Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Tam ồ lên một tiếng, rồi bặm môi bặm lợi chạy thêm một đoạn nữa. Cô thấy người hơi lả. Tính từ bữa trưa ngày hôm qua đã bị nôn sạch sẽ, cô không hề ăn thêm gì nữa. Thêm nữa chạy bộ lúc sáng sớm vốn trái với quy luật thường ngày của cô. Dạ dày quặn thắt lại từng cơn. Khi họ chạy đến cổng sân vận động, Trần Ngôn dừng lại, vừa quệt mồ hôi trên trán vừa hổn hển nói:

 

- Đi thôi, chắc căng tin mở cửa rồi.

 

Đông Tam im lặng đi bên cạnh, đột nhiên hỏi:

 

- Sao bạn biết tớ không vui?

 

Trần Ngôn liếc nhìn cô, cái kiểu nhìn của một người phải nheo mắt lại vì nắng. Giọng cô hờ hững:

 

- Vì bạn đã khóc cả đêm qua.

 

Đông Tam nghẹn ngào. Cô day day khóe mắt, cố tỏ ra hờ hững:

 

- Tớ có nói điều gì không nên nói không?

 

- Không - Ánh mắt Trần Ngôn liếc nhìn hàng cây hòe bên đường - Bạn chỉ vừa khóc vừa nói hãy tha thứ cho em.

 

Vẫn còn sớm, trong căng tin vẫn chưa có nhiều người. Mua đồ ăn sáng xong, hai ngườingồi đối diện, cắm cúi ăn, không nói câu gì.

 

Chợt một cái khay ăn đặt xuống chỗ trống cạnh cô:

 

- Hi, chào hai người đẹp. - Đông Tam ngẩngđầư lên nhìn, hóa ra là một anh chàng cùng kí túc đang nheo mắt cười đầy vẻ trai lơ.

 

Cô khẽ nhếch mép, coi như thay cho lờichào. Anh chàng vừa định ngồi xuống thì Trần Ngôn lãnh đạm thốt từng chữ:

 

- Chỗ đó có người rồi

 

Cậu chàng đứng ngây ra hồi lâu, ngượng ngập nhìn hai cô bạn với vẻ chờ đợi. Trần Ngôn không nói thêm gì nữa, lẳng lặng cúi đầu ăn tiếp. Mặt anh chàng đỏ lựng lên, nhìn Đông Tam với ánh mắt cầu cứu. Đông Tam mềm lòng, thu dọn khay ăn của mình rồi đứng lên:

 

- Tớ ăn xong rồi, tớ đi đây. Bạn ngồi chỗ này di.

 

Anh chàng như nhận được lệnh ân xá, vội vàng đẩy khay ăn sang chỗ của cô, vui vẻ ngồi đối diện với Trần Ngôn.

 

-Tiểu Ngôn... mấy hôm nay sao cứ tránh mặt người ta thế? - Đông Tam nói thêm, lúc quay đi cô vẫn còn kịp liếc mắt nhìn Trần Ngôn. Cô bạn đang cúi đầu, mặt đỏ bừng.

 

Rõ ràng không phải là vì xấu hổ, Đông Tamsợ còn nấn ná lại thì chỉ tổ làm lớn chuyện, thế nên vội vàng bê khay ăn chuồn thẳng cho lành.

 

Khuôn viên trường chẳng có gì hay, dạo một hồi thì đến sân vận động. Mới đầu sáng nên cả sân rộng là thế mà chỉ khoảng dăm ba người. Nhìn xung quanh, vẫn không có người nào quen. Cô đi đến điểm xuất phát, do dự một lát rồi vào tư thế chuẩn bị chạy. Trước khi chạy, côcòn nhắm mắt tưởng lượng ra khoảnh khắc trọng tài bắn súng ra hiệu xuất phát. Cô lao lên như một mũi tên.

 

Ý nghĩa của cuộc chạy này thật buồn cười. Vì một câu nói vô thưởng vô phạt của Trần Ngôn ư? Khi còn học đại học, thi tám trăm mét nước rút tuy không đến mức trượt nhưng cô cũng chỉ dừng lại ở mức trung bình trong lớp.

 

Dốc hết sức lực để chạy, Đông Tam có cảm tưởng như mình đang trở lại với thời niên thiếu, tay cầm dao đuổi theo ông bố, chạy quanh hết ngách lớn ngõ nhỏ. Gió lộng bên tai, những mạch máu hai bên thái dương giần giật, máu nóng bốc lên đầu...

 

Đông Tam không thể nhớ mình đã chạy bao lâu, chạy bao nhiêu vòng, cô chỉ cảm thấy mọi vật xung quanh như đang bay vèo vèo khỏi thế giới của mình. Cô lảo đảo dừng lại, bụng đau quặn, mồ hôi toát ra như tắm. Đông Tam ngã gục xuống đất.

 

Cô còn kịp nghe thấy tiếng lao xao của đám đông đang vây quay mình. Một cậu sinh viên đang đá bóng gần đó rẽ đám đông chạy đến, cúi xuống bế thốc cô lên. Theo từng nhịp bước chân của chàng trai lạ mặt, những giọt mồ hôi rơi xuống mặt cô, lạnh lẽo, tê tái.

 

Đông Tam được đưa đến phòng y tế của trường, đau đớn và mất sức, cô gần như hôn mê.

 

Bác sĩ kiểm tra sơ qua rồi đưa thẳng cô vào phòng cấp cứu. Lúc này Đông Tam không còn biết gì nữa.

 

Lúc tỉnh lại, Trần Ngôn đã ở bên cạnh. Cô gái có mái tóc ngắn nhìn cô đầy thương xót. Nắm lấy những ngón tay gầy guộc lạnh buốt của Đông Tam, Trần Ngôn buồn bã nói với cô:

 

- Bạn thật ngốc, vừa uống rượu xong lại vận động mạnh, bạn muốn tự hành hạ mình, hay đúng là bạn không biết gì?

 

Đông Tam yếu ớt ngước nhìn Trần Ngôn với vẻ chờ đợi. Mắt Trần Ngôn sáng lấp lánh. Cô thở dài:

 

- Xem ra đúng là không biết rồi. Bạn có thai rồi. Suýt chút nữa thì bị sảy đấy.

 

Ngay cả khi Chu Nam rời bỏ cô, cô cũng không cảm thấy choáng váng như vậy.

 

Ngay cả khi Chu Nam dẫn tình địch đến trước mặt cô, cô cũng không tuyệt vọng như vậy.

 

Chu Nam đi rồi, để lại trong cô một hạt giống lặng lẽ nảy mầm. Chẳng ai biết, thế nên cứ thế ra đi mà không hề lưu luyến.

 

Họ vốn tưởng rằng chẳng ai nợ ai. Chia tay chóng vánh, không khóc lóc, không ngậm ngùi.

 

Nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi.

 

Đông Tam đã có thai. Điều này là sự thật. Côngồi phịch xuống bệ xí, nhìn chòng chọc vào hai vạch hồng đậm trên que thử thai trong tay. Thất thần hồi lâu.

 

Ban đầu cô không tin chẩn đoán của bác sĩ. Nhưng bây giờ tất cả đã rõ mười mươi, đó là sự thật.

 

Ngồi soát lại trí nhớ tồi tệ của mình, Đông Tam chợt nhận ra kỳ kinh của cô đã chậm mất mười mấy ngày. Bình thường kỳ kinh của cô vốn không đều, lại đang lúc tinh thần bấn loạn vì bao nhiêu chuyện xảy ra nên cô không nhận thấy điều bất thường của cơ thể. Giờ ngẫm lại, các dấu hiệu mang thai ngày càng rõ rệt: Ngực căng tức, những cơn nôn khan buổi sáng... Cô hoảng sợ siết chặt que thử trong tay, nhất thời không biết nên làm thế nào. Cô không biết nên khóc hay nên cười, nên gào thét hay bình tĩnh tiếp nhận. Nếu Chu Nam biết thì sẽ như thế nào? Nếu biết mình có con, nếu biết giọt máu của mình hoài thai trong bụng bạn gái cũ, liệu anh có vui đến rơi nước mắt không? Hay anh sẽ bình thản phân tích tình hình hiện tại của họ, bình thản phán xét cho đứa trẻ chào đời hay không. Cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu Chu Nam có ở đây, cô sẽ không phải bối rối, không phải vui buồn lẫn lộn, không phải cảm thấy bất lực như thế này.

 

Chu Nam, đây là đứa con của anh. Cô lao vào phòng tìm diện thoại. Trên tay trái vẫn đang cầm chiếc que thử cô nhìn chăm chăm vào hai vạch đỏ. Hình như chỉ có như thế, cô mới tin tất cả đều là sự thực.

 

Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút báo bận, lúc nào cũng không có người nghe.

 

Cô không cam tâm. Đứa con trong bụng là kết quả tình yêu của họ, làm sao cô có thể không báo cho bố nó chứ? Cô liên tục bấm nút gọi lại. Chỉ cần Chu Nam nghe điện thoại, cô sẽ lập tức bảo anh: Em yêu anh chúng ta phải quay lại vì đứa bé trong bụng em.

 

Trái tim ban nãy còn đang đập thình thịch dần dần trở nên tĩnh lặng khi nghe thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy.

 

Trừ khi điện thoại hết pin, Chu Nam không bao giờ tắt máy.

 

Đó là quy định của công ty. Nếu hệ thống mạng gặp sự cố, là kỹ sư phần mềm, anh phải là người biết tin đầu tiên.

 

Chu Nam tắt máy, điều này có nghĩa là bây giờ anh không muốn có bất cứ liên hệ gì với cô nữa. Anh muốn cô biết rằng, giờ anh đã rời khỏi công ty, đúng như những gì cô mong muốn.

 

Cô nhanh chóng trở lại với hiện thực. Đúng, người đẩy quan hệ của họ xuống bờ vực tuyệt vọng không phải là Chu Nam, mà là cô, Thẩm Đông Tam.

 

Phút chốc tất cả mọi điều tốt đẹp trong đầu cô đã bay biến mất. Trần Ngôn đi mua cơm về, nhìn thấy cô thẫn thờ ngồi trên giường cùng với cái điện thoại trong tay thì cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt hộp cơm lên bàn, nhẫn nại khuyên bảo:

 

- Ăn cơm thôi. Bác sĩ nói bạn phải tĩnh dưỡng mới được.

 

Cổ họng cô khô khốc, cô quay sang nhìn đôi mắt đầy cảm thông của Trần Ngôn, nức nở hỏi:

 

- Bạn nói tớ phải làm thế nào bây giờ?

 

Như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa ngã tư đường, cô hoảng loạn trước tai họa bất ngờ đổ sập lên đầu.

 

Trần Ngôn không nói gì, chỉ kéo bàn lại rồi ngồi xuống:

 

- Ăn cơm đi đã. Trời có sập đi chăng nữa thì cũng phải ăn no thì mới tính tiếp được.

 

Cô ngồi ngây ra một lúc rồi đột ngột đứng dậy, cầm lấy áo khoác định lao ra ngoài. Trần Ngôn vội vàng giữ cô lại:

 

- Bạn điên rồi! Bạn muốn đi đâu? Đang ốm thế này mà còn định giày vò mình ư?

 

Mặt Đông Tam càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, yếu ớt nài nỉ:

 

- Tớ phải đi tìm anh ấy. Tớ phải gặp anh ấy.

 

Trần Ngôn nheo mắt, như đang cố xem cô nói thật hay đùa. Có lẽ sự kiên cường trong ánh mắt Đông Tam đã truyền sang cho Trần Ngôn, cô thở dài:

 

- Được, vậy để tớ đi cùng với bạn. Bạn đang rất yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đấy.

 

Đôi mắt của Đông Tam như thẫm lại, loang loáng ánh nước:

 

- Cảm ơn. Ta đi thôi.

 

Cô quay người lại, nhét que thử thai vào trong túi quần. Đó là bằng chứng cho tất cả sựtự tin của cô.

 

Hiện giờ Chu Nam đang ở đâu, cô không thể đoán ra. Nhưng có một chỗ. Hồi mới quen nhau, cô từng được Lô Lợi Lợi mời đến nhà tham gia bữa tiệc thịt ngoài trời để chiều lòng Chu Nam. Sau đó Lô Lợi Lợi ra nước ngoài một thời gian dài, rất nhiều bất động sản của cô ta tại BắcKinh cũng theo đó bị bán sạch. Sở dĩ Đông Tam ôm tia hy vọng đến thẳng chỗ này là vì cô tin rằng, với một người thông minh như Lô Lợi Lợi, chắc chắn cô ta sẽ biết cách tận dụng mọi kỉ niệm để gợi nhớ tình xưa trong anh.

 

Nhưng ở khu biệt thự cao cấp này, nếu không có sự đồng ý của chủ hộ, người bình thường không thể tùy tiện ra vào. Thế nên dù cô nài nỉ hết nước hết cái, tay bảo vệ vẫn không mảy may có ý định cho cô vào. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Chu Nam. Vẫn tắt máy. Anh định trốn tránh cô cả đời hay sao? Cô buồn bã tra danh bạ điện thoại trong máy, thì chợt thấy số của Lô Lợi Lợi. Do dự một lát, cô bấm số gọi.

 

Lô Lợi Lợi nhận máy ngay sau hai hồi chuông đổ.

 

Đông Tam hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh với cô ta:

 

- Tôi có việc muốn gặp cô. Tôi đang ở ngoài khu nhà, chúng ta có thể nói chuyện một lát được chứ?

 

Lô Lợi Lợi rất ngạc nhiên, cô ta cười khẽ:

 

- Tam Tam, tôi có nghe nhầm không? Côchưa bao giờ chủ động gọi điện cho tôi, chưa bao giờ hẹn tôi ra ngoài. Tôi có thể hỏi cô tìm tôi có việc gì không?

 

- Gặp rồi cô sẽ biết. Tôi đảm bảo nếu cô không đến, tôi sẽ tự đi tìm Chu Nam. Tôi đã ở với anh ấy hai năm, cho dù anh ấy có đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ lần ra anh ấy.

 

Cô bướng bỉnh hếch chiếc cằm nhọn đầykiêu hãnh. Đây là thói quen của cô. Đối diện với kẻ đã từng thất bại dưới tay mình, cô không cần phải tỏ ra yếu đuối.

 

Quả nhiên Lô Lợi Lợi trầm ngâm một lát. Lát sau, cô ta trả lời, giọng quả quyết:

 

- Tôi không phải là cô, Tam Tam, cho dù anh ấy có quay lại thì cũng chỉ vì thương hại mà thôi. Cô chẳng qua chỉ là vật cản trong đời anh ấy.

 

- Tôi đợi ở ngoài mười lăm phút. Nếu đã hiểu tôi như thế thì cô nên biết, tôi là người đã nói là sẽ làm.

 

Cô dập máy, quay lại nhìn, đôi mắt sáng của Trần Ngôn đang hướng về phía cô, hồi lâu sau bật cười:

 

-Tớ cứ tưởng bạn sẽ đi tìm bố của đứa trẻ, hóa ra là tìm tình địch. Đó là kiểu gì vậy?

 

Đông Tam mệt mỏi dựa vào hàng rào mắt cáo, cười đau khổ:

 

- Nói thật, tớ cũng không còn cách nào khác. Anh ấy không nghe điện thoại của tớ và cũng đã nộp đơn xin thôi việc ở công ty rồi. Nếu anh ấy muốn tránh mặt tớ thì tớ đúng là chẳng còn cách nào khác.

 

Cô không còn thời gian nữa. Ngộ nhỡ anh có ý định rời Bắc Kinh về Thượng Hải tìm cơ hội phát triển, thì cô thật sự không bao giờ còn có thể gặp lại được anh nữa.

 

Trần Ngôn liền ngồi xuống cạnh cô, an ủi:

 

- Đàn ông đều là bọn khẩu xà tâm Phật, chắc chắn anh ấy sẽ có chịu trách nhiệm với cốt nhục cùa mình thôi. Lát nữa tớ sẽ đi dạo quanh đây một lát, khi nào nói chuyện xong bạn gọi điện cho tớ nhé.

 

Đông Tam khẽ gật đầu, cô níu lấy tay người bạn gái cùng phòng:

 

- Đừng đi xa quá nhé, tớ xong ngay ấy mà.

 

Trần Ngôn đi rồi, cô ngồi một lát thì nhìn thấy Lô Lợi Lợi đi ra từ cổng chính. Cô nhìn đồng hồ, đúng mười lăm phút.

 

Cô nhìn Lô Lợi Lợi, hơn một tháng không gặp, cô ta vẫn không thay đổi gì, vẫn là cô đại tiểu thư yêu kiều quý phái, da dẻ nõn nà, cử chỉ nhã nhặn. Còn cô thì sao? Sắc mặt tiều tụy, tinh thần mệt mỏi, mất đi tình yêu, mất đi thời cơ, rõ ràng là đã thất bại thảm hại.

 

Lô Lợi Lợi tiến đến trước mặt cô, chiếc kính râm to bản che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp, trong tay cầm một chiếc xắc màu trắng rất hợp mốt, sành điệu như một minh tinh. Cô ta bỏ kính xuống, kinh ngạc nhìn cô:

 

- Tam Tam? Sao mới mấy hôm không gặp, trông cô đã già sọm đi thế này?

 

Người phụ nữ này cuối cùng đã chịu vứt bỏ lốt thỏ ngây thơ, đối với cô ta mà nói, Đông Tam đã hoàn toàn không còn là mối nguy hiểm nữa rồi. Đông Tam đứng dậy, nhếch mép cười nói:

 

- Bác sĩ nói mỹ phẩm chứa nhiều chì, không tốt cho thai nhi, cho nên tôi không thể như cô trang điểm như vữa lên mặt. Tôi bây giờ không được dùng mỹ phẩm nữa.

 

Lô Lợi Lợi sững sờ một lúc mới hiểu ra vấn đề. Mặt cô ta đường như méo đi:

 

- Cô nói, cô đã có thai sao?

 

Đông Tam chớp chớp mắt, cô quyết định ra đòn quyết định với Lợi Lợi:

 

- Bác sĩ nói, phụ nữ mang thai mà bị nghén nhiều thì đứa con sinh ra sẽ rất thông minh. Cả tháng nay bị nghén ngẩm, tôi không thể nuốt bất kì thứ gì vào bụng, khổ không để đâu cho hết. Biết làm sao được, làm mẹ đúng là thiên chức thiêng liêng mà. Nhưng cũng may, bác sĩ nói tôi còn trẻ, sức khỏe đang tốt, vẫn có thể chịu được. Nhưng cô Lô này, cô phải nhanh nhanh chóng chóng đi. Làm mẹ khi đã lớn tuổi thì không chỉ mẹ gặp nguy hiểm mà con sinh ra cũng dễ mắc dị tật đó.

 

Đông Tam có thể dễ dàng nhận ra sự cay đắng của Lợi Lợi. Mặt cô ta tái xanh, mãi thốt lên được một câu:

 

- Chúng ta vào kia ngồi nhé!

 

Đông Tam theo cô ta vào một quán cà phê. Cô chỉ gọi một cốc nước lọc, lý do đương nhiên là phụ nữ mang thai không nên dùng các loại đồ uống có chứa caffein. Lô Lợi Lợi gọi một tách cà phê sữa.

 

Quán khá vắng vẻ. Lô Lợi Lợi chậm rãi khuấy tách cà phê, bắt đầu dò hỏi:

 

- Biết từ bao giờ vậy? Được bao nhiêu tuần rồi?

 

Một tháng rưỡi. Nếu tính kỹ thì là sau đợt từ Thượng Hải trở về, trong cuộc ân ái cuối cùng của họ. Nhưng lần cuối cùng đó đã đem lại mầm sống non nớt trong cơ thể cô, hối hận cũng không kịp.

 

Hỏi xong, không ai nói gì nữa. Không khí phút chốc rơi vào im lặng.

 

Lô Lợi Lợi bật cười. - Đúng là người tính không bằng trời tính. Tôi tưởng mình đã thắng được cô, nhưng không ngờ rốt cuộc cô vẫn cao tay hơn.

 

Đông Tam cố ý đưa tay vuốt ve bụng mình, nói:

 

- Cảm giác này thật kỳ lạ. Cứ nghĩ đến chuyện đang có một sinh mệnh đang dần dần lớn lên trong người, tôi lại thấy thật thần kỳ. Tôi vốn cũng không muốn... nhưng nếu Chu Nam không cho tôi sinh thì tôi sẽ làm một bà mẹ đơn thân.

 

Lô Lợi Lợi nhìn cô chăm chú:

 

- Cô cho rằng Chu Nam sẽ tha thứ cho cô ư?

 

Đông Tam trong một thoáng không biết nên trả lời thế nào. Cô đành hỏi ngược lại Lợi Lợi:

 

- Vì sao anh ấy không thể tha thứ cho đứa con của mình chứ?

 

Lô Lợi Lợi khe khẽ thở dài:

 

- Trước đây tôi luôn cho rằng cô là người thông minh, không ngờ cô lại bị chính sự thông minh của mình làm mờ mắt. Sao cô có thể đang tâm đẩy người đàn ông mà mình yêu rơi vào cảnh bất nghĩa như thế chứ? Cô biết rõ anh ấy yêu thích công việc đó, vậy mà còn làm cho anh ấy không thể ngẩng mặt nhìn người khác, không thể tiếp tục làm trong ngành IT nữa. Cho dù cô có mang thai, nhiều nhất anh ấy cũng chỉ thừa nhận đứa con mà thôi, còn mẹ của nó, điều này không còn quan trọng nữa.

 

Đông Tam mỉm cười đầy tự tin:

 

- Tôi không hiểu cô đang nói gì. Chu Nam là người thế nào, tôi cho rằng mình hiểu anh ấy cũng không ít hơn cô đâu.

 

Lô Lợi Lợi lắc đầu, nhìn cô đầy thương hại:

 

- Cô chắc không biết, một con thú hoang khi đã bị thương thì nó sẽ ghi nhớ mối thù ấy như thế nào đâu. Tôi có thể giúp cô thông báo tin này cho Chu Nam, nhưng anh ấy quyết định thế nào, Tam Tam, cô nên lường trước mọi khả năng đi. Chu Nam rất hiểu con người cô. Anh ấy đã đau khổ một lần, lẽ nào lại còn tự mình chuốc lấy đau khổ lần thứ hai hay sao?

 

Đông Tam lấy que thử thai trong túi quần ra, đặt lên bàn:

 

- Phiền cô đưa cái này cho anh ấy. Anh ấy thấy nó rồi thì cho dù kết quả như thế nào, tôi cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.

 

Lô Lợi Lợi không cầm. Cô ta nhìn chòng chọc hai vạch đỏ sậm trên que nhựa mỏng màu trắng:

 

- Cô không tin tôi phải không?

 

Đông Tam cười, không có ý phủ nhận:

 

- Chu Nam là một người thông minh. Anh ấy sẽ không tin lời tôi nói. Chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy, anh ấy mới tin rằng tôi không lừa anh ấy. Tôi phải đi rồi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của cô, tạm biệt.

 

Không để Lô Lợi Lợi kịp nói gì, Đông Tam liền quay đầu đi ra khỏi quán. Cô ép mình thẳng người đi khuất khỏi tầm nhìn của quán cà phê rồi rẽ vào một góc đường, nôn thốc nôn tháo.

 

Cách đó không xa, Lô Lợi Lợi trầm ngâm nhìn theo bóng cô. Nhìn từ đằng sau, cô đúng là đã gầy hẳn đi không còn bóng dáng của một nữ vương trời không sợ đất không sợ nữa rồi.

 

Nhưng Chu Nam không đến tìm cô.

 

Một tuần đã trôi qua. Trong khoảng thời gian đó,cô vẫn gọi điện cho anh, nhưng vẫn chỉ nhận được tín hiệu tắt máy lạnh lùng.

 

Thời gian chờ đợi này là lúc khiến con người ta tuyệt vọng nhất. Hôm cô ra ngoài tìm Chu Nam cơ thể đã yếu lại còn bị nhiễm lạnh, phải nhập bệnh viện một lần nữa. Bác sĩ tiêm cho cô một mũi an thai sau đó nghiêm khắc bắt cô phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Cô cứ thế nằm ngây ra trên giường bảy ngày. Trong bảy ngày đó, hết ngủ rồi ăn, hết ăn rồi lại ngủ. Khi không thể ngủ được nữa thì lại nhớ đến những kỉ niệm khi cô và Chu Nam còn ở bên nhau. Từ sau khi Chu Nam tắt điện thoại, cô cũng không còn ýđịnh gọi cho anh lần nữa. Trước nay anh không phải là người đàn ông tuyệt tình như vậy. Có thể lần này anh thật sự hận cô.

 

Như vậy cũng tốt, ít ra, anh cũng không thể dễ dàng quên được cô.

 

Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, sinh viên cũng lục tục quay lại trường. Mấy hôm trước sân trường còn vắng lặng thì nay lại trở nên ồn ào, đông đúc. Trần Ngôn ngày nào cũng túc trực bên cô, không giây phút nào bỏ đi. Nhiều lúc cảm thấy áy náy với bạn, Đông Tam lại bảo Trần Ngôn cứ mặc cô, không phải áy náy gì cả. Từ hôm Đông Tam phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngày nào cậu bạn si tình của Trần Ngôn cũng đứng chờ ngoài cửa phòng hai cô để xem có giúp được gì không. Từ chối mãi không được, cuối cùng Trần Ngôn đành nhận sự giúp đỡ của cậu bạn khiến cậu ta vô cùng hí hửng.

 

Chiều tối hôm đó, Trần Ngôn đi ra ngoài mua thêm nước, chỉ có một mình Đông Tam trong phòng. Nằm mãi cũng mệt, cô xếp mấy cái gối ra sau lưng rồi tựa người hướng ra ngoài cửa sổ.

 

Bên ngoài hành lang có mấy cô sinh viên đang ngồi tán chuyện rôm rả, tiếng lao xao vọng đến tận giường Đông Tam. Những từ rời rạc như “anh chàng đẹp trai”, “lái chiếc xe mui trần”, “cứ đứng nhìn chằm chằm về phía kí túc nữ” khiến trái tim cô như thắt lại. Tự nhiên cô lại có linh cảm rằng, người đàn ông mấy ngày liền có mặt dưới sân là Chu Nam.

 

Suy nghĩ đó khiến Đông Tam thấy như có lửa đốt lòng, cô hất chăn đi tìm quần áo để thay. Vừa bước chân xuống giường, cô bỗng thấy bốn bề chao đảo, suýt chút nữa thì ngã lăn xuống đất. Loạng choạng đi đến cửa phòng, Đông Tam mới sực nhớ ra đã mấy ngày không tắm, cả người hôi hám, tóc tai bết lại, không được vác bộ dạng này ra ngoài đường được. Cô vội vã quay lại tìm mũ đội đầu rồi đi xuống tầng một, lao ra khỏi cửa ký túc, trên đường người qua kẻ lại tấp nập, nhưng làm gì có anh đẹp trai nào lái xe mui trần? Không đành lòng, Đông Tam lại chạy thẳng ra ngoài cổng trường, tim đập thình thịch. Giữa tháng mười mà mặt trời vẫn chói chang đến mức khiến cô không thể mở to mắt mà nhìn. Cách đó mấy trăm mét, một người đàn ông mặc bộ thể thao màu trắng vội vã quay mặt đi ngược lại hướng của cô. Tim đập điên loạn, cô cuống quýt gọi to “Chu Nam” rồi cứ thế chạy theo. Chưa được mấy trăm mét thì chân như bị mất cảm giác, cô ngã sóng soài xuống đất. Ngẩng đầu lên, thì không còn thấy bóng người đó nữa. Một chiếc Accord màu đỏ chầm chậm băng qua. Nước mắt trào ra. Chiều chầm chậm buông xuống, trời bắt đầu nổi gió, những giọt nước mắt theo đó trở nên lạnh buốt. Nếu thật sự là anh, vì sao ngay đến một lần anh cũng không muốn gặp? Nếu thật sự là anh, vì sao thấy cô ngã, anh vẫn đang tâm bỏ đi? Nếu thật sự là anh, vì sao anh không nói gì với cô? Chỉ cần anh nói, thì cho dù kết cục có như thế nào, cô cũng sẽ chấp nhận.

 

Nhưng người đàn ông ấy đã bỏ đi không buồn quay đầu lại. Sợ cô đuổi kịp, sợ cô bám riết, sợ sẽ lại xiêu lòng trước cô hay sợ cô ám ảnh như một vết nhơ, muốn gột sạch cũng không được?

 

Cô ngồi thẫn thờ trong gió bụi tháng mười, ôm mặt khóc tức tưởi. Lúc này đây, cô muốn quên hết, muốn được uống nước sông Nại Hà để một lần nữa lãng quên đi tất thảy. Vì sao khi cô bất chấp tất cả để cho tình yêu thêm một cơ hội thì anh lại nhẫn tâm ruồng bỏ cô?

 

Khi Trần Ngôn tìm thấy Đông Tam, cô đã khóc không ra tiếng, nước mắt cũng đã khô, cô đang bị nấc, vừa sụt sịt vừa nấc, đôi mắt ngây dại nhìn vào hư vô. Trần Ngôn vội kéo Đông Tam dậy, nhưng cô im lìm như một hòn đá. Trần Ngôn vốn rất gầy, loay hoay mãi không sao đỡ cô đứng dậy được, đành đứng giậm chân sốt ruột:

 

- Bạn định điên thế nào nữa đây, định gây nghiệt chướng gì nữa đây!

 

Đôi mắt đờ đẫn của Đông Tam càng lúc càng sâu hun hút, cô mỉm cười đau đớn:

 

- Tớ...đúng là đang gây nghiệt chướng... nghiệt chướng, ha ha...

 

Trần Ngôn xót xa ngồi xuống đất, vòng tay qua đôi vai gầy của cô bạn:

 

- Tam Tam, bạn ra nông nỗi này có phải là vì nhìn thấy bố đứa bé không?

 

Đôi mắt ban nãy vẫn còn thất thần liếc nhìn Trần Ngôn. Cô ráo hoảnh trả lời:

 

- Tớ nhìn nhầm người. Cũng đúng thôi, anh ta sẽ chẳng bao giờ xuất hiện đâu.

 

- Nếu anh ta đã không đến thì chúng ta về thôi. Mấy ngày rồi bạn chưa tắm chắc là khó chịu lắm, tớ đã lấy nước cho cậu rồi đấy. - Trần Ngôn đưa tay ra định kéo cô dậy. Nhưng ánh mắt cô nhìn sang phía khác.

 

- Tớ muốn ngồi đây thêm một lát. Bạn về trước đi! Cô ngập ngừng rồi nói thêm - Cảm ơn bạn, Trần Ngôn

 

Có lẽ ánh mắt kiên định của Đông Tam khiến Trần Ngôn hiểu mình có khuyên cũng vô ích. Cô thở dài quay người về trước. Thực ra, những gì cô có thể giúp cho Đông Tam đều vô cùng ít ỏi.

 

Đi được một đoạn, cô lo lắng quay đầu lại nhìn. Trong ánh hoàng hôn buồn bã, một cô gái đang ngồi bệt bên vệ đường, người gầy gò, áo xống luộm thuộm, đội một chiếc mũ nhung xộc xệch, trông vô cùng cô độc.

 

Rất lâu sau, Trần Ngôn vẫn ghi nhớ cảnh tượng đó. Mỗi lần nhớ lại, cô đều thấy sống mũi cay cay. Đó có lẽ là cảnh bi thương nhất mà cô đã từng nhìn thấy.

 

Câu chuyện đằng sau cảnh tượng đó, làm sao có thể nói cho người khác thấu tỏ.

 

Khi Đông Tam quay về phòng thì đã hơn chín giờ tối. Cô đã tắm hết ba phích nước rưỡi trong số bốn phích nước mà Trần Ngôn xách về, sau đó bình thản lên giường đi ngủ. Hôm sau trời vừa sáng, cô đã lay Trần Ngôn dậy, rủ đi cùng đến bệnh viện.

 

Đang mắt nhắm mắt mở, nhưng Trần Ngôn vẫn linh cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Khi Đông Tam đã chuẩn bị xong xuôi, đứng trước giường chờ đợi, Trần Ngôn tần ngần hỏi:

 

- Đến bệnh viện làm gì? Bạn thấy không khỏe à?

 

Đông Tam trả lời, giọng bình thản như không, khuôn mặt không để lộ bất cứ cảm xúc nào:

 

- Đi phá thai.

 

Chỉ có ba chữ ngắn gọn nhưng cũng khiến Trần Ngôn giật bắn cả người. Cô lật đật ngồi dậy, mở to mắt nhìn Đông Tam trân trối, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Đông Tam thì vẫn lãnh đạm như thể chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô.

 

Nhìn cô bạn đang há hốc nhìn mình, Đông Tam uể oải cầm lấy túi xách, đứng dậy:

 

- Không sao, bệnh viện tám giờ mới mở cửa, bạn cứ chuẩn bị từ từ.

 

Nhưng cử chỉ rõ ràng là muốn Trần Ngôn rời khỏi giường càng nhanh càng tốt.

 

Trần Ngôn lật đật ra khỏi giường, lập bập hỏi một câu không đầu không cuối:

 

- Bạn đã nghĩ kĩ chưa?

 

Đông Tam hờ hững gật đầu.

 

Rõ ràng, cô đã không còn là cô gái tuyệt vọng ngồi trên đường hôm qua. Kể từ khi quen biết nhau, Trần Ngôn chưa từng thấy sự lãnh đạm và kiên quyết như thế trên mặt Đông Tam.

 

Nếu cô từng biết Đông Tam của trước kia, có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Đông Tam của ngày xưa đã quay trở lại. Nhưng rất tiếc là cô lại không hề biết chuyện quá khứ của Đông Tam nên khi đánh răng rửa mặt, một cảm giác buồn bã vô hạn xâm chiếm lấy cô.

 

Trên đường đi, Đông Tam không nói một lời. Cô chọn một bệnh viện lâu đời với những bác sĩ có chuyên môn cao, nhưng ở đây lại không có phương pháp nạo thai không đau như ở một số bệnh viện tư khác. Trước khi vào phòng, Trần Ngôn nắm lấy tay cô, cố gắng thuyết phục Đông Tam thêm một lần nữa:

 

- Hay là đổi bệnh viện khác, nghe nói... nhiều người không chịu nổi đâu.

 

Đông Tam quay lại cười như muốn an ủi cô:

 

- Đằng nào cũng phải làm. Thà đau một lần còn hơn là cứ để kéo dài mãi.

 

Trần Ngôn buông tay, nhìn Đông Tam đi thẳng vào phòng, chua xót khôn cùng.

 

Quả quyết đón nhận cái chết.

 

Trần Ngôn đứng đợi ngoài hành lang. Mặt trời mới lên đến ngọn cây, bầu trời rất xanh. Cô nhìn thấy cả những đám mây trắng bị gió thổi thành nhiều hình thù sống động khác nhau, nhìn được một lúc thì cổ mỏi rã rời. Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Ngôn luyến tiếc từ biệt khoảng trời xanh ngắt để quay vào phòng xem tình hình Đông Tam thế nào. Một đám người chen chúc. Có người đi một mình, vẻ mặt cứng rắn, bất cần. Có người đi cùng chồng, vẻ mặt đầy sợ sệt, bi ai. So với phòng sinh bên cạnh, chốn này thật buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro