Mùa Hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa Hè của năm lớp mười một không thực sự là mùa Hè. Chúng tôi không được thoải mái nghỉ ngơi vì sau nó là năm Mười Hai với kì thi Đại học treo lửng lơ trước mũi. Nên chúng tôi đã bắt đầu lên kế hoạch đến các lớp luyện thi. Tôi không hứng thú mấy, nhưng có một số việc vẫn phải làm thôi. Tôi nhắn tin hỏi Ngọc sẽ học những lớp nào, rồi đăng ký y hệt. Vì lịch học của chúng tôi cũng y hệt nhau nên tôi xung phong qua nhà đón Ngọc, để cô bạn không phải đi xe buýt.

Có một lần tôi thắc mắc.

- Sao cậu không đi xe?

Cô bạn hơi bối rối.

- À, tớ... không biết đi xe.

Tôi cố gắng ngạc nhiên một cách lịch sự, nghĩa là chỉ mở to mắt, không bình luận gì. Ngọc giải thích thêm.

- Bố bảo là hồi bé tớ lấy xe đạp ra tập, rồi té chảy máu, từ đó sợ leo lên xe luôn.

- Sau này cậu làm sao mà đi xe máy được hả? Rồi cậu định đi xe buýt hết đời sao? Tớ làm sao mà đèo cậu mọi lúc mọi nơi được.

Ngọc trợn mắt.

- Tớ có bảo cậu phải đèo tớ mọi lúc mọi nơi đâu.

- Không nói nhiều. Tớ sẽ tập xe cho cậu.

Và mùa hè đó tôi tập xe đạp cho Ngọc ở công viên, cứ mỗi chiều muộn sau khi rời khỏi lớp luyện thi. Có vài người nhìn hiếu kì nhưng tôi mặc kệ. Dù sao thì họ cũng đâu biết tôi và Ngọc là ai, nên tôi bảo Ngọc hãy xem bọn họ như những cây củ cải đỏ. Ai mà chọc ghẹo vô duyên quá cứ mang đi nấu canh hết. Tập xe đạp mệt còn hơn chơi bóng rổ. Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vững cái yên sau để Ngọc có thể lấy thăng bằng. Ngọc học rất nhanh, sang ngày thứ ba đã chạy xe ngon lành, lại còn xung phong đèo ngược tôi đi học.

- Ai mới đạp xe cũng thích được đèo người khác lắm. Được vài hôm, cậu sẽ đổi ý thôi.

- Sao vậy? Vui mà.

- Ờ, hẳn vui. Rồi cậu xem.

Ngọc đèo tôi đi học được một tuần thì thôi, tôi lại tự đi xe của mình. Ngọc bảo tôi trông thế mà nặng quá trời. Tôi chẳng buồn cãi, chỉ thấy buồn cười. Thế là cả mùa hè, chúng tôi đạp xe song song, cùng nhau đi học, cùng đi mua sách, cùng đi trà sữa. Có một lần, Ngọc đã mua hai vé xem phim. Vốn dĩ cô bạn sẽ đi xem cùng Huy, nhưng cậu ta đến phút cuối lại cáo bận. Ngọc tiếc cái vé nên hỏi tôi có đến xem được không, tôi bảo dõng dạc thứ tôi có nhiều nhất là thời gian và rồi đạp xe điên cuồng để đến kịp giờ chiếu. Từ lần đó thì chúng tôi thỉnh thoảng lại đi xem phim cùng nhau nữa. Những đề luyện thi trải dài trước mắt đã không đánh chiếm hết cả mùa Hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro