P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Vào đêm trước ngày diễn ra hôn lễ của tôi, người mẹ ruột của tôi quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin tôi, "Kỳ Kỳ, con có thể đừng kết hôn với Lục Ngạn được không? Con để Lục Ngạn đến trò chuyện cùng Chi Chi được không? Chi Chi có bệnh trầm cảm, nếu con bé biết tin hai đứa kết hôn thì bệnh tình sẽ ngày càng nặng hơn... Cứ cho là mẹ cầu xin con đi có được không".

Tôi không lên tiếng, tiếp đó anh tôi liền vung tay tát tôi một bạt tai. Khuôn mặt Ninh Dật giận dữ, gân xanh trên cổ nổi lên chằng chịt.

Tôi nhìn bọn họ, cười nói: "Có phải những gì của con, chỉ cần Chi Chi muốn thì mọi người đều sẽ bắt con hy sinh cho nó đúng không? Trước đây là một quả thận, đến bây giờ là chồng tương lai của con, tất cả cũng phải đưa cho nó đúng không?".

Mắt mẹ tôi đỏ lên, "Chi Chi còn nhỏ, con bé... không thể không có Lục Ngạn. Mẹ hứa với con, một khi Chi Chi đỡ bệnh thì sẽ để Lục Ngạn trở về kết hôn với con, có được không?".

Anh trai nắm lấy cổ tay của tôi, "Ninh Kỳ, mày đừng có cố tình gây sư. Chúng ta đều là người một nhà, lẽ nào mày không muốn để Chi Chi tốt lên hay sao?".

Lục Ngạn gõ cửa bước vào, ánh mắt của anh ấy lộ phức tạp vô cùng, trên người vẫn đang mặc bộ lễ phục dành cho hôn lễ ngày mai.

Tôi thấy rõ sự do dự giằng co trong mắt anh ấy. Cuối cùng, Lục Ngạn vỗ nhẹ lên đầu tôi, cất giọng nói: "Ninh Kỳ, đợi anh trở về".

Ba người bọn họ gấp rút thu dọn rồi rời đi.

Bọn họ chỉ để lại một mình tôi, ngồi ngơ ngẩn ra đấy giống hệt một con ngốc. Trên giường là hỷ phục đỏ cùng với váy cưới đã chuẩn bị sẵn cho ngày mai.

Tôi nhìn vào ngăn kéo, trong đó là báo cáo sức khỏe mà hôm qua tôi vừa nhận được.

Trong lòng tôi nghĩ không sao cả, dù sao thì tôi cũng sắp chết rồi, mà chết đi rồi thì tất cả mọi người đều sẽ hài lòng.

Từ quả thận tôi bị ép buộc cho đi vào nửa năm trước, cộng thêm chồng sắp cưới của tôi, tất cả những thứ này đều sẽ là của Đoàn Chi Chi.

[2]

Mẹ tôi đứng ra thay mặt tôi thông báo đến bạn bè, họ hàng hai bên, ngày mai không cần đến, hôn lễ đã bị hủy bỏ.

Mà phía Lục Ngạn cũng thông báo với bên nhà trai, hôn lễ sẽ đổi ngày.

Bản thân tôi là cô dâu, ngay cả một chút quyền lên tiếng cũng không có.

Cũng giống như nửa năm trước, vào cái ngày mà Đoàn Chi Chi bị phát hiện mắc chứng nhiễm trùng đường tiểu cần phải thay thận. Cả nhà đều bị yêu cầu đi xét nghiệm để tìm kiếm thận thay thế phù hợp.

Tôi đáng ra là một sự tồn tại không được hoan nghênh ở ngôi nhà này, nhưng vào hôm có kết quả xét nghiệm, mẹ và cha dượng, còn cả người anh ruột của tôi, tất cả mọi người hiếm khi không ở trong bệnh viện chăm nom Đoàn  Chi Chi mà lại ở nhà nấu cho tôi một bữa tối hoành tráng.

Từ nhỏ đến lớn tôi không được đối xử tốt như vậy, thậm chí trong lòng tôi còn có chút vừa mừng vừa lo.

Nhưng không một ai nhớ đến tôi bị dị ứng hải sản cả.

Mẹ tôi lên tiếng nói: "Kỳ Kỳ, có kết quả xét nghiệm rồi... Con và em gái có khả năng tương thích nhất, con có thể cứu em...".

Tôi nhìn bàn tiệc hải sản đầy ắp trên bàn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ  "Mọi người có nhớ việc con bị dị ứng hải sản không?".

Ninh Dật quăng đôi đũa lên mặt tôi, mặt anh ấy tràn ngập sự tức giận, "Ninh Kỳ, em gái mày sắp chết rồi, bây giờ mày còn nghĩ đến việc mày bị bị ứng hải sản sao?".

Mẹ tôi bật khóc thành tiếng, "Kỳ Kỳ, con phải cứu em nó! Con đừng quên, tất cả những khoản chi phí từ nhỏ đến lớn của con đều là do chú Đoàn bỏ ra, con phải biết ơn chú ấy".

Hôm đó ngoài trời mưa rất lớn, mẹ tôi quỳ xuống cầu xin tôi, anh trai dùng ánh mắt chán ngán nhìn tôi, chú Đoàn cũng nhìn tôi với ánh mắt van nài.

Tôi bật cười, "Mẹ, nếu con cho Chi Chi quả thận này... Sau này có thể nào đừng bắt con phải nhường đồ của mình cho nó nữa được không ?".

Mẹ tôi suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Mẹ hứa với con".

Tôi đồng ý, cả ba người bọn họ cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm. Nhìn bên ngoài vẫn đang đổ mưa, mẹ tôi lại gấp rút đòi ra ngoài.

"Chi Chi sợ nhất là sấm sét, không có mẹ thì con bé sẽ rất sợ hãi, mẹ phải đến bệnh viện với nó".

Trong nhà lúc này chỉ còn có một mình tôi, ngồi nhìn bữa tiệc hải sản chuẩn bị sẵn cho mình vẫn còn đặt trên bàn.

Tôi ngồi đó, nghĩ về lúc ba tôi vẫn chưa qua đời vì bệnh tật, mẹ vẫn rất yêu tôi, anh trai cũng thương tôi, cả nhà ai cũng cẩn thận bảo vệ tôi. Mọi thứ bắt đầu từ lúc nào mà thay đổi nhỉ?

Hình như là khoảng mười hai năm trước, ba tôi mất vì bệnh, mẹ dẫn theo tôi và anh trai gả vào nhà chú Đoàn.

Chú ấy rất tốt bụng, con gái của chú ấy thì hoạt bát đáng yêu, được mọi người yêu mến.

Còn về phần tôi, sau khi ba bệnh mất, tính tình của tôi đột nhiên thay đổi, trở nên lầm lì ít nói. Trở thành loại trẻ con không được người lớn chào đón cho lắm.

Có đôi lúc, tôi ở một bên nhìn anh trai, mẹ, còn có chú Đoàn và Đoàn Chi Chi, bọn họ mới giống một nhà gia đình bốn người.

Mà tôi, cứ như một kẻ dư thừa.

Những món đồ tôi yếu thích chỉ cần là Đoàn Chi Chi cũng thích, thì mẹ chắc chắn sẽ đưa nó cho Đoàn Chi Chi.

Đến cả Ninh Dật, anh trai tôi cũng ngày càng thiên vị đứa em không có một chút máu mủ gì của anh.

Chi Chi sẽ dựa vào vai của anh ấy một cách thân thiết, vào lúc tan trường cũng sẽ chủ động ngồi lên phía sau yên xe đạp của anh ấy, hai người họ không quan tâm đến tôi đang đứng ở phía sau nhìn theo.

Vào lúc đó Đoàn Chi Chi đã nói với tôi, "Chị ơi, sau này mẹ của chị và cả anh trai của chị nữa, tất cả đều là của em. Chị thật dư thừa".

Tôi đứng ngây người ở đó, mắt ửng đỏ, còn nó đã chạy đến trước mặt mẹ tôi, ôm lấy bà ấy ra vẻ nũng nịu rồi lại làm mặt quỷ với tôi.

[3]

Nhớ đến đó, không biết tôi đã nằm đè lên chiếc váy cưới được đặt ở trên giường từ khi nào.

Cơ thể của tôi đột nhiên truyền đến cảm giác đau thắt một cách mạnh liệt, cơn đau như ăn sâu vào tận xương tủy, nó khiến nước mắt của tôi không ngừng trào ra.

Tôi cuộn người trên chiếc váy cưới mà mình đã lựa chọn rất lâu, cứ khóc mãi,như một chú cún bị bỏ rơi vậy.

Ngày thứ hai, tôi thu dọn hết đồ đạc, trở về ngôi nhà nhỏ của tôi và Lục Ngạn.

Tôi gửi tin nhắn cho Lục Ngạn.

[Lục Ngạn, em cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng với nhau]

Ngay lập tức Lục Ngạn đã trả lời tin nhắn của tôi, là một bức ảnh của anh ấy và Đoàn Chi Chi.

Trong bức ảnh đó, hình ảnh anh ấy tươi cười như cái lúc vừa mới lên đại học, gương mặt thả lỏng, rất đỗi dịu dàng.

Tôi biết rất rõ, tin nhắn đó là do Đoàn Chi Chi gửi đến.

Tôi gọi điện cho mẹ, bà bắt máy nhưng chỉ nhỏ giọng nói chuyện với tôi, "Lục Ngạn đang ở đây với Chi Chi, tình trạng của con bé đã ổn định hơn nhiều rồi. Thôi không nói nữa, mẹ phải đem canh đến cho Chi Chi đây".

Tôi vứt điện thoại một bên, quay sang nhìn chú chó nhỏ đang nằm cạnh.

Nó nhảy lên người tôi, ngửi mùi hương trên cơ thể tôi, sau đó lại khom người gác đầu nằm lên đùi của tôi. Không biết có phải nó có thể người được mùi bệnh tật trên người của tôi không, trên khuôn mặt nhỏ đó của nó thoáng qua nét đau buồn.

Tôi sờ sờ đầu nó, "Nguyên Bảo à, mẹ đi giải quyết một chút việc rồi sẽ trở về đón con".

Tôi lái xe đến bệnh viện.

Chú Đoàn và mẹ ngồi bên cạnh Đoàn Chi Chi, vừa trò chuyện vừa gọt táo. Anh trai tôi cùng với Lục Ngạn ngồi ở bên còn lại, vui vẻ cùng Chi Chi của họ chơi game.

Tôi cố gắng đè nén sự khó chịu trong cơ thể xuống, đẩy cửa bước vào.

Sắc mặt của Đoàn Chi Chi khi thấy tôi lập tức trầm xuống, nó lập tức ôm lấy tay Lục Ngạn, cố tình ngẩng đôi mắt đã đỏ ửng lên nói với giọng nghẹn ngào, "Chị ơi, chị nhường anh Lục Ngạn lại cho em có được không?".

Lục Ngạn gấp rút đứng dậy, vùng tay ra khỏi nó: "Kỳ Kỳ, anh định chỉ ngồi một lát nữa rồi sẽ về nhà".

Chú Đoàn có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Kỳ Kỳ, bệnh của Chi Chi vẫn chưa khỏi hẳn. Đợi đến khi bệnh tình của Chi Chi hết rồi thì cả nhà chúng ta sẽ đến tham gia đám cưới của con".

Vừa mới nghe đến đó, Đoàn Chi Chi cứ như nhận được một sự đả thích rất mạnh, nó liền ôm lấy đầu, dùng sức hét lên.

Anh trai của tôi ôm nó vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành, "Chi Chi không sợ, Chi Chi không sợ, có anh ở bên em đây, anh vẫn luôn ở bên cạnh em".

Mẹ đẩy tôi ra khỏi phòng, giọng điệu của bà đầy trách móc, "Con đến đây làm gì? Không biết con bé nhìn thấy con sẽ bị kích động hay sao?".

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ, "Mẹ, mẹ có còn nhớ con mới là con gái ruột của mẹ không?".

Trong ánh mắt của mẹ tôi có một chút gì đó ngưng đọng, nhưng ngay sau đó vẫn là giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: "Ninh Kỳ, con có thể nào hiểu chuyện hay không? Con có thể học đại học, học đến Thạc sĩ, tất cả đều là nhờ vào chi phí chú Đoàn cho con, con phải biết ơn ông ấy!".

Tôi không cam tâm, bèn kéo lấy tay của mẹ, "Mẹ ơi, con có thể trả tiền lại cho chú Đoàn, lúc đó mẹ có thể...".

Tôi chưa kịp nói xong thì bà ấy đã đóng cửa phòng lại, không buồn nhìn tôi thêm một chút nào nữa.

Còn tôi ngây người ở đó, lí nhí nói hết những lời tôi muốn nói: "... có thể đừng đối xử với con như thế được không...".

Lúc này Lục Ngạn đẩy cửa phòng ra, trong ánh mắt anh ấy tràn ngập sự hối lỗi.

"Kỳ Kỳ, giữa anh với Chi Chi thực sự không có gì cả, em ấy mắc chứng trầm cảm rất nặng".

Tôi đứng nhìn người đàn ông mà mình yêu thương từ năm nhất Đại học đến bây giờ, người đàn ông tôi đã yêu tận bảy năm, cuối cùng chỉ thở dài.

"Lục Ngạn, vào mùa hè lúc chúng ta học Thạc sĩ năm nhất, là lúc mà Đoàn Chi Chi cứ đòi đến thành phố chúng ta đang ở để thực tập, ở trong nhà có camera dành cho thú cưng, mỗi ngày nó đều có thể ghi lại được hình ảnh hai người đang làm gì".

Sắc mặt Lục Nha lập tức trắng bệt, ngón tay anh ấy nắm chặt vào góc áo tôi.

"Kỳ Kỳ, anh và em ấy không có gì hết".

Tôi gật đầu, "Đúng, hai người đâu có làm gì đâu! Chỉ cùng nhau chơi game, cùng nhau xem phim, cùng nhau dắt chó của tôi đi dạo! Thậm chí vào lúc nó nói xấu tôi, lúc anh đang nằm trên sofa ngủ nó lén hôn anh thì anh cũng không đẩy nó ra!".

"Kỳ Kỳ, chúng ta sắp kết hôn rồi".

"Lục Ngạn, chúng ta sẽ không kết hôn, lúc đầu em muốn giả vờ như mình không biết gì hết nhưng hình như sự giả vờ của em cũng không thể che đậy được một số sự thật. Đoàn Chi Chi được mọi người yêu thích hơn em, tất cả mọi người đều thích nó, em thật sự không thể nào tiếp tục diễn được nữa. Cứ giống như mỗi lần rảnh thì nó sẽ gửi cho anh những bức hình nó tự chụp chính bản thân mình, cho dù anh chưa bao giờ trả lời lại nhưng anh đã rung động rồi, không phải sao?".

Khi tôi xoay người rời đi, Lục Ngạn đột ngột ôm lấy tôi, "Kỳ Kỳ, em về nhà với anh đi, chúng ta có bảy năm tình cảm, bảy năm đó...".

Chính vào lúc này, gương mặt của Đoàn Chi Chi xuất hiện ở cửa sổ, sau đó nó đập mạnh đầu mình vào cửa sổ.

Gào thét như điên dại, trán nó rớm máu, nhìn tôi với ánh mắt đầy căm thù, "Ninh Kỳ, tại sao cái gì chị cũng phải giành với tôi hết vậy!?".

Lục Ngạn ngập ngừng, anh ấy buông cánh tay đang nắm tay tôi ra. Trong ánh mắt xen chút lẩn trốn, rồi xoay người bước lại vào phòng bệnh.

Tôi biết, vào thời khắc này, bảy năm tình cảm của chúng tôi, thật sự đã hoàn toàn kết thúc thật rồi.

Những lời trách móc của mẹ tôi và anh trai lại một lần nữa cất lên, những lời mắng nhiếc thậm tệ nhất, những câu chửi dơ bẩn nhất. Vào lúc tức giận nhất, họ có thể dùng những từ này để chửi một người ngoài là tôi.

Anh trai trực tiếp đẩy tôi vào tường, dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn tôi, nói: "Ninh Kỳ, mày có thể hiểu chuyện được một chút không? Mày là con bò hả!? Mày cứ phải làm cho chuyện trong nhà rối tung lên mới vừa lòng sao?".

Tôi nói với anh trai và mẹ, "Các người yên tâm, Lục Ngạn bây giờ là của Đoàn Chi Chi rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu