di lac vao the gioi cua anh 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng năm vô vọng

Những chiếc lá vàng sau cơn mưa nằm xếp lớp trên lối vào cổng kí túc xá, buồn hiu hắt. Chúng có tâm trạng hay không? Tôi bị ướt sau khi đi dầm mưa một mình về. Nện gót giày rất mạnh. Tôi rất cần một ly trà gừng, cần tắm nước nóng, nếu không tôi sẽ sốt. Tôi sợ những cơn bệnh một cách khủng khiếp, cứ nghĩ đến là buồn nôn.

Nằm dang hai cánh tay sang hai bên, tôi nhìn thấy nỗi cô đơn ngó vào ngực mình, và thật tự nhiên tôi rướn mình đón nhận nỗi cô đơn sà xuống ôm ấp lấy thân thể, những đốt xương trên thân thể gồ lên, tôi thấy những giọt lệ trào ra nơi khóe mi. Và lúc ấy, tôi với cô đơn chập lại thành một.

Chải tóc và soi gương hình thành thói quen hằng ngày trong tôi. Khi soi gương tôi nhìn thấy tuổi hai mươi bảy của mình trong đó. Tôi thấy tôi thanh xuân tràn đầy nhựa sống mỉm cười, vừa tắm sữa rong biển vừa hát nho nhỏ một câu hát nào đó, âm nhạc bất tử, hoa hồng bất tử trong tim tôi. Hôm qua, tôi nhặt được trên ghế đá của khuôn viên kí túc xá một bó hoa hồng vàng, ai đó đã chia tay nhau nơi này. Vài đóa hoa rã nát từng cánh, tôi đã cảm thấy rất đau buồn như cuộc tình đã mất của chính tôi.

Hoa hồng vàng kiêu sa, tôi ôm nó về phòng mình, cắm vào cái lọ để trên bàn nước. Một vài ánh mắt nhìn tôi, ngầm hỏi ai đó đã rời bỏ tôi sao?

...

Ở thành phố này, tôi có duy nhất một người bạn thân, cùng quê với tôi, tên An. Ngoài ra tôi không thân thiết với một ai. An thường rủ tôi về nhà nó ngủ khi chồng đi vắng, về sau tôi lại bắt đầu quen thói đi ngủ linh tinh. Tôi là người ngại từ chối khi ai đó cần mình.

An làm biên tập viên cho một đài truyền hình, cao gầy, cắt tóc ngắn và hút thuốc như điên nhưng không bao giờ cho tôi đụng đến. Dù có hôm tôi van vỉ An cho tôi được hút cùng khi tôi có cảm giác muốn quên. Tôi đôi khi cảm giác rất muốn quên.

Chồng An thường xuyên nhắn tin cho An: "Anh nhớ em vô cùng" mỗi lúc vắng nhà. Chồng An là bác sĩ. Tôi cũng nghĩ đấy là người đàn ông lí tưởng cho bất kì một phụ nữ nào. Nhưng tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn. Năm mười bảy tuổi tôi nghĩ mình sẽ kết hôn khi tôi hai mươi hai tuổi, khi tôi hai mươi hai tuổi tôi lại nghĩ mình sẽ kết hôn năm hai mươi lăm tuổi. Và bắt đầu từ năm hai mươi lăm tuổi tôi đã thôi không nghĩ đến việc mình sẽ kết hôn vào lúc nào.

Cũng có thể điều ấy không bao giờ xảy ra.

Tôi cũng lười nhác trong việc hình dung chồng tôi sẽ cư xử với tôi ra sao, nhưng thi thoảng tôi nghĩ đến việc tôi và chồng tôi đi tuần trăng mật ở đâu và anh có âu yếm tôi nhiều hay không.

Tôi nói với An điều đó, An nói An không thể thiếu đàn ông một phút giây nào vì An thích vuốt ve. Tôi khó mường tượng việc mình thích vuốt ve hay không. Chỉ biết có lẽ tôi đến với đàn ông không đơn giản chỉ là như thế, sự thích ứng cọ xát, va chạm cơ thể của nhau chưa đánh thức nổi tôi, nếu có đánh thức, đó phải là tiếng là lời, những âm thanh thổi vào tai tôi dịu ngọt.

...

Tôi biết mình sinh ra cho những cơn mơ mộng. Nên tôi không thể sống mãi với thực tế tàn nhẫn cho đến già, nếu cuộc đời không mang mơ mộng đến cho tôi. Tôi thích mình không bị ràng buộc bởi một lí do nào, khi tôi nửa nằm nửa ngồi trong căn phòng rộng rãi nhà bạn tôi, uống ca cao nóng và nhìn những bụm khói trắng được nhả ra từ miệng An, một cảnh tượng thật khó coi nhưng chúng tôi cực kì thoải mái. Thi thoảng chồng An về, bắt gặp chúng tôi ngả ngớn và anh mỉm cười. Chúng tôi biết ơn anh đã hiểu và khá tự hào.

Thường thì những câu chuyện thời tiết chúng tôi bàn luận một cách vu vơ. Tôi nói với An mùa hè năm nay tôi muốn đi đâu đó. An nói là An sẽ thu xếp. Tôi nhất định phải đi khỏi thành phố vào mùa hè. Mà mùa hè năm nay đã có dấu hiệu từ rất sớm. Làn da tôi bắt đầu ửng đỏ vì nắng. An nói: "Cậu đã bỏ phí một mùa đông dài vừa qua, đồ khỉ gió, cậu đã ngủ một mình, chín mươi chín ngày lạnh buốt một cách điên rồ. Cậu phải cảm thấy xấu hổ vì điều đó". Tôi linh cảm An có những người đàn ông khác ngoài chồng mình.

...

Tôi có chín mươi chín ngày nằm trong chăn nơi kí túc xá của trường viết văn buồn như nghĩa địa, mỗi căn phòng là một nấm mồ hoang, suy nghĩ lung tung và nghĩ đến cuộc tình đã qua. Tôi vừa mới gặp lại anh buổi tối nọ tại bến chờ xe bus. Khi ấy tôi khoác trên người chiếc túi đầy sách là sách. Tôi nhìn thấy anh đứng dựa vào gốc cây và đốt thuốc. Tôi vẫn nhớ tên anh là Kỳ. Cuộc đời là những chuỗi dở dang đầy phiền toái. Kỳ rủ tôi về nhà xem tranh anh vẽ.

Tôi gật đầu theo Kỳ vì tôi chẳng biết đi đâu và làm gì. Mà lúc đó trời mưa rất to và tôi bị lạnh. Kỳ ngồi cạnh tôi ở hàng ghế cuối cùng, lúng túng chẳng biết phải làm gì, đã quá lâu để anh có thể thoải mái ôm tôi vào lòng. Hoặc anh cố tình giữ khoảng cách với tôi. Tôi thực lòng muốn ôm nhưng tôi không thể nói. Môi tôi tím lại run lên cầm cập, đến lúc Kỳ dìu tôi vào phòng và thắp nến sưởi ấm cho tôi, tôi lấy lại bình tĩnh rồi thì chúng tôi đã không thể làm gì được nữa.

Tôi cũng biết mình ẩm ướt và quyến rũ đêm đó, tôi biết Kỳ cảm động trước hình ảnh tôi khi đó, nhưng tôi cũng biết, nơi chiếc ghế tôi đang ngồi đây vừa có một cô gái nào đó, đã từng ngồi. Chúng tôi nói vài câu nhát gừng, nhắc lại một vài kỉ niệm trong bốn tháng tôi và Kỳ yêu nhau.

"Hôm nọ anh ra hiệu sách, thấy sách của em."

Tôi gật đầu.

"Anh mua đọc và tiếc là không thấy anh trong đó!"

Tại sao anh luôn để tôi ra đi một cách dễ dàng như thế?

Rồi Kỳ cười phá lên, ý chừng anh rất hiểu tôi. Tôi hỏi thăm anh, rằng có phải ra trường bốn, năm năm rồi vạ vật mãi ở Hà Nội mà anh vẫn sống một cách tạm bợ hay không. Nghe đâu anh vẫn thường xuyên phải đi vay tiền bạn bè để sống. Đến cái xe tử tế anh cũng không có mà đi. Kỳ nói vật chất với anh chẳng mấy quan trọng. Anh cần cái gì đó, làm một cái gì đó lớn lao hơn thế. Một triển lãm tranh hoành tráng. Một giải thưởng nào đó. Tôi đòi về, Kỳ muốn đưa tôi về nhưng tôi nói tôi có thể tự về được.

Kỳ không dám níu tôi lại vì anh biết tính tôi, khi tôi thích thì chẳng ai cản được. Nhưng Kỳ đã không nhận ra tôi rất muốn ở lại đêm đó, thực ra tôi chẳng hề mạnh mẽ như anh nghĩ. Tôi muốn ở lại trong căn phòng ấm ấy biết bao, bên người đàn ông rất hiểu tôi nhưng không bao giờ thuộc về tôi ấy. Tại sao anh luôn để tôi ra đi một cách dễ dàng như thế?

Tôi đi bộ một quãng rất xa, trời đã quang và đường phố sạch trơn, nhưng lòng tôi thắt lại.

Tôi muốn khóc khi thấy mình lẻ loi. Trên bầu trời tím nhạt lác đác những vì sao.

Tôi còn yêu anh không mà tôi khóc?

...

Khi quen Kỳ tôi đã thi đỗ vào trường viết văn, sau khi tôi bỏ ngang ngành kinh tế. Mẹ tôi là người chu cấp tiền cho tôi đi học và có thể suốt đời mẹ là người bảo trợ cho tôi, một khi tôi cứ đeo đuổi và dở dang những ước mơ đầy cảm hứng. Cho dù gia đình tôi sau này có nguy khốn đến đâu, gia đình đã trở nên khánh kiệt. Mẹ luôn nói với những người hàng xóm rằng tôi nhất định sẽ trở thành nhà văn nổi tiếng.

Tôi chưa bao giờ nói với bố mẹ tôi rằng mình nhất định phải trở thành nhà văn, nhưng nó như một thỏa thuận ngầm định giữa bố mẹ và tôi là con đường của tôi sẽ là viết văn. Dù bố mẹ tôi đều là những người buôn bán. Họ từng lo cho tôi cuộc sống dư thừa về vật chất. Tuy nhiên họ chưa bao giờ âu yếm tôi. Tôi hưởng sự cưng chiều của bố mẹ một cách tự nhiên, xứng đáng vì tôi học giỏi và gia đình tôi giàu có nhưng không hề kiêu hãnh. Tuổi thơ. Mãi mãi không quên nhưng tôi chưa bao giờ viết được về nó. Tôi chỉ thích viết về tình yêu. Đó là thứ tình cảm hấp dẫn với tôi nhất. Nhưng nỗi buồn về tình yêu thường đeo đẳng lòng tôi, ngưng đọng như những giọt cà phê tôi uống trong những đêm khuya. Mặc dù tôi yêu muộn. Tôi chẳng kịp làm điều gì cho phải.

...

Thành phố vào độ cuối xuân vẫn se lạnh, sương mai bịn rịn trên lá, những nhành cây run rẩy theo từng cơn gió ngang qua, tôi hay đi bộ ngang qua đường, ghé vào siêu thị mua bánh ngọt rồi ngẩn ngơ nhìn dòng người đông đúc lướt qua nhau. Một vài người nói tôi cần phải có cuộc sống khác, tôi lại thấy mình yên tâm khi sống thế này. Nhưng thế nào tôi cũng có người đàn ông của tôi. Chịu không hình dung được. Nhiều đêm tôi bị lạnh, chân tê buốt, tôi lại mong đợi mùa hè đến sớm. Chỉ cần nắng ấm chẳng cần gì hơn sẽ xua tan những lo âu lạnh buốt trong tâm hồn tôi.

...

Cuối cùng thì mùa hè cũng đến.

Tôi hay ghé quán bar một mình. Tối thứ Hai, tôi trang điểm rất kĩ, mặc quần jean và áo len cộc tay. Không hiểu sao tôi rất thích mặc đồ len. Tôi tính sẽ hẹn hò vợ chồng An ở đây. Chúng tôi sẽ bàn về chuyện đi đâu du lịch. Ai đó sẽ nghĩ là tôi vô duyên khi đi chơi cùng vợ chồng của bạn nhưng tôi thì hoàn toàn không nghĩ thế. Một khi bạn tôi cảm thấy thoải mái và tất nhiên, tôi cũng vậy là được. Tôi thích đi Nha Trang, tôi mê mẩn thành phố này vì nhiều lí do khác nhau nhưng chưa biết ý An ra sao. Cũng có thể vợ chồng An sẽ thích một nơi nào gần hơn.

17 là quán bar duy nhất tôi ghé đến, tôi thích mấy ca sĩ nữ ở đây. Họ đẹp và hát hay, đôi khi khiến tôi ứa nước mắt vì những giai điệu buồn bã. Tôi thường buồn khi thấy lòng trống trải, nỗi buồn tôi cũng như dòng nước lũ chỉ cần có dịp là trào tuôn như suối nhấn chìm cõi lòng tôi. Tôi thích đánh son màu đỏ, nhất là khi ngồi trước máy tính viết văn. Đúng kiểu một nữ văn sĩ thời thượng. Nhưng tôi không biết uống đến một ngụm rượu.

Có thể tôi sẽ tập uống trong nay mai hoặc có thể không bao giờ đụng đến một giọt. Tôi nghĩ rằng tôi là con người khó biết được điều gì sẽ xảy ra. Cũng như đừng ai lo cho tôi phải yêu ai, thuộc về ai, họ có biết khi yêu, tôi sẽ trở thành ai không? Thiên thần hay quỷ dữ. Mà tôi thường điên cuồng khi nhớ thương và dằn vặt. Dĩ nhiên sự bộc lộ của tôi không nhiều mà tôi thường ủ nóng xúc cảm. Điên cuồng xúc cảm cũng là một trạng thái khó tả.

Đúng lúc tôi đang nghển cổ nghe bản Woman in love thì một người đàn ông tiến đến tôi từ phía sau, hình như anh ta chạm vào lưng tôi. Rồi ngồi kế bên tôi, gần đến mức tôi ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng từ cổ áo, rất tinh tế. Chúng tôi hỏi han qua loa vài câu và không quên trao đổi số điện thoại. Tôi thường không khó khăn trong việc trao đổi số điện thoại, nói chung là tùy theo cảm hứng.

Chỉ có điều tôi có nghe điện thoại của bất kì một số máy lạ hay không lại là một chuyện. Tôi mới biết anh là kiến trúc sư Lâm. Tôi nói rằng tôi không hiểu mấy về kiến trúc. Anh nói rồi anh sẽ giúp tôi. Anh hỏi tôi làm nghề gì. Tôi không nói gì chỉ mỉm cười. Nếu tôi vào bar một mình thế này, trang điểm rất kĩ thế này liệu anh có nghĩ tôi là nhà văn không? Nghe hết bản Foolish Beat tôi muốn về.

...

Em không thể khóc thêm lần nào nữa, em không thể yêu thêm lần nữa...

...

Trời rất nhiều sao và không phải là quá muộn, nhưng tôi quyết định trở về, từ chối đưa tiễn, tôi gọi một chiếc taxi cho mình. Thời gian này tôi thường xuyên phải trèo tường kí túc xá vì đi chơi về muộn và chịu bao điều tiếng, cho đến khi tôi nghĩ mình cần phải ra ngoài sống cho thoải mái. Tôi cũng không cho người đàn ông đó tiễn tôi về.

Biết làm gì bây giờ? Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc viết.

Tôi đưa mình vào tình thế khó xử, với một kẻ thích giản đơn mọi chuyện nhưng đã suy nghĩ rồi thì còn có thể giản đơn được hay không? Không ham muốn giàu sang, tiếng tăm ở nơi này thì muốn gì mà đâm đầu vào viết cho cực thân. Nhưng tại sao tại sao chứ? Khi ngửa cổ nhìn lên bầu trời xanh lơ dịu dàng kia lại nảy ra bao ý tưởng rực rỡ như tia nắng lấp lóa sau cơn mưa mùa hè. Ích gì chạy trốn đam mê, nếu tôi đã không kịp đam mê một người yêu, thì viết sẽ là đam mê cuối cùng của cuộc đời tôi.

Cho đến khi cuốn sách thứ ba của tôi đã được in và bán khá chạy. Tôi vẫn chưa thỏa nguyện, nếu chăm chỉ tôi đã làm được nhiều hơn thế. Nhưng tôi lại ham chơi. Tôi thích đi loăng quăng đâu đó mặc những chiếc váy dài và làm điệu với bất kì ai, tất nhiên là tùy theo cảm hứng. Và rồi tôi chỉ biết háo hức đợi mùa hè đến để được đi biển. Tôi đã mua hai bộ bikini màu đen. Dù tôi biết mình gầy trơ xương. Nhưng An nói rằng chúng tôi cần phải mặc bikini. Tôi đồng ý và không bỏ sót cơ hội nào để thể hiện sự gợi cảm của mình, ngực tôi trắng và tóc dài, nói chung là tôi bất cần đến những chi tiết khác trên cơ thể. Hằng ngày tôi luôn nhận được những lời khen từ phía những người đàn ông, có thể họ lấy lòng tôi. Nhưng quan trọng là tôi muốn.

...

Những cơn bão đầu mùa hè ập đến cuốn theo rất nhiều bụi, tôi nằm lì trên giường cả ngày chẳng suy tính gì thêm, đầu đau nhức thảm hại, cảm giác đáng sợ nhất là khi nhìn máy tính và tưởng tượng rằng mình phải ngồi lì đó mà gõ chữ khiến tôi phát chán. Tôi muốn vận động trí não hơn, muốn nghĩ ra ý tưởng gì đó và muốn tung tẩy trong cơn bão.

Những cơn bão từ đâu tới? Tôi nghĩ mãi không ra, tôi phát cuồng vì muốn đi đâu đó. Đúng lúc đó thì Lâm nhắn tin cho tôi. "Anh đang ngồi ở một nơi rất bão..."

Thì ra Lâm đang ngồi ở tầng mười ba của một quán cà phê. Tôi biết nơi đó, ai đã đưa tôi lên đó thì tôi không nhớ, đối với một cô gái độc thân như tôi, quá nhiều cuộc hẹn hò đồng nghĩa với việc tôi không sao nhớ hết được, người nào đọng lại trong tâm trí tôi là một việc cực khó. Hôn lại là một nhẽ. Tôi rất thích ôm ấp và hôn.

Làm thế nào để em không nghĩ đến anh khi em đang viết?

Nực cười là một số người cho rằng tôi sẽ mãi không quên họ. Nhưng tôi chỉ nhớ đến Kỳ. Tôi nhớ trong thời gian chờ đợi in ấn những cuốn sách của mình, khi tôi tiêu đến đồng xu cuối cùng cho việc mua sắm mĩ phẩm, áo váy thì Kỳ là người mang từng hộp cơm về cho tôi ăn hằng ngày và tôi chưa bao giờ bị bỏ đói. Cũng có lúc tôi tận tụy nấu nướng và chăm sóc anh như một người vợ, đến mức chúng tôi vẽ ra đủ kiểu cho một gia đình không bao giờ có thật sau này. Về sau, sự bừa bãi của cả hai đã không đưa đến một kết thúc tốt đẹp nào, chỉ khiến chúng tôi phát ớn khi nhìn thấy nhau thậm chí một tuần liền tôi và Kỳ không hôn nhau. Nhưng cũng có khi cảm thấy không thể thiếu.

Tôi vẫn nhớ những mail tôi viết cho Kỳ khi anh về nhà - quê anh ở Hà Nam - lời lẽ văn chương ướt át nhưng Kỳ tỏ ra rất thích thú, anh biết ơn bằng việc mua rất nhiều đồ ăn cho tôi vì tôi vốn háu ăn và thi thoảng chúng tôi cùng ăn bánh mì, uống ca cao nóng và đọc lại những mail ấy.

Làm thế nào để em không nghĩ đến anh khi em đang viết? Làm thế nào để em không nhớ anh khi ở bên cạnh bất kì ai đó. Tình yêu khiến em chẳng yên ổn phút nào.

Luôn nhớ anh với nỗi nhớ sâu sắc.

Và thích trêu anh, nhìn thấy anh cười, mãi mãi những khoảnh khắc... KK

Tôi thường kí tên như thế, hai chữ K cạnh nhau. Luôn luôn thế. Suốt thời gian đó tôi đã không có người đàn ông nào ngoài Kỳ xen ngang. Nhưng Kỳ thì có, một vài vụ bê bối của anh với một số cô gái anh quen trong diễn đàn trên mạng nào đó. Khi tôi đi vắng, thậm chí anh đã rủ họ về ngủ cùng. Giữa chúng tôi bắt đầu xảy ra cãi cọ, ghen tuông. Tôi nổi điên và bản tính vốn ích kỉ, thù dai, không chấp nhận chuyện chia sẻ. Nhưng anh luôn giữ tôi ở lại, mỗi lần anh nắm tay tôi xin thề, anh sẽ không bao giờ lặp lại điều đó nữa, là mỗi lần tôi mủi lòng.

Hễ ngước lên nhìn giọt nước mắt lấp lánh trên mắt anh, lại khiến cõi lòng tôi tan chảy.

...

Ngồi lặng lẽ nhìn cái bóng của người đàn ông hắt lên cửa kính. Vài giọt mưa lạnh buốt rơi xuống vai tôi. Lâm nói rằng chúng tôi không thể ngồi mãi ở ngoài sân thượng thế này, đúng lúc tôi cảm thấy bừng bừng vì sốt. Người đàn ông mới quen, chẳng mấy ý nghĩa gì kéo tôi vào gian trong, không có một ai, không có ai đi uống cà phê trong lúc trời gió bão thế này, tôi bắt đầu châm thuốc và quan sát Lâm. Lâm tỏ ra rất chăm chú trong việc ngắm tôi. Còn tôi thi thoảng nhìn anh từ cổ. Anh khá đẹp trai và bí ẩn. Tự nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ liệu tôi có làm cho anh thích thú hay không?

Ngồi buồn chúng tôi chơi cờ ca rô. Anh có những nước cờ hiểm hóc khiến tôi thua hoài. Tôi hỏi anh về thời sinh viên, anh kể một vài kỉ niệm đẹp nơi trường kiến trúc mà anh đã học. Trời sẩm tối, ngớt mưa, anh rủ tôi đi ăn. Chúng tôi gọi taxi, nói chuyện luyên thuyên và ghé vào một quán phở bình dân. Tự nhiên tôi rất thèm ăn phở.

Sau đó anh hỏi tôi: "Em ở đâu?".

Tôi buột miệng: "Em ở kí túc xá".

"Em là sinh viên à?"

Tôi gật đầu rồi tạm biệt Lâm ở ngay quán phở, tự nhiên không muốn anh biết thêm bất kì điều gì về tôi nữa. Có lẽ Lâm sẽ ấn tượng với mái tóc rối bù, chiếc váy lụa hơi nhàu và cái hất đầu rất cương quyết của tôi.

Tôi bị ốm ngay sau khi chuyển nhà ra ngoài. Căn hộ tôi thuê nằm trên tầng năm, nhìn ra một cái hồ đủ lãng mạn để mỗi sáng thức dậy tôi có thể chạy ra đón nắng. Tôi muốn mình tự do sống và viết ở đây ít nhất là đến lúc hoàn thành cuốn tiểu thuyết tình ái với cái tên rất hấp dẫn Mùa hè cháy bỏng.

Khi một mình là khi hồi ức quẫy đạp, đêm đêm tôi nôn nao nhớ Kỳ, không cách nào cưỡng được, có hôm tôi làm thơ tặng anh, dù tôi nghĩ rằng anh đã quên mình.

Có thể là tôi đã từng rất đau khổ mà không thốt lên lời. Tôi nhớ sự cô đơn anh đem đến cho tôi nhưng được lấp đầy ngay sau đó bằng hoan lạc. Anh vừa muốn gắn kết cuộc đời tôi với cuộc đời anh vừa sợ hãi, nghi ngại hạnh phúc, tình yêu. Anh không tin vào sự vĩnh cửu. Anh chỉ là người đàn ông yếu đuối. Trước anh, tôi luôn luôn mỏi mệt.

Đúng lúc ấy Lâm đeo đuổi tôi.

Anh nhắn tin cho tôi hằng đêm và muốn biết về tôi nhiều hơn. Sau đó tôi hẹn anh đến nhà tôi chơi. Lâm tỏ ra rất hào hứng. Tôi hẹn anh tối Chủ nhật, khi đến anh mang rất nhiều cam, anh nói là cam tốt cho sức khỏe của tôi.

Căn phòng tôi ở dĩ nhiên chẳng có vật dụng gì giá trị, vì tôi tiêu xài hoang phí và không tiết kiệm mua cho mình bất kì cái gì. Chỉ có sách nằm ngổn ngang trên giá, trên giường và khắp nơi, tôi không sắp xếp theo trật tự nào. Lâm nhặt từng cuốn sách cho tôi, xếp lại ngay ngắn. Anh dừng lại rất lâu ở tập truyện ngắn mới ra của tôi và hỏi: "Em thích đọc tác giả này?".

Tôi lắc đầu.

"Vậy sao em lại mua nó?" Lâm nhíu mày.

"Vì đó là những cuốn sách của em. Em đã viết."

Tôi tỉnh bơ và vắt nửa quả cam vào ly. Từ lúc nào, Lâm nhoài người đến và ôm lấy tôi rất chặt. Tôi lọt thỏm trong vòng tay anh, và anh ghé sát miệng vào tai tôi: "Em thật tuyệt". Tôi không hiểu sao anh có thể tin người như thế, anh không hề nghĩ rằng tôi nói dối anh. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Chúng tôi hôn nhau chầm chậm, dịu dàng, tôi bắt đầu thấy mình có xúc cảm khi anh đưa tay chạm lên mắt tôi. "Anh thích em, rất thích." Giọng nói của anh ngọt ngào khiến tôi hơi chao đảo. Chúng tôi nằm xuống sàn nhà, hôn nhau rất lâu, sau đó Lâm đếm những cánh hoa hồng tàn vương vãi dưới chân tôi.

...

Mỗi người tình như một ly rượu đắng.

...

Tôi duỗi dài chân và cảm nhận thân thể Lâm trên thân thể mình nóng bỏng. Lời thầm thì lạ xa và mơn trớn. Tôi có nhất thiết phải có một người đàn ông bên mình như thế này hay không?

Tôi hỏi Lâm: "Anh đã từng yêu ai đến mức có thể chết vì người đó chưa?". Anh nói rằng, anh đang chờ mong một tình yêu như thế! Còn em? Tôi im lặng. Điều gì xảy ra với em thế? Tôi đi ra ban công, gió rất nhiều và mơ hồ bốn phía như tâm hồn tôi đã trầy xước vì yêu, nhưng nỗi buồn của tôi trong veo và tinh khiết. Lâm nhìn tôi từ bóng tối, mắt anh cháy sáng như hai đốm lửa và tôi quay đầu lại, thấy niềm hi vọng cuối cùng của mình đang được thắp lên trong đó. Tôi đi đến, ngã vào vòng tay anh, nhưng lạ thay giữa ngọt ngào tuôn chảy nơi trái tim đầy nhục cảm, tôi cảm nhận đôi bàn tay Kỳ đang bấu chặt lấy mình.

...

Tháng Năm. Tôi và Lâm sánh đôi đi trên phố, vừa đi vừa hát nghêu ngao. Lâm luôn nuông chiều sự bé bỏng hay vòi vĩnh của tôi. Thi thoảng tôi trở nên cáu gắt và anh thường là người xoa dịu. Đúng lúc Lâm có một tuần phải đi khỏi thành phố. Tôi thi thoảng gửi mail cho anh: "Lâm, anh nhớ bảo trọng nhé". Tuyệt nhiên không có mấy lời lẽ yêu đương thắm thiết trong đó. Lâm gọi điện hằng ngày cho tôi, dặn tôi chăm đến lớp và không nên thức khuya. Dù anh rất mong đọc những cuốn sách mới của tôi.

...

Biết ơn anh nhưng vốn dĩ tôi là kẻ đa tình, hoặc sau cơn khao khát giằng xé, chẳng cần phải kiêu hãnh nguỵ trang, tối thứ Sáu tôi mua rất nhiều hoa đến nhà Kỳ. Đã gần một tháng sau đêm mưa tôi rời khỏi căn phòng đầy tranh của anh. Tôi mở cửa thấy Kỳ đang vẽ, anh quay ra nhìn tôi, tôi biết mình hồi phục sau trận ốm thật là xinh đẹp. Tôi biết anh còn mê mẩn tôi, dù anh có thể đang thuộc về ai khác.

"Anh biết em đã có người đàn ông khác."

...

"Sao em lại đến đây?"

Tôi chẳng nói gì, tâm tư bấn loạn.

"Em đừng thương hại anh nữa!"

Tôi kiễng chân hôn lên mắt Kỳ.

"Việc gì phải thế chứ? Làm sao em có thể quên. Cho dù anh lúc nào cũng thế và không bao giờ thay đổi!"

"Không có hạnh phúc gì cho em... Không có gì..."

Kỳ run rẩy ôm ấp tôi vào lòng, tôi nhìn thấy khóe mắt anh trũng sâu, thân thể tiều tụy vì thức khuya và vì rượu, những cuộc chơi, những cuộc tình, lạ lùng thay anh còn có thể sống mãi như thế.

Chúng tôi ghé sát hai làn môi nóng ẩm, dày vò âu yếm, như chúng tôi đã từng cùng nhau chung sống nếm trải yêu đương, khát thèm dục vọng và mơ mộng...

Và đó cũng là đêm cuối cùng. Chúng ta sẽ chấm dứt cuộc tình này, tại đây, dù đêm qua chúng ta đã nhấn chìm nhau. Như em đã nói cùng anh, tất cả mọi điều đều đơn giản.

Trong đêm thâu em là cánh bướm ủ rũ sau hoan lạc, em chỉ là một cánh bướm rã nát vì cô đơn sầu khổ, sao em không thể làm ấm mình, hoặc anh có thể làm ấm em bằng tay anh, bằng môi anh, toàn bộ thân thể, làn da anh, giữa em và anh sao lại chỉ là một sự ngăn cách.

Kỳ níu lấy tay tôi, những ngón tay lạnh băng của một người đã chết. "Em biết không, tôi yêu em, thực sự yêu sau bao ngày qua, sự ghẻ lạnh của tôi chẳng nói lên điều gì cả."

Sau đó một vài lần tôi gặp lại Kỳ ở đâu đó, chúng tôi hờ hững bước qua nhau.

...

Người ta, có thể làm tình và có thể coi nhau như người xa lạ.

...

Một ngày không lâu sau, ai đó đã báo cho tôi tin về cái chết của Kỳ. Anh uống thuốc ngủ tự tử. Tôi không tin, những ngón tay lạnh băng của anh ngày nào trở lại bấu chặt lấy ngực tôi buốt nhói.

Tôi tìm đến bệnh viện, rất nhiều cô gái trẻ đứng vây quanh anh. Giữa đám đông tôi nhìn anh lần cuối, mặt anh trắng bệch như sáp, đã chẳng thể nói cùng nhau thêm một điều gì. Anh đã chết, nhưng tình yêu trong tôi lại thêm một lần sống dậy.

Suốt những ngày sau đó tôi không ngủ, không ăn gì. Tôi luôn mơ đến Kỳ. Trong bóng tối hoang mang tôi mơ thấy anh vẽ tranh cho tôi, mơ thấy anh sững sờ nhìn tôi, ghì chặt nhau trong tay chẳng rời xa, sự ích kỉ và kiêu hãnh của tôi đã giúp được gì cho anh? Ngoài một sự chết.

...

Nhưng em còn có thể làm được gì. Ngoài sự hiến dâng?

...

Anh, thực ra đã tìm kiếm điều gì hơn thế trong khoảng không gian bao la này? Nếu không phải là tình yêu của em.

...

Ai đó cũng đã kể lại với tôi, trong ví của Kỳ còn cất giữ duy nhất tấm hình tôi. Anh đã cắt ra từ cuốn sách.

Có phải khi tim của ai đó ngừng đập, cũng kéo theo cái chết của một người khác nữa không?

...

Tôi thú nhận với Lâm - người đàn ông Hoàn Hảo: Xin lỗi, em đã yêu, thực sự yêu một người đàn ông khác. Dù tôi biết có thể anh sẽ không bao giờ đến bên tôi nữa.

Đó là mùa hè năm 2006, và sau đó, tôi đã đi Nha Trang cùng vợ chồng An, bỏ lại sau lưng cuộc tình vô vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro