1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng rậm yên tĩnh đột nhiên “Phanh” một tiếng, tiếng nổ mạnh xuyên phá tận trời, một đàn chim bị kinh sợ bay khỏi cánh rừng. Từ xa nhìn lại, thì ra trong phiến rừng cây này còn có hai mươi mấy phòng, vừa rồi nơi phát sinh nổ mạnh là căn phòng xa hoa nhất trong số đó, hiện giờ đã bị tàn phá nặng nề.

“Lão đại, bọn trùm buôn thuốc phiện đã toàn bộ bị bắt quy án, chỉ có kẻ đứng đầu bọn họ bị nổ đến thi cốt không còn.” Một người thân cao 1m75 mặc áo ngụy trang dáng người gầy mà linh hoạt vui vẻ báo cáo với người trước mặt.

Trước mặt người vừa rồi có người mặc một bộ quần áo thể thao leo núi, tóc ngắn đen bóng, mày kiếm anh đĩnh chếch lên, đôi mắt đen thon dài ẩn chứa sắc bén, môi mỏng nhẹ, gương mặt góc cạnh rõ ràng, dáng người thon dài cao lớn lại không tục tằng, mang trên mình khí chất lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) xa cách.

“Cuối cùng cũng kết thúc! Chúng ta mất  thời gian bốn tháng cho nhiệm vụ này, kế tiếp tôi muốn nghỉ phép. Có nhiệm vụ các cậu xem rồi phân công nhau, làm ra chuyện xấu gì không dính dáng đến tôi đâu đấy.” Tiếng nói lạnh nhạt của nam giới truyền vào tai những người ở đây.

Nó khiến tất cả mọi người rùng mình!

Người vừa nói chuyện tên là Tiêu Lăng Hàn, hắn là một cô nhi, từ khi có thể nhớ được hắn đã ở trong cô nhi viện. Nhờ thông minh trưởng thành sớm, thứ gì vừa học liền biết. Năm mười tuổi người đặc huấn của quốc gia tìm tới, mang hắn đi. Từ đó hắn được đưa vào một căn cứ huấn luyện bí mật, bắt đầu huấn luyện đủ loại kỹ năng, có ngôn ngữ, y học, máy tính, vũ khí lạnh, vũ khí nóng.

Cứ như vậy, Tiêu Lăng Hàn trở thành một đặc công.

Mười lăm tuổi hắn bắt đầu làm nhiệm vụ, cả lớn cả bé hoàn thành hơn ba mươi nhiệm vụ, có rất nhiều lần đều ở bên bờ sinh tử, nhưng hắn phúc lớn mạng lớn đều an toàn sống sót, đã từng đi qua bảy tám quốc gia.

Mười tám tuổi thành lão đại của tổ chức đặc công, năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi.

Tiêu Lăng Hàn cảm giác đám thủ hạ đã an phận, vừa lòng gật gật đầu, nói với người gầy gầy vừa báo cáo: “Lý Hầu, nơi này liền giao cho người của A Tỉnh phụ trách kết thúc, cậu đi cùng bọn họ nói chuyện một chút, những người còn lại đều đi đi.”

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đi về hướng ngoài bìa rừng.

Vừa ngồi vào xe việt dã, một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đưa tới một chồng tư liệu, Tiêu Lăng Hàn nhận tư liệu, xem kỹ.

Nội dung tư liệu là giới thiệu về một thương nhân thành công.

Người đề nhiệm vụ: Tiêu Trình Hạo, nam, 42 tuổi, Tập đoàn đa quốc gia Hưng Thịnh chủ tịch.

Nhiệm vụ: Con trai thần bí của Tiêu Trình Hạo về nước học đại học.

Chỉ định nhiệm vụ: Tiêu Lăng Hàn

Xem xong tư liệu, Tiêu Lăng Hàn cười nhạo một tiếng, không ngờ có người vội vàng nhận làm bố mình, tuy nhiên phía trên đã an bài xuống, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, từ thời khắc hắn tiến vào tổ chức hắn liền biết sứ mệnh của mình là gì.

Mới vừa nói chuyện cùng cấp dưới mình muốn nghỉ phép, đảo mắt kỳ nghỉ liền ngâm nước nóng, Tiêu Lăng Hàn có chút buồn bực. Khí áp quanh hạ xuống rất thấp, tài xế lái xe đầu cũng không dám ngẩng, thành thật làm một người trong suốt.

Đây là một nhiệm vụ đơn giản, gần giống với nghỉ phép, hắn cũng vui vẻ nhàn nhã, tự tại.

Ngày hôm sau, hắn đến trường học báo danh, nhưng trường học còn chưa chính thức khai giảng, cách thời gian báo danh còn ba ngày, cho nên tiếp theo hắn có thời gian ba ngày để nghỉ ngơi.

Đây là một tòa biệt thự tư nhân, vừa thấy liền biết là nơi của nhà giàu. Hàng rào cao quây quanh bụi hoa hồng yêu diễm, trong sân bày ghế sô pha cao cấp, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống, ánh sáng loang lổ chiếu rọi khoảng sân xa hoa.

Tiêu Lăng Hàn ăn không ngồi rồi đang nằm ở trên sô pha chơi máy tính bảng, thảnh thảnh thơi thơi hưởng thụ buổi trà chiều.

Không ai ngờ được thời tiết đang trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm sẽ bất ngờ xuất hiện một đạo tia chớp màu tím, dù là thân thủ Tiêu Lăng Hàn nhanh nhẹn cũng làm sao nhanh bằng tốc độ tia chớp.

Một mảng sân cũ nát, bên trong có một loạt phòng ốc đơn sơ, phòng đầu tiên có một thiếu niên mười ba tuổi đang nằm trên giường không nhúc nhích.

Đột nhiên, thiếu niên mở bừng mắt hàn quang bắn ra bốn phía, đập vào mắt lại là gia cụ cổ kính, bài trí cổ xưa, còn có mùi mốc khó ngửi chui vào chóp mũi.

Tiêu Lăng Hàn đặc biệt buồn bực, hắn đang an ổn nằm chơi máy tính bảng trong vườn của biệt thự, lại bị một đạo tia chớp màu tím đột nhiên xuất hiện chân trời đánh đến đây. Thật đúng là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.

Vừa tỉnh lại, hắn đã cảm thấy đầu óc đau đến choáng váng, cả người vô lực, nhức mỏi từng đợt, linh hồn kêu gào đau đớn khó nhịn,  từng giọt từng giọt mồ hôi lớn trên trán rơi xuống, ngũ quan vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, hai tay ôm đầu, hàm răng cắn chặt.

Tiêu Lăng Hàn cảm giác linh hồn mình như đang cắn nuốt linh hồn nguyên bản của thân thể này, cũng có thể gọi là dung hợp. Dù sao hắn không phải là hắn, nguyên thân cũng không phải là nguyên thân.

Đại khái qua mười lăm phút, cảm giác đầu muốn nổ mạnh biến mất, cuối cùng cũng không còn đau, một vài hình ảnh hiện lên như đèn kéo quân trong đầu hắn.

Tiêu Lăng Hàn phỏng đoán đây chắc là những gì chủ nhân thân thể này từng trải qua, hắn, cũng có thể gọi nguyên thân, tên cũng là Tiêu Lăng Hàn.

Trong trí nhớ, mẫu phụ nguyên thân là một nam tử diện mạo thập phần tuấn mỹ, Tiêu Lăng Hàn tạm thời không hiểu được, tại sao người sinh ra nguyên thân lại là nam tử? Nam tử cũng có thể sinh con? Có điều hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu vấn đề này.

Khi nguyên thân ba tuổi, mẫu phụ của hắn sau một lần ra ngoài, liền không trở về nữa.

Từ đây người chăm sóc nguyên thân là một nữ tử tên Lâm Nhã Nhi. Là một thiếu nữ mẫu phụ nguyên thân từng cứu, hai người từng ký kết khế ước, nội dung khế ước là chăm sóc nguyên thân mười năm.

Vào năm trước, khế ước của Lâm Nhã Nhi đến kỳ hạn, nàng cũng tìm được người mình yêu, đi theo người nọ rời khỏi Tiêu gia.

Phụ thân nguyên thân thân phận không rõ, nhưng không biết mẫu phụ nguyên thân dùng cách gì, làm tam đệ của gia chủ Tiêu gia - Tiêu Phương Vũ hiểu lầm Tiêu Lăng Hàn là con hắn ta, cứ như vậy nguyên thân vẫn luôn sống tại Tiêu gia.

Đây là một thế giới tu chân, phàm nhân địa vị thấp hèn, nhưng tu giả đều sẽ không ra tay đối với phàm nhân, đây là quy định bất thành văn ở Tu chân giới.

Từ trong trí nhớ nguyên chủ hắn đọc ra một ít tri thức bình thường về Tu chân giới, đó đều là mẫu phụ nguyên chủ dạy hắn khi hắn ba tuổi.

Nơi hắn sống hiện tại gọi là Hoàng Cực đại lục. Tuy nhiên, vì linh khí ở Hoàng Cực đại lục có hạn, lại thêm Thiên Đạo trói buộc, ở Hoàng Cực đại lục cao nhất chỉ có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, muốn lên tới cảnh giới cao hơn chỉ có thể rời Hoàng Cực đại lục.

Tiêu gia nơi Tiêu Lăng Hàn ở đứng đầu tam đại gia tộc ở Thịnh Thiên Thành, hai nhà khác phân biệt là Hạ gia và Thịnh gia. Hạ gia chủ yếu lấy luyện khí làm chủ, Thịnh gia lấy phù triện làm chủ, Tiêu gia lại lấy trận pháp là chủ.

“Phụ thân” hiện tại của Tiêu Lăng Hàn là Tiêu Phương Vũ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi cao nhất trong gia tộc là ba vị trưởng lão cùng với Tiêu gia lão tổ tông đã tới Nguyên Anh kỳ. Gia chủ hiện tại của Tiêu gia tên là - Tiêu Phương Quyền, là một vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Tiêu Phương Vũ là con ngựa giống, nam nữ đều ăn. Phu nhân hắn là một vị tiểu thư dòng bên của Thịnh gia, có một nam một nữ, thiên phú giống nhau. Nhưng thật ra hắn sủng ái tiểu thiếp, một vị nữ tử thanh lâu, nàng sinh con trai có thiên phú khá cao, thổ hỏa Song linh căn, tên là Tiêu Lăng Hạo. Hiện tại ở Học viện Hoàng Cực học tu luyện, trong gia tộc cũng được coi trọng, tương lai có hi vọng đạt tới Nguyên Anh kỳ.

Chính cái gọi là giăng lưới lớn bắt nhiều cá, chọn ưu tú mà từ chi, Tiêu Phương Vũ chính là ôm tâm thái như thế, cưới hết một phòng lại một phòng.

Tiêu Phương Vũ là một con ngựa giống, nữ nhi tự nhiên cũng nhiều, cho nên nữ nhi của lão khi không có việc gì đều thích đến bắt nạt Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn chính là nơi trút giận của toàn bộ Tiêu gia, phàm là có việc gì không hài lòng, mọi người đều thích chạy đến chỗ hắn tìm cảm giác tồn tại.

Bởi vì Tiêu gia dân số đông đảo, nguyên chủ lại là Tạp linh căn, mấy năm cũng chưa thể thành công dẫn khí nhập thể, là phế vật được cả Tiêu gia công nhận, thuộc về loại người bị gia tộc từ bỏ. Chờ đến năm tròn mười sáu tuổi có khả năng sẽ bị gia tộc phái đi làm mấy việc linh tinh như trồng trọt.

Nghĩ vậy, Tiêu Lăng Hàn có chút chua xót, cũng có chút tấm tắc, hiện tại hắn thành nguyên chủ, thành phế tài, vẫn là loại người bị gia tộc từ bỏ kia.

Hiện tại hắn vẫn chưa tới mười sáu tuổi, hắn tuyệt đối không muốn đi làm ruộng!

Nghĩ lại đều khiến Tiêu Lăng Hàn không rét mà run, sởn tóc gáy!

Trước tiên, vẫn là làm rõ ràng tình trạng hiện giờ, đánh giá một chút thân thể chính mình, tuy rằng thân mình hơi gầy, nhưng còn tính là khỏe mạnh.

Duỗi tay lấy quần áo, mới giật mình phát hiện đồ án hình rồng ở cổ tay trái, cùng thân thể hắn ở địa cầu giống nhau như đúc. Tay phải theo bản năng sờ soạng lên trên, linh hồn một trận rung chuyển, lại nhìn về phía cổ tay trái, bớt đã không thấy.

Một đoạn văn tự xuất hiện ở trong đầu “Thần hồn quy vị, Long Ngọc không gian mở ra”.

“Thần hồn quy vị” lượng tin tức có chút lớn, đó chẳng phải là nói nguyên chủ là hắn, hắn chính là nguyên chủ sao!!!

Sau đó tin tức về Long Ngọc không gian tự động truyền vào trong đầu.

Người sống có thể tiến vào trong không gian chủ nhân không gian đồng ý mới có thể đi vào, nếu là những người khác muốn đi đi vào, cần được đến chủ nhân không gian cho phép. Không gian đã qua vài lần luân hồi, nhiều lần tiêu hao, linh khí loãng, yêu cầu rót vào linh mạch mới có thể làm linh khí trong không gian từ từ nồng đậm lên. Không gian còn có một ưu thế đó là khác biệt về thời gian, tỉ lệ thời gian của không gian và thế giới bên ngoài là một trăm với một, nói cách khác không gian một trăm ngày, bên ngoài mới qua một ngày.

Tiêu Lăng Hàn nhắm mắt cảm thụ một chút, một không gian rộng khoảng 30 thước vuông, mặt đất phủ kín cỏ dại khô vàng, giữa có một tòa trúc lâu. Tạm thời chỉ có một phòng giữa là có thể mở ra, bên trong chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế.

Nhìn qua cách bài trí là biết nơi đây từng chỉ có một người ở, trên bàn có hai giới tử và một ngọc giản.

Tâm thần vừa tiến vào ngọc giản nó lập tức hóa thành điểm sáng nhỏ chui vào trong đầu hắn.

Trên ngọc giản có một bộ công pháp, tên là “Vạn Linh Quyết”, là bộ công pháp vũ tích Thần cấp, “Tập hợp linh khí vạn vật, hấp thu tinh hoa của thiên địa”, sau khi tu luyện tất cả linh khí kết hợp thành một, chuyển thành Hồng Mông Tử Vân.

Hồng Mông Tử Vân đứng trên cả pháp tắc, đến lúc đó pháp tắc cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời trong tay hắn. Rút lại suy nghĩ quá sớm kia, trước mắt hắn chỉ có thể nhìn được tâm pháp từ Luyện Khí kỳ đến Kim Đan kỳ, Tiêu Lăng Hàn suy đoán hẳn là tu luyện tới cảnh giới nhất định phong ấn sẽ tự động mở.

Hắn dùng ý niệm lấy giới tử trong không gian ra, lấy máu nhận chủ sau đó đánh dấu thần thức lên.

Đó đều là thứ mẫu phụ nguyên thân truyền lại, tuy rằng mấy năm nay nguyên thân chưa từng dẫn khí nhập thể, nhưng những gì mẫu phụ nói năm đó như đã khắc sâu trong đầu hắn, không cách nào quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro