Phần 3: Bắt quả tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rosé's POV

Bạn có tin được cô gái này không? Nó thực sự muốn xem lé biên pỏn với tôi. Nó thật khó đoán và tôi thích điều đó. Thêm nữa, nó sẽ làm bánh xoài cho tôi. Tôi không bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến. Tôi thực sự có thể nói rằng hôm nay tôi đã thắng.

Phim bắt đầu chiếu, nhưng tôi thậm chí còn không chú ý đến. Tôi chỉ muốn xem Lisa sẽ phản ứng như thế nào. Thành thật mà nói, tôi đã xem phim này trước đây rồi. Nhưng tôi không thể nói với nó điều đó. Ít nhất không phải bây giờ.

Tôi biết bề ngoài tôi trông xinh đẹp và ngây thơ, nhưng bên trong tôi không thực sự cảm thấy vậy. Đôi khi tôi có thể hơi kỳ quái. Đây là điều mà tôi chưa sẵn sàng chia sẻ với mọi người.

Dù sao thì tôi cũng nhận thấy rằng Lisa đã không nói gì kể từ khi bộ phim bắt đầu. Nó chỉ mở to mắt suốt thời gian đó. Tôi có thể nói đây là lần đầu tiên nó xem những thứ này. Có những lúc nó trông rất sốc và điều đó làm tôi ngạc nhiên. Nó thật là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng.

Tôi thực sự bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi khi để nó xem phim này với tôi. Khi chúng tôi đến cảnh cô gái tóc vàng chuẩn bị đưa tay vào bên trong âm đạo của cô gái tóc nâu, bộ phim đột ngột dừng lại. Tôi đoán đứa nhóc của tôi đang không thể kiềm chế được.

Tôi không thể không cười khúc khích. "Có chuyện gì vậy, Lisa? Tao tưởng mày muốn xem cái đó?"

Nó nói rằng điều này quá sức với nó và đi vào phòng tắm. Khi nó đi, tôi lại bật phim. Một cô gái tóc vàng và một cô gái tóc nâu đang quan hệ tình dục. Tôi nwsng ngay lập tức vì cô gái tóc vàng làm tôi nhớ đến Lisa.

Trước khi tôi nhận ra điều đó, tay tôi đã tìm đến trong quần và kéo ra. Nóng bỏng và ướt át. Những tiếng rên khe khẽ bắt đầu thoát ra khỏi miệng tôi. Tôi đang tới. Sắp rồi.

Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa mở và Lisa đứng đó. Sự bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt nó. Tôi cảm giác như thể trái tim rơi khỏi lồng ngực xuống sàn. Tôi chết điếng. Tôi không biết phải làm gì và chỉ không ngừng xin lỗi.

Nó cố tỏ vẻ đó không phải vấn đề lớn. Sau đó, nó bịa ra vài lý do để có thể rời đi. Tôi định nói điều gì đó, nhưng nó đã biến mất trước khi tôi kịp nói lời nào.

Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn vài phút, cố gắng xử lý mọi thứ cùng một lúc. Thật ngu ngốc. Làm sao tôi có thể mất tự chủ như vậy? Tôi tự hỏi. Bây giờ, Lisa biết bí mật của tôi và tôi thực sự không biết làm thế nào để giải thích mọi thứ với nó. Tôi có nên gọi cho nó không? Không, có lẽ tôi nên đợi đến ngày mai.

Chúa ơi, tôi hoảng chết mất.

Tôi đi ra bể cá và tháo màn. "Joohwangie, tao phải làm sao đây?" Tôi hỏi con cá vàng của tôi. Anh ta chỉ quay đi.

Tuyệt vời. Ngay cả con cá cưng của tôi cũng không thèm nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro