Mãi Nhớ Nên Mãi Cô Đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đã đi qua những ngày Sài Gòn như thế, vội vã mà bình yên, tất cả chỉ tồn tại duy nhất một thứ tình cảm mà chúng tôi thường gọi đó là...

Tôi không biết phải nói sao, nhưng tôi nhớ có người từng nói thế này:

"Có những mối quan hệ đâu cần đến tên, đâu cần gọi tên danh phận là gì bởi sớm hay muộn mình đều phải quên".

Đôi khi tình yêu chỉ là chuyện hoang đường nhưng sự trân trọng và thân gần mà chúng ta từng có cùng nhau sẽ luôn là một điều thật nhất trong cuộc sống này.

Có một người duy nhất để thương và nhớ, có một người duy nhất để khóc và đau, có một người duy nhất để mãi mãi không thuộc về nhau nhưng cũng chẳng thể nào buông tay được. Có một người như thế âu cũng là một phước phần cho riêng mình. Dẫu có là phước phần đau đớn.

Tôi nhớ rõ một trong những quyển sách mà tôi thường đọc, có một câu chuyện mà cái kết của nó tôi chưa bao giờ hết ám ảnh. Rằng, anh biết mình gần nhau nhưng không thể bước tới bởi giữa chúng ta có quá nhiều cách ngăn, dẫu có ăn năng nhìn nhau sau một nụ hôn vội cũng chỉ là thứ cảm xúc vướng víu.

Bỏ thì thương, vương thì tội, mang theo thì bất khả, để đó thì không đành.

Đã vượt qua tình bạn mà không thể chạm đến tình yêu, đi cùng một đoạn đường mà biết trước phải buông tay khi chưa đến cuối.

Cảm xúc đó, có lẽ thứ tình thương duy nhất mà chúng ta không bao giờ tìm được câu trả lời, không bao giờ có thể buông tay dẫu bàn tay từng đan lấy nhau đã rời mất từ lúc nào.

Nếu có một điều ước ngay giờ, ngay lúc này tôi chỉ mong giá như tôi có thể thủy chung hơn chút nữa, nặng lòng hơn chút nữa thì chắc tôi không bỏ Sài Gòn mà đi, bỏ những yêu thương còn chưa kịp định hình. Đó là những dòng cuối cùng tôi viết cho Sài Gòn, cho riêng tôi và không còn ai nữa.  Phải chăng nếu còn ai đó thì cũng chỉ là sự vô tình.

Tôi bất giác tự thấy bản thân mình dối trá, vì có ai biết rằng ngay lúc này đây điều duy nhất còn lại trong mắt tôi là hình ảnh của... Là tôi ngộ nhận hay cố tình không nhớ tới, nó không còn quan trọng nữa. Tôi đứng giữa tám triệu người trong thành phồ nhưng chỉ loay hoay mãi một thứ câu hỏi...

Sẽ chờ tôi chứ? Mà sẽ chờ ở đâu... rồi đến đâu là giới hạn cho một sự chờ đợi mà biết chắc là sau đó không còn trọn vẹn. Chình vì mãi mê đi tìm câu trả lời mà tôi không biết mình đang thả rơi thứ tình cảm mà thật lòng vẫn còn nhiều lưu luyến, là tôi nhận ra cái khoảnh khắc rời xa một người không bao giờ là dễ dàng, là tôi hoang mang rằng liệu thứ cảm xúc này có tồn tại song song ở người kia hay không, là tôi không biết có điều gì là mãi mãi.

Yêu thương có tồn tại nếu cơ duyên giữa mình là ngắn ngủi...

Sài Gòn, ngày 29 tháng 9 năm 2008
(Dựa trên một câu chuyện có thật giữa Sài Gòn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro