17..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nhà Nayeon. Một căn nhà cao tầng hiện ra trước mắt, không quá to cũng không hề nhỏ, cô đã tự lập bên ngoài từ lúc 18 tuổi rồi.

Dìu MoonByul lên phòng đặt nhẹ xuống giường rồi lấy thau nước nóng cùng với chiếc khăn nhỏ. Nayeon nhúng chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau trên gương mặt MoonByul 
" Đừng chạm vào tôi...làm ơn " MoonByul lên tiếng nói 
" Để chị lau cho em " 
" ĐÃ NÓI LÀ ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!" MoonByul hất tay cô ra khỏi mặt mình 
" Vậy...vậy em nằm đó chị xuống pha nước chanh cho MoonByul " cô nói rồi đứng dậy đi ra ngoài

Một lúc sau Nayeon đi vào phòng trên tay cầm ly nước chanh đặt xuống bàn rồi ngồi kế MoonByul, cô bây giờ vì say khướt mà ngủ như chết, Nayeon nắm tay cô áp lên má mình rồi tự hỏi
" Tại sao MoonByul không yêu chị? Xinh đẹp, giỏi giang, giàu có, tất cả mọi thứ chị đều có mà? "

Cô tự mình hỏi nước mắt rơi lên tay MoonByul, mắt nhìn chầm chầm vào gương mặt cô đang ngáy ngủ. 
" YongSun...tôi nhớ em..." đột nhiên MoonByul lên tiếng khi mắt vẫn đang nhắm chặt. 
Như không kìm được nước mắt, vội đặt tay MoonByul xuống rồi đi nhanh lên ban công. Lấy hơi hét thật to 
" YongSun...CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI BIẾN KHỎI CUỘC ĐỜI MoonByul..." tay bóp chặt lang cang. 
Cảm thấy thoát mái hơn, cô quay lại phòng với MoonByul. Nằm nhẹ xuống bên cạnh MoonByul rồi kéo chăn lên đắp cả hai chìm với giấc ngủ. 
__________________________ YongSun nàng chẳng thể nào ngủ khi thiếu hơi ấm quen thuộc của MoonByul. Mỗi kí ức cứ ùa về trên chiếc giường của nàng, từng cái ôm hạnh phúc và những lần ân ái với nhau nó lại khiến nàng đau mà bật khóc trong đêm tối
* Cốc cốc *
" Con ngủ chưa YongSun? Mẹ vào được không? " 
" Dạ mẹ vào đi...hic..." nàng vội nắm cái chăn đang đắp trên người lau những giọt nước mắt 
" Con khóc à? Thôi...ngoan đừng khóc nữa " mẹ nàng ra sức dỗ dành 
" Mẹ...huhuu...con...con nhớ MoonByul nữa rồi...Yêu một người hết lòng hết dạ...hic...sao toàn nhận lại đau đớn vậy mẹ? " 
" Nín đi con gái! À mà...con với nó làm chuyện gì với nhau chưa? Nói thiệt mẹ biết "
" Dạ...chưa...hic.."
" Thiệt không? " 
" Con với MoonByul...hic...chuyện đó...hic...rồi...hức hức " 
" Mẹ nghĩ MoonByul nó có khúc mắt, dù gì cũng là người có tiếng tâm, là Moon Tổng ai ai cũng đều biết đến. Chẳng lẽ lại không có trách nhiệm với con? Không những vậy Moon gia còn là đối tác làm ăn rất lâu với gia đình mình nữa mà "
" Mẹ...đến bây giờ MoonByul vẫn không gọi giải thích với con dù chỉ một câu đó mẹ. Thôi con mệt, mẹ ngủ sớm đi! "
" Ừm vậy con ngủ đi! Mẹ về phòng, đừng khóc nữa đó " 
" Con biết rồi "

Sau một hồi nói chuyện với mẹ nàng tâm trí lại càng rối hơn. Đúng như những lời bà nói, MoonByul mang tiếng là đào hoa nhưng chưa hề dẫn bất kì người nào về ra mắt ba mẹ cô cả. MoonByul rốt cuộc tại sao không giải thích với nàng dù chỉ một câu? Hàng vạn câu hỏi trong đầu nàng cứ hiện ra, suy nghĩ hồi lâu thì nàng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

___________________________
Ánh sáng của mặt trời chiếu xuyên qua phòng Nayeon rọi thẳng vào mắt MoonByul. Cô mơ màng ngồi dậy trước khung cảnh lạ lẫm trước mắt 
" Đây là đâu vậy? " cô hỏi thầm 
" Là nhà chị " Nayeon từ ngoài cửa bước vào phòng trên tay là khay đồ ăn 
" Sao tôi ở đây? " 
" Tối qua MoonByul say nên chị đưa về đây luôn"
" Seulgi, Irene không giữ tôi lại à? "
" Có đấy, nhưng tiếc là không làm gì được chị. Ăn sáng đi! chị làm cho em nè "
" Cảm ơn nhưng tôi phải về nhà " 
" Chị có gọi cho ba mẹ em rồi. Ăn đi rồi muốn về cũng được "
" Không cần, tôi không đói "

Cô đứng dậy đi rửa mặt rồi định ra khỏi cửa phòng thì Nayeon lên tiếng 
" Không có lệnh của chị em không ra khỏi cửa được đâu " 
" Tôi uống ly sữa được rồi. Mau mở cửa cho tôi về còn có việc " cô ráng nhắm mắt uống hết ly sữa một hơi 
" Là em muốn trốn chị đúng không MoonByul? " 
" Nghĩ sao thì nghĩ " 
" Cuối tháng sau đám cưới sẽ được tổ chức, MoonByul sắp xếp đi " nói xong cô đứng lên đi ra ngoài

MoonByul đứng như trời trồng định phản đối nhưng trước sau đám cưới cũng xảy ra thôi, chưa bao giờ cô phải rơi vào tình cảnh bị động như thế này. Lắc đầu chán ngẫm rồi bước ra khỏi ngôi nhà mà cô không hề muốn đặt chân tới, MoonByul lại chọn cách đi bộ về nhà mặc dù khá xa nhưng chủ yếu là giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô không đi về nhà mình mà lại đi đến nhà YongSun, vừa hay là nàng đang đứng bên ngoài vườn chăm sóc những cây hoa hồng xanh rất đẹp. Cô cảm thấy vui hơn vì được nhìn thấy người mà cô rất nhớ suốt mấy ngày qua. Trông nàng gầy hơn thì phải, mặt mày thì nhợt nhạt nhưng nét xinh đẹp vẫn hiện trên khuôn mặt nàng.

Bỗng có tiếng nói từ đằng sau vang lên làm MoonByul giựt bắn người 
" Nhớ con bé à? " 
" À...dạ...chào ông Kim "
" Có phải gia đình con nợ im gia nên không thể từ chối hôn ước đúng không? Hoặc là bị đe dọa? "
" Sao ông biết? Là ba mẹ con nói? "
" Không...không! Ta không thể trơ mắt nhìn con gái ta đau khổ nên tìm hiểu một chút. Cảm ơn Moon Tổng đã nghĩ cho Kim gia và tất nhiên ta sẽ giúp con rể dành lại cổ phần " 
" Bằng cách nào? "
" Vào trong nhà đi! Đây là chuyện hệ trọng " 
" Nhưng..."

Ông lấy đt trong túi ra gọi cho bà Kim 
" Bà dẫn nó ra ngoài chơi đi! Tôi cần bàn tí việc với Moon Tổng " 
" Ừm tôi biết rồi " 
Khoảng 20' sau thì có chiếc xe từ trong sân Kim gia chạy ra cái vù, trên xe là bóng dáng của YongSun và bà Kim. 
" Rồi vào thôi " ông lên tiếng gọi MoonByul

Để ông Kim đi trước cô đi theo sau vào nhà rồi lên phòng làm việc riêng của ông. Ngồi vào chiếc bàn to giữa phòng, ông lên tiếng
" Ta, Kang Tổng, Lee Tổng, tập đoàn Kim ( Kim Ji-yeon) và có cả Kim Tổng sẽ giúp Moon Tổng vào hạng mục tới đề xuất mua lại cổ phần còn lại mà im gia đang nắm giữ " 
" Tại sao lại giúp con? "
" Kim Tổng ta là vì hạnh phúc con gái ta, còn bọn họ là vì không ưa gì im gia muốn mau chống loại bỏ tập đoàn đó trên thị trường và mong được tập đoàn mby đứng nhất nhì thế giới của Moon gia chiếu cố trong kinh doanh. À...Kim Tổng là nó muốn giúp con thôi! "
" Cuộc họp cho hạng mục tiếp theo còn tới 2 tháng nữa mới diễn ra nhưng...Nayeon nói đám cưới sẽ tổ chức vào cuối tháng sau " 
" Con tìm cách dời lại đi! " 
" Nhưng chị ấy là đối tác trong công ty con, mọi hoạt động của công ty cô ấy đều biết cả"
" Vậy thì..." ông đang nói thì YongSun từ bên ngoài mở cửa bước vào lên tiếng 
" Ba con mới...... " 
YongSun đi vào được 2 bước thì khựng lại do thấy thân hình quen thuộc đang đứng trước mặt mình. Người mà nàng ngày đêm nhớ đến bây giờ đang đứng đối diện với nàng, nàng rất muốn bay tới ôm chặt lấy MoonByul nhưng không thể. Lấy lại bình tĩnh nàng mĩm cười nói 
" Con mới mua mấy cái cà vạt với cái đồng hồ Rolex cho papa nè " YongSun vờ như không quan tâm sự hiện diện của MoonByul mà lướt qua tươi cười nói chuyện với ông 
" Ừm cảm ơn con "
" Con ra ngoài trước, ba làm việc tiếp đi "

Nàng có chút vui lại có chút buồn, vui vì được gặp người mà mình nhớ nhung suốt mấy ngày qua nhưng buồn vì không thể chạm vào cô ấy, không thể nói chuyện với cô ấy. Nàng đi ra khỏi phòng làm việc của ông rồi nhanh chân chạy lên phòng nàng đóng chặt cửa lại rồi nhốt mình trong căn phòng không đủ ánh sáng mà khóc
" Em lại khóc à YongSun ? Em đã hứa với tôi là không khóc nữa mà? "
Đúng, giọng nói này là của MoonByul. Lúc nàng lên lầu cô đã âm thầm đi theo, nhanh chân bước về phía người con gái đang ngồi bẹp dưới đấy ôm hai chân của mình, cô đưa tay lên xoa đầu YongSun như dỗ dành hỏi

" Hic...đi ra!! Tôi có cho cô vào đây à? "
" Em nói chuyện với MoonByul như vậy đó hả? "
" Đi raaaa! " nàng hất tay MoonByul ra hét lớn vào mặt cô 
" Ngoan~xin lỗi YongSun...đừng khóc! Mỗi lần em khóc tôi đều rất sợ có biết không? " 
Cô ôm nàng vào lòng mình, cảm giác này lâu lắm rồi cô đã rất mong đợi. 
" Hic...hức...đi ra đi! Quay lại đây làm gì? Đi theo Nayeon kìa...huhu...MoonByul có biết...hic...biết là em đau đến mức nào không hả? Hức...hức...có biết là em nhớ MoonByul lắm không? Tối...không có đêm nào em ngủ được hết...hức...hic...em còn nghĩ là sẽ quên MoonByul luôn đó...hic...rồi giờ quay lại đây ôm em thì làm sao em quên MoonByul được...huhuu~" nàng bắt đầu khóc toáng cả lên trách MoonByul 
" Nín nín! Em không cho người ta giải thích gì cả. Em bướng bỉnh thật "
" Giải thích gì trong khi chính miệng MoonByul nói muốn cưới em...hức...rồi giờ lại nói có hôn ước? "
" Ừm đúng, nhưng tôi làm như vậy là tốt cho em, sau này MoonByul sẽ giải thích rõ hơn cho em hiểu. Nhớ! Em không được ra đường một mình có biết chưa?"
" Tại sao? "

~reng~reng~reng~
Bỗng có tiếng đt reo lên. MoonByul rút vội cái đt trong túi ra nghe, tay còn lại vẫn đang ôm chặt YongSun
" Alo tôi nghe " 
" Em bận việc hay là bận đến nhà YongSun hả MoonByul...? " là giọng của Nayeon.

---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro