốt lên. Vật nhỏ nóng hổi bị bàn tay quen thuộc vuốt ve, chân Thái Từ Khôn đều mềm nhũn.

Vương Tử Dị nâng cậu lên, đặt cậu tựa ở tấm ngăn của phòng thay quần áo.

"A... Em... em nghĩ..."

Đầu Thái Từ Khôn đã hoàn toàn dừng hoạt động. Tên hỗn đản Vương Tử Dị này rõ ràng biết cậu kéo anh tới chỗ này làm gì, còn nhất định bắt chính cậu thừa nhận, quả thực chính là muốn khi dễ cậu.

"Sao cơ?"

Quần dài đã bị đá xuống đất, đồ lót khó khăn kẹt tại dưới khe đùi, tính khí bị Vương Tử Dị nắm ở trong tay đùa bỡn. Anh thấy cậu không nói, xấu xa chậm rãi gảy lên lỗ nhỏ. Khóe mắt Thái Từ Khôn đỏ lên, làm thế nào cũng nghẹn không ra. Xấu hổ vạn phần, rất muốn khóc.

Vương Tử Dị không thể chịu được bộ dáng này của Thái Từ Khôn. Trong mắt ngậm lấy hơi nước, giữa lông mày cất giấu thẹn thùng cùng xấu hổ, hơi thở ấm áp. Cậu ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt tràn đầy dục vọng cùng thỉnh cầu.

Thế nhưng chính cậu lại không biết mình bây giờ có bao nhiêu mê người.

Vương Tử Dị thở dài, tiểu tổ tông của mình thì mình phải hầu hạ cho tốt. Anh vừa hôn môi Thái Từ Khôn vừa nới lóng dây lưng, làm bộ muốn cởi quần áo, lại bị cậu kéo lại.

Hai người khoảng cách rất gần, Thái Từ Khôn đỏ mặt, run rẩy nói: "Đừng cởi, mặc bộ y phục đó làm em."

Thế là Vương Tử Dị vịn tính khí, trầm ổn mà hữu lực tiến vào Thái Từ Khôn, quần áo cậu sớm đã không còn chỉnh tề, nửa người dưới trần truồng, mà anh lại chỉ buông lỏng đai lưng, quần áo chỉnh tề, vẫn là hoàng tử trên sân khấu kia.

Thái Từ Khôn cả người treo ở trên thân Vương Tử Dị, đôi chân dài trần trụi, đầu gối hiện ra màu hồng. Hai bên đùi cậu dùng sức kẹp lấy eo anh, sợ mình rơi xuống.

Bởi vì sợ, bên trong cậu càng thêm chặt chẽ, kẹp đến Vương Tử Dị tê cả da đầu.

Anh dùng tay nâng lên mông cậu, động nhẹ eo của mình, đổi lấy Thái Từ Khôn kinh hô: "Tử Dị... Em sắp rơi xuống.."

Vương Tử Dị đem cậu ôm đè lên mặt tường phòng thay đồ. "Bảo bảo, ôm chặt anh thì sẽ không rơi xuống." Vừa dứt lời, anh liền bắt đầu động, mạnh mẽ rút ra đút vào.

Thái Từ Khôn ôm chặt cổ Vương Tử Dị, sau huyệt bị tính khí to dài xuyên qua một lần lại một lần. Anh biết rõ điểm mẫn cảm của cậu, mỗi một lần đều dùng quy đầu hung hăng ép qua điểm nhô lên kia. Tư thế như vậy khiến anh có thể đi vào càng sâu, càng mạnh hơn. Lông mu cùng hai túi thịt đập tại đùi cậu, làm cho hạ thân cậu thấm ướt một mảnh.

Chỉ chốc lát sau, cậu liền nhịn không được rên rỉ.

"Anh..- A. Chậm một chút.."

"Em không chịu được.. Dị, cầu anh.. Ô a."

Thái Từ Khôn bị mạnh mẽ thao làm cơ hồ dính tại trên tường, nếp gấp cửa huyệt bị từng cú thúc làm căng ra. Cậu như một chú cá đang vùng vẫy, ngẩng lên cần cổ trắng nõn, vừa khó nhọc thở vừa cầu xin tha thứ.

"Được, vậy anh chậm lại một chút." Nghe vậy, Vương Tử Dị đột nhiên ngừng lại, thả chậm tiết tấu.

Tính khí mài lấy vách trong, nhưng Vương Tử Dị chính là cố ý tránh đi điểm khiến cậu sảng khoái, không thể nghi ngờ là gãi không đúng chỗ ngứa.

"Anh, anh đừng như vậy, nhanh, nhanh một chút.. Ô."

"Bảo bảo, là em bảo anh chậm mà."

"Thế nhưng..."

Vương Tử Dị cơ hồ toàn bộ rút ra, lại chậm rãi tiến vào, hai tay nhào nặn ép đôi mông vào nhau, khiến tính khí cắm trong huyệt càng ép chặt hơn, chỗ kết hợp bởi vì dịch thể bài tiết mà phát ra thanh âm ướt át.

Thái Từ Khôn thậm chí cảm nhận được càng rõ ràng hình dạng của tính khí, bên trên còn có những đường gân xanh dữ tợn.

"Anh.. Tại sao anh lại như vậy.. Anh trên sân khấu đã đành, hiện tại xuống sân khấu còn khi dễ em.. Ô.." Thái Từ Khôn ủy khuất đến không được, bị anh ép đến khóc lên, nước mắt sinh lý xen lẫn mồ hôi thuận theo gương mặt chảy xuống, trong huyệt co rút kẹp lấy tính khí Vương Tử Dị.

Cậu vốn da mặt mỏng, Vương Tử Dị biết mình khi dễ đến quá mức , tranh thủ êm ái hôn đi nước mắt đọng trên gương mặt, dưới thân vỗ về chơi đùa tính khí đã rủ mềm xuống của cậu. "Bảo Bảo, không khóc, không khi dễ em."

Ngoài miệng nói không khi dễ, chính là không đùa cậu nữa. Vương Tử Dị đem Thái Từ Khôn trở mình, để thân thể cậu chống tại tấm ngăn.

Eo Thái Từ Khôn không còn khí lực, mềm mềm hướng xuống, tư thế này khiến cái mông cậu nhô lên cao hơn, cửa huyệt sưng đỏ cũng hoàn toàn bại lộ tại trước mắt Vương Tử Dị, lúc mở lúc đóng co vào. Xấu hổ vạn phần, cũng hưng phấn không thôi.

Vương Tử Dị cầm tính khí ma sát tại khe mông cậu, sau đó bỗng nhiên tiến vào.

Eo Thái Từ Khôn đặc biệt thon mảnh. Nhất là hôm nay đai lưng kia còn siết eo cậu thành đường cong, anh nghĩ đến liền sẽ phát điên.

Vương Tử Dị áp trên lưng cậu, tay từ eo thon một đường hướng lên, bàn tay bao lấy ngực cậu, đầu ngón tay bắt đầu nhào nặn đầu vú phấn hồng.

"A! Tử Dị, đau quá.."

Anh dùng ngón cái cùng ngón trỏ xoa nắn lấy đầu vú đang ngạo nghễ ưỡn lên, ngón giữa nhẹ nhàng đè bên cạnh quầng vú, nửa người dưới cũng không chút nào lãnh đạm, như máy đóng cọc hung hăng thao vào cửa huyệt, tính khí ép vào điểm mẫn cảm khiến cậu có chút không chịu được. Cường độ mạnh như muốn đem hai túi thịt đều chen vào thân thể Thái Từ Khôn, nhục thể giao hợp tạo ra thanh âm đập không ngừng bên tai.

"A... Từ bỏ.. Chậm một chút.. Ô.. em.."

"Thoải mái sao?"

"A... Tử dị anh.."

"Hoàng tử làm công chúa thoải mái sao?"

Ngôn từ xấu hổ như vậy khiến toàn bộ thân thể Thái Từ Khôn bắt đầu run rẩy.

"A. Anh quá lớn. Em..."

Bên trong hậu huyệt cậu nóng đến kinh người, chất lỏng trơn ướt tiết ra khiến ra vào trở nên mười phần tiện lợi. Khoái cảm muốn bắn đến không kiềm chế được, tính khí co giật một cái, vách trong tràng đạo bắt đầu run rẩy, không thể khống chế co vào.

"Vương Tử Dị, em...em muốn bắn.."

"Công chúa muốn sinh con cho hoàng tử, Khôn Khôn cũng sinh cho anh nhé."

"Anh nói cái gì a. Đừng..."

"Đùa em thôi, đợi chút nữa còn phải ra sân bay, anh sẽ không bắn vào đâu."

"Ngậm miệng.. Anh có thể hay không đừng..."

Không đợi Thái Từ Khôn nói hết lời, Vương Tử Dị đè lại eo của cậu, đem tính khí đẩy vào chiều sâu chưa bao giờ đạt tới.

Cậu bị thao đến khống chế không nổi rên rỉ, một hồi thét chói tai vang lên cầu xin tha, một hồi lại khóc muốn anh mạnh hơn một chút. Một cú thúc cuối cùng khiến Thái từ Khôn run rẩy bắn tinh.

Mặc dù không phải lần đầu tiên bị thao bắn, nhưng loại cảm giác không khống chế được thân thể này mỗi lần đều khiến cậu thất thần.

Tại lúc sắp bắn, Vương Tử Dị tranh thủ rút ra, đem tinh dịch đều bắn tại trên mông cậu. Cửa huyệt bị thao mở hiện ra sắc đỏ bị người chà đạp, trong lúc nhất thời không khép lại được, trên mông thịt còn lưu lại dấu tay nhàn nhạt cùng dịch thể màu trắng.

Vương Tử Dị phải nhịn xuống lắm mới nén được xúc động muốn cương lần nữa.

Anh đem Thái Từ Khôn còn đang khóc thút thít ôm vào trong ngực, để cậu ngồi tựa lên tấm ngăn, dùng khăn giấy giúp cậu lau sạch rồi mặc lại quần áo tử tế cho cậu.

Người trong ngực vẫn khóc, Vương Tử Dị lại nhịn cười không được.

"Không cho cười."

"Được được được, anh không cười."

Thái Từ Khôn ủy ủy khuất khuất ôm lấy Vương Tử Dị, đem đầu tựa vào vai anh, mang theo dày đặc giọng mũi mà nói nhỏ: "Không cho phép anh lại làm hoàng tử của người khác, có biết hay không?"

"Biết."

"Không thể lại ôm một công chúa khác."

Vương Tử Dị cảm thấy Thái Từ Khôn nũng nịu ăn dấm phá lệ đáng yêu, anh hôn một chút cái trán cậu. "Được, tuân mệnh."

Anh lại sờ lên vành tai phiếm hồng của cậu. "Về sau anh chỉ làm hoàng tử của mình em thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro