Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Dị đưa Lập Nông đến nhà mình, Lập Nông nhìn nhìn, quay ra nhìn Tử Dị rồi lại nhìn về phía trước, không khỏi ngơ ngác cất tiếng hỏi.

"Anh nói đây là nhà anh?"

"Đúng thế"

"Tôi còn tưởng lâu đài không đó, không ngờ anh giàu vậy nha?" Lập Nông sửng sốt nhìn nhìn, ngôi nhà như lâu đài cổ kính được xem trong TV vậy đó, nhìn xem cánh cổng này có khi còn to cả cái phòng cậu ở luôn quá.

"Vào thôi, bây giờ đây cũng sẽ là nhà cậu rồi" Tử Dị sau khi có người mở cổng cho thì đi vào, hai bên có người cúi đầu chào, y như quý tộc hoàng gia vậy, cậu nhìn có chút gựing gạo, sống nghèo khó thân thiện quen rồi, bỗng dưng bị đối xử như vậy thấy không quen chút nào.

"Cứ dần dần khác quen ah" Hắn nhớ lần đầu Tuệ Mẫn đến cũng là bộ dáng đáng yêu như vậy, nhớ đến cô trong lòng hắn khẽ xót xa.

"Anh sao vậy?" Cậu lơ đãng nhìn sang, thấy hắn có chút đăm chiêu.

"Không có gì. Chú Vương, đưa cậu ấy lên phòng nghỉ ngơi" Hắn có chút mệt mỏi, muốn lên phòng nghỉ.

"Dạ vâng, thưa cậu chủ" Chú Vương đưa ánh mắt đánh giá nhìn Lập Nông, trước đây cậu chủ rất yêu cô Tuệ Mẫn, vậy mà mới mấy ngày trước liền một bộ dạng say khướt về nhà, nhìn thực đau khổ, ông đoán hẳn là cãi nhau gì đó, hôm nay bỗng dưng dẫn người này về, không hiểu cậu chủ là muốn làm gì? Mà nhìn người này có nét giống cô Tuệ Mẫn, không lẽ...? Ông nghĩ đến đây liền lắc đầu, xem ra chuyện của người trẻ tuổi, ông già như ông sợ là không theo kịp.

"Chào chú Vương, cháu là Trần Lâp Nông" Lập Nông cúi đầu chào, thấy ông cứ nhìn mình một hồi, cứng ngắc đứng im không biết là gì.

"Chào cậu Trần, để tôi đưa cậu lên phòng" Sau đó cậu được đưa lên tầng 2, phòng cậu ở là phòng đối diện với phòng của Tử Dị, phòng tắm ở đây đúng thật là to hơn phòng khách của cậu đang thuê, giường và cách trang trí phòng không khác gì hoàng gia.

"Có gì cần thì cậu cứ gọi, mời cậu nghỉ ngơi, tôi xin phép" Ông nói rồi lui ra ngoài.

"Cảm ơn chú Vương" Lập Nông lễ phép cười.

Nhìn cái giường sịn như thế, thật không giám đặt lưng lên nằm, chỉ sợ nằm rồi không muốn giậy, nhưng là cậu đang rất mệt, lết xác lên giường nằm, quả nhiên, thật thoải mái.

Nằm một lúc, cậu nghĩ lại chuyện đã xảy ra, thật sự là như một giấc mơ, gặp Tử Dị, rồi còn bị hắn lôi về nhà, thật sự là làm đầu cậu có chút đau, nhưng là cậu mệt mỏi ngủ đi, chuyện này mai hẵng từ từ nghĩ lại.

"Cậu ta lên phòng rồi chứ?" Tử Dị gọi quản gia lên hỏi.

"Dạ vâng" Ông Vương khẽ nhìn cậu chủ của mình.

"Đúng như chú đoán, cháu là coi cậu ấy là người thay thế của Tuệ Mẫn" Hắn đăm chiêu nói, không biết quyết định này có đúng hay không nữa.

"Tôi xin phép được nhiều lời, tôi thấy cậu Trần là người hiền lành, sợ là..." Ông nói nửa chừng rồi nhìn biểu cảm trên mặt hắn.

"Cháu biết, nên mới chọn cậu ấy, dù sao cũng chỉ một thời gian cho nguôi ngoai"

Hắn khẽ nhắm mắt, chọn cậu là người thay thế cho người yêu cũ đã bỏ hắn đi, xem ra sau này cuộc sống có chút gì đó đáng mong chờ rồi đây. Trần Lập Nông, là do cậu quá đen đủi khi gặp phải tôi, đừng trách tôi a.

Ngày hôm sau, Lập Nông tỉnh dậy thật sớm, liền chui vào phòng tắm, hôm qua người bẩn như vậy mà  còn lên giường ngủ được, cậu tắm rửa rồi đánh răng xong, mới nhớ ra không mang theo quần áo a. Choàng khăn tắm lên người, rón rén bước ra ngoài, mở tủ tìm quần áo.

"Làm gì mà như trộm vậy?" Tử Dị thấy Lập Nông rón rén như trộm, buồn cười nói.

"A...giật cả mình" Cậu thót tim quay lại nhìn Tử Dị đnag ngồi trên ghế.

"Tôi không có quần áo mặc" Lập Nông sợ hãi giữ chặt khăn tắm.

"Đều là con trai, sao phải sợ hãi như vậy? Cậu có thứ gì trên người mà tôi không có đâu, quần áo trong tủ bên phải" Tử Dị nhìn bộ dáng giữ mình của cậu thì hài lòng, rất đáng yêu.

"Được rồi" Cậu lấy bừa một bộ rồi chạy biến vào phòng tắm thay đồ, trong tiếng cười đểu của Tử Dị, cậu khẽ mắng thầm hắn, đồ đáng ghét nhà anh, tôi thích anh, đương nhiên không muốn anh nhìn thấy cơ thể của mình rồi ah.

"Xong chưa? Xuống ăn sáng thôi" Hắn thấy cậu đi ra, hưm xem ra là anh đoán quá chuẩn, size quần áo hắn mua cho cậu, cậu mặc vừa in.

Cả hai đi xuống dưới nhà ăn sáng, trên bàn bày mấy ăn bắt mắt, đáng tiếc đều là món cậu không thích, cậu vốn thuộc loại ghét mấy món ăn cầu kì, buổi sáng chỉ muốn ăn mấy món có nước, vừa dễ nuốt mà không ngán.

"Nhà có mỳ không?" Cậu hỏi hắn, hắn quay ra nhìn quản gia.

"Dạ có thưa cậu Trần"

"Vậy cháu sẽ tự nấu" Cậu đứng dậy.

"Sao không ăn mấy món này?" Hắn nhìn một bàn đồ ăn ngon mắt, quay ra hỏi cậu.

"Tôi không thích đồ Tây"

Cậu vào bếp nấu một bát mỳ nhìn ngon mắt, mùi thơm ngào ngạt cả phòng ăn, ngửi mùi Tử Dị cũng chả còn hứng thú ăn đồ Tây, ra lệnh cho người làm nấu một bát mỳ giống Lập Nông, nhưng ăn được hai đũa lại bỏ xuống, giật lấy bát của cậu, cậu khó hiểu nhìn hắn.

"Bát cậu nhìn ngon mắt hơn" Rồi lấy đũa gắp mỳ, đẩy bát của mình cho cậu, Lập Nông trợn mắt, cậu là đang cắn dở, bị hắn cướp mất a. Người này thật không ngại bẩn?

Ăn xong cả hai cùng lên xe, đi làm, cậu lên xe cứ im lặng không nói gì, mải suy nghĩ chuyện về hai người, hắn bảo thử qua lại, nhưng là cậu có quá nhiều thứ vẫn chưa rõ ràng, hắn với cậu hẳn là không phải tình yêu sét đánh gì, cậu còn nhớ ngày đầu gặp hắn rất là buồn bã.

"Đến rồi" Hắn nói, làm cậu giật mình quay sang.

"Xuống xe thôi" Hắn nói rồi bước xuống xe.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi tới công ty. Mà anh cũng xuống?" Cậu lúc này mới thấy hắn đi theo mình.

"Đây cũng là nơi tôi làm việc"

"Anh cũng làm ở đây? Phòng nào vậy?"

"Tôi làm Giám đốc"

"Ah..."

"Chủ tịch là ông nội tôi, tổng giám đốc là bố tôi"

"...." Cậu là bị hoá đá thật sự luôn rồi, bảo sao nhà anh ta to như vậy.

"Vậy để tôi đi trước, nhỡ ai nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau sẽ gây hiểu lầm" Lập Nông bước nhanh về phía trước, bỏ lại Tử Dị khẽ cười.

"Thiếu gia Vương" Giọng nói đằng sau thu hút sự chú ý của hắn, quay lại liền thấy một chàng trai đẹp như hoa đang đứng đó, bộ dáng như tranh vẽ, cười nhếch mép nhìn Tử Dị.

"Thái Từ Khôn, cậu từ khi nào thích chơi trò doạ người vậy?" Tử Dị nhìn Từ Khôn.

"Là cậu mải nhìn người ta không nhận ra tôi đứng ở đây thôi, ai vậy?" Thái Từ Khôn là bạn thân của Tử Dị, trước đây cũng là anh giúp hắn cưa đổ Tuệ Mẫn.

"Một người thú vị, có lẽ sẽ tạm thời làm thú vui tiêu khiển" Hắn cười khẽ.

"Đừng biến thái như vậy được không? Tôi thấy cậu ấy không phải loại người để chơi đùa đâu" Từ Khôn không hài lòng nói, tên này yêu Tuệ Mẫn bao nhiêu, làm sao hắn không biết, chỉ là không đồng tình khi bạn mình làm mấy chuyện như này.

"Không sao, tôi sẽ không tổn hại cậu ấy, chán rồi thì sẽ lặng lẽ tạm biệt" Tử Dị cười cười. Từ Khôn im lặng không nói gì, cả hai cùng nhau vào công ty, một ngày mới bắt đầu.

End chương 4

Ta nói chứ Dị quá là tra rồi 😱😱 tội Nông quá đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro