Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Dung Quân lạnh lùng nhìn, một lát sau mới dời tầm mắt, buộc mình tập trung vào nội dung cuộc họp. Mà kỳ thực cũng chẳng có gì đáng nghe, mọi quyết định về hướng phát triển của tập đoàn đều được bảo mật nghiêm ngặt đến khi có quyết định cuối cùng, sẽ không tung ra để đánh rắn động cỏ, chứ đừng nói là đem ra thảo luận ở các cuộc họp như này.

Ví dụ, Nam Hân muốn mở rộng chuỗi công nghiệp đến thượng nguồn, và thu mua các xí nghiệp để kiểm soát tài nguyên khoáng sản thượng nguồn.

Hướng Dung Quân thậm chí còn biết, họ đã bí mật liên lạc với người của Nguồn năng lượng Đồ Các, cũng chuẩn bị đến đó để khảo sát thực địa. Quả nhiên chỉ vài ngày sau, Nam Hân đã tìm cơ hội rời đi, còn cánh tay phải của Nam Hân là Hứa Kim và Lã Thiên, cũng đồng loạt biến mất trong ba bốn ngày.

Khi gặp lại Hứa Kim là ở góc hành lang của văn phòng chủ tịch, cô vẫn khéo léo giỏi giang như trước, cầm máy tính bảng đứng đó, trên mặt mang theo nụ cười, đang thấp giọng trò chuyện với Hướng Dung Tây, em họ của Hướng Dung Quân.

Cô trông có vẻ thân thiết, nói: “Dung Tây tổng, anh cũng quá thành thật rồi, Hội nghị Chiêu thương là của Bộ phận Tiếp thị, anh tham gia làm gì, hiện tại chi phí tiếp khách của họ đã vượt mức tiêu chuẩn nghiêm trọng, Lập Mãn tổng luôn nghiêm túc, e rằng sẽ không báo cho anh.”

Hướng Dung Tây lúng túng giải thích: “Bởi vì có người quen gọi tôi tới, thật sự không tiện từ chối, mà tôi cũng chẳng làm gì khác, chỉ mở thêm vài chai rượu. Giám đốc Hứa mau nghĩ cách giúp tôi đi, tôi biết cô có nhiều chủ ý.”

Hướng Dung Quân vừa đến gần, vô tình nghe thấy mấy câu này, không nhịn được bật cười.

Nếu nói Hướng Dung Quân có tiếng là phong lưu trác táng, vậy thì Hướng Dung Tây chính là một “tên ngốc”, anh ta kế thừa chức vị trong Bộ phận Thu mua từ cha mình Hướng Quốc Hưng, nhưng lại bị cha mình điều khiển, vì vậy anh ta gần như vô dụng.

Cái tình huống trước mắt này, không cần hỏi cũng biết, Hướng Dung Tây lại bị người ta lừa gạt. Hướng Dung Quân cố tình bước chậm lại, muốn nghe thử xem Hứa Kim sẽ trả lời Hướng Dung Tây thế nào.

Hứa Kim rủ mắt, ung dung nói: “Tuy Lập Mãn tổng là cô ruột của anh, nhưng e rằng cũng dỗ không được.”

Hướng Dung Tây không chút nghĩ ngợi đáp: “Tôi chắc chắn dỗ không được bà ấy.”

Hứa Kim suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy đi tìm Nam tổng ký tên, xin cô ấy đặc biệt phê chuẩn là được rồi.”

Hướng Dung Tây hơi chần chừ, lại hỏi: “Có được không? Tôi vượt mức không ít đâu.”

Hứa Kim cười cười, nói: “Nam tổng khác với Lập Mãn tổng, cô ấy là người mềm lòng nhất, anh lại là em họ cô ấy, chỉ cần miệng ngọt một chút, nói vài câu mềm mỏng với cô ấy, thì không cần để ý mấy chục vạn này nữa.”

Hướng Dung Tây nghe xong liền vui mừng, rối rít cảm ơn Hứa Kim một phen, cầm tài liệu vui vẻ đi đến văn phòng Nam Hân.

Hứa Kim nhìn bóng lưng anh ta đi xa, sau đó xoay người lại, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Hướng Dung Quân đứng cách đây không xa. Cô cười cười, lịch sự chào hỏi anh: “Quân tổng.”

Phản ứng giả tạo này đều nằm trong dự liệu của Hướng Dung Quân, anh không hề tức giận, thậm chí cũng nở nụ cười giả tạo, ra vẻ kiêu căng gật đầu với cô, không thèm đáp một lời, đi ngang qua người cô.

Không phải chỉ là giả vờ giả vịt thôi sao, ai mà chẳng làm được.

Hướng Dung Quân phớt lờ cô suốt nửa tháng, hai người vẫn làm việc bình thường, có gặp nhau cũng bình thường, anh thì nghiêm túc đúng mực với cô, cô thì lạnh nhạt xa cách với anh, như thể chuyện đêm đó chưa từng xảy ra, anh và cô chỉ là quan hệ đồng nghiệp cực kỳ bình thường, thậm chí bởi vì đang ở hai phe đối địch, đến cả nụ cười với nhau cũng mang theo sự phòng bị.

Cứ giằng co như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy hai người sẽ đường ai nấy đi, vào lúc không còn liên quan gì nhau, anh nhìn thấy cô lên xe Hướng Dung Tây sau khi tan làm.

Cuối cùng vẫn là anh không giữ được bình tĩnh, gọi điện cho cô, che giấu cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Áo khoác của tôi vẫn còn ở chỗ em, khi nào thì trả cho tôi?”

Đó là lúc anh và cô dây dưa với nhau trong lối thoát hiểm, anh cởi ra đưa cho cô, cô đem về nhà, nói hôm sau sẽ trả anh, nhưng từ đó không thấy nhắc đến nữa.

Giọng điệu cô bình tĩnh, đáp: “Ngày mai tôi mang đến cho anh.”

“Tối nay tôi cần mặc rồi.” Anh dừng một chút, lại nói: “Em mang đến nhà cho tôi đi.”

Trong điện thoại im lặng một lát, cô mới đáp lại: “Được, vậy buổi tối tôi mang đến.”

Anh buông điện thoại rồi lái xe về nhà, trên đường về ghé mua một hộp bao cao su, mở nó ra, đầu tiên ném hai cái vào thùng rác, sau đó đặt phần còn lại vào ngăn kéo đầu giường. Làm xong những việc này, anh cũng hơi sững sờ, không hiểu sao mình lại hành động ấu trĩ như vậy.

Gần mười giờ tối cô mới đến, trên tay cầm áo khoác của anh, vừa vào cửa liền ném lên người anh, oán hận nói: “Nhất định là anh cố ý.”

Hướng Dung Quân không phản bác, cũng mặc kệ chiếc áo khoác rơi xuống sàn, chỉ ôm cô vào lòng, nhàn nhạt nhìn cô một hồi, bỗng nhiên cười cười, xoay người bước vào trong.

Quả nhiên cô đã bị lừa, đi theo phía sau, dò hỏi: “Anh cười cái gì?”

Anh quay người nhìn cô, chậm rãi uống nước, đợi khi cô sắp mất kiên nhẫn, mới đi tới trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Có muốn không?”

Cô liếc xéo anh một cái, chần chừ nói: “Không quá muốn, dù sao cũng chẳng có gì thú vị.”

Lời này thật sự làm tổn thương lòng tự tôn của một người, anh bế cô đi thẳng lên lầu, đè cô xuống giường, giày vò hết lần này đến lần khác, mặc cho cô xin tha thế nào anh cũng không dừng lại, cho đến khi cô thật sự khóc lóc và run rẩy mất kiểm soát, anh mới chịu dừng lại.

Anh hôn lên tấm lưng đẫm mồ hôi của cô, khàn giọng hỏi: “Lần này thú vị không?”

Cô không trả lời mà chỉ khóc, như thể cả người vẫn đắm chìm trong sự gột rửa của thủy triều, dư âm còn chưa lắng xuống.

Tối hôm sau, không đợi anh gọi, cô đã chủ động đến nhà anh.

Hướng Dung Quân phát hiện Hứa Kim thực ra rất thành thật, ít nhất là thân thể cô, nếu anh làm tốt, cô sẽ đến thường xuyên hơn, nếu anh làm không đúng ý cô, cô sẽ dừng vài ngày, đợi đến khi anh dỗ dành, cô sẽ lại đến.

Cô quá hiểu chuyện nam nữ, cứ như vậy cám dỗ anh, trên tay như rút ra một sợi tơ vô hình, trói buộc anh trong vô thức, sau đó siết chặt từng chút một, cố gắng nắm thóp anh trong lòng bàn tay.

Hướng Dung Quân gọi điện cho Lục Quan Ảnh, nói: “Tôi gặp phải một cái bẫy, có chút bất cẩn nên rơi vào.”

Lục Quan Ảnh im lặng một lát, nói: “Nếu đã biết là một cái bẫy, thì hãy mau chóng thoát ra ngoài.”

Còn thoát ra được không? Chỉ cần muốn, tất nhiên là có thể. Nhưng anh lại không muốn thoát ra lúc này. Hướng Dung Quân im lặng, một lúc sau mới lại nói: “Tôi không cam tâm.”

Thắng bại còn chưa phân định, làm sao anh có thể cam tâm rút lui, càng huống hồ, cô lại xinh đẹp hấp dẫn như vậy, giống như một con mồi nguy hiểm, mỗi khắc đối đầu hay dây dưa với cô, anh đều phải hết sức chăm chú, tập trung tinh thần, không dám khinh địch dù chỉ một chút.

Càng nguy hiểm thì càng kích thích.

Anh bắt đầu lấy lòng cô, biết cô thích sự mới mẻ, anh liền cho cô sự mới mẻ, anh chưa từng nghĩ bản thân có thể bày ra nhiều trò như vậy. Lần điên cuồng nhất là ở trong sân, anh áp cô lên bể cá sấu, nửa người cô đều dựa vào thành bể, cô sợ tới mức liên tục hét lên, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, cả người rúc vào lòng anh, nói không nên lời, nức nở cắn mạnh vào vai anh.

Hướng Dung Quân không để cô được như ý, anh dùng tay bóp hai má cô buộc cô mở miệng, sau đó cưỡng ép cô ngẩng mặt lên, nghiêng đầu hôn sâu xuống.

Đó là lần đầu tiên họ gắn bó thân mật đến vậy, hơi thở quấn quýt, da thịt kề sát, trong em có tôi, trong tôi có em, giữa cả hai không có rào cản ngăn cách, cái gì cũng không có.

Làm xong, họ ôm nhau ngủ trên sô pha phòng khách, cô uể oải nằm sấp trên người anh, gối đầu vào ngực anh, trong miệng lẩm bẩm: “Hướng Dung Quân, anh đúng là đồ vô lại, không có giới hạn đạo đức.”

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, ôn nhu đáp: “Như nhau cả thôi.”

Cô lại nửa thật nửa giả nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội Nam tổng, cho dù anh chinh phục được thân thể tôi, cũng không chinh phục được linh hồn cao quý của tôi.”

“Em chắc chứ?” Hướng Dung Quân bật cười, lại nói: “Linh hồn dù cao quý đến đâu cũng phải nhét vào một cái xác, tôi đã có thể chiếm được thân thể em, linh hồn em sớm muộn gì cũng là của tôi.”

“Không thể.” Cô kiên quyết trả lời.

Hướng Dung Quân ôm chặt lấy cô, trầm mặc không nói gì nữa.

Đêm hôm đó, anh lại mơ thấy giấc mộng kia, trong giấc mộng cô gái trẻ ôm xác chết lặng lẽ khóc. Lần này, cuối cùng anh cũng đi đến trước mặt cô, bàn tay run rẩy vén mái tóc dài che khuất mặt cô, lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo cô, một khuôn mặt giống hệt Hứa Kim.

Hướng Dung Quân giật mình tỉnh mộng, mở mắt trấn tĩnh lại một hồi, mới phát hiện Hứa Kim không biết đã đi đâu. Anh từ từ ngồi dậy nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng động nhỏ ở bên kia sân, anh ngẩn người, bước đôi chân trần qua đó tìm cô.

Trên người Hứa Kim mặc áo sơ mi của anh, đứng trước bể cá sấu, trong tay cầm cái kẹp dài dùng để cho ăn, gắp một con mồi sống từ hộp mồi bên cạnh, tùy ý ném vào bể cá sấu.

Gương mặt cô phản chiếu lên bể kính, xinh đẹp mà lạnh nhạt, cô đứng đó mặt không cảm xúc, nhìn con chuột bạch kêu gào khi bị cá sấu nuốt chửng.

Hướng Dung Quân thậm chí còn thấy cô lặng lẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn.

Anh dựa vào đầu cầu thang, yên lặng nhìn cô, trái tim không ngừng chùng xuống, những cảm giác áy náy vốn đã chôn sâu tận đáy lòng, vào giờ khắc này như đóng băng. Hướng Dung Quân tỉnh táo nhận ra, người phụ nữ trước mặt anh là một loại độc dược, cô đến để lấy mạng anh, quả thực không thể dây vào.

Cô phát hiện anh từ hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, lập tức quay người nhìn anh, tựa hồ muốn nở một nụ cười quyến rũ với anh, nhưng khi nhìn thấy sự đề phòng khó mà che giấu trong mắt anh, cô cũng lười giả vờ nữa, chỉ hỏi anh: “Phải cho ăn mấy con?”

“Tùy em.” Anh nhàn nhạt đáp.

Cô lại gắp thêm vài con chuột ném vào bể, thích thú ngắm nhìn con cá sấu săn mồi.

“Không sợ sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Phụ nữ bình thường đều không thích xem cảnh tượng này, thậm chí có người còn hét toáng lên, ngay cả người điềm tĩnh như Lục Quan Ảnh cũng không thích anh cho cá sấu ăn sống, luôn cau mày nói cảnh tượng này quá tàn nhẫn.

Nhưng Hứa Kim nghe vậy lại cười, nhìn anh một cái, hỏi ngược lại: “Sao phải sợ, trông rất thú vị mà.”

“Không cảm thấy… tàn nhẫn sao?” Anh lại hỏi.

Cô dựa vào thành bể, bật cười lớn, nói: “Đừng đùa nữa, anh nuôi cá sấu chứ không phải nuôi chuột bạch, tàn nhẫn gì chứ?”

Anh nhìn cô, không nói gì nữa.

Đương nhiên cô cũng nhận thấy sự khác thường của anh, kể từ hôm đó đột ngột cắt đứt liên lạc với anh, không đến nhà anh nữa.

Mà anh cũng không hẹn cô nữa.

Lục Quan Ảnh lại gọi điện cho anh hỏi thăm tình hình: “Thế nào rồi? Cắt đứt chưa?”

Anh cười đáp: “Gần như vậy.”

Cô nghe thế thì có chút nhẹ nhõm, trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng nói: “A Quân, đó không phải lỗi của anh, anh không cần tự trách mình, thoát ra đi, nếu cứ quanh quẩn trong một cái hố, sẽ chỉ khiến bản thân lún vào ngày càng sâu…”

Hướng Dung Quân không nói gì, chỉ im lặng cúp điện thoại.

Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, anh và Hứa Kim đã cắt đứt gần một tháng, tuy thỉnh thoảng có gặp nhau ở văn phòng chủ tịch, nhưng cũng không có liên lạc gì, cho đến một ngày, anh phát hiện cô vắng mặt trong cuộc họp định kỳ của văn phòng chủ tịch.

Hướng Dung Quân có chút khó hiểu, với tư cách là Giám đốc Văn phòng Chủ tịch, Hứa Kim không nên vắng mặt trong cuộc họp, anh vốn không muốn để ý, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, lúc này mới biết cô đã xin nghỉ ốm, cũng nghỉ được vài ngày rồi.

Do dự một lát, anh gửi cô một tin nhắn, hỏi: Làm sao vậy? Em đang ở đâu?

Khoảng hai ba tiếng sau, tin nhắn của cô mới gửi đến, không có văn bản, chỉ có một bức ảnh, thoạt nhìn anh không hiểu, nhưng khi cẩn thận xác định lại, anh nhận ra đó là que thử thai, hai vạch đỏ hiển thị rất rõ ràng bắt mắt.

Hết Chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro