Chương III: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi mãi, đi mãi đoạn dài con đường trong hang thì một tia sáng mờ ảo hiện ra phía trước. Tôi kéo nhanh vali tới phía đó, cùng lúc thoát khỏi cái hang.
Quang cảnh xung quanh cũng chỉ bốn bề là rừng cây um tùm xanh mướt. Thứ nổi bật và quan trọng nhất ở đây chính là cánh cổng sắt to đến mức có thể biến tôi thành người tí hon. Tôi từ từ kéo chiếc vali tới đó, quan sát kỹ cánh cổng.
Cánh cổng sắt đã bị màu nâu hoen dỉ lấn áp giống như khối sắt vụn khổng lồ. Nhưng nó lại mang trên mình những đường nét hoa văn tinh sảo"rồng bay phượng múa"từ thời kỳ xa xưa chứng tỏ nó đã có tuổi đời không hề nhỏ.
Chỉ mới chạm nhẹ tay vào cánh cổng mà nó đã tự động mở ra. Tôi cứ thế mà bước vào nhưng chỉ mới đi qua cánh cổng thì một giọng nói khàn đặc chậm rãi vang lên:
_Dừng lại cô bé!
Tôi quay đầu về phía phát ra giọng nói, liền phát hiện căn phòng nhỏ như trạm thu phí sau cánh cổng. Ngồi trong đó là một người đàn ông già đến nỗi không thể gọi cụ nữa. Nhưng để giữ phép lịch sự, tôi vẫn sẽ gọi là ông. Ông ta vẫy tay ý gọi tôi lại.
Tôi đến gần, đánh mắt quan sát ông ta. Ông mặc bộ y phục đen, từ kiểu dáng, nết gấp, viền cổ, những nét nhỏ nhất cũng giống y chang bộ y phục của binh lính phương Tây cổ. Mái đầu gần như nhẵn bóng chỉ còn chỏng chơ mấy sợi tóc bạc. Ông ta cũng giống cánh cổng kia, như không phải là người thời hiện đại. Các nết nhau xô vào nhau khi đôi lông mày nhíu lại càng làm giảm thêm tuổi thọ của ông.
_Ta đã hơn bảy trăm tuổi rồi nên không cần nhìn kỹ như thế.
Giọng nói khàn đặc phát ra từ trong cổ họng mang vẻ khó chịu tuy tay ông vẫn đang lật lật trang giấy trên bàn.
Tôi vội quay đầu đi, khuôn mặt tỏ chút bối rối_Dạ đâu có!
_Tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp,...?_Ông chợt hỏi những thứ thông tin làm tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì, chỉ hỏi"Dạ?"lại.
_Này cô bé, cô là công dân mới nên phải khai đầy đủ thông tin cá nhân, chẳng nhẽ cô nghĩ tôi để một con ma cà rồng vô danh vào thành phố sao?
_À, vậy ạ! Sao ông biết cháu là công dân mới?
_Tôi đã canh giữ thành phố gần 600 năm, ai vào hay ra tôi đều ghi nhớ, khối óc này tuy đã già cỗi nhưng nó vẫn còn tốt hơn mấy người trẻ như cô bé! Nhanh khai thông tin đi.
_Vâng, cháu tên Hàn Đông Du, tuổi 17,..._Phải một lát sau khi đợi ông già chậm chạp này loay hoay ghi xong thông tin của tôi vào giấy đăng ký công dân thì ông mới đưa tờ giấy qua khung cửa kính. Ông dặn dò cẩn thận:
_Nhớ mang tờ giấy này tới toà thị chính giữa lòng thành phố để xin con dấu và làm mọi thủ tục, như thế cô mới được chấp nhận là một công dân chính thức. Sau khi hoàn thành xong thủ tục, họ sẽ tự cấp nhà và đưa cô tới đó.
Tôi cúi người cảm ơn ông, ông đáp lại bằng cái bắt tay rồi không quên"chúc may mắn".
* * *
Cầm tờ giấy trên tay, tôi đi thêm quãng đường không ngắn chút nào mới thấy phía xa xa có mấy ngôi nhà nhỏ thấp thoáng, xung quanh là những thảm cỏ trải dài bao quanh con đường nhựa lớn. Không xe cộ, không một bóng người, bầu trời lại có màu xám thật khác lạ so với bầu trời của con người ngoài kia. Làn gió thổi vi vút khẽ lay nhẹ tán cây ven đường càng làm tăng thêm vẻ ảm đạm của đường phố.
Kéo vali bước từ từ, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh khiến tôi không khỏi trầm trồ khen ngợi quang cảnh này thật bình yên và tĩnh lặng nếu không có sự phá đám của bầu trời u ám.
Vô tình lướt qua một bóng người đang ngồi tại chiếc ghế gỗ ven vỉa hè khiến tôi khựng lại. Tôi vội quay đầu.
Có người rồi, quá may mắn, phải biết tận dụng cơ hội để moi thông tin về đường tới toà thị chính mới ổn. Khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ vui mừng, đôi môi cong lên mụ cười tươi đến híp mắt.
Lùi tới trước mặt người ấy, tôi lại quan sát kỹ. Hình như cái việc nhìn người ta chằm chằm rồi quét mắt từ đỉnh đầu tới ngón chân đã thành tật xấu khó bỏ của tôi rồi thì phải.
Người ấy là một tên con trai, dáng người dài thẳng nhưng vô duyên ngồi gác hai chân lên ghế, bên tai trái còn cài chiếc headphone trắng. Cậu ta đang cúi mái đầu đen bóng loáng nghịch điện thoại rồi cũng nhận thấy bóng người trước mặt, liền ngửng đôi mắt tím ngọc lên nhìn.
Tóc mái đen bóng hất gọn lên đỉnh đầu để lộ vầng trán cao ráo.

Tóc mái đen bóng hất gọn lên đỉnh đầu để lộ vầng trán cao ráo. Gương mặt cậu ta vừa mang nét trẻ trung của vị thành niên, vừa đọng nét già dặn của người trưởng thành với nước da trắng bệch không sức sống.

Tóc mái đen bóng hất gọn về phía sau để lộ vầng trán cao ráo.Gương mặt cậu ta vừa mang nét trẻ trung của vị thành niên,vừa đôi nét nghiêm nghị của người mới trưởng thành với nước da trắng bệch thiếu sức sống,đôi mắt hẹp dài cùng hai con ngươi màu tím tinh tuý như viên thạch anh tím xoáy sâu người khác vào đáy mắt ấy nhìn tôi không hề chớp,chiếc mũi cao thẳng hơi nhọn rất thanh tú kèm theo hai cánh môi mỏng đỏ thẫm.Tất cả những điều đó tạo thành gương mặt đẹp cuốn hút,mê ly ngay từ cái nhìn đầu.
Cậu ta đẹp quá!Tôi thực không tưởng tượng nổi trên đời này còn có người đẹp như vậy.
Tôi giường như cũng đã bị xoáy sâu vào ánh mắt ấy,cánh môi mỏng đỏ thẫm đó khẽ mấp máy"Muốn gì?"
Bị lời nói của cậu làm cho bừng tỉnh,hai bên má xuất hiện vẻ ửng đỏ của sự ngượng ngập.Tôi không biết nên làm gì để che giấu sự khác biệt trên gương mặt mình.Nhưng theo tôi biết, ma cà rồng làm gì có cảm xúc chứ?
Mà suy nghĩ làm gì cho mệt óc,tôi đã là ma cà rồng rồi thì còn thắc mắc gì nữa.Trở lại tình thế bây giờ, tôi liền vững tâm đi thẳng vào vấn đề chính.
_Này cậu gì đó à,cho hỏi....
Câu nói chưa dứt hết khỏi miệng,giọng nói trầm lạnh của cậu con trai đã đè bẹp lời tôi.
_Cô gái,tôi có tên.
Cậu này lạ nhỉ,tôi đâu có hỏi tên đâu.Nhưng kết quả tôi vẫn hỏi cho có lệ.
_Vậy cậu tên gì?
Cậu giương mắt nhìn tôi,hờ hững đáp một câu.
_Vì sao tôi phải nói cho cô biết?
Giờ thì tôi đã nghiệm ra một điều rằng con trai được cái mặt tiền đẹp mà não ít nết nhăn thì chỉ có thể trưng bày trong tủ kính để bù đắp cho sự thiếu thốn cảnh đẹp của cửa sổ tâm hồn trong mỗi chúmg ta thôi.
Nhìn vẻ mặt đần thối ra của tôi,đôi mày thanh mảnh của cậu ta nhíu lại.Cậu nhìn tôi bằng nửa con mắt,nhếch miệng lên khinh thường.
_Chẳng biết đùa gì cả!
Thế mà còn đỏ được mặt được đấy.Tưởng người như nào,nhàm chán.
Kết luận tôi chỉ bằng mấy con chữ khô khốc đấy xong,cậu lại cúi gương mặt đẹp làm cảnh ấy xuống dán mắt vào điện thoại.
_Này cậu gì ơi,cho tôi hỏi cái này với,cậu không trả lời là đời tôi cũng đi tong luôn đấy......!_tôi mồm ba mép mười đến nỗi nước miếng bắn tung toé,trong câu nói lại thể hiện rõ sự bi thương.Cố trưng ra cái bản mặt méo mó, đau đớn nhất có thể rung động lòng người chờ cậu ta sa lưới.
_......_
Nói đến toác mép mà không thấy chút động tĩnh gì.Tôi mới chợt nhớ ra,cách này đâu thể áp dụng với những người tim không đập như ma cà rồng chứ.Và nếu áp dụng với tôi cũng sẽ vô hiệu.
Nhưng điều kỳ đã xảy ra,cuối cùng cậu con trai đã chịu ngẩng gương mặt trắng bệch không cảm xúc lên. Thay vào đó ánh mắt mắt mang nét bội phục,cam chịu.
_Cô...đừng nói nữa! Không biết đau mồm à? Hỏi gì thì hỏi đi.
"Tôi đau mồm quá nên đang định dừng thì tự cậu đầu hàng đấy chứ!"- tôi thầm nghĩ.
Vẻ mặt đau khổ biến mất,nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt.Tôi hỏi cậu ta, nhưng câu đầu tiên tôi thốt ra là:
_Cậu tên gì?
"Não mình lại teo thêm rồi!"
_....._
_....._
_Vậy ra cô tốn nước miếng như thế chỉ để hỏi tên tôi?Vậy được, tôi sẽ thoả mãn yêu cầu.Tôi tên"Tử Thiên".
Tôi thầm tự mắng mình,cái miệng ngu ngốc tự nhiên nghe theo khối não teo làm gì.Giờ thì chẳng biết làm gì ngoài đứng trơ mặt ra.
_À, vậy Tử Thiên.Tôi muốn hỏi thêm là toà thị chính của thành phố ở đâu?
_Đi thẳng sẽ thấy tấm biển chỉ...mà dù tôi nói thì một ma mới như cô xách vali đi tìm cả tháng cũng không thấy._Cậu chợt thu lại kiểu người vô duyên rồi phủi mông đứng dậy.Tháo chiếc headphone ở tai vơ gọn cùng điện thoại đút vào túi quần.Quay sang tôi nói một chữ ngắn gọn"Đi".
Ý cậu ta sẽ dẫn tôi tới đó ư?Dù là ma cà rồng máu lạnh thì cậu ta vẫn còn chút lương tâm mà.Biết tôi là ma mới nên đích thân dẫn tôi đi,người xưa có câu"thương thì thương chót"quả là rất đúng.Tôi không suy nghĩ liền đi theo Tử Thiên.
Dáng người cao dong dỏng của cậu đi phía trước như hoà mình vào khung cảnh u uất xung quanh khi lại diện cùng một chiếc áo sơ mi tím nhạt cộc tay rất đơn điệu.Chiếc quần jean tím bó sát làm tôn lên đôi chân dài thon thả.Hai tay cậu ta còn đem thêm những chiếc vòng thạch anh tím lấp loáng.
Hình như cậu ta rất ưa màu tím thì phải.
Trước mắt tôi giờ không còn một Tử Thiên đẹp mê hồn nữa,thay vào đó lại là một bông hoa tulip tím xinh đẹp hiện ra giữa khung cảnh u uất khiến cảnh vật nơi đây thêm có hồn và lãng mạng.
Tôi như bị hớp hồn, thẫn thờ đứng đó chăm chú dán đôi đồng tử vào những thứ ở trước mắt.Bàn chân không xê dịch một bước.

Cậu quay đầu lại, khuôn mặt không rõ cảm xúc, nhắc nhở tôi:

_Đi thôi!

Đang trong cơn mê man huyễn hoặc bị cảnh đẹp làm lu mờ đầu óc, tôi thậm chí chẳng tài nào nhận biết nổi đâu ra đâu mà chỉ chằm chặp nghe theo lời nói dẫn đường.

Như bị bỏ bùa chú thôi miên, tôi dương cặp mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chăm vào bóng lưng cao rộng của cậu con trai. Tay phải cầm tờ giấy, tay trái nắm chặt quai vali kéo đi, hai chân bước đều đều theo sau như một cái đuôi.

Tôi đã và đang đi tới đâu, xung quanh là những gì? Tôi không biết, nói thẳng ra là không thể để ý đến khung cảnh xung quanh.

Đột nhiên, bóng lưng phía trước bỗng dừng lại không khỏi làm tôi bị va đầu vào tấm lưng cứng rắng mà lạnh như đá trong tủ lạnh của cậu ta. Sự va chạm này khiến đầu óc tôi quay mòng mòng nhưng đồng thời cũng cứu vớt tôi khỏi cơn mê man. Tuy vậy nhưng không có nghĩa là đầu tôi không nổi cục u to bằng hạt đào giữa trán, thử hỏi nếu trán bạn bị đụng phải tấm lưng rắn như đá thì sẽ như nào?

Đưa hai tay ôm chặt lấy trán, khuôn mặt tôi mếu xệch, miệng phát ra những tiếng rên rỉ như tiếng muỗi kêu vo ve.

Cậu xoay người về phía tôi, tôi cũng đưa mắt hướng thẳng về mắt cậu để hai ánh mắt đối diện nhau. Đôi mắt thạch anh khẽ nheo lại rồi cậu hất hất cằm về phía sau.

Theo phản xạ có điều kiện, tôi liền ngẩng mặt nhìn ra sau cậu ta.

"Ôi Chúa! Chúa hãy cho con biết đây là đâu đi!" đây là những từ duy nhất tôi có thể nói ra trong đầu. Tôi không biết rằng ma cà rồng có được đi theo đạo Thiên Chúa hay không nhưng hiện giờ tôi chỉ có thể nghĩ tới Chúa mà thôi. Và tôi phải thốt lên những lời này với Chúa vì toà nhà đằng sau...à không, phải so sánh với nhà hát lớn của Phương Tây. Mà cũng không khác một nhà hát lớn là mấy. Nó xây dựng theo phong cách Tân Broque giống như nhà hát Opera tại Paris mà tôi thường xem trong tivi vậy, chỉ khác là diện tích có phần thu hẹp hơn.

Mắt tôi trợn trừng, mồm há hốc mãi mới lắp bắp được mấy chữ:

_Đây...la...là...đâu?

_Toà nhà này chính là tòa thị chính._Cậu từ tốn đáp_ Tôi làm vậy là phúc rồi, không thể phúc đức hơn nữa. Giờ tới lượt cô tự lo cho bản thân đi. Chia tay ở đây đi. Tạm biệt!

Tử Thiên nói một hồi rồi nhanh cắt đứt dây dưa tại đây.

Nhưng rất tiếc, tấm lòng ân nghĩa trong tôi đã trỗi dậy, các cụ ta có câu"có ơn phải trả, có thù phải báo"nên tôi không thể phụ lòng tốt dù là mấy mi-li-mét của cậu được. Trong lúc định quay người bước đi. Tôi liền gọi lại:

_Tôi có thể làm gì để cảm ơn cậu?

Tôi không ngờ là có hiệu quả nhanh như vậy, Tử Thiên dừng lại nhưng lại buông luôn câu"không cần".

Tấm lòng ân nghĩa của tôi vẫn đang sôi sùng sục nên nhất quyết muốn làm gì đó để cảm ơn cậu đã mất công dẫn tôi tới tận đây.

_Nhưng tôi cần, không làm vậy thì tôi rất áy náy.

Lần này Thiên quay hẳn đầu lại tiến về chỗ tôi đứng, cặp mắt thạch anh đã chuyển hẳn sang màu đỏ đục ngầu. Khoé miệng cong lên nụ cười gian xảo rồi lại không ngừng lẩm bẩm"đấy là do cô nói, tôi không ép".

Đứng trước mặt tôi, Thiên chợt nâng cáng tay phải tôi lên rồi...ghé sát khuôn miệng đã nhô ra hai chiếc răng nanh nhọn tới gần..."phập".

Tiếng răng nanh cắm vào da thịt...tê buốt...nhói đau là điều tôi có thể cảm nhận được. Nó làm tôi hồi tưởng lại đêm đó...lúc răng nanh cắm sâu vào mạch máu.

Tôi sững người, tôi chỉ nói muốn cảm ơn chứ đâu kêu cậu hút máu tôi. Hay là tai cậu bị lãng? Ai nói chỉ mỗi con người mới bị lãng tai, ma cà rồng cũng có thể lắm. Nếu dù không lãng tai đi chăng nữa thì nhìn cậu ta đâu có phải đói khát tới mức phải đi hút máu một người mới quen cách đây mấy tiếng đồng hồ chứ.

Mấy phút sau đầu óc tôi choáng váng thì hai chiếc răng mới yên chí rút ra. Máu trên cánh tay vẫn cứ chảy, Thiên liền đưa lưỡi liếm nốt chỗ máu đó rồi mới thả cánh tay tôi ra.

Vệt máu loang lổ xung quanh miệng cậu, cậu lại đưa lưỡi liếm quanh miệng.

Nhìn khuôn mặt cực kỳ điển trai cùng hành động kỳ quái hoàn toàn trái ngược, hình tượng tốt bụng của Thiên trong tôi bị dập tắt không còn chút khói. Đã thế chưa đủ hay sao mà cậu còn tiện mồm cảm thán:

_Mùi vị rất được, bỏ lỡ một giọt cũng thật phí phạm!

Nói được vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ thì đúng chuẩn là ma cà rồng. Mặt tôi đã trắng bệch
thì không thể trắng bệch hơn.

_Đừng đần ra như vậy, đây chính là cách cảm ơn của ma cà rồng. Điều cơ bản như vậy cũng không biết thì về học lại cách làm ma cà rồng đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro