Chương 270 - 275

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 270: Nha Nha cảm động

Đeo tụ linh phù mà mình cho cô ấy, có thể bù đắp lại khiếm khuyết dương khí không đủ của cô ấy, tuy rằng không thể giống như người bình thường, nhưng trong cuộc sống cũng không có trở ngại gì lớn nữa.

Nếu như cô ấy tiếp tục siêu độ cho những cô hồn dã quỷ để tích phúc tích đức, thì cũng có thể thay đổi vận mệnh vốn phải gập ghềnh cô độc của cô ấy.

Vận mệnh của con người, lúc ban đầu vốn là do trời định, nhưng không phải là không thể thay đổi, mà sự thay đổi này đều phải dựa vào việc tu tậm sửa đổi của bản thân.

Thiện có thiện báo, ác có ác báo, chân lí này vĩnh viễn đều tồn tại, chớ có hoài nghi.

Dương Tử Mi phát hiện mệnh cung của Lam Nha Nha có một đường đen, cô bấm ngón tay tính toán phát giác tối hôm nay cô ấy sẽ có một kiếp nạn.

- Nha Nha, giúp những dã quỷ kia siêu độ là chuyện tốt, nhưng mà, nghe lời mình nói này, tối nay cậu đứng làm gì cả.

Dương Tử Mi nhắc nhở Lam Nha Nha.

- Tại sao vậy?

Lam Nha Nha chớp mắt nhìn cô, hỏi lại với vẻ khó hiểu.

Từ sau khi cô khắc phục được nỗi sợ hãi khi bản thân có thể nhìn thấy được cô hồn dã quỷ, thì cô phát hiện ra, những cô hồn dã quỷ đó không hề đáng sợ chút nào, họ rất cô độc, họ rất khát vọng mọi người có thể hiểu họ, càng khát vọng có thể thoát khỏi nỗi đau đớn khi lưu lạc khắp tam giới, để sớm ngày được siêu độ.

Bởi vậy, chỉ cần có linh hồn chịu đi siêu độ, cô đều giúp đỡ, thậm chí là còn nghiện làm chuyện này nữa.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cô vẫn còn giá trị để tồn tại lớn tới nhường ấy.

- Sẽ khiến bạn gặp nạn đấy, tóm lại, tối nay bạn đừng làm gì cả, cứ thế cho đến sáu giờ sáng.

Dương Tử Mi dặn dò.

Lam Nha Nha nhìn cô, gật đầu nói:

- Ừ, mình sẽ nghe lời bạn nói.

Mẫn Cương đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện mà thấy mờ mịt, anh không hiểu tại sao mà Dương Tử Mi và Lam Nha Nha lại trở thành bạn bè như thế, hơn nữa dáng vẻ của Lam Nha Nha cũng thay đổi rất nhiều, không còn mang theo một đống âm khí như trước nữa.

- Tử Mi.

Giọng nói trong veo của Hạ Muội vang lên từ phía sau.

Dương Tử Mi quay đầu lại mỉm cười với cô ấy.

Hạ Muội nhìn thấy Lam Nha Nha đứng ở bên cạnh thì thoáng khựng bước, nhìn Dương Tử Mi với vẻ sợ sệt.

Dương Tử Mi nhìn ra Hạ Muội sợ Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha cũng mẫn cảm nhận được Hạ Muội đã lui lại đằng sau, cô bất an dùng ngón tay kéo lấy góc áo, trong lòng cô vẫn thấy rất buồn.

Tuy rằng bản thân mình được những linh hồn kia tiếp nhận nhưng vẫn không thể khiến cho những người khác tiếp nhận mình, mọi người vẫn xem cô như một kẻ quái dị, bất giác muốn rời xa cô.

Nhìn thấy cô buồn, Dương Tử Mi ôm lấy bả vai cô, nói với Hạ Muội:

- Hạ Muội, đây là Lam Nha Nha bạn mình của mình.

Hạ Muội rất thông minh, nghe thấy cô nói thể đương nhiên là hiểu được ý của cô, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ vì hành động lúc nãy của mình.

Hạ Muội biết rõ Lam Nha Nha bị bài xích ở trường như thế nào, tại sao mình lại có thể sợ hãi cô ấy giống như những người khác cơ chứ?

Huống chi, có Dương Tử Mi ở đây rồi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.

Vì vậy, cô thoải mái sải bước đi tới gần Lam Nha Nha, vươn tay ra, nói:

- Nha Nha, xin chào, mình là Hạ Muội, bạn là bạn của Tử Mi thì cũng chính là bạn của Hạ Muội mình, về sau chúng ta cùng chơi với nhau nha.

- Cũng là bạn của mình nữa.

Mẫn Cương đứng ở bên cạnh nói.

Lam Nha Nha cảm động nhìn Mẫn Cương và Hạ Muội, hai mắt cô rưng rưng nước mắt, trong giọng nói có chút nức nở:

- Cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn.

Dương Tử Mi ôm lấy bả vai của cô ấy:

- Sau này, bạn sẽ còn có nhiều bạn hơn nữa.

Đáy mắt Lam Nha Nha sáng bừng lên.

Có thêm nhiều người tiếp nhận mình, có bạn bè cùng vui đùa vẫn luôn là ước mơ của cô.

Chính Dương Tử Mi đã giúp cô thực hiện giấc mơ này!

Chương 271: Bảng xếp hạng thành tích

Mọi người vừa đi đến trước dãy phòng học thì phát hiện trước khu vực dán điểm thi đã bị học sinh vây kín mít, có người hưng phấn, có người ủ rũ, cũng có người đứng đó chỉ trỏ.

Trần Tiểu Cường vừa thấy đám người Dương Tử Mi đến thì lập tức chen lấn chạy ra từ trong đám đông, mặt mày hưng phấn nói:

- Dương Tử Mi ơi là Dương Tử Mi, bạn đứng nhất hết tất các môn thi luôn đó, lợi hại quá đi mất, bốn môn toán, hóa, vật lý, lịch sử đều là điểm tối đa đó nha, mấy môn còn lại cũng không kém, bỏ xa tên Mẫn Cương đứng thứ hai hơn năm mươi điểm luôn.

- Oa! Tử Mi thi tốt như vậy sao?

Hạ Muội kêu lên, cũng vội vàng hỏi tiếp.

- Thế còn mình thì sao?

- Lớp trưởng bạn đứng thứ tư.

Trần Tiểu Cường nói:

- Còn có một tin tốt dành cho bạn nè, lần này điểm trung bình chia đều của lớp chúng ta không phải tệ nhất nữa, mà đứng tận thứ ba cơ.

- Hả? Tốt đến thế cơ á?

Hạ Muội vui vẻ kêu lên.

- Lớp chúng ta rốt cuộc cũng không đứng bét nữa rồi, lần này nhất định các thầy cô sẽ vui mừng chết mất.

Hạ Muội vỗ tay nói với vẻ mừng rỡ.

Thân là một lớp trưởng, cho nên cảm giác tự hào về lớp mình của cô là mạnh nhất, lần này cô nghe nói thành tích của lớp mình tiến bộ được một chút như thế, đương nhiên là cực kỳ vui mừng rồi.

Vui mừng xong, tất nhiên cô không quên công lao của Dương Tử Mi, trước lúc bắt đầu kỳ thi, chính Dương Tử Mi đã bày Văn Xương Trận ở bên trong phòng học, nghe đâu có thể tăng may mắn cho mọi người lúc đi thi.

- Dương Tử Mi, may là nhờ có bạn cả đấy!

Hạ Muội vịn bả vai của Dương Tử Mi nói.

- Văn Xương Trận của bạn đúng là có tác dụng thật đấy, có thể giúp cho đám dở dở ương ương của lớp chúng ta xoay người ngoạn mục như thế. Phải biết là từ ngày đầu tiên tới giờ, lớp chúng ta vẫn luôn đội sổ cả đấy.

Dương Tử Mi mỉm cười:

- Văn Xương Trận chỉ mang tác dụng trợ vận may mà thôi, nếu các bạn trong lớp không chăm chỉ học tập thì nó cũng chẳng có tác dụng gì cả đâu, mấy ngày nay, nhờ sự dạy dỗ của thầy Tần, mọi người cũng đã học hành rất chăm chỉ.

- Đúng vậy.

Hạ Muội gật đầu sau đó quay qua hỏi Trần Tiểu Cường.

- Vậy ai xếp thứ ba thế?

- Tất nhiên là Mộ Dung Nghiên rồi. Trước kia, nếu như không phải cậu ta được hạng nhất thì Mẫn Cương hạng nhất, nhưng lần này bị Dương Tử Mi của lớp chúng ta đánh bại, hơn nữa còn hơn điểm quá chừng luôn, đã quá đi mất.

Trần Tiểu Cường cười nói

- Ăn may được một lần đứng đầu thì tính làm gì? Không chừng chỉ làm lụi mà thôi.

- Một bạn học sinh bên cạnh nói với giọng điệu chua loét.

- Phong độ là nhất thời đẳng cấp lại mãi mãi, thực lực của Mộ Dung Nghiên vẫn mãi còn đó!

- Thực lực còn đó hay không thì mình không biết, chứ hiện tại ai đứng nhất trên bảng xếp hạng, ở đây mọi người có mắt đều thấy cả.

Trần Tiểu Cường phản bác:

- Có Dương Tử Mi ở đây, từ nay về sau, lớp các bạn đừng có mơ tới chuyện có người đứng nhất nữa.

- Mẫn Cương, vừa rồi cậu ta nói lớp chúng ta như vậy, xem thường bạn với cả Mộ Dung Nghiên, chẵng lẽ bạn không tức giận à?

Bạn học sinh kia nhìn thấy Mẫn Cương đang im lặng đứng bên cạnh, thì cả giận nói.

- Tất cả mọi người đều dựa vào thực lực để nói chuyện với nhau, tài nghệ không bằng người ta thì tâm phục khẩu phục mà thua, tức giận thì được gì? Thứ hạng, không phải nhờ vào vài câu múa mép thì có thể đạt được đâu.

Mẫn Cương thản nhiên nói.

Đối với chuyện Dương Tử Mi đạt được hạng nhất, cậu ta chẳng thấy bất ngờ gì.

Một người vào hàng thiên tài, hiểu được nhiều điều thâm ảo như thế, thì chuyện thi được điểm cao căn bản chẳng có gì lạ.

Chỉ tiếc là, thành tích mà mình vẫn lấy làm đắc ý nhất vẫn thua cô ấy nhiều đến thế.

- Nhìn thấy chưa hả, đây mới là phong cách quý tộc chứ, Mẫn Cương không giống như bạn đâu, cái đồ tép riu thích múa rìu qua mắt thợ.

Trần Tiểu Cường châm chọc nói.

Vẻ mặt của cậu bạn kia đỏ bừng lên, thật sự không biết nên nói gì bây giờ, ánh mắt chuyển đến chỗ Mộ Dung Nghiên đang đứng trước chỗ công bố điểm, mặt mày Mộ Dung Nghiên tối sầm vì thành tích của mình bị tụt dốc.

- A Nghiên, mấy người khác chắc hẳn là ỷ vào có quan hệ tốt với mấy thầy cô giáo, lấy được đáp án bài thi từ trước rồi, nếu không thì một con nhỏ quê mùa như cậu ta sao có thể thi được điểm cao như thế chứ.

Lam Chi Tình đứng cạnh an ủi

- Ơ con gái quê mùa thì sao? Ở dưới quê thì không được phép thông minh học giỏi à?

Hoàng Nhất Phong cũng đứng ở bên cạnh, nghe thấy Lam Chi Tình nói như thế thì lập tức mắng lại.

Cậu tuyệt đối không tha thứ cho bất kì ai dám nói xấu Dương Tử Mi.

Chương 272: Văn chương khiến giáo sư kinh hãi

Chậc, chậc, Hoàng Nhất Phong này, bạn tức giận che chở cho cậu ta như thế làm gì, nếu nói giữa hai người không có chuyện gì mờ ám thì ai mà tin đây.

Lam Chi Tình nói với vẻ giễu cợt.

- Lam Chi Tình, bạn có thể sỉ nhục mình sao cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục Dương Tử Mi! Quan hệ giữa mình và bạn ấy chỉ là quan hệ bạn học trong sáng mà thôi!

Hoàng Nhất Phong đỏ mặt nói.

- À ha, tục ngữ có câu, cây ngay không sợ chết đứng, nếu hai người không có quan hệ gì thì bạn cũng không cần vội vàng chứng tỏ như vậy đâu.

Lam Chi Tình cười lạnh nói.

Hoàng Nhất Phong tất nhiên không phải là đối thủ trước một người nhanh mồm nhanh miệng như cô ta, chỉ có thể đỏ mặt đứng đó như trời trồng.

- À thì ra là con chó giữ nhà họ Lam đấy à.

Trần Tiểu Cường mắng một câu, chạy tới, kéo Hoàng Nhất Phong ra nói:

- Nhất Phong, nếu chó cắn bạn, bạn không cần cắn trả lại nó, có vài kẻ thích buôn tin vịt tin vỉa hè, mồm miệng dơ dáy bậy bạ, cứ mặc kệ bọn họ đi ha, coi chừng có ngày bị lở hết mồm ra thôi.

Hoàng Nhất Phong thấy Dương Tử Mi đã đứng đây, hơn nữa vẻ mặt vô cùng hờ hững, có vẻ như không để ý tới lời của Lam Chi Tình, thì cậu cũng chẳng buồn đấu võ mồm nữa mà bước ra ngoài.

- Dương Tử Mi, chúc mừng bạn đạt được hạng nhất.

Hoàng Nhất Phong thật thà nói.

- Cám ơn Nhất Phong.

Dương Từ Mi mỉm cười gật đầu nhìn cậu ta, nhưng ngón tay của cô lại nhẹ nhàng dẫn một chút khí âm sát bắn về phía Lam Chi Tình đang lải nhải không ngừng ở bên kia.

Cô ta cũng sẽ bị giống như lời của Trần Tiểu Cường đã nói, ngày mai đầu lưỡi sẽ bắt đầu đau nhức và nát cả miệng.

- A Nghiên, không đạt được hạng nhất thì có gì phải buồn chứ? Đợi đến ngày hội biểu diễn văn nghệ tốt nghiệp của trường, bạn nhất định sẽ là người nổi bật nhất, chinh phục toàn trường.

Lam Chi Tình an ủi Mộ Dung Nghiên

Trong ánh mắt u buồn của Mộ Dung Nghiên chợt sáng lên, mỗi lần trường học tổ chức ngày hội biểu diễn văn nghệ, đều là cơ hội để cô tỏa sáng, không một ai có thể sánh bằng.

Cô cần gì phải buồn bực vì chuyện này chứ?

Dù cho thành tích của Dương Tử Mi có xuất sắc thật, nhưng cũng xuất thân từ nông thôn, nếu bàn về khả năng nhảy múa biểu diễn, thì khó mà có thể vượt qua một người đã được đưa vào lớp múa từ năm một tuổi như cô ta.

Lúc đó, nhất định cô ta sẽ khiến mọi người ngây ngất, nhất là Mẫn Cương, cô sẽ làm cho cậu hối hận khi không lựa chọn mình.

Cô hừ một tiếng, sau đó cùng Lam Chi Tình rời khỏi đám đông, trở lại lớp học.

Mấy người Dương Tử Mi cũng trở lại lớp học của mình.

Mới bước đến cửa lớp, đã thấy thầy giáo Tần Khải Văn mặt mũi phơi phới đón chào:

- Dương Tử Mi, chúc mừng em đã đoạt giải nhất trong kỳ thi thử lần này.

- Cám ơn thầy, nếu không có công sức dạy dỗ của thầy Tần thì em cũng không có được thành tích thế này đâu.

Dương Tử Mi khiêm tốn nói.

- Ha ha, Tử Mi, em khiêm tốn quá rồi, trình độ ngữ văn của em, ngay cả thầy cũng tự nhận thúc ngựa đuổi không kịp nữa là.

Tần Khải Văn rút bài thi của cô ra.

- Bài văn ngôn này của em, dùng từ vô cùng chuẩn xác, ý văn tuyệt vời, quả thực vô cùng tinh diệu, tất cả thầy cô giáo ở tổ văn của thầy xem bài của em xong, đều vỗ bàn khen không ngớt miệng. Tối hôm qua thầy còn đưa cho thầy giáo dạy văn của thầy hồi đại học xem, thầy ấy nói bài văn của em vô cùng xuất sắc, à còn nói thêm, nếu như em muốn thì thầy ấy có thể trực tiếp nói chuyện với trường học, phá cách nhận em làm học trò của thầy ấy, đưa em lên thẳng đại học luôn.

- Hả?

Dương Tử Mi cũng không ngờ, bài văn của mình viết ra ngày đó lại tạo thành phản ứng lớn như vậy.

Suốt mười năm nay, mỗi ngày cô đều đọc những sách vở viết bằng cổ văn, vô cùng quen thuộc với cách hành văn, ngôn ngữ này rồi, nếu bảo cô dùng tiếng phổ thông để viết văn, thì đúng là hơi làm khó cô.

- Tử Mi này, em thấy thế nào? Có muốn nhảy lớp vào học đại học hay không?

Tần Khải Văn hỏi

Dương Tử Mi lắc đầu

- Em xin cảm ơn ý tốt của các thầy, nhưng em muốn chậm mà chắc, huống hồ gì em cũng không muốn nghiên cứu chuyên sâu về cổ ngôn.

- Vậy cũng được.

Tần Khải Văn nghe cô nói như vậy thì gật đầu:

- Đời người luôn cần trải qua từng chút một thì mới tốt.

Lời của thầy giáo, cũng là điều mà Dương Tử Mi nghĩ.

Cả đời này, cô không thiếu gì cả, cũng chỉ muốn bù đắp lại tiếc nuối của kiếp trước, cảm nhận những gì mà bạn bè cùng trang lứa được trải qua ở độ tuổi này thôi.

Chương 273: Mua máy tính

Tất cả bài thi đều đã được phát xuống dưới.

Tất cả các môn đều đạt điểm cao, chỉ trừ tiếng Anh là có 80 điểm, điều này làm cho cô giáo Cao Ngọc dạy tiếng Anh hơi buồn một chút.

Sau giờ học, cô còn kêu Dương Tử Mi lên văn phòng, giảng giải những câu sai trong đề cho Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi ngồi nghe vô cùng ngoan ngoãn, cô không muốn phụ lòng tốt của cô Cao, vả lại cô cũng muốn nâng cao điểm tiếng Anh của mình lên.

Kẻ thù kia của cô cũng đang ở Hoa Kỳ.

Cô tất nhiên phải thông thạo tiếng Anh, mới có thể đến Hoa Kỳ báo thù, nếu ngôn ngữ không thông thì sẽ là một bất lợi rất lớn.

Huống hồ gì, thành thạo loại ngôn ngữ quốc tế như tiếng Anh, thì luôn có nhiều lợi ích.

Cô cũng đã lên kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới rồi, cho nên bất cứ giá nào cũng phải học tiếng Anh cho thật tốt để phòng thân.

Cao Ngọc thấy ngộ tính của Tử Mi cực kỳ cao, nhưng kiến thức căn bản lại không có, nhất là về phương diện nghe, không thể bắt kịp với người nói, bởi vậy, cô giáo đã đặc biệt chạy đến tiệm sách gần đó lựa một đĩa CD riêng cho cô, dặn dò Tử Mi về nhà tập nghe với đọc nhiều hơn

Dương Tử Mi cảm ơn cô giáo, cầm đĩa CD về nhà.

Nghe cô giáo nói, nếu nhà có máy tính kết nối được internet, thì chuyện học tiếng Anh hay là bất kỳ thứ gì khác cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Ở đời này, năm 2013, máy tính là một sản phẩm điện tử phổ biến toàn thế giới, nên việc sở hữu một chiếc máy tính để bàn cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng, đối với những người cơm ăn không no mà nói thì đó là một thứ vô cùng xa xỉ, chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi

Cô cũng nghe nói thế giới bên trong máy vi tính rất kỳ diệu, có thể tìm kiếm bất cứ thứ gì, có thể trò chuyện với người khác dù cách xa vạn dặm...

Lúc này, cô cũng không thiếu tiền, để có cơ hội tiếp thu được nhiều kiến thức, mở rộng tầm mắt của mình, học hỏi nhiều điều thú vị hơn nữa, cô đã quyết định sẽ mua một cái máy tính để bàn về nhà, sẵn kéo dây mạng luôn.

Nhưng mà mình lại mù tịt hoàn toàn không biết gì về máy tính cả, cô định hỏi xem Mẫn Cương có rành về máy tính hay không.

Gia cảnh của Mẫn Cương cũng khá giả, hồi mới học lớp năm tiểu học thôi, Mẫn Thanh Hoa đã đặc biệt mua cho anh một chiếc máy tính, để giúp anh trong việc học hành.

Từ đó đến bây giờ, anh đã đổi ba cái máy tính rồi, cho nên anh cực kỳ thành thạo trong việc sử dụng nó.

Nghe Dương Tử Mi nói muốn mua máy tính, Mẫn Cương đương nhiên sẽ rất vui lòng đi theo cô.

Hai người cùng nhau tiến vào cửa hàng bán máy tính lớn nhất trong khu vực

Vào năm 2003, máy tính cũng giống như điện thoại di động, tuy rằng bỏ ra mấy ngàn tệ là có thể mua được, nhưng đối với những người có thu nhập bình quân mỗi tháng chỉ hơn một ngàn tệ mà nói, thì đó là một thứ quá mức xa xỉ.

Hai người bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, hơn nữa không có người lớn nào đi cùng, mấy nhân viên của cửa hàng nghĩ bọn họ cũng giống như mấy học sinh khác thôi, đến đây để ngắm máy tính cho đã ghiền. Vì vậy nên bọn họ cũng không nhiệt tình chào mời, thậm chí nhân viên cửa hàng còn đề phòng như thể bọn họ là ăn cướp vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ, sợ bọn họ làm hư hỏng hay ăn cắp gì đó.

Lúc này Dương Tử Mi để ý một cái laptop, giá niêm yết là một vạn năm ngàn tệ.

Lúc ấy, đại đa số mọi người đều sử dụng máy tính để bàn tầm mấy ngàn tệ mà thôi, laptop thì vô cùng đắt đỏ, chỉ có một số thành phần tri thức cao cấp cùng với nhân viên thương vụ mới sử dụng tới.

Dương Tử Mi muốn mua laptop, vì thích ưu điểm tiện mang theo của nó.

Cô vừa chìa tay ra chạm vào laptop, định mở ra xem thử, thì đã bị nhân viên cửa hàng chạy tới chặn lại.

Nhân viên cửa hàng kia nói với vẻ cau có:

- Em gái à, không mua thì đừng có sờ lung tung, lỡ như làm hư, thì em đền không nổi đâu đó.

Bất kỳ ai nghe thấy lời này thì kiểu gì cũng sẽ thấy khó chịu mà thôi.

Bởi vì Dưởng Từ Mi đã từng nghèo khó, bị người đời kì thị, nên hiện tại dù người mang bạc triệu, nhưng phần tự ti len lỏi sâu trong linh hồn kia vẫn không cách nào gạt bỏ được.

Vì thế, khi nghe nhân viên nói như vậy, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, thế là lại làm ra kiểu trông khá giống mấy kẻ giàu xổi.

Chương 274: Nỗi sầu không ai thấu hiểu

Làm sao chị biết tôi mua không nổi?

Dương Tử Mi lạnh lùng nói với nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng liếc xéo cô một cái, nhìn sơ qua khí chất của đôi nam nữ này tuy không phải dạng tầm thường, gia đình chắc cũng khá giả, nhưng chỉ là một học sinh trung học, đủ tiền mua một cái laptop sao, giá của mỗi cái lên đến tận mười lăm ngàn.

Vì vậy, cô nhân viên cửa hàng chỉ vào bảng giá nói:

- Cô bé à, giá của nó tận mười lăm ngàn, không phải một ngàn rưỡi đâu. Cho dù là một ngàn rưỡi, thì cũng không phải giá tiền mà một học sinh như bé có thể mua đâu.

Dương Tử Mi bỗng nhớ tới một chuyện vô cùng chấn động ở kiếp trước, xảy ra ở một cửa hàng nọ.

Có một người nông dân bước vào bên trong, muốn mua hàng, nhưng mà nhân viên trong cửa hàng đều coi thường, cho rằng tên quê mùa như vậy thì mua nổi cái gì, thế là không ai để ý tới ông ta. Cho đến khi ông ấy móc thẻ tín dụng ra, một lúc mua sạch năm mươi món hàng tồn kho, sau đó đứng trước mặt mọi người đập nát toàn bộ. Hành động này cũng làm kinh động dư luận một thời gian.

Có người bảo ông ấy là đồ nhà giàu mới nổi, có người nói có khí phách nam nhân, mỗi người một ý...

Vào thời điểm đó, cô cũng nghĩ ông ấy là kẻ ngốc, tiền chứ đâu phải giấy đâu, nỡ lòng nào đập hết, khác gì tự dẫm vào chân của mình, muốn thể hiện thì cũng quá điên cuồng đi.

Vào lúc này, cô lại có cảm xúc tương tự.

Nhưng mà cô vẫn khống chế được bản thân, kéo Mẫn Cương qua cửa hàng bên cạnh, mua một hơi ba cái laptop, mỗi cái đều có giá mười lăm ngàn.

Một cái cho mình xài, một cái cho em gái, còn thêm một cái cho cha.

Sau khi mua xong ba cái laptop, cô cầm theo quay trở lại cửa hàng kia, trách móc nhân viên cửa hàng đó:

- Em muốn nói cho chị biết một việc, muốn đánh giá khách hàng tiềm năng hay không, đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, phải luôn tiếp đón nhiệp tình với tất cả thành phần, thì mới có kết quả tốt được.

Cô nhân viên cửa hàng trợn mắt, há mồm khi thấy Dương Tử Mi mua một lúc ba chiếc laptop giá tận mười lăm ngàn.

Chi tiêu bạo tay như vậy, không biết là con gái của đại gia nào.

Trong lòng cô ta hối hận muốn chết đi được!

Tổng cộng bốn mươi lăm ngàn, chỉ cần tính phần trăm tiền trích ra thôi, cũng đã là năm nghìn rồi.

Mà chủ quán đứng đó, thấy khuôn mặt cô nhân viên như vậy, cũng xám xịt lại, bước đến trách cứ cô sao lại bỏ lỡ một vị khách chịu chi như vậy.

Dương Tử Mi thấy đã đạt được hiệu quả, thì cùng Mẫn Cương bước ra ngoài.

- Tử Mi, tại sao bạn lại mua nhiều máy như vậy?

Mẫn Cương nhíu đôi lông mi thanh tú tò mò hỏi.

Dương Tử Mi chỉ cười cười

- Ha ha, đây là do mình nổi hứng lên muốn làm nhà giàu mới nổi mà thôi, cậu ấm suốt ngày ăn sung mặc sướng như bạn chắc không hiểu đâu. Nhưng mà, mua ba cái cũng không nhiều lắm đâu, ba mình với lại em gái cũng cần mà.

Mẫn Cương cũng không nói thêm gì nữa.

Vào lúc Tử Mi cười, Mẫn Cương phát hiện ra trong mắt của cô thoáng qua một nét buồn rất khẽ.

Cậu cũng không biết, nỗi buồn của cô đến từ đâu, chỉ cảm thấy có chút đau lòng.

Càng ngày cậu càng cảm thấy, đằng sau bóng lưng có vẻ hờ hững của cô, dường như ẩn chứa rất nhiều áp lực.

Chẳng lẽ bởi vì gân cốt mười năm bị phế sao?

Tất nhiên là anh không biết, kiếp trước của Dương Tử Mi đã từng trải qua cuộc sống bần cùng, trôi dạt khắp nơi, bị người đời kỳ thị ra sao.

Những chuyện này, giống như những dấu ấn, khắc thật sâu vào tận linh hồn của cô, không biết phải qua trải bao lâu, mới có thể xóa nhòa những dấu vết kia.

Mẫn Cương đưa Tử Mi đến dưới nhà, nhìn cô bước lên lầu, sau đó mới rời đi.

Dương Tử Mi trở về, đúng lúc tất cả mọi người đều ở nhà, cô cũng lấy mấy cái laptop ra, một cái đưa cho ba, một cái đưa cho em gái.

Chương 275: Có người ghen như vậy sao

Dương Tử Hi vui sướng như phát điên lên được, ôm máy tính không chịu buông tay.

Dương Thanh đúng là cũng cần một cái laptop, gần đây nhà trường đã bắt đầu mở một đợt cải cách mới, muốn hiện đại hóa phòng học, hiệu trưởng đã mạnh mẽ kiến nghị trong cuộc họp giáo viên, hi vọng mọi người có thể bắt kịp thời đại, không sử dụng phấn trắng bảng đen như trước nữa, nên bắt đầu học tập công nghệ mới, để có thể kích thích tinh thần học tập cũng như sự tò mò của học sinh

Mấy ngày nay, ông cũng tính mua một cái máy tính, không ngờ con gái đã mua giúp cho mình rồi.

Ông vô cùng vui vẻ, nhưng mà loại máy tính xách tay này, nhìn qua đã biết vô cùng đắt tiền rồi.

- Con gái à, con mua máy tính đắt tiền như vậy làm gì? Lại còn mua tận ba cái thế này, lãng phí tiền bạc quá đấy.

Ông nói với vẻ trách móc.

- Đúng vậy, máy tính cũng có ăn được đâu mà, con mua nhiều như vậy làm gì? Nếu có tiền như thế sao con không mua một cái máy mát xa cho ông nội đi? Mấy ông bạn già ai cũng kể trong nhà có một cái giường mát xa, mỗi ngày đều mát xa, sung sướng như thần tiên vậy.

Dương Bách bên cạnh cũng nói chen vào.

- Ông nội, ông yên tâm đi, con sẽ mua cho ông và bà nội mỗi người một cái.

Dương Tử Mi dịu giọng nói.

Dương Bách nghe vậy thì toét miệng cười toe.

Ở trong câu lạc bộ người cao tuổi của ông, không ít người biết được chuyện cô gái được gọi là nữ thầy bói thiên tài kia chính là cháu gái của ông, nên ông rất được kính nể, đi đến đâu cũng có người nhiệt tình chào hỏi làm quen, khiến cho lòng hư vinh của ông được thỏa mãn dữ lắm.

Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.

Dương Tử Mi kiếm được càng nhiều tiền, thì tiếng nói của cô trong nhà càng lớn, ông cũng rất lo lắng.

Lúc này, mình đã không còn khả năng quản thúc con gái nữa rồi.

...

Trở về phòng của mình, Dương Tử Mi mở máy ra, dựa theo bản hướng dẫn, mày mò một ít chức năng của nó, cô nhận ra sử dụng máy tính cũng không quá khó, chỉ trong vòng nửa giờ, cô đã có thể nắm sơ qua cách sử dụng.

Ngày mai, cô chuẩn bị liên hệ bên nhà mạng để nối mạng về nhà mình, chỉ cần như vậy thì cô đã có chút vốn liếng lên mạng với giang hồ rồi.

Nghĩ như vậy, cô nhịn không được bèn phì cười một mình.

- Đang cười gì thế? Có phải nhớ anh hay không?

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một cái đầu nhô lên, nói khẽ.

Dương Tử Mi quay đầu lại, thấy Long Trục Thiên đang ngậm một cành hoa hồng trên miệng, hai tay chống thanh cửa sổ leo lên.

Cô liếc Long Trục Thiên một cái nói:

- Ai rảnh mà đi nhớ anh!

- Không rảnh nhớ anh hả? Vậy em đang nhớ anh nào thế?

Long Trục Thiên giả bộ nói với vẻ ghen tuông.

- Nhớ ai cũng không thèm nhớ tới anh.

- Vậy anh ghen nhá!!

- Ha ha.

Dương Tử Mi nhịn không được bèn bật cười

- Có ai ghen như anh không?

- Vậy phải ghen thế nào đây?

- Em không biết.

Dương Tử Mi liếc anh ấy một cái.

- Chuyện này phải hỏi anh chứ, dù sao em cũng chưa từng ghen tuông với ai cả, hơn nữa, em cũng sẽ không cho phép anh khiến em ghen đâu!

- Tất nhiên rồi, trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ có một mình em, làm sao mà em có cơ hội ghen được chứ?

Long Trực Thiên nhìn cô, trong đôi mắt phượng hẹp dài của anh chỉ có duy nhất một mình hình bóng của cô.

Mặt của Dương Tử Mi đỏ rần lên, cầm lấy cành hoa hồng trong tay anh, đứng dậy, thay cành hoa đã héo tàn bên trong bình xuống bằng một cánh hoa mới tươi rói này.

- Em mới mua máy tính à?

Ngón tay của Long Trục Thiên tùy ý nghịch ngợm máy tính của cô.

Dương Tử Mi cũng gật đầu:

- Mua để em lên mạng học tiếng Anh.

- Học tiếng Anh để anh dạy cho.

- Anh biết tiếng Anh à?

Dương Tử Mi hỏi lại với vẻ hoài nghi.

- Anh từng sống ở Hoa Kỳ mười năm đấy.

Long Trục Thiên dứt câu, tiện mồm chém ra vài câu tiếng Anh đúng chuẩn giọng Mỹ.

Kỹ năng nghe của Dương Tử Mi không được tốt cho lắm, cũng không hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng mà mấy từ tiếng Anh đó được Long Trục Thiên dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của mình đọc lên, lại có cảm giác thích tai xen lẫn gợi cảm khó tả, khiến cho cô cảm thấy mê say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro