Tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm nay trời Sài Gòn mưa liên tục. Năm nào cũng như năm nào, thế mà cứ có cảm giác nó sắp cuốn phăng mình đến nơi.

Mưa thì đành, vẫn thích đạp xe long nhong khắp phố thị. Mình không thích sự nhộn nhịp lắm lúc ồn ào, chỉ thích loanh quanh mấy chỗ phố cũ. Đượm buồn, u tịch trong cái màn mưa đầy hơi nước.

Mưa dừng một chút, trời quang hơn. Tôi tiếc nuối, đành phải quay về. Nhưng chợt thấy, chợt nhớ, chợt nghĩ đến điều gì đó. Hay là vì em chăng? Vì em tôi mới có cảm giác ấy?

"Em à, trời hôm nay ít nắng. Nên là, lòng tôi trống vắng vì thiếu em...

Mưa phùn ướt hết tán cây, mà trong tâm như lửa đốt vì không nhìn thấy em. Em ở xa, xa tôi lắm. Hai đầu Nam Bắc khó nối, nhưng có lòng thì xa mấy cũng đến em nhỉ?!

Nói nhớ em, mà ngần ấy thời gian chưa ăn bánh cốm của em nữa. Tôi đi chơi rong khắp nơi, đông sang tây, nam chí bắc, thức quà gì tôi cũng nếm rồi, duy chỉ có của em thì mãi không quên nổi.

Nói thương em, mà qua bao lâu vẫn chưa đến thăm em. Tôi vô tình thật em nhỉ? Mãi đến hôm nay không thấy bóng dáng cũ ở chốn mới, chắc tôi đã nghĩ mình quên mất rồi. Sài Gòn hiếm có mưa phùn, mà hôm nay chỗ tôi thấy, tôi đâm giật mình... Tôi bỗng nhận ra em, một Hà Nội đâu đó quanh đây. Hôm nay tôi muốn ăn bún chả, mà muộn rồi... Xin lỗi em.

Dù có thế nào, một mình tôi nơi này chỉ có nhớ thương em. Tôi biết như thế cũng vô dụng, sao bằng hàng vạn hàng triệu người bên em mỗi ngày, yêu thương em bất cứ lúc nào trong khi tôi vắng bóng, đúng không em?

Nhưng tôi vẫn muốn nói một điều...

Thương em, Hà Nội."

Tôi nhớ mình đã từng viết như thế. Tôi thương em, vì thương mới nhớ. Nhưng thời gian vô tình - có điều về mặt vật lý thì không phải - lại đoạt mất của tôi cái tình đó. Tôi dần quên em, như bản ngã con người thường tình, rồi để em phải trách móc, rằng sao lòng người lúc nào cũng thiếu sót như vậy. Đúng đó em, lòng người thiếu sót, không phải thiếu ít, mà thiếu nhiều. Những cái thiếu đó, tựa hồ mấy năm ròng rã ta không hay lại đột nhiên một ngày xuất hiện trước mặt ta làm ta choáng váng. Vì sao? Vì sao bản thân có thể vô tâm đến độ này?! Vì sao tấm lòng trước đây mình vẫn bảo "Đủ rồi không sao cả" rốt cuộc lại thiếu cái gọi là tình thương đến vậy?!

Nhưng mà hỏi, cũng đâu thể trả lời được. Em buồn, cũng đã buồn. Mà mãi đến nay tôi mới biết, thì còn gì để nói nữa.

Tự lúc nào tôi nhận ra, lòng người thiếu sót nên không phải cái gì cũng gánh kịp. Tôi kịp nói yêu em nhưng không kịp làm đủ để bày tỏ. Đành lùi lại để người khác thay thế tôi, người khác cho em niềm vui là điều tôi khó cho em được, vậy xin phép được gánh thay em nỗi đau.

Có lẽ với chữ "yêu", không hành động nào là đủ.

------------------------------------------------------------

Nếu sau này, lỡ như tôi không đến được...

Em có thể bằng lòng đi
để tìm tôi...
Được không em?

Tôi biết mình không phải là tất cả với em...
Nhưng tôi muốn mỗi ngày mình sống
còn thấy em đang ở đó.

Thương em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro