....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta sống mạnh mẽ tưởng chừng có thể quên đi nỗi đau Nhưng thật ra những tổn thương ấy chưa bao giờ phai nhạt không còn nhớ đến và không còn đau thương nữa là mới vì những tháng năm qua chúng ta đã trưởng thành mà thôi
                    ***************
Ít nhất chúng ta đã từng trải qua cái cảm giác đi có con đường quen bỗng dưng thấy đau lòng
                       **************
Những mối tình khắc sâu lên ghế tựa kia giống như hoa trên xi măng , đã mở ra khu rừng rậm cô quạnh không gió
**************
Mỗi người chỉ có một trái tim , nếu như đem trái tim mình chia ra thành nhiều mảnh như vậy đời có người nào là công bằng
                     *************
Con đường ấy em nhìn thấy anh nhưng em vẫn độc bước trên cuộc hành trình, bởi anh có phải là của riêng em đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro