☆, chương 22 dong binh đoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trấn nhỏ này cách  hoàng thành cũng không bao xa,nhưng  cách  địa phương  bọn họ muốn đi còn  khoảng cách rất xa. Lam Phong mới vừa thu về Truyền Tống Trận,  phía sau bọn họ liền truyền đến một trận tiếng vang, tựa hồ có một đám người đang chạy gấp về hướng này.
Vu Nại đầu tiên là nhìn thấy một trận tro bụi, ngay sau đó nhìn thấy một đám người mặc khôi giáp màu đen cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, Lam Phong một phen lôi kéo tay hắn vọt đến một bên đồng thời giơ lên một cái kết giới, mới tránh được bị cát bụi bay đầy mặt. Tuy rằng chỉ là chợt lóe mà qua, nhưng là Vu Nại vẫn  cảm nhận được hơi thở phát ra trên người đi đầu nọ, mơ hồ cảm thấy đối phương không tầm thường.
"những người đó là ai thế?" Nhìn bóng dáng  đám người kia, Vu Nại khẽ nhíu mày.
"Lính đánh thuê." Lam Phong nói xong liền bắt đầu hướng  địa phương lính đánh thuê biến mất đi đến.
Nguyên lai đó chính là lính đánh thuê, vừa rồi lúc đám người kia chạy qua hắn cơ hồ có ngửi được thoang thoảng mùi của máu tươi cùng chết chóc , chắc người nọ cũng không phải là dạng người hiền lành gì.
Nhìn  ánh mắt nghiên cứu của vu nại , Lam Phong tiếp tục nói: "vừa rồi trên vai bọn họ mang huy hiệu  xem ra là phi ưng binh đoàn, trước mắt Huyền Hoàng Đại Lục có tam đại dong binh đoàn, phi ưng, cuồng phong cùng hắc nha, về sau nếu gặp được bọn họ tốt nhất nên né tránh, bởi vì trước mắt chúng ta không cần có gì liên quan đến bọn họ."
Nhìn ánh mắt vu nại có chút nghi hoặc, Lam Phong đành phải tiếp tục phổ cập kiến thức: "thế giới của lính đánh thuê toàn là huyết tinh cùng chết chóc, ở trong mắt bọn họ duy nhất chỉ có tiền tài, về sau ngươi sẽ biết."
"Nga." Vu Nại gật đầu, hắn hiện giờ chỉ xem như gà mờ, đương nhiên là phải làm một cái bảo bảo ngoan .
Trấn rất nhỏ, Vu Nại hai người vừa đi vào liền phát hiện người nơi này tựa hồ đều là vội vàng chở về, tu luyện giả lính đánh thuê tụ tập, ở một  tiểu điếm Vu Nại cũng thấy được bọn họ vừa mới gặp được người phi ưng binh đoàn .đương lúc người đi đầu của bọn họ cởi khôi giáp trên người xuống, cư nhiên lộ ra một khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ mặt, nhưng là đôi mắt lại hiện lên huyết tinh cùng chết chóc, làm Vu Nại trong lòng có điểm kinh tủng.
"Đi thôi, để tránh chọc phải phiền toái." âm thanh lam phong  ở bên cạnh vang lên, Vu Nại chạy nhanh đuổi kịp.
luis mới vừa ngồi xuống liền phát hiện có người đang nhìn mình, đáy lòng hừ lạnh một tiếng, theo sau liền ngẩng đầu nhìn lại đối phương thấy một đôi mắt trong sáng sạch sẽ, mà đối phương  nhìn thấy mình cũng đang nhìn lại  ánh mắt kia rõ ràng hoảng sợ. Cư nhiên là  phàm nhân, Luis đáy mắt lộ ra một mạt nghiền ngẫm, nhưng là đối phương lại tại một giây sau thực tự nhiên mà dời đi tầm mắt, đi rồi.
"Phó đoàn trưởng, có tình huống gì sao?" Một bên thủ hạ nhìn thấy Luis nhìn ra bên ngoài đường phố, khóe môi treo một nụ cười quỷ dị , không khỏi mở miệng.
Luis thu hồi tầm mắt, khóe môi vi cong: "Không có việc gì." Nguyên bản còn nghĩ là người nào, không nghĩ tới cư nhiên là một phàm nhân, kia cũng không có gì nhưng chờ mong, rốt cuộc thế giới này cũng không phải là phàm nhân là sẽ ngốc.
Đi theo Lam Phong đi đến một tòa nhà bình thường ở phía trước, Lam Phong cũng không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, Vu Nại vừa định nói hắn như vậy là cường đạo ức hiếp dân lành, liền nhìn thấy Lam Phong mở cửa phòng bên cạnh, quay đầu lại nhìn hắn: "Đây là chỗ ở bên ngoài của ta, chúng ta mấy ngày nay liền ở nơi này."
Ách, nguyên lai là chủ nhà, trách không được ra vào tự nhiên, chỉ là Vu Nại có chút kỳ quái, nơi này cách Hoàng thành lại không xa, bọn họ tại sao lại đi ra nơi này. nghỉ nghỉ vu nại liền hỏi hắn.
Lam Phong nhìn hắn một cái: "bên trong hoàng thành có rất nhiều chuyện không tiện để hành động."
Nhìn bóng dáng lam phong, Vu Nại nhịn không được mắt trợn trắng dường như mọi chuyện người này làm giống như cái gì hắn cũng không biết.
Lam Phong ở trong phòng nhìn một vòng, theo sau mới giơ tay mở ra  kết giới của mình, Vu Nại nhìn thấy trên tường vốn dĩ trống trơn đột nhiên xuất hiện 1 cái tủ âm ở bên trong bên trong bài rất nhiều những chai lọ lớn nhỏ.
"dược này điều là do ta thường ngày luyện" Lam Phong cầm lấy  một cái bình nhỏ đưa cho Vu Nại: "Một ngày ba lần, một lần một viên."
"Nga." Tiếp nhận bình dược, trực tiếp mở ra liền nuốt vàomột viên.
Lam Phong liếc mắt nhìn hắn một chút, không nói gì, bất quá khóe môi tựa hồ mang theo một tia ý cười.
..........  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro