Chap 1 Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rét... ét... ét

Chiếc siêu xe màu đen lao nhanh giữa ngọn đồi vắng đột nhiên thắng gấp lại. Một thân hình bé nhỏ ngã ra phía trước đầu xe. Tình huống bất ngờ khiến tài xế phải đạp thắng hết cỡ, chỉ một chút nữa thôi nếu không cẩn thận thì tài xế đã tông vào người trước mặt. Cả chiếc xe bị giật ngược lại, người trong xe ngã nhào về phía trước.

"Chuyện gì vậy"- một giọng nói lạnh lùng cất lên

"Dạ thưa Trịnh tổng phía trước có người ngất xỉu"- bác tài xế kính cẩn nói

"Mặc kệ, đừng quan tâm"- giọng nói băng lãnh lại cất lên

Người tài xế lùi xe về phía sau định rẽ sang hướng khác thì có một bàn tay nhỏ bé vỗ vào đầu xe, giọng yếu ớt cầu cứu "Cứu tôi với.... cứu tôi với"

Người tài xế nét mặt có chút phân vân. Ông nhìn thái độ Trịnh Tuấn Phong vẫn lạnh lùng, ánh mắt vẫn không mấy quan tâm đến người đang cầu cứu. Thật ra Trịnh Tuấn Phong cũng muốn cứu người nhưng anh lại lo sợ là mắc phải bẫy của kẻ thù. Kẻ thù của anh trên thương trường lẫn trong giang hồ không hề ít. Từng phút từng giây chúng đều muốn nuốt chửng anh. Giữa đêm khuya như thế này sao lại có một cô gái ở đây thật là làm cho anh có nhiều nghi ngại. Đó phải chăng là cái bẫy. Để tồn tại được trong thế giới của anh thì điều cần nhất là cẩn trọng và đề phòng. Trịnh Tuấn Phong xưa nay vốn máu lạnh vô tình có giết hay cứu thêm một mạng người với anh thì có khác gì. Tài xế lặng đi hồi lâu nhìn Trịnh Tuấn Phong như chờ đợi nhưng đành bất lực đạp ga chạy đi.

"Dừng lại!"- câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực

Từ trong xe một người đàn ông phong độ lịch lãm khoảng chừng hai mươi mấy tuổi bước ra với bộ vest đen sang trọng. Dáng người to cao, gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tô điểm thêm vẻ đẹp điển trai, tuấn mĩ. Bước chân chầm chậm từ từ tiến lại gần cô gái đang cầu cứu. Trước mặt Trịnh Tuấn Phong bây giờ là một cô bé nhỏ nhắn chừng mười mấy tuổi đầu, gương mặt hốt hoảng, quần áo lấm lem, tay chân đầy những vết trầy xước. Trịnh Tuấn Phong nhìn cô bé hồi lâu.

"Tại sao em ở đây?"- Tuấn Phong cúi xuống hỏi cô bé, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt có chút nghi hoặc

"Có... có người muốn giết em. Họ ... họ đuổi theo em. Em... chạy... chạy... mãi thì đến đây"- giọng cô bé lấp bấp nói không nên lời vì quá hoảng sợ

"Người thân của em đâu hết rồi?"

"Họ... họ... chết hết cả rồi..."- chưa nói hết lời cô bé đã òa khóc

Trịnh Tuấn Phong nhìn cô bé định hỏi thêm gì đó nhưng thấy vẻ mặt hốt hoảng mất bình tĩnh ấy thì lại thôi.

"Em cầm lấy số tiền này rồi đi đi"- Tuấn Phong nhét vào tay cô bé một số tiền

"Anh... đừng bỏ em lại đây, em... sợ lắm. Bọn người đó... mà phát hiện ra em... sẽ giết... giết em mất. Em xin anh đừng bỏ em một mình"- cô bé nắm chặt tay Tuấn Phong không ngừng khóc lóc

Tuấn Phong không quen bị người khác chạm vào, anh định đẩy ra nhưng thấy thân thể bé nhỏ kia đang run rẩy vì sợ nên thôi. Anh im lặng suy nghĩ hồi lâu.

"Có muốn cùng tôi về nhà không"- Tuấn Phong đút hai tay vào túi quần từ từ đứng lên

Cô bé nhanh chóng gật đầu mà không suy nghĩ gì thêm. Trịnh Tuấn Phong từ từ đỡ cô bé đứng dậy, dìu cô vào xe, cài lại dây an toàn.

"Chạy đi"- Tuấn Phong ra lệnh cho tài xế

Chiếc siêu xe sang trọng lao đi trả lại khoảng không gian yên tĩnh cho nơi đây. Cách đó không xa có một người đã đứng từ rất lâu và quan sát hết toàn bộ sự việc, nở một nụ cười đầy ẩn ý "Giỏi lắm. Tôi biết em làm được mà. Sau này tất cả trông cậy vào em"

Chiếc siêu xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn và đầy sang trọng. Đây là căn nhà người bình thường ở sao, thật khó tin.

"Theo tôi"- Tuấn Phong mở cửa xe bước ra

Trịnh Tuấn Phong bước xuống xe thong thả đi vào biệt thự. Cô bé cũng lủi thủi theo Tuấn Phong bước vào nhà trước sự ngạc nhiên của nhiều người. Trịnh Tuấn Phong dẫn cô bé đến một căn phòng "Từ giờ đây sẽ là phòng của em. Em vào tắm rửa thay quần áo đi. Tôi đợi"

Trong ánh mắt cô bé có chút lo lắng, sợ hãi chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào phòng tắm.

Trịnh Tuấn Phong ngồi xuống bên giường lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó. Gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy cô bước ra, anh khẽ gọi "Em tắm xong chưa?"

"Xong rồi. Nhưng ... nhưng anh ơi..."- giọng nói cô bé có chút ngập ngừng

"Nhưng gì?"- Tuấn Phong nhíu mày hướng về phía cửa phòng tắm

"Em không có quần áo để thay..."

Lúc này Trịnh Tuấn Phong mới khẽ giật mình. Anh lẳng lặng giây lát. Thật nực cười cả căn biệt thự rộng lớn cái gì cũng có không thiếu thứ gì chỉ mỗi không có quần áo con gái. Suy nghĩ hồi lâu anh lẳng lặng trở về phòng lấy cái áo sơ mi của mình đưa cô mặc tạm.

Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra làm Tuấn Phong hơi sửng sốt. Trước giờ chưa có người con gái nào có thể làm cho anh chú tâm như vậy. Lúc nãy trong đêm cộng với lấm lem của bùn đất nên Tuấn Phong chưa nhìn rõ cô. Nhưng giờ thì có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp kia một cách trọn vẹn rồi. Một cô gái có khuôn mặt nhỏ, nét mặt thanh tú, sóng mũi cao cao, đôi mắt to tròn nhìn đáng yêu vô cùng. Cả người cô toát lên một vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết. Chiếc áo sơ mi trắng chỉ dài tới gối lộ ra cặp đùi trắng nõn nuột nà đầy hấp dẫn và cuốn hút. Đây là cô gái bé nhỏ được anh cứu lúc nãy sao. Thật không thể tin vào mắt mình nữa, người đứng trước mặt anh như một thiên thần từ cõi hư vô lạc đến.

Thở hắc một cái, gương mặt Tuấn Phong trở lại lạnh nhạt, lãnh khốc như ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro