Phần 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa's POV

"Vậy là cô ấy ... Cô ấy đã ra đi được 9 tháng rồi?" Mình hỏi. Mình vẫn không tin.

"Đã 9 tháng kể từ khi con bé mất vì bệnh bạch cầu, Lisa."

"N-nhưng làm sao có thể ? Tối hôm kia, cháu chỉ ở với cô ấy. Cô ấy đã ở bữa tiệc của cháu." mình nói.

"Cô hiểu cháu đã phải vất vả như thế nào. Điều đó cũng không hề dễ dàng với chúng ta. Mỗi ngày khi thức dậy, cô vẫn không thể tin được thiên thần của chúng ta đã bị bắt đi quá sớm." Cô thở dài thườn thượt, rồi nói tiếp. "Nhìn đi, cháu yêu. Tất cả chúng ta đều lo lắng cho cháu. Cháu đã uống thuốc chưa?"

Mọi người đối xử với mình như một kẻ mất trí. Thực lòng mình không biết phải tin vào điều gì nữa. Mình đứng lên. "Cháu có thể rời đi một chút được không? Cháu cần đi vệ sinh."

"Ừ. Đi đi."

Khi mình đang đi về phía phòng tắm, mình đi ngang qua phòng của Rosie. Một phần trong mình ước rằng khi mình mở cửa, nàng sẽ ở bên trong. Vui vẻ và còn sống. Sau đó, nàng sẽ nói với mình mọi thứ chỉ là một trò đùa chó chết. Mình mở cửa.

Không có ai cả.

Nhưng tất cả mọi thứ của nàng vẫn ở đó. Trên tường có treo quần áo, sách vở và những bức ảnh cũ của chúng mình. Mình cảm thấy mọi thứ đều kỳ quái.

Cố gắng giành lấy tất cả mọi thứ khiến mình buồn nôn. Giống như một cơn ác mộng ập đến trong đời. Mình vẫn không muốn tin vào điều đó. Sau đó, minhd nhìn thấy một cuốn nhật ký trên đầu giường. Mình cầm lên và bắt đầu lật từng trang. Mình nhận thấy rằng nàng không viết thường xuyên và nàng thậm chí còn đặt tiêu đề cho các bài viết. Có một mục về mình từ nhiều năm trước được gọi là "Ngôi sao sáng nhất của tôi, Lalisa."

Hôm nay, tôi rất buồn vì con cá cưng của tôi đã chết. Khi tôi chuẩn bị cho nó ăn sáng nay, tôi thấy cái xác vô hồn của nó nổi trong bể. Tôi không thể ngừng khóc. Mọi thứ càng tồi tệ hơn khi mọi người đã cười nhạo tôi vì là một đứa trẻ mít ướt. Họ liên tục nói rằng đó chỉ là một con cá và tôi như trẻ con vậy. Họ thật phiền phức.

Thật tốt khi tôi đã có Lisa bên cạnh cổ vũ tinh thần cho tôi. Nó thậm chí còn mua cho hai đứa nhẫn tình bạn với tên viết tắt của hai đứa trong đó. Của tôi có L khắc bên trong và của nó có R khắc bên trong. Chúng tôi đã hứa sẽ luôn đeo nhẫn. Lisa quyết định ở lại nhà tôi đêm nay để tôi không cảm thấy cô đơn. Nó đã ngủ trên giường tôi, nhưng tôi dường như vẫn chưa thể ngủ được. Trong khi tôi đang nhìn nó ngủ, tôi nhận ra một điều. Tôi nghĩ tôi yêu nó rồi và tôi sẽ không biết phải làm gì nếu không có nó trong đời.

Mình nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình và nước mắt bắt đầu rơi.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Mình lập tức đặt cuốn nhật ký xuống và lau nước mắt.

Đó là mẹ của Rosie. "Chà, như cháu thấy, đồ của con bé vẫn còn đây. Cô vẫn chưa thể dọn dẹp phòng cho con bé. Cô không thể vứt đồ con gái mình đi."

"Cháu thực sự xin lỗi về mọi thứ. Cháu không cố ý gây rắc rối. Cháu nghĩ tốt hơn là cháu nên đi ngay bây giờ." Tôi nói.

"Không cần phải xin lỗi, Lisa," cô nói. "Nhân tiện, Chaeng muốn cô đưa cái này cho cháu." Sau đó cô đưa cho tôi một phong bì.

"Cái này là gì ạ?" Tôi hỏi.

"Đó là một bức thư cho cháu. Con bé đã viết nó trước khi qua đời. Con bé muốn cô gửi nó cho cháu vào ngày sinh nhật. Xin lỗi, cô đưa muộn một chút."

"Không sao ạ, Mrs. Park. Cảm ơn cô rất nhiều." Tôi ôm cô và nói lời tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro