đi tìm hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1 : TR CON QUÍ TC 

Từng làn gió nhẹ thổi mang theo hương thơm dịu của hoa anh đào. Bây giờ là mùa xuân,bãi cỏ mơn mởn non xanh, khí trời hơi se lạnh nhưng không đủ để cản trở bọn trẻ nô đùa. Chúng đùa giỡn tung tăng trên bãi cỏ rộng, ở đó có một cái nhà vòm cao to. Cái trụ bằng đá cao to nâng đỡ mái vòm gỗ cùng những họa tiếc đơn giản nhưng đầy tinh tế khắc trên đó. Nó xinh xắn như một cái nhà chòi nhưng chắc chắn và kiên cố như những công trình kiến trúc được xây dựng ở các khu du lịch. Ngôi nhà vòm là điểm nổi bật nhất của bãi cỏ phía sau trường tiểu học hoàng gia AIKAI. Bên dưới mái vòm bọn trẻ đang say sưa với những trò chơi

"Oảnh tù tì ra cái gì ra cái này..."

Đám trẻ đồng thanh rồi đưa một tay ra, mỗi đứa một kiểu.

"Bao nè! Thắng nhé!"

Một bé trai chừng 7, 8 tuổi vui mừng reo to. Đứa bé trông đáng yêu với cái quần jean xanh nhiều túi và cái áo thun trắng năng động. Cổ nó choàng một cái khăn nâu hình tam giác cùng đôi mắt sáng không đáo để. Đứa bé trông như một chàng diễn viên cao bồi miền Tây. Tên nó là KENL UMI - con trai của ông bà UMI ( Tác giả : trong truyện này tên nhân vật có cấu trúc : < tên – họ> thế nên UMI là họ còn KENL là tên. Mình đặt tên theo cách của người châu âu…các nhân vật khác cũng thế độc giả nhé ^^). Cha mẹ nó thừa hưởng món tài sản kết sù do ông nội - một doanh nhân nổi tiếng trong lĩnh vực đóng tàu ở THỤY SĨ để lại. Gia đình KENL còn sở hữu một diện tích đất đai rộng lớn trên khắp thế giới.Truyền thống kinh doanh và phân phối thuyền buồm vẫn được duy trì đến đời bố mẹ KENL. Nói chính xác thì gia đình cậu bé thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có và KENL là một đứa trẻ may mắn trong cuộc sống hưởng thụ. Nhưng không vì thế mà KENL trở nên kiêu ngạo khó gần. Ngày nào cũng thế KENL luôn bày ra nhiều trò vui để rũ các bạn cùng chơi.

Hôm nay chúng nó chơi trò "AI LÀ VUA". Sau vài lần oảnh tù tì thì đã xác định được vị vua của ngày hôm nay không ai khác ngoài nhóc KENL.

"Được rồi, tất cả binh lính nghe lệnh ta: xếp thành 2 hàng, mau lên!"

Ngay lập tức 7 đứa bé xếp thành hai hàng ngay ngắn. Tất cả bọn chúng đều trạc tuổi KENL và đều là con cái của những gia đình có địa vị cao trong xã hội

RON là con trai út của giám đốc công ty truyền thông TOKYO. SUZAN là em họ Ron. BELT là cháu ngoại đời nhất của tổng thống nước Nhật nhiệm kì vừa rồi. ALEX là tiểu công chúa của hãng thời trang ALEX COOL-trụ sở chính tại Toronto Canada. ZON là ngôi sao âm nhạc khi mới 5 tuổi, cha nó là nhạc sĩ kim ca sĩ nhạc pop có danh ở Châu âu. KATY là con nuôi của gia đình võ thuật huyền bí bật nhất đất OHIO từ xưa đến nay. Cuối cùng là công nương ANY con gái thứ ba và cũng là con gái duy nhất của bá tước MICHEAL nước ANH.Toàn là con nít “thứ dữ”, chơi với nhau quả là rất phù hợp !!!

Trong số đó đặc biệt nhất có lẽ là ANY RODON. Cô bé có mái tóc màu đỏ đồng uốn  phần đuôi dưới. Đôi mắt tinh cùng hàng mi rậm đều, đôi má hồng phụng phịu, cái miệng chúm chím xinh... Cô bé mặc chiếc váy màu hồng nhạt bồng bềnh, một cái cài tóc có đôi tai chuột mickey to, một chiếc vòng cổ đính vài hạt đá lấp lánh. Với gương mặt ẩn chứa nét đẹp á – âu ANY luôn tạo một sự thu hút lạ đói với người khác bởi mẹ nó là người NHẬT, cha là người ANH. ANY thực sự là một nụ hoa mà khi nở sẽ đem đến nhiều sắc màu rực rỡ. Cô bé đang đưa đôi mắt trong veo của mình thích thú nhìn quanh… Lúc ấy KENL hùng hổ ra lệnh:

" Rồi, theo lệnh ta, các ngươi hãy mau thể hiện sở trường của mình cho mọi người xem!"

"Để ALEX làm trước nha! mình sẽ cho các cậu một màn biểu diễn fashion."

Nói rồi ALEX bước lên trước. Cô bé trông nhó nhắn với chiếc váy xanh lá, đôi giày búp bê cùng màu, cổ chân đeo kiềng bạc. Nhanh nhẩu nhưng chững chạc, ALEX chống nạnh một bên, bước từng bước điệu đà như một người mẫu chuyên nghiệp.

Bảy đứa còn lại liền đồng thanh:

"Đúng là bệnh nghề nghiệp!"

Màn trình diễn kết thúc, bọn trẻ vỗ tay, mà mặt chúng thì trông chán ngán ( vì chúng nó biết tỏng cái trò này của ALEX rùi ^^) 

" Tới RON!" 

Nghe gọi, RON "đầu đinh" liền bước tới, chỉnh đốn trang phục và bắt đầu biểu diễn:

" Chào tất cả quí vị và các bạn đã đến với chương trình truyền hình trực tiếp của đài truyền hình trung ương TOKYO hôm nay, mở đầu là chương trình bản tin thị trường..."( Thao thao bất tuyệt!)

Cả đám há họng nghe chất giọng thanh đều và không hề vấp của RON. 1 phút...3 phút... 5 phút trôi qua mà cái đài phát thanh nhí đó vân chưa tắt !!?

" ĐƯỢC RỒI, DỪNG LẠI !! "

Giọng KENL hét lên như vị cứu tinh của cả đám. Bọn trẻ vỗ tay nhiệt liệt! ( cảm ơn KENL, chứ không phải khen RON đâu! ) 

Thỉnh thoảng 8 đứa trẻ này tranh cãi nhau ồn ào vì những chuyện không đâu, tiếng cười khanh khách vang vọng quanh mái vòm rồi bay vút lên cao. Tiếng cười ngây thơ dường như làm cho bầu trời trong xanh hơn và bầu không khí trong lành hơn…^^

CHAP 2 : AI THC S LÀ VUA ?

KENL ngồi trên ghế ngẫm nghĩ xem sẽ gọi ai để tiếp tục trò chơi thì một giọng nói lạ chợt vang lên từ phía sau:

GIỜ VUA SẼ LÀ TA !

Cả đám trẻ đồng loạt quay đầu nhìn. Xuất hiện trước mắt chúng là một tiểu hoàng tử nhỏ tuổi với chiếc áo khoác đen dài hình cánh dế, áo sơ-mi trắng tinh và một cái nơ đen trên cổ. Trông cứ như một nhạc trưởng sắp trình diễn với dàn giao hưởng của mình vậy. Trên tay cậu bé là một cây vĩ cầm màu gỗ bóng loáng. Có lẽ chú nhóc này chơi đàn khá điêu luyện…Nó chỉ chừng bằng tuổi KENL ,  nhưng cách ăn mặc và cái vẻ chững chạc tự tin khiến cậu bé trong đứng đắn và dà dặn hơn cái tuổi thực. Tóc nó đen mượt và hơi bờm xờm, da trắng hồng min màng cùng cái mũi cao có khi còn khiến 4 cô gái ( KATY, ALEX, SUZAN, ANY) đang có mặt ở đây phải ghen tỵ !!!!! Cậu bé trai có vẻ đẹp của một cô gái… chắc vậy ^^

Tám cặp mắt chăm chú nhìn cậu bé lạ, nó nở nụ cười kiêu hãnh và đầy tự mãn. " QU LÀ N CƯỜI CA K BT LƯƠNG !!" KENL nghĩ thầm trong bụng. Trong đầu cậu bé mường tượng lại những cảnh diễn ra trong mấy phim hoạt hình đã coi: con mèo cười nham hiểm khi đứng rình chuột trước cửa hang, mụ dì ghẻ nhết môi cười trong khi nàng lọ lem thì gục mặt xuống khóc… Suy nghĩ hồi lâu nhưng KENL vẫn chưa tìm ra nụ cười nào giống cậu bé JOE nhất.

ược ri ! Làm quen nhé ! Tôi là JOE , chào các bn RON , SUZAN , BELT, ALEX , ZON , KATY , ANY và c KENL na !

Cả bọn hả hóc miệng khi nghe cậu bé lạ kể chính xác tên từng đứa dù đây là lần đầu gặp mặt. Tất cả sự tò mò đổ dồn về cậu bé " KHÓ ƯA ' có tên JOE . Chúng không để ý đến một người đang đứng phía sau - ông KUMA-người vệ sĩ thân thuộc của JOE. Nhận thấy bầu không khí căng thẳng và thiếu thân thiện của đám trẻ, ông liền lên tiếng:

- Nào, ln đu làm quen cn ci m mt tí ch. Ta nghĩ các cháu có th tr thành bn thân nếu .........

- Không mun!- Chưa để ông KUMA nói hết câu KENL bỗng hét lên

- SAO? GHÉT TÔI VÌ TÔI ĐÃ GIÀNH CHỨC VUA CỦA CẬU HAY VÌ GHEN TỊ KHI CẢM THẤY MÌNH CÓ GÌ ĐÓ KHÔNG BẰNG ?

Thật khó tin khi lời nói này thốt ra từ miệng một thằng nhóc 8 tuổi !? Chẳng hiếu trong đầu thằng nhóc này đang suy nghĩ chuyện gì nữa…Giọng điệu và lời nói của JOE kiến 7 đứa còn lại sợ hãi và lùi ra sau, chỉ trừ KENL

- Đ... Đ ĐT BÙN ! NGƯƠI CÓ GÌ HƠN TA CH! - KENL giận dữ nói

- KENL ,CON ĂN NÓI KIỂU GÌ VẬY ?

Không biết bà UMI đã đến từ khi nào. Bà đến bên cạnh KENL nhỏ nhẹ răng dạy : " KENL, sao con lại nói thế? Mẹ đã dạy..... "

- CON LÀM GÌ SAI CH ?

KENL đáp lại tức thì. Nhận thấy thái độ gay gắt chống đối của con trai, bà vội thôi tranh cãi. Bà quay sang lịch sự chào

- À ! Lâu quá không gặp , chào ông KUMA , xin thứ lỗi cho …con tôi...

- KHÔNG SAO BÀ UMI CHUYỆN NHỎ THẾ NÊN TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ BỤNG, BÀ KHÔNG CẦN LO LẮNG...

KENL và 7 đứa trẻ lại một lần nữa ngơ ngác khi người nói ra câu nói đó lại là JOE chứ không phải ông KUMA. Có vẻ đứa trẻ tên JOE này “ phát triển thể chất và trí tuệ không được đồng đều” khi tự đặt mình ngang hàng với bà UMI. Nghe JOE nói bà có hơi "nể" bỡi lẽ 1 đứa trẻ bé thế mà ăn nói quá qui tắc lại còn gọi mình bằng " bà UMI ", đáng sợ thật !!!. Chẳng hiểu nó được nuôi dạy thế nào mà thái độ xổ xàng quá !

Mẹ của KENL chưa biết phản ứng thế nào thì JOE đã bỏ đi

-THÔI CHÁU HẾT HỨNG RỒI , CHÀO BÀ CHÁU VỀ

JOE chào qua loa rồi quay đầu đi 1 mạch. bọn trẻ và mẹ KENL vẫn chưa hết sốc . Họ đứng dưới mái vòm nhìn theo cái dáng bé nhỏ đang xa dần khi mặt trời vừa đứng bóng… Một sự xuất hiện bất ngờ và biến mất đột ngột, cậu bé JOE để lại những ấn tượng khác nhau trong cảm nhận của mỗi người, và với KENL đó có lẽ là một cái ấn tượng ko mấy tốt đẹp…

< Hy vọng bạn sẽ thích câu chuyện này. Bnạ đọc tiếp chap 3 nhé ^ ^>

CHAP 3 : LAI LCH HÉ M

Trên đường từ trường AIKAI về KENL được mẹ giáo huấn nào là “lịch sự”, “thân thiện”, “người có giáo dục”, “hòa nhập với cộng đồng”... mấy thứ cũ xì mà KENL vẫn thường nghe ở trường. Biết con chẳng mấy để tâm bà UMI thôi huyên thuyên mà chuyển sang "chiêu" dỗ dành:

- Kìa! Thật là… mẹ nói mà chẳng nghe gì cả.... nghe lời mẹ con trai yêu từ giờ con đừng gây phản cảm với JOE  KUDO nữa, hiểu chưa ?

Nghe mẹ nhắc rành mạch cả họ và tên của " ĐỒ ĐẤT BÙN " khi nãy, KENL hỏi ngay

- Thằng đó là ai hả mẹ? Khó ưa quá !

- Suỵt x.x.x.x.x.x! Nhỏ thôi, hãy gọi là JOE hoặc cậu KUDO càng tốt!

( ở phương tây gọi tên 1 người nói lên sự thân thiện, còn gọi họ là sự kính trọng. Joe là tên, Kudo là họ)

- Sao lại thế chứ ? – KENL gắt gỏng

Biết con chưa hiểu chuyện bà UMI lại nhẹ nhàng giảng giải

- JOE KUDO là con trai duy nhất của tập đoàn AIR SOFT . Nhà họ có những quyền hành mà con không thể ngờ đến đâu... VÌ thế những “ thế lực nhỏ bé hơn” như gia đình ta không nên gây bất cứ sự chú ý nào đến họ…Con hiểu không ? Hai năm trước bố con suýt nữa không thể tiếp tục duy trì nguồn vốn công ty như may sao được ngài KUDO giúp đỡ… thế nên ta cần “nhân nhượng” với họ con ạ ……. < tiếp tục giảng bày…>

Bà chọn lọc từ ngữ dễ hiểu và mềm mỏng nhất . Là một đứa trẻ mới ở ngưỡng cửa tiểu học nhưng vì được làm quen với các khái niệm như tập đoàn, maketing, kinh tế, tài chinh... nên phần nào KENL cũng hiểu ý mẹ

- Nhà họ rất giàu... giàu hơn cả mình hả mẹ ?

- Uhm... mẹ cho là họ đủ giàu, đủ mạnh để bóp chết những thứ bé nhỏ hơn con ạ !

KENL hơi rùng mình với cái từ " BÓP CHẾT" mẹ nói. Phần nào cậu bé cũng đã hiểu ra cái gọi là “sự đời”…Ngày vui của cậu bé hôm nay đã bị đồ đất bùn phá hỏng, chẳng còn hứng thú chơi bới gì... Vừa về đến nhà KENL chạy ngay lên phòng riêng, đóng sầm cửa lại.

Nhà cậu bé quả giống một viện bảo tàng thật sự. Vừa bước vào nhà, đập vào mắt bạn là một bức chân dung khổng lồ hình một ông cụ già có gương mặt phúc hậu với áo vét và những tấm huy chương…đó là ông nội của KENL người đặt nền móng vững chắc cho truyền thống đóng tàu của gia đình. Khắp nơi trong nhà, từ bàn , tủ, tường, góc nhà...đều trưng bày một cách choáng ngộp các mô hình thuyền buồm bằng gỗ, cái nào cũng được làm hết sức công phu.

Nhà KENL có đến 3 tầng lầu cao và một sân thượng. Phòng ngủ của KENL , bố mẹ cậu và cô em gái mới 5 tháng tuổi ở tầng hai. Một phòng sách lớn một hồ bơi có mái hở phía trên tầng ba, và cả một phòng tập thể dục của ông HELTO UMI - chủ của ngôi nhà này. Sân thượng nhà KENL có nhiều cây cảnh , đó là nơi buổi tối cậu và ba thường lên ngắm những hành tinh trên cao qua cái kính thiên văn lớn đặt sẵn trên giá đỡ. Cậu con trai ngoan của nhà UMI được sở hữu một gian phòng rộng ở tầng 2, gần cạnh phòng làm việc của bố. trong phòng dán rất nhiều tranh ảnh các con tàu lớn nổi tiếng trong lịch sử. quả là " CON NHÀ TONG KHÔNG GIỐNG LÔNG CŨNG GIỐNG CÁNH ". KENL đặt biệt yêu thích các con tàu nhỏ quanh nhà, cậu bé muốn giống ông nội- trở thành một nhà kinh doanh tàu buồm.

Vào đến phòng KENL úp mặt nằm lăng ra giường. Câu bé đem theo nổi ấm ức của mình vào cùng giấc lim dim…

-Bố vào được chứ ?

Giọng ông HELTO từ sau cánh cửa vọng ra. KENL choàng tỉnh chạy ra mở cửa. Ông HELTO vừa đi làm về. Cà-vạt , áo quần vẫn chỉnh tề, tay ông vẫn cách xách cái cặp mà mình vẫn hay đem theo đến công ty. Ông bỏ cái cặp to xuống đất và nhất bổng cậu con trai bằng cái tay mạnh mẽ của mình. Ông trìu mến nói với con trai:

- Ngày cuối tuần rồi… mai bố dẫn con đi biển ha !

KENL gật đầu nhưng nét mặt không tỏ ra hứng thú

- Sao thế con trai. Con vẫn buồn chuyện lúc nãy à? Bố có nghe mẹ con kể…con nên nghe đời mẹ…

-CẢ BỐ CŨNG THẾ! Con không muốn nghe nữa đâu…

KENL phản ứng ngay. ông HELTO vẫn dịu dàng an ủi

- Được rồi con trai. Bố biết con không mấy gì là dễ chịu… nhưng hãy nghe bố nói. Ở đời không bao giờ có sự công bằng. Con có từng nghe câu " CÁ LỚN NUỐT CÁ BÉ " chưa ?

KENL lại kẽ gật đầu.ông nói tiếp

- Sống cần “biết người biết ta” con ạ, để bố kể con nghe. AIR SOFT là một “liên tập đoàn" tham gia vào 6 lĩnh vực lớn: công nghiệp kĩ thuật cao, tiền tệ tài chính, lương thực thực phẩm, siêu công nghệ hàng không, giáo dục và cả chính trị nữa...Con có biết đướng đầu ngành dược liệu hóa chất là AIR SOFT ? Siêu máy tính mỏng nhất hiện tại do AIR SOFT sản xuất? Nhà tài trợ chính cho chương trình lương thực Châu Phi là AIR SOFT? Cổ phiếu có mức lợi nhuận cao nhất Á CHÂU là AIR SOFT ? Sàn giao dịch bất động sản lớn thứ nhì thế giới do AIR SOFT đứng tên ? Thậm chí người vừa đắc cử tổng thống nước ta, người nắm ghế hạng 4 của nghị viện HOA KÌ là những “ đệ tử ruột” của AIR SOFT ? Vậy con biết lãnh đạo tập đoàn ấy là ai không ? - ALLEW KUDO ! Con có biết ông ta chỉ có một đứa con trai duy nhất? Người mà số trời đã định trở thành chủ nhân của hàng tỉ đô- la, người sẽ lãnh đạo 2000 chi nhánh liên minh kinh tế trên khắp thế giới, người quyết định công ăn việc làm của 1/4 loài người sống trên trái đất này?...- người đó không ai khác là JOE KUDO !!!!!!!

Ông HELTO phát âm thật rành mạch cái tên ấy. Đầu óc KENL như quay cuồn trong cái " BẢN THỐNG KÊ TÀI SẢN" dài lê thê mà ông HELTO vừa nói. Lúc bấy giờ KENL mới hình dung ra một cách cụ thế mọi sự việc....

- Nhưng .. còn một điều... bố không cho rằng họ ỷ thế giàu có mà dồn ép kẻ yếu. Rất nhiều tập đoàn và các công ty lớn nhỏ đã được AIR SOFT giúp đỡ về vốn liến và điều kiện phát triển. 2 năm trước AIR SOFT được bình chọn là “CỘNG ĐỒNG NHÂN ĐẠO” khi ra tay giải quyết nạn đói cho các nước nghèo CHÂU PHI , ủng hộ 1/3 số tiền cần có cho việc nghiên cứu vắc- xin phòng chống HIV, cung cấp lương thực tiếp tế cho các nạn nhân gặp thiên tai... họ biết dùng tiền đúng chỗ đấy con trai ạ. Bố nghĩ con có thể trở thành một người bạn với JOE KUDO. Như vậy công ty mà con thừa kế của ông trong tương lai sẽ có nhiều thuận lợi phát triển....

Ông HELTO ngừng lại ngay khi nhận ra nét mặt khó chịu của con trai. KENL còn quá nhỏ để có những tư duy như người lớn, nhưng cậu đủ thông minh để biết cái gì đúng cái gì sai!CHAP 4: AIKAI

Những chiếc xe nối đuôi nhau bon bon trên con đường mang tên AIKAI, đường dẫn đến trường tiểu học " quí tộc" AIKAI. Tuy là con đường cụt nhưng sáng nào cũng đông đúc ( trừ chủ nhật và thứ bảy), xe ô tô đỗ kín dọc theo vỉa hè, đủ loại xe, đủ kích cỡ nhưng nhìn chung chúng đều thuộc loại “siêu” đắt tiền

Bên trong mỗi chiếc xe là những " cô cậu chủ" chỉ ở độ tuổi thiếu nhi được bảo vệ chu đáo bởi “vệ sĩ chuyên nghiệp". Ngôi trường này chỉ thích hợp cho những học sinh có “lí lịch” đặt biệt, nếu không nằm trong nhóm đó có lẽ bất cứ đứa trẻ nào cũng không đủ cam đảm để hòa nhập...

 Hôm nay cũng như mọi khi, mẹ KENL đưa cậu đến trường. KENL là một trong những đứa trẻ hiếm hoi được gặp cha mẹ mỗi ngày.  Ngày thứ sáu có rất nhiều môn mà cậu bé cũng như các học sinh khác mong đợi: môn vẽ ngoài trời, chơi nhạc cụ, vận động thể chất và cuối cùng là toán. Thế nhưng cậu bé chẳng có vẻ gì là thích thú…Hôm qua có quá nhiều chuyện áp đảo tinh thần khiến cậu bé thấy chán nản.  

KENL bước ra khỏi ôtô, vừa lúc đó một đoàn xe lạ đi với tốc độ nhanh lao vút qua cổng trường. Đi đầu là 1 chiếc TOYOTA màu trắng bạc, loại xe mới nhất mà hãng này vừa phân phối ra thị trường (là hàng hiếm!!!), tiếp đó 1 chiếc LIMO đen bóng loáng, cuối cùng là 1 đoàn xe môtô có cấm cờ NHẬT BẢN, HOA KỲ, ANH, PHÁP....và vài cái khác mà KENL không rõ là của quốc gia nào.Hai người đàn ông mặc áo đen, đeo kính đen trông đáng sợ bước ra từ chiếc xe đầu. Họ vội chạy đến mở cửa cho chiếc LIMO đi liền sau. có 2 người bước ra, hai kẻ chẳng còn xa lạ gì với KENL : ông KUMA và JOE KUDO!!!

- NGƯỜI ĐÓ CŨNG HỌC ĐÂY SAO MẸ !!??

KENL hỏi bà UMI

-Mẹ không rõ…nhưng chắc là thế rồi…

- Sao lại thế chứ !!?? ( nhăn nhó)

- Thôi nào con trai cưng… mẹ cho rằng JOE muốn làm bạn với con đấy… con phải đối xử tốt với bạn!

-Hả!? Nó mà muốn làm bạn với con hả, đừng có mơ!

KENL đeo balô lên vai rồi chạy xộc qua cổng trường. Bà UMI thở dài rồi lắc đầu nhìn theo cái dáng lóc chóc đáng yêu của con. KENL là một đứa bé luôn thân thiện nhưng cũng rất ghét ai khó ưa và kiêu ngạo như JOE KUDO. Mẹ cậu hiểu điều đó, bà thầm mong không có chuyện gì chẳng lành xảy ra giữa con trai và công tử nhà KUDO

Sau khi ra khỏi xe, JOE và ông KUMA đi vào trường. Họ tiến thẳng vào đại sảnh trung tâm của AIKAI. Tất cả mọi người: các bạn học sinh và vệ sĩ của họ, các giáo viên và trợ giảng, nhóm bảo vệ và tạp vụ,. ..đều tạc ra hai bên chừa một khoảng rộng rãi ở giữa. Mọi ánh mắt  hướng về JOE-cậu bé có dáng đi kiêu hãnh, gương mặt xinh đẹp nhưng ngạo mạn khó ưa >.<, cặp mắt luôn cố định về phía trước như vô hồn… Đó là phong thái của cậu bé đặc biệt này. Có lẽ nó muốn là trung tâm của thế giới hay cái gì đại loại thế… Trẻ con luôn thích được mọi người chú ý, quan tâm đến…

Hôm nay tên "ĐẤT BÙN " diện một bộ màu xám,áo khoác ngoài che kín cả hai chân, dây nịt đen thắt hờ ngang bụng. Biết hôm nay đi học mà tên nhóc quạy khó bảo nhà KUDO chẳng màn đến đồng phục trường. Thật ra JOE không có khái niệm về đồng phục !!??

JOE và ông KUMA đi dọc theo dãy hành lang trọng của trường. Dưới chân họ là những viên đá nền kẽ ô trang nhã, quanh các mép tường ẩm ướt là mảng màu xanh rì của rong rêu. Ngôi trường cổ kính bởi tuổi thụ hơn trăm năm của nó và cũng bởi kiến trúc kiểu mô phỏng đơn giản nét đặc trưng thành Vatican*.

Bước lên các nấc thang, một cảnh tượng lạ thường xuất hiện. thầy SAM-HIỆU TRƯỞNG, cô hiệu phó và các giáo viên ưu tú của trường đã đứng chờ sẵn từ khi nào. Họ mặc trang phục nghiêm chỉnh cùng vẻ mặt hết sức trang nghiêm ( CÓ CẦN PHÔ TRƯƠNG QUÁ THẾ KHÔNG ?)

- Ồ ! Hi! Nice to meet you!

Vừa nói thầy SAM vừa đưa 1 tay ra, thái độ ân cần

-TIẾNG NHẬT!!!

JOE chỉ nói có 2 từ một cách cộc lốc. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí thầy SAM vẫn tái mặt trước thái độ

"ngông cuồng" quá đáng của JOE. Các giáo viên khác đứng chết trân chờ đợi phản ứng của thầy hiệu trưởng, họ không dám hó hé 1 lời nào. Một vài người trong số đó lộ vẻ bực tức khi phải “cuối đầu” với một thằng oát con chỉ vì quyền thế gia đình nó. Bây giờ là thế kỉ thứ mấy rồi mà còn xảy ra những chuyện tưởng chừng chỉ có trong lịch sử thời phong kiến !!?? Cố lấy lại bình tỉnh thầy SAM vờ tươi cười (CƯỜI MÉO XẸO À)

-À! Được rồi , để ta nói lại. rất vui được gặp cậu JOE KUDO

JOE cười nửa miệng và chìa tay ra bắt lại, vẻ mặt nó khinh khỉnh

-Chào ngài SAM JUICE !

Cậu gọi cả họ và tên của thầy.( chẳng có gì là lạ nữa, nó vốn như thế mà). Nói rồi cậu lẳng lặng rời đi… Đôi mắt mọi người thay nhau “liếc xéo” cái tính kiêu căng, khó dạy của một đứa trẻ “hư”. Thật tội nghiẹp cho một đứa trẻ luôn bị người ta thầm chửi rủa sau tai…Chưa từng có một ai yêu quý cậu và cậu cũng không cần thứ tình cảm đó từ họ… Chỉ có ông KUMA là hiểu rõ mọi chuyện, JOE là một đứa trẻ đáng thương. Cậu không được cảm nhận cuộc sống như người khác, JOE không biết được rằng cuộc sống xung quanh xinh đẹp như thế nào, “tình bạn” là thứ đáng quý ra sao… Đôi mắt cùa nó đã bị bịt kín trong cái khuông khổ được đóng sẵn từ rất lâu rồi, …………….

*Vatican: Là nơi ở của Đức giáo hoàng thiên chúa giáo. Tòa thánh Vatican nằm lọt trong thủ đô Rome (Italy), diện tích chỉ 0,44 km2, biên giới là tường cao bao quanh dài tổng cộng 3,2 km, số công dân hiện nay chưa đến 600 người.

Chap 5 : Cuộc gặp gỡ

Lớp học của KENL hôm nay đón người bạn mới. Lũ nhóc trong lớp biết điều nên không đứa nào dám nghịch phá và " LÀM NỔI" trong lớp như mọi khi. Lớp học được trang hoàng hơn mọi ngày, bàn ghế đều đổi mới. Nhà trường đã đặt vào lớp 2A cái bàn gỗ lim cỡ lớn, kèm theo là ghế đệm có tựa và một lọ hoa trên bàn. Ai cũng biết kẻ nào sẽ ngồi vào chiếc ghế ấy. Nhiều người luôn tự thắt mắt, nếu là 1 người đặc biệt thì việc gì phải vào học ở một trường tiểu học? Chẳng phải nhà cậu ta có thừa tiền thuê các giáo sư danh tiếng về "DẠY DỖ" công tử nhà họ sao? Thực chất đây là ý muốn của ngài chủ tịch AIR SOFT. Ông ALLEW muốn cậu con trai của mình học tập- hòa nhập với cộng đồng, vả lại việc này cũng sẽ đem lại lợi thế về mặt dư luận.

Lớp học của KENL xinh xắn là thế nhưng hôm nay thì chưa cấn đến vội. Tiết đầu là môn vẽ ngoài trời. Cả lớp đem bản vẽ và màu ra sân sau của trường. Phía sau trường là vườn trường và sân chơi, ở giữa sân có một đài phun nước cỡ lớn, xa xa là nhà mái vòm- nơi bọn nhóc hay tụ tập "tám dóc". Hôm nay thời tiết rất đẹp, những tia nắng lấp lánh chiếu lên bãi cỏ non, gió nhẹ thổi, chim chóc ríu rít lượn bay. Hai lớp khác cũng đang học vẽ với lớp KENL. Mấy đứa nhóc tự sắp xếp một chỗ ngồi thích hợp, chúng tập trung thành từng nhóm vừa nguệc ngoạc vẽ vừa trò chuyện rom rã.

Lũ con gái thi nhau kể chuyện váy áo, công chúa, búp bê...bọn con trai tranh cải chuyện dũng sĩ, siêu nhân nào mạnh nhất...Cả lớp chơi đùa vui vẻ, chỉ duy có 1 người...

JOE tách riêng ra khỏi lớp, cậu treo lên một cây bóng mát cao (DĨ NHIÊN LÀ CÓ SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ÔNG KUMA). Cậu chăm chú vào giấy vẽ và màu. còn KENL thì rũ các bạn chơi trò giải câu đố. Mấy đứa nhóc tụ tập lại quanh KENL cùng đặt câu đố cùng giải đáp. KENL lúc nào cũng có bộ óc hài hước nên khiến đám trẻ cười nghiêng ngả với mấy câu đố mẹo. Vài đứa khác cũng ham vui, chúng kéo nhau cùng gia nhập trò chơi. Giấy và màu vẽ bị vứt lung tung trên bãi cỏ, giờ thì đám nhóc chẳng còn muốn quan tâm đến bài vẽ cô giao. JOE thì khác, cậu chẳng thèm đoái nhoài đến, cậu vẫn đang cấm cúi vẽ...

-SAO BẠN KHÔNG XUỐNG ĐÂY VÀ CÙNG CHƠI?

ANY đứng dưới gốc cây, chấp hai tay ra sau lưng, ngước đôi mắt xinh xắn và nũng nịu nói. JOE từ cành cây nhảy nhào xuống. Ông KUMA và 2 vệ sĩ hoảng hốt chạy tới đỡ..nhưng JOE đã tiếp đất bằng 1 pha nhào lộn rất ư đẹp mắt. ^^

-Tôi không có hứng!

JOE nói 1 cộc lốc rồi vứt bản vẽ xuống đất và bỏ đi. ANY nhặt bản vẽ lên. Mắt cô bé mở to kinh ngạc.Bức tranh vẽ toàn cảnh sân sau của trường, tháp nước, bãi cỏ, những dãy phòng học cao, khu vườn ...và còn có cả đám trẻ con tụ tập chỗ mái vòm. Tất cả rất rõ ràng, rất đẹp, rất sinh động , rất có hồn...ANY một lần nửa đưa mắt nhìn theo JOE, đó là ánh mắt ngưỡng mộ mà những cô gái thường dành tặng cho thần tượng của mình. Cô bé cười một cách khó hiểu rồi ôm bức tranh trước ngực lẳng lặng quay đi…

Để bản thân tránh xa mọi người, JOE đi vào sâu trong khu vườn mà không cho ông KUMA cũng như các vệ sĩ theo sau. Cậu thấy có tí tò mò…Vườn trường rất rộng, trồng chủ yếu cây bóng mát, hoa và dây thường xuân. Có vẻ nó không được chăm chút lắm nên cỏ dại mọc nhiều, cây trồng mọc lung tung không hàng lối, luống nó xen vào luống kia…Gió thiu thiu thổi, làm tán lá cây xào xạc đung đưa. JOE nhặt cành cây khô và vạch tên mình lên nền đất ẩm.

-Mình chơi cùng được chứ?

Đó là 1 giọng nói rụt rè từ phía sau. JOE quay đầu lại. Một cô bé gái xinh xắn, tay cầm mẩu bút chì, mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn ngang vai. Cô bé quải theo một cái cặp da nhỏ màu xám nhạt cùng bộ đồng phục của trường

JOE ngẩn người ra như bị “thôi miên” bởi đôi mắt của cô bé – một “đôi mắt biết nói”. Nó có màu vàng nâu sóng sánh của mật ong, sáng và đẹp long lanh như hai viên ngọc. Thứ màu thật đặt biệt, JOE chưa hề trông thấy màu mắt ai lạ lùng đến vậy. Nó làm ta như nếm được vị ngọt nơi đầu lưỡi mỗi khi nhìn vào… Màu xanh lam trong mắt người phương tây cũng chẳng thể nào so sánh được với thứ màu “mật ngọt” này…

Cô bé ấy càng đáng yêu khi tươi cười với JOE. Làn da trắng ửng hồng dưới ánh nắng ban mai, cái miệng nhỏ xinh tủm tỉm, gương mặt bầu bĩnh trông "dễ ghét". Trên gò má bên phải bị sáp màu váy bẩn nhưng hình như cô bé không nhận ra…

-Định làm lọ lem à?

JOE nhìn chăm chú "SINH VẬT LẠ" rồi hỏi. Cậu chẳng lộ vẻ gì là thân thiện…

Cô bé nhẹ nhàng đáp:

-Bạn nói gì mình không hiểu… mình chỉ muốn hỏi xem… bạn có thể chơi với mình không… chúng ta đều không có bạn mà

Cô bé trả lời lấp bấp và vụng về.

-TRÊN ĐỜI NÀY NGƯỜI TA CÓ THỂ SỐNG TỐT MÀ KHÔNG CẦN BẠN CƠ MÀ. VIỆC GÌ PHẢI TÌM AI ĐÓ ĐỂ CHƠI. NGU XUẨN QUÁ!- Joe đáp lại thật nhanh và quay đi

- KHÔNG PHẢI THẾ! CUỘC SỐNG PHẢI CÓ CHO VÀ NHẬN, MỘT NGƯỜI KHÔNG BIẾT YÊU THƯƠNG AI, KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN AI THÌ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ ĐANG TỒN TẠI CHỨ KHÔNG GỌI LÀ SỐNG!

Cô bé nói gần như hét lên với Joe, cậu vô cùng ngạc nhiên. Từ trước đến giờ chưa ai dạy cậu những khái niệm như thế…

-XIN LỖI! MÌNH NÓI HƠI NHIỀU... CHẮC.. MÌNH NÊN ĐI! BYE NHÉ!

Cô bé ngại ngùng xin lỗi rồi chạy mất, mang theo ánh mắt tò mò lẫn ngạc nhiên của JOE. Có cái gì đó... một cảm giác lạ... khó tả...đang dâng trào trong lòng cậu bé , nó làm trái tim cậu kẽ rung động... huyết mạch co gian thất thường... Cậu chưa bao giờ cho rằng SỐNG và TỒN TẠI là khác nhau… và cũng chưa có cô gái nào dám hét toán vào mặt cậu như thế. Vậy mà không như mọi khi, Joe không thấy giận dữ ngược lại cậu thấy “thích thú”

-THẬT LẠ! - JOE thầm nghĩ..................................................................

CHAP 6: TÌNH BN

Từ khi gặp "sinh vật lạ" ở vườn trường, JOE thấy có cái gì đó đang thay đổi...cuộc sống đối với cậu trở nên lạ lẫm và ngồ ngộ khác thường. JOE bảo ông KUMA tìm hiểu ...nhưng có vẻ chẳng ai biết về sự hiện diện của cô bé có đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Mấy ngày nay, trên đường từ trường về cậu thường xuyên lẫm bẫn một mình

"Chẳng lẽ hôm đó mình ...gặp ma?...Cũng dám lắm..."

JOE tự nghĩ ngợi rồi chợt nhận ra mình quá ngớ ngẩn...JOE cười một mình. Ông KUMA và 2 vệ sĩ trồ mắt nhìn...lần đầu tiên họ thấy cậu chủ cười...1 nụ cười đúng nghĩa! JOE lục lọi tìm cái máy nhạc trong túi. Cậu ngẫu hứng chọn một bài và hát nhẫm theo. Một bài hát thiếu nhi vui nhộn. Một lần nữa ông KUMA và 2 người vệ sĩ không tin vào tai mình. Joe chỉ thích nghe nhạc tiếng anh và chưa bao giờ cậu hát theo cả! Vậy mà hôm nay lại còn :

-Một ngày nắng ấm ba chú heo con đi tung tăng đến trường…lá la là… Một ngày mưa to, ba chú heo vẫn đội mưa đến trường …lá la là………………………

Ông KUMA nhìn cậu cười đôn hậu

-Dạo này cậu chủ yêu đời quá nhỉ ^^

 - à uhm……..vì cháu thấy hôm nay thời tiết dễ chịu quá thui ạ …

Joe vụng về “bào chữa”. Ông KUMA ngơ ngác trước câu trả lời của Joe. Hai người vệ sĩ ngồi trước lấy một tay lên che miệng để tiếng cười khúc khích của họ không lọt ra ngoài. Bên ngoài mưa xối xả dội lên nóc xe, gió vù vù tạc vào kính… Trời âm u đến kì lạ… Nhưng đối với Joe cõ lẽ thời tiết như thế cũng gọi là “đẹp” !?

----------------------------------------------

Nhiều ngày trôi qua, cậu quyết định phải tìm hiểu cho rõ. Chiều nào Joe cũng tìm cô bé trong khu vườn hoang sơ của trường.  Hôm nay là chủ nhật mà Joe cũng bắt ông Kuma chở cậu đến trường. Tuy không biết cậu chủ định làm gì nhưng mọi người đành chiều theo. Cậu tìm đến khu vườn , đi sâu vào bên trong...không có ai...chỉ có gió và ánh sáng là luôn thường trực. Đưa mắt rão nhìn quanh...chợt có điều gì đó làm cậu chú ý...Một chiếc khăn choàng đỏ, mái tóc màu hạt dẻ....dáng lom khom sau những tán lá thường xuân um tùm..".Là người đó!"-JOE chợt thấy vui mừng

Cô bé ngồi cuộn người bên gốc cây to, mặc chiếc áo thêu hoa màu trắng, cổ choàng khăn, quần kaki màu nâu nhạt. Tay đang cầm một cành cây vẽ những đường zích zắc khó hiểu lên nền đất ẩm. Mái tóc nâu được tết thành hai bím nhỏ xinh, buộc lại bằng dây ru-băng đỏ. JOE đến gần, vẻ mặt điềm tỉnh nhưng trong lòng lại có vẻ rộn ràng

-C.h.à.o  !

Cô bé ngước mặt lên, nở một nụ cười hồn nhiên... nụ cười đẹp như thiên thần... Joe lặng người đi, cậu chỉ kẽ cười và nhìn sâu vào đôi mắt ấy …

-Làm gì thế?-JOE kẽ hỏi

-Chỉ ngồi một mình thôi. Bạn ngồi đây chơi mới mình nhé !

Gương mặt đáng yêu của cô bé khiến JOE...răm rắp làm theo!!? Cậu bé ngồi lên tảng đá to, ngay cạnh cô gái nhỏ. Vài phút trôi qua...cả 2 vẫn im lặng. Cô bé vẫn miệt mài vẽ những hình tròn to nhỏ trên đất...chẳng có gì đặc sắc nhưng JOE lại chăm chú nhìn theo…

- Bạn .....là ai?-JOE hỏi sau hồi lâu im lặng

Cậu bé khó khăn lắm mới phát âm được từ "BẠN" , từ trước đến giờ JOE chưa từng gọi ai là bạn cả

-Tớ tên là... À! Mà thôi cậu chỉ cần gọi tớ là SUMO được rồi!

- SUMO á? Tên gì kì vậy? Giống như tên gọi của người chơi đấu vật ấy…

- ĐẤY KHÔNG PHẢI LÀ TÊN, ĐÓ LÀ NICKNAME CỦA TUI... HIỂU CHƯA ?

Cô bé hét to, đứng phắt dậy, tay chóng nạnh, chân giậm mạnh xuống đất... trông đáng sợ!!! JOE giật nảy người, phút chốc hoảng loạn… Cậu mở to mắt nhìn “bà chằn” trước mặt mình

HÌ ..HÌ...BẠN BỊ MÌNH HÙ HẾT HỒN RỒI! VUI THẬT!

Ngay sau đó cô bé SUMO cười thật tươi, nét dữ tợn nhanh chóng biến mất. JOE hơi bực mình.

-Hù người khác mà vui đến vậy à ?.....NÀY ! Cười đủ chưa?

SUMO ngay lập tức không cười nữa. cô bé tỏ ý hối lỗi

-BẠN GIẬN RÙI HẢ?... XIN LỖI MÌNH ĐÙA HƠI QUÁ...!!!

Cái  mặt ngu ngơ của SUMO làm JOE bật cười. Cậu đứng dậy nắm tay cô bé

-LÀM BẠN VỚI MÌNH ĐI!

Joe nói với tất cả sự dũng cảm của mình. Yêu cầu một ai đó làm bạn là điều “lố bịch” nhất mà cậu không cho rằng một ngày nào đó mình sẽ hành động như vậy

 - Bạn.. muốn.. làm bạn với tui thiệt hả ?- SUMO thoáng bối rối.

- Ừ!- JOE trả lời gọn hơ

- Vậy cho mình nickname đi!

-Tớ không có

-Sao không có ! ừm... thế thì để tui đặt cho..

Sumo để tay dưới cầm nghĩ ngơi…

-À ! Thế mình gọi bạn là LIMO nha !!!

-Không.. được! kì cục quá! Nghe như tên cái xe ấy !

SUMO xụ mặt xuống ngay

-Không chịu à? Tớ thấy hay chứ… SUMO và LIMO… hihi…. Dễ thương mà…

Mắt nó “long lanh” nhìn Joe thuyết phục

-uhm…. Thôi thì …sao cũng được…

Joe lại đành “miễn cưỡng’ nghe theo. Sumo nhìn cậu cười thích thú… Mặt trời trên cao đang chui dần về phía sau ngọn núi… Lá cây bắt đầu khép lại và rũ xuống… Một ngày nữa lại sắp kết thúc. Joe về nhà và đem theo gương mặt đáng yêu của người bạn đầu tiên vào giấc ngủ… Một giấc mơ đẹp sắp diễn ra sau chuỗi ngày đơn điệu, tẻ nhạt của cậu bé …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro