Chương 21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21

Đem thân thể nho nhỏ xinh xắn ôm vào trong khuỷa tay, nhiệt độ cơ thể ấm áp của Đông Phương truyền tới trên tay Khoa Lạc Đặc.

Mùi thơm ngát đặc biệt quen thuộc, vốn là mùi khiến người khác vui vẻ không thể quên. Khoa Lạc Đặc vì Đông Phương nhanh như vậy quen thuộc chính mình tới gần mà mỉm cười, y hy vọng bất tri bất giác làm Đông Phương càng ỷ lại vào mình một chút, càng khát vọng một chút.

Nhìn nam hài say sưa ngủ, ngón tay Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng mà hành động, động tác khéo léo giống như phụ nữ tú lệ Trung Quốc, lặng lẽ bỏ đi quần áo tơ tằm trên người Đông Phương, làm cho thân hình ấm áp từ từ hiện ra trước ánh sáng.

Con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ hiện ra trạng thái hoàn toàn không phòng bị, cùng tình hình đêm qua bị đụng vào đột nhiên bừng tỉnh hoàn toàn bất đồng. Da thịt khắp nơi đều hiện lên dấu vết bị ngược, Khoa Lạc Đặc không thể không lần nữa thừa nhận lòng mình đang co rút đau đớn.

Điểm nhỏ trên ngực nổi lên phập phồng, giống như hai đóa hoa nhỏ nở rộ. Đây là địa phương mẫn cảm khiến người khác không thể bỏ qua. Quả thực đỏ sẫm, một bên mang theo hồng ngân bị cắn, một bên phía dưới bắt đầu xuất hiện vết máu khô, nhưng kỳ diệu lại rất hấp dẫn, da thịt trắng nõn có vết thương đáng sợ tạo ra áp lực.

Khoa Lạc Đặc nhịn không được liếm lên vài đạo huyết cũ. Cảm giác mạnh mẽ cùng da thịt nộn nộn bên cạnh hoàn toàn đối lập, điều này khiến Khoa Lạc Đặc từ nhẹ nếm trở thành hôn kéo dài đến bên còn lại, hơn nữa còn lan tràn đến cả trong ngực.

"Đừng..." Đông Phương nhắm mắt phát ra tiếng nói rất nhỏ, không phải phản ứng đau đớn, dường như ẩn chứa sung sướng. Mơ hồ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ỷ lại cọ xát cánh tay cường tráng của Khoa Lạc Đặc, miễn cưỡng xoay người, lăn ra ôm ấp của Khoa Lạc Đặc.

Phát ra tiếng động đáng yêu động lòng người, người ngủ say thật giống như thiên sứ. Nhưng bên môi lại lộ ra tia nhợt nhạt, lại làm cho Khoa Lạc Đặc cảm giác được chính mình đang bị ma vương hấp dẫn.

Đông Phương mất đi cánh tay một trận lạnh lẽo, ngay cả ngực cũng cảm giác hư không. Khoa Lạc Đặc cắn răng, nhẫn nại đem Đông Phương ôm vào trong lòng.

Giống như đổi mới địa phương không thể tìm được nơi thoải mái, lông mi nhẹ nhàng lay động. Mệt mỏi làm cho Đông Phương kiên quyết không chịu rời khỏi mộng đẹp, đóng chặt hai mắt, tay thô lỗ không biết được đam vuốt vào cái gì.

Khoa Lạc Đặc nhìn cử động hảo ngoạn này, cơ hồ bắt đầu cười khẽ. Y mân mê môi đơn bạc, không muốn Đông Phương từ giấc mộng tỉnh lại. Đem cánh tay thật dài hữu lực, giống như tìm mồi duỗi đến bên người Đông Phương.

Quả nhiên, con mèo nhỏ mơ hồ rất nhanh ôm lấy nơi rắn chắc lại ấm áp đó, giống như nhẹ nhàng ôm thân cây, hơn nữa còn áp mặt lên trên.

Hạ phúc bắt đầu xao động, cử động như vậy của Đông Phương càng làm nó thêm kịch liệt. Khoa Lạc Đặc khó chịu mà cau mày, chỉ có thể nhìn không thể chạm, tư vị thật không dễ chịu.

"Đông Phương..." Nhẹ di chuyển cánh tay trở thành ôm Đông Phương "Đông Phương"

Đáp lại, con mèo nhỏ của y ôm được lại càng ôm chặt, cũng bỏ thêm động tác cọ xát, khiến Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt kích động. Dục vọng cùng thần kinh giống như bị dòng điện chạy qua mà kích thích, không kìm hãm được cảm giác muốn buộc chặt kẻ khác.

Khoa Lạc Đặc bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời lại tối, không biết dày vò vui vẻ như vậy còn bao nhiêu thời gian.

Đông Phương nhẹ cọ xát mà ngủ cũng không yên, hắn đang ngủ không ngừng kích thích chủ nhân xui xẻo của hắn. Bởi vì thân thể trong lòng Khoa Lạc Đặc không tự giác tiếp nhận tinh nghịch mà né ra, tiếp theo lại cảm giác bất an mà tìm kiếm Khoa Lạc Đặc, lại dựa vào trở về.

"Thật sự là bị ngươi lăn qua lăn lại hại chết." Âm thanh hoa lệ mang theo sủng nịch. Khoa Lạc Đặc không nhận được chính mình có thể nhẫn nại như vậy, y quyết định bắt đầu hành động. Một tay ôm Đông Phương, một tay nắm lấy bàn tay mềm nhũn nhỏ bé của Đông Phương đặt dưới hạ thân chính mình, dẫn đường Đông Phương xoa nắn di chuyển mà sớm dâng trào kích thích.

Vô ý thức theo sát tiết tấu của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương trầm lắng ngủ không biết tay của chính mình đã dính bạch trọc của Khoa Lạc Đặc. Mặc dù so ra kém hơn thân thể say lòng người của Đông Phương, ít nhất cũng có thể tạm thể giải quyết vấn đề.

Rốt cuộc có thể thoải mái mà thở ra một hơi, Khoa Lạc Đặc cảm thấy mỹ mãn mà buông tay tinh tế trắng noãn của Đông Phương. Cánh tay đầy vết thương thoát ly khỏi khống chế của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương thích ý xoay người, dựa vào cổ Khoa Lạc Đặc.

Khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn dán trên cằm Khoa Lạc Đặc, có thể rành mạch nghe được hô hấp nhẹ nhàng của Đông Phương. Khoa Lạc Đặc cao hứng nhìn con mèo nhỏ nhiệt tình như vậy, mặc dù đang ngủ cũng vô thức nhiệt tình.

Nhưng hai chân mềm nhũn của Đông Phương khóa trên người y, y phát hiện hành động này thật sự có bao nhiêu đáng sợ. Hạ thân xao động một lần nữa lại tới, hơn nữa còn hung ác nhiệt động.

Khoa Lạc Đặc, người cầm quyền của Ngõa Tây Tư gia tộc, chính là chịu không được hình phạt vừa vui vẻ vừa kích thích như vậy, trợn tròn mắt chờ tới hừng đông

... . . . . .

Đông Phương ngủ hảo một giấc. Dường như đời này cũng không thể ngủ thoải mái được như vậy. Trí nhớ mơ hồ mang máng nhớ tới một "ôm chằm" đầy hơi ấm. Ngây thơ mà trên giường xoay đến xoay đi, phát ra vài tiếng nhỏ, miễn cưỡng bắt đầu tỉnh lại. Hắn căn bản không biết, có một người đang cực kỳ kiên nhẫn chờ hắn mở mắt.

Thật vất vả duỗi thắt lưng, tựa hồ động tác quá lớn đụng tới vết thương, lông mày tinh tế khẽ cau lại, lui thành một đoàn rời đi Khoa Lạc Đặc. Nhưng là hai mắt chợt lóe sáng, lông mi vẫn như cũ trốn không chịu gặp người. Ánh mắt ngây thơ, dao động không muốn rời giường.

Khoa Lạc Đặc kiên nhẫn cũng không thể tái nói: "Đông Phương, ngươi cũng nên tỉnh đi?"

Hai mắt mơ hồ nhìn Khoa Lạc Đặc cũng lập tức rõ ràng tỉnh lại. "Khoa Lạc Đặc..." Đông Phương ghé vào thành giường, cằm để trên sàng đan nhìn y.

Đông Phương cũng không để ý chính mình đang xích lõa. Nghĩ như vậy, Khoa Lạc Đặc cũng xích lõa càng làm cho Đông Phương sợ hãi.

Thân thể lớn nằm ở trước mặt chính mình, ngay cả né ra cũng không được. Càng đáng sợ chính là dưới hông của y cảm giác được nóng rực, đỉnh rung động, chảy ra chất lỏng trong suốt khiến Đông Phương nhịn không được phát run.

"Cuối cùng đã tỉnh." Khoa Lạc Đặc thật cao hứng nhìn Đông Phương trừng mắt thưởng thức thân thể của y, bên môi hiện lên một tia cười tà ý: " Ta đợi thật lâu rồi..."

Đông Phương nghe lời nói bao hàm ái dục, sợ run lên. Tình ái hiện tại trong trí nhớ lưu lại của hắn chỉ có mặt trái cảm xúc, thuần túy vốn là thủ đoạn ghê người. Hắn sợ hãi mà nhìn Khoa Lạc Đặc, không rõ chính mình phạm sai lầm gì, làm Khoa Lạc Đặc tức giận.

Khoa Lạc Đặc nhìn con mèo nhỏ trước mắt. Hắn dựng thẳng lông toàn thân, cẩn cẩn dực dực thu lại móng vuốt của mình. Khoa Lạc Đặc khẳng định, nếu như bây giờ mình tới gần, Đông Phương sẽ hung hăng hét rầm lên.

Lần nữa bất đắc dĩ đáy lòng thở dài, lửa nóng dưới hông của Khoa Lạc Đặc bất đắc dĩ bi ai. Khẽ nói ra bên ngoài: "Đem bữa sáng bưng vào đi."

Đối với vẻ mặt lộ ra kinh ngạc của Đông Phương, khởi mi lên hỏi: "Ngươi không đói bụng sao?"

Cảm giác Khoa Lạc Đặc không có ý đồ xâm phạm, Đông Phương đem đại bộ phận cảnh giác biến mất. Hai mắt đen nhánh tròn tròn quan sát biểu hiện của Khoa Lạc Đặc.

Lúc người hầu vào, Đông Phương cảm giác chính mình xích lõa, một lần nữa đem quần áo che lại chính mình. Không muốn Đông Phương tiếp tục sợ hãi, Khoa Lạc Đặc cũng mặc vào áo ngủ, đem vật uy vũ thật lớn nóng rực ẩn dấu.

"Lại đây." Khoa Lạc Đặc tay vừa lấy buổi sáng, vừa đối với Đông Phương nhẹ nhàng nói. Ôn nhu như vậy, vật nhỏ này không thể phản kháng. Đối với sủng nịch vô hạn có vẻ không hài lòng, Khoa Lạc Đặc ý định một lần nữa xuất ra uy nghiêm của chủ nhân. Nếu Đông Phương không nghe theo nhất định phải cường ngạnh.

Nhưng Đông Phương vẫn không có ý định không nghe lời. Hắn quả thật đói bụng, canh nóng hổi cùng bánh bao phát ra hương thơm hấp dẫn dạ dày hắn, trứng gà vàng óng ánh cũng làm cho hắn thèm thuồng.

Không đợi Khoa Lạc Đặc ra lệnh một lần nữa, hắn từ góc giường đã đi lại. Cách tay Khoa Lạc Đặc, xé một miếng bánh bao, nhét ở trong miệng chậm rãi nuốt vào.

"Uống một chút." Thanh âm trầm thấp gợi cảm truyền đến.

Dò xét nhìn Khoa Lạc Đặc thật lâu, thủy chung xem có nguy hiểm gì không, Đông Phương rút cuộc cũng buông lỏng phòng bị, lấy cái chén trong tay Khoa Lạc Đặc, cúi đầu nếm canh thơm mát.

Uống ngon thật.

Hắn tiếp tục lấy cái chén bên cạnh tiến lên môi lần nữa. Chẳng những uống một ngụm, mà còn vươn đầu lưỡi hồng hồng phấn nộn liếm cái chén.

Phảng phất trái tim bị đánh trúng, hai tròng mắt nam nhân đột nhiên mị lên. Bàn tay to lớn tràn ngập lực, lặng lẽ xoa cái cổ trắng nõn của Đông Phương. Đông Phương thoáng ngẩng đầu, liếc nhìn Khoa Lạc Đặc một cái, cũng không để ý đến cái tay đang trên cổ mình vuốt ve, tiếp tục đưa canh nóng vào giữa miệng.

"Ăn ngon sao?" Khoa Lạc Đặc mang theo ý cười hỏi.

Đông Phương gật đầu. Bàn tay trên cổ an ủi có thể cảm giác được các ngón tay của y chuyển động, mang đến rung động diệu kỳ.

"Tái ăn một chút." Lười biếng cầm miếng bánh, đưa tới bên miệng Đông Phương.

Không cần Khoa Lạc Đặc phân phó, Đông Phương cũng sẽ tận lực ăn no. Cuộc sống lúc bị nhốt chuyện gì cũng có thể bị trừng phạt, thân thể từ khi bị ngược đãi, cũng bị cấm ăn uống đến khi Đông Phương cầu khẩn, nam nhân tàn nhẫn mới hài lòng.

Vết thương nhanh chóng hồi phục, cũng làm cho Đông Phương có chút lực phản kháng. Cho nên một hai ngày không ăn gì, hoặc không cho uống nước, vốn là chuyện thường tình.

Cơ hồ nam hài đã ăn no, tựa hồ quên một chút đau khổ, kéo thân thể đầy vết thương, muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi. Tay của Khoa Lạc Đặc tràn đầy tự tin, y tiếp tục vuốt ve, thích ý mà nhắm mắt lại. Nhưng là, người y ôm lại không bị hành động của mình hấp dẫn, hết lần này đến lần khác không thể chấp nhận.

"Xem ra phải tìm vài chuyện cho ngươi có tinh thần một chút." Đem nam hài trong chăn mỏng ôm vào lòng, chống đỡ thắt lưng của hắn, làm cho hắn ngồi trên cửa sổ cao cao. Khoa Lạc Đặc thân hình cao lớn, cho dù Đông Phương hai chân hư không ngồi ở cửa sổ, cũng bất quá cao hơn Khoa Lạc Đặc nửa cái đầu. Cái mông chạm cửa sổ đá cẩm thạch lạnh lẽo, Đông Phương không rõ mà mở hai mắt trong suốt.

Khoa Lạc Đặc tươi cười tà mị. "Không nên cử động oh..." Thanh âm ra lệnh đầy từ tính, bắt đầu cởi ra áo ngủ màu trắng tinh khiết của Đông Phương.

Phân thân ôn thuần bị gió nhẹ mơn trớn, chợt phát hiện sự tình lâm vào đáng sợ. Trên mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ sợ hãi mang theo kinh hoàng cầu khẩn. "Không.. Ta không muốn..." Địa phương yếu ớt bị tay vuốt ve, Đông Phương bất an mà giãy dụa.

Vòng eo mảnh khảnh trên cánh tay Khoa Lạc Đặc đong đưa, âm thanh áo ngủ cùng da thịt cọ xát rất nhỏ, nhưng cũng đủ để làm cho trái tim Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng nhộn nhạo. Khoa Lạc Đặc khóe môi đầy tà khí hỏi: "Muốn ta đưa ngươi đưa trở về sao? Đông Phương." Một bên bàn tay tiếp tục chơi đùa với khí quan phấn hồng xinh đẹp.

Đông Phương bị câu này uy hiếp câm như hến, sợ hãi mà cúi đầu, nhìn phân thân yếu ớt của chính mình dần dần trong tay Khoa Lạc Đặc sung huyết.

Bị nhẹ nhàng xoa nắn truyền đến khoái cảm, giống như có một dòng dung nham chảy tới bên người, làm cho thân hình vì động tác của Khoa Lạc Đặc mà khẽ run.

Ánh mắt to đen nhánh có điểm mê mang, nhưng vẫn như cũ không buông tha sự sợ hãi. Nhiều lắm. Bị đùa giỡn nhiều lần như vậy kể ra, thật sự nhiều lắm. Bắt đầu có điểm thoải mái, nhưng là một khi bắt đầu kích động, hành hạ điên cuồng sẽ xuất hiện. Đông Phương không quên sự đáng sợ ấy, hắn không bao giờ muốn gặp lại. Khoa Lạc Đặc cũng muốn như vậy đối với ta sao?

"Khoa Lạc Đặc, cầu ngươi..." Đông Phương cầu khẩn nhìn ý cười bên miệng Khoa Lạc Đặc.

Hiển nhiên, y thích tình cảnh hưởng thụ như vậy, cũng rất hưởng thụ phản ứng của Đông Phương. Phát hiện vẻ mặt của Đông Phương, Khoa Lạc Đặc cho hắn một cái hôn êm ái.

"Không phải sợ, rất thoải mái đi.." Bên tai Đông Phương trầm thấp cười khẽ hai tiếng, Khoa Lạc Đặc đột nhiên cúi đầu, đen phân thân bắt đầu sung huyết ngậm vào trong miệng.

"A..." Phảng phất nghe thấy tiếng rên của Đông Phương, Khoa Lạc Đặc dùng môi vây quanh phân thân, nâng mắt nhìn Đông Phương. Muốn tái cố gắng một chút, làm cho con mèo nhỏ biết sự tốt đẹp của tình ái. Kinh nghiệm khẩu giao phong phú hoàn toàn triển khai ở nơi khí quan mẫn cảm, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ đầy áp lực của Đông Phương.

"...Ô...Không.. Không muốn..." Tiếng rên rỉ pha trộn giữa thống khổ cùng vui sướng từ môi Đông Phương thoát ra, lượn lờ khắp phòng.

Cần thêm chút sức sao? Hoặc là, hung hăng kích thích một chút, làm cho Đông Phương đạt tới đỉnh? Hai tay khống chế làm bắp đùi trắng noãn khẽ sợ run, Khoa Lạc Đặc tin tưởng đó là bởi vì khoái cảm mãnh liệt, mà không phải vì sợ hãi.

Dục vọng đánh sâu vào Khoa Lạc Đặc, Đông Phương rên rỉ mê người làm Khoa Lạc Đặc hận không thể nuốt vào trong bụng. Bất quá, nhìn thấy dấu răng bên trong bắp đùi, làm cho Khoa Lạc Đặc bỏ đi ý đồ này. Không cần suy nghĩ, trên người nhỏ nhắn xinh xắn của Đông Phương, nhất định là đầy dấu vết gặm cắn đầy dâm hèn của nam nhân.

Nếu như giống bọn họ làm cho Đông Phương đau đớn, sau này Đông Phương nhìn thấy ta sẽ trốn trong một góc đi? Đầu lưỡi giống như xà, nhẹ nhàng ôn nhu mà lấy lòng khí quan nóng rực run rẩy trong miệng.

"Ô.. Khoa Lạc Đặc.." Đông Phương càng phát ra kích động, nhẫn nại không nổi mà cào tóc Khoa Lạc Đặc, gian nan hổn hển nói.

Khoa Lạc Đặc biết Đông Phương nhanh đến cao trào. Y hút nhanh hơn, cẩn cẩn dực dực mà không cuồng bạo đưa Đông Phương lên thiên đường. Con mèo nhỏ thét chói tai, một mảnh bạch trọc bắn ra. Tất cả đều rơi vào yết hầu Khoa Lạc Đặc, y ngẩng đầu nuốt vào, đem cả người Đông Phương như nhũn ra mà ôm vào trong lòng.

"Ha hả, mệt muốn chết rồi đi."Đơn giản bỏ đi quần áo duy nhất trên người Đông Phương đang mềm yếu vô lực, ôm hắn đặt trên giường.

Da thịt trắng nõn sau khi cao trào lưu lại ấn ký phấn hồng, làn da non nớt thản nhiên cũng ửng hồng, lông mi che đậy cặp mắt đang run nhè nhẹ, Đông Phương phảng phất như cũ thở hổn hền.

Thưởng thức cảnh đẹp như vậy, rất khó đem dục hỏa chính mình đốt đi. Khoa Lạc Đặc cảm giác được chính mình đau đớn, nằm sấp trên người người Đông Phương nói vào lỗ tai: "Đông Phương, bây giờ đến phiên ngươi giúp ta làm." Ngồi trên đầu giường, đem Đông Phương nằm trong hai chân mở rộng, cũng làm cho hắn xoay người để cằm đặt trước phân thân chính mình.

"Đến đây đi, Đông Phương. Ngươi sẽ không quên đi? Đây là phương pháp trước kia."

Tư tưởng bị cao trào đánh sâu vào, dựa theo tiềm thức mà tuân theo lời Khoa Lạc Đặc. Đông Phương cố gắng mở mắt, tìm tư thế thoải mái vươn đầu lưỡi.

Khoa Lạc Đặc biết hắn rất mệt, tận khả năng mà làm. Có một chút nhẹ nhàng liếm lộng phân thân thô to, mí mắt ngày càng trầm trọng.

Khoa Lạc Đặc bị "hầu hạ" thong thả này cơ hồ bức điên, đột nhiên phát hiện liếm lộng đình chỉ. Cúi đầu nhìn, con mèo nhỏ của y — đã ngủ.

Ghé vào hai chân mở rộng của Khoa Lạc Đặc, đối với mãnh thú nóng rực, vui vẻ mà rơi vào mộng đẹp.

Khoa Lạc Đặc biết chính mình đành phải bi ai tự lực cánh sinh. Y lấy bàn tay nhỏ bé của Đông Phương đang khoác lên đùi chính mình, lần nữa đặt tại dưới thân chính mình...

Chờ con mèo nhỏ tĩnh dưỡng tốt, này hết thảy đều phải đòi lại.

Chương 22

Thân thể Đông Phương, dưới sự chăm sóc của Khoa Lạc Đặc đã dần dần chuyển biến tốt đẹp. Vết thương đặc thù rất nhanh biến mất, làm cho Khoa Lạc Đặc đối với thân hình ban đêm không hề phòng bị mà thèm thuồng, nhẫn nại dưới khố phát đau.

Đông Phương bị nam nhân thô bạo phá hư, mặc dù Khoa Lạc Đặc kiên nhẫn dạy dỗ khiến Đông Phương không hề sợ hãi Khoa Lạc Đặc tới gần, có đôi khi còn có thể mở to hai mắt dùng hai bàn tay nhỏ bé an ủi Khoa Lạc Đặc dâng trào, nhưng khi Khoa Lạc Đặc chính thức muốn tiến vào cơ thể, vẫn biểu lộ thần thái kinh hoàng, hoảng hốt chạy trốn tới nơi cách xa Khoa Lạc Đặc nhất.

"Đông Phương, lại đây." Nhìn con mèo nhỏ bắt đầu phát run chạy trốn tới trong góc, Khoa Lạc Đặc vươn tay không ngừng gọi. Rõ ràng tay có thể đem Đông Phương từ trong góc lôi ra, rồi lại hết lần này đến lần khác nhẫn nại.

"Nếu không ra, ta sẽ tức giận." Khoa Lạc Đặc thanh âm bỗng dưng trầm xuống.

Đông Phương bởi vì Khoa Lạc Đặc bực mình mà cả người chấn động, con ngươi đen lay láy nhìn hạ thân Khoa Lạc Đặc vẫn chờ phát động. Lập tức sợ hãi cuống quít lắc đầu.

Làm cho con mèo nhỏ của mình sợ đến run rẩy, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống khóe mắt, Khoa Lạc Đặc cảm giác không có chút nào tự hào. Dưới hông đau muốn chết, giống như không muốn cho người khác yên lòng.

Mà Đông Phương, vô luận bao nhiêu lần làm cho hắn thả lỏng, chung quy nghĩ tới vết thương dĩ vãng trên người, đang nhìn tìm cách trốn thoát Khoa Lạc Đặc đang động tình.

Cả người không kiên nhẫn nổi hóa thành tức giận, trong thanh âm bình tĩnh tràn ngập mưa gió: "Ta nói ngươi lại đây."

Đông Phương sợ đến lợi hại. Bất quá, Khoa Lạc Đặc gần đây đối tốt với hắn, cũng không ngược đãi đối xử. Nhưng là... Thân hình cao lớn như vậy, mặt lãnh tuấn, còn có phân thân ngẩng cao đầu, cũng nhắc nhở Đông Phương, vạn nhất Khoa Lạc Đặc muốn làm gì thì phải chịu thống khổ.

Hắn chột dạ mà nhìn sắc mặt Khoa Lạc Đặc một chút, không dám tái kích động y tức giận, cẩn cẩn dực dực từ trong góc di động một chút. "Khoa Lạc Đặc..."

Nhìn thấy Đông Phương cẩn thận tới gần mình, Khoa Lạc Đặc thả lỏng tiếng nói: "Đông Phương, ngươi sợ cái gì? Ta không phải vẫn đối tốt với ngươi sao?" Tiếng nói đầy từ tính giống như thôi miên.

Đem mắt nhìn kỹ Đông Phương, tay chậm rãi, đặt tại trên lưng mảnh khảnh của Đông Phương. "Bắt được rồi!" Tiếng cười vui sướng trầm thấp, Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt lộ ra tươi cười nô đùa.

Nắm chặt thắt lưng Đông Phương, bỗng nhiên dùng sức, làm cho vật nhỏ không chống cự được mà rơi vào trạng thái tự do trong lòng mình.

Trái tim bị khởi lên, Đông Phương ở giữa cánh tay tràn ngập mạnh mẽ của Khoa Lạc Đặc, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Khoa Lạc Đặc.

"A..." Kêu nhẹ một tiếng, Đông Phương cúi đầu. Vẻ mặt đỏ bừng phát hiện phân thân chính mình bị ma chưởng của Khoa Lạc Được vuốt ve, tươi cười tà tà cùng xoa nắn đầy thuần thục, trở nên dựng thẳng.

"Nơi này của Đông Phương, thật sự rất đẹp, chưa bao giờ thấy nó dựng thẳng như vậy." Cố ý bên tai Đông Phương phiến tình nói, làm cho sợ hãi của Đông Phương đối với tình ái biến mất một chút.

Thân thể mẫn cảm trước khi trải qua giáo huấn thê thảm, dưới sự kiên nhẫn dạy dỗ của Khoa Lạc Đặc, bắt đầu truy đuổi chơi đùa đầy khoái nhạt.

"Ngô..." Mở ra cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn, Đông Phương đáng thương hề hề mà gắt gao ôm cổ Khoa Lạc Đặc, hạ thân không chịu được tới gần bàn tay to đang không ngừng tinh nghịch của Khoa Lạc Đặc.

Cử chỉ ngọt ngào, tựa hồ linh tính được nhu cầu của Đông Phương, nhẹ điểm dục vọng của hắn, nhưng lại có ý xấu làm hắn bồi hồi ở bên cạnh thiên đường.

"Khoa Lạc Đặc, Khoa Lạc Đặc..." Ánh mắt mê ly bắt đầu cầu khẩn.

Khoa Lạc Đặc mỉm cười, đem Đông Phương ôm ở trên đùi, đem bắp đùi trắng noãn mở ra, làm lộ ra hạ thể dưới ánh sáng.

"Gần lên cao trào rồi, Đông Phương." Một bên trầm thấp cười, một bên thưởng thức cảnh Đông Phương thét chói tai phóng thích, đem Đông Phương đưa tới cao trào.

Bất đồng với ngày xưa chính là, khi Đông Phương sợ run tại bàn tay Khoa Lạc Đặc phun ra bạch trọc, một ngón tay khác đã sớm chuẩn bị, chui vào giữa cúc hoa mà Đông Phương vẫn luôn sợ hãi Khoa Lạc Đặc tiếp cận.

Bởi vì trước đó đã đổ thuốc mỡ, Khoa Lạc Đặc không chút nào do dự lưu đường sống mà trực tiếp cắm vào, đem ngón tay vây quanh giữa niêm mạc đang co rút.

"Không nên!" Đông Phương mới từ thiên đường trở về, tình cảm mãnh liệt không biết Khoa Lạc Đặc đang làm cái gì, đợi đến lúc hồi phục tinh thần, dị vật đã sớm bất ngờ tiến vào, hoàn toàn vững vàng xuyên vào.

Hắn sợ hãi nhìn Khoa Lạc Đặc mỉm cười, toàn thân bắt đầu kịch liệt run rẩy.

"Đau không?"

Đông Phương không nói lời nào, nướt mắt bối rối đã lướt qua mặt, rớt xuống trước ngực Khoa Lạc Đặc. Bộ dáng bị hại làm cho Khoa Lạc Đặc bắt đầu đau lòng. Chỉ là, dưới hông đau đớn càng sâu, chung quy cả đời cũng không thể cho Đông Phương mang sợ hãi này mãi.

"Đau không?" Khoa Lạc Đặc hỏi.

Đông Phương sợ đến câm như hến, dị vật trong cơ thể mặc dù không đau đớn, nhưng lại làm thức tỉnh tất cả trí nhớ đáng sợ.

"Khoa Lạc Đặc, cầu ngươi không nên..." Đông Phương cẩn cẩn dực dực mà cầu khẩn: "Ta rất ngoan, ta nhất định rất ngoan..."

Ngón tay trong cơ thể đột nhiên di chuyển đến điểm rất nhỏ, làm cho Đông Phương sợ đến mặt như màu đất.

Khải Thân ngày đó quyền giao, cũng lấy ngón tay duỗi vào bên trong cơ thể, khi Đông Phương hấp hối hôn mê mới chấm dứt.

"Ta hỏi ngươi có đau hay không?" Lần nữa kiên nhẫn lặp lại vấn đề đơn giản này, Khoa Lạc Đặc muốn bảo đảm Đông Phương nhu thuận, cố ý chuyển động ngón tay, gia tăng một câu uy hiếp: "Đông Phương, nói đi oh. Nếu không ta sẽ nổi giận."

Bộ dáng con mèo nhỏ khóc càng tăng thêm gợi cảm, huống chi vừa rồi mới qua cao trào. Đông Phương sợ hãi gật đầu.

"Đau?" Khoa Lạc Đặc hoài nghi mà nhíu mày: "Đông Phương, nói xạo là sẽ bị phạt."

Đông Phương run lên, hắn đã chịu qua trừng phạt khiến hắn nhớ cả đời. Vội vàng miễn cưỡng lắc đầu, mắt chứa đầy nước mắt rụt rè mà nhìn Khoa Lạc Đặc.

Khoa Lạc Đặc khẽ cười rộ lên, khóe miệng hàm chứa một chút trêu đùa: "Thật sự không đau?" Một tay đối phó với cửa vào mềm mại của Đông Phương, một tay vươn ra đem Đông Phương ôm vào trong ngực, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Đông Phương khoát lên trên vai.

"Đông Phương, ngươi biết ta tức giận sẽ ra sao không? Nghe này." Khoa Lạc Đặc trầm thấp nói: "Cách vách phòng, ta đã chuẩn lạc thiết thiêu đỏ."

Cảm giác Đông Phương bỗng nhiên run lên, Khoa Lạc Đặc ha hả cười nhẹ, lại trấn an nói: "Không phải sợ, chỉ cần ngươi nghe lời, ta tuyệt không làm đau ngươi, có được hay không?"

Đông Phương trên vai Khoa Lạc Đặc sợ sệt gật đầu.

"Tốt lắm, chúng ta chơi một trò chơi."

Chương 23

Trò chơi? Đông Phương bối rối mà nghe Khoa Lạc Đặc cười khẽ.

Khoa Lạc Đặc nói: "Đông Phương, ta bây giờ bắt đầu hỏi ngươi vấn đề, không phải sợ, đều là vấn đề đơn giản. Nhưng là ngươi nhất định phải trả lời, hơn nữa phải đàng hoàng mà trả lời."

Trong giọng nói mang theo một chút uy hiếp trầm thấp: "Không cho lộn xộn, tập trung lực chú ý."

"Vấn đề thứ nhất..."Khoa Lạc Đặc thú vị nhìn Đông Phương ngoan ngoãn nằm ở trên vai, hai tròng mắt linh hoạt kinh sợ loạn chuyển: "Hôm nay bữa sáng ăn cái gì?"

Còn tưởng rằng hỏi ra vấn đề khó khăn gì. Đông Phương thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, trả lời nói: "Cháo."

Khoa Lạc Đặc cấp cho Đông Phương một ánh mắt hài lòng, cảm giác con mèo nhỏ trên người bắt đầu thả lỏng.

"Người nào cho ngươi ăn?"

"Khoa Lạc Đặc..."

Trò chơi giống như cùng ấu nhi chơi, Khoa Lạc Đặc thưởng thức ngây thơ của Đông Phương. Cái này chính là muốn phát triển tâm lý cùng vật nhỏ, lúc an tĩnh tìm ra phong tình.

Thanh âm đầy từ tính êm ái giống thôi miên: "Đông Phương, thích Khoa Lạc Đặc sao?"

Đông Phương do dự một chút, khẽ gật đầu, lại sợ hãi giương mắt nhìn Khoa Lạc Đặc.

"Khoa Lạc Đặc, ngươi có đánh ta không?"

"Sẽ không."

"Vậy... Ngươi có dùng lạc thiết đối phó với ta không?"

Khoa Lạc Đặc nheo lại hai tròng mắt, bên môi mỉm cười: "Sẽ không, chỉ cần ngươi nghe lời, nghe lời một chút."

Đông Phương sợ sệt mà cúi đầu, một lần nữa nằm trên người Khoa Lạc Đặc.

"Đông Phương, còn đau không?" Đầu ngón tay dò xét trong cơ thể, Khoa Lạc Đặc dùng tâm sức rất lớn, mới kiềm chế lửa nóng của chính mình không tiến vào bên trong của Đông Phương.

"A?" Đông Phương lúc này mới cảm giác được dị thường trong cơ thể chưa từng biến mất, hắn ủy khuất mà nhíu mày, rồi lại không dám lừa gạt Khoa Lạc Đặc: "Không phải rất đau."

Hẳn là thích ứng một chút rồi đi, con mèo nhỏ của ta bị hù dọa phá lá gan đi. Khoa Lạc Đặc ấn Đông Phương, chậm rãi xoay tròn ngón tay.

"A..." Đông Phương nhẹ nhàng kêu: "Đau quá..."

"Đau?" Khuôn mặt anh tuấn của Khoa Lạc Đặc mang ý cười tà tà: "Là đau? Hay là thoải mái?"

Ngón tay bắt đầu rút ra một chút, lại chậm rãi cắm vào. Co dãn thật tốt, phun ra nuốt vào ngón tay thon dài của Khoa Lạc Đặc. Địa phương mẫn cảm bên trong cơ thể bị Khoa Lạc Đặc phát hiện, Đông Phương khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, bất an mà giãy dụa.

"Không nên cử động, Đông Phương." Chứng kiến con mèo nhỏ trong lòng mình bị hù dọa đến chấn động, cơ hồ là nhìn sắc mặt mình, Khoa Lạc Đặc lại lộ ra mỉm cười làm yên ổn lòng người: "Ngoan, ta sẽ không làm đau ngươi."

Cẩn thận mà dùng ngón tay dò xét trong cơ thể Đông Phương, lại lơ đãng xẹt qua điểm kia, con mèo nhỏ đang miễn cưỡng an tĩnh đột nhiên kịch liệt mà rung động một chút.

"Là nơi này?" Nhìn hai tròng mắt đen lay láy của Đông Phương, ngón tay tận lực tìm điểm mới tìm được mà cọ xát.

"Không nên..." Không có lực độ kháng nghị, càng làm cho Khoa Lạc Đặc cố gắng mà thăm dò, Hoàn toàn mà nhắm vào điểm mẫn cảm nhất.

"Ô... Đừng..." Thân hình tuyết trắng rất nhanh giống như bị lửa đốt mà phiếm hồng. Đông Phương bắt đầu giãy dụa, không phải là sợ hãi muốn thoát khỏi, mà là chờ đợi nghênh hợp. Phân thân phấn hồng vừa mới nhuyễn đi đã từ từ đứng lên, đỉnh ở dưới bụng Khoa Lạc Đặc.

"Rất thoải mái đi" Khoa Lạc Đặc hỏi.

Đông Phương cắn nhẹ môi mỏng, cả người không được tự nhiên mà nhíu mày: "Khoa Lạc Đặc..."

"Ta biết, ta biết." Một chút kiên định mà đâm vào điểm mẫn cảm, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng càng giãy dụa lợi hại hơn.

Nhiệt tình gom lại không thể dễ dàng bỏ qua, rốt cuộc bộc phát, Đông Phương thét chói tai, lần nữa trong lòng Khoa Lạc Đặc mà bắn ra. So với lần trước mà càng kịch liệt thở dốc, bày ra cảnh đẹp không cách nào so sánh.

"Kỳ thực không phải chuyện thống khổ, đúng không?" Khoa Lạc Đặc đem Đông Phương ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mông đang vểnh của Đông Phương, vân ve cửa vào, hài lòng mà phát hiện Đông Phương bắt đầu co rút.

Mặc dù có điểm sợ hãi run rẩy, nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều. Khoa Lạc Đặc hôn mồ hôi của Đông Phương, sủng nịch nói: "Đông Phương, chuyện khoái trá như vậy, chờ chúng ta ăn cơm xong, lại làm một lần."

Đông Phương hô hấp bắt đầu dồn dập, trừng mắt nhìn Khoa Lạc Đặc, không tiếng động kháng nghị chuyện hao phí thể lực trong một ngày lại tiếp tục phát sinh.

Khoa Lạc Đặc thẳng thắn mà nở nụ cười: "Không có vấn đề gì, ngươi cần sớm một chút quen thuộc mới được."

Tiếng nói hoa lệ bởi vì tình dục mà trầm thấp hấp dẫn: "Bởi vì ta không chờ được rồi. Bây giờ, trước dùng miệng nhỏ nhắn của ngươi, an ủi ta đi."

Buông vòng eo Đông Phương ra, làm cho con mèo nhỏ chậm rãi rơi xuống đất, ghé vào hai chân chính mình. Vỗ vỗ đầu Đông Phương, Khoa Lạc Đặc nói: "Ta cho ngươi thỏa mãn rồi, ngươi cũng phải làm cho ta thỏa mãn đi?"

Đông Phương nghe lời mà gật đầu, nhìn vật cực đại bất đồng với chính mình, bắt đầu tiếp cận...

Chương 24

Cuộc sống tốt đẹp đã tới, có người phải bỏ đi rất nhiều thời gian mới có được.

Hơn nữa, hắn cảm giác được, đã tới lúc nhắc nhở Khoa Lạc Đặc.

Rạng sáng, Nhạc Hình Cung tại ngoài phòng chặn lại Khoa Lạc Đặc.

"Thiếu gia sớm."

Khoa Lạc Đặc tâm tình rất tốt, con mèo nhỏ của t chính là nằm trên giường, xích lõa chờ đợi bữa sáng ngon miệng, làm cho Khoa Lạc Đặc hận không thể đem hắn thành bữa sáng ăn vào trong bụng.

"Sớm, Nhạc Hình Cung."

Nhạc Hình Cung nhìn thần thái Khoa Lạc Đặc, biết lúc này không phải thời gian tốt để thảo luận vấn đề. Nhưng là bị hạnh phúc mù quáng mà che lại hai mắt, vốn là sai lầm đáng sợ nhất, Nhạc Hình Cung phải một lần nữa làm người sát đi phong cảnh.

"Thiếu gia, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

"Có văn kiện cần phải coi qua sao? Cầm lại đây là tốt rồi." Khoa Lạc Đặc biết Nhạc Hình Cung muốn nói chuyện gì, nhưng trong tiềm thức không muốn quá sớm đề cập đến.

Nhạc Hình Cung kiên trì đứng ở trước mặt, nhìn chằm chằm Khoa Lạc Đặc không nói lời nào. Mơ hồ kháng nghị lưu lại trong mắt.

Khoa Lạc Đặc nhìn hắn một hồi, rốt cuộc gật đầu: "Được rồi, đến thư phòng." Biết chuyện này cũng bị chính mình phiền lòng, Khoa Lạc Đặc mở cánh cửa, nhìn con mèo nhỏ đang ngủ một cái, hướng thư phòng đi đến. Đóng lại cửa thư phòng, Khoa Lạc Đặc lập tức cấp mình một ly rượu.

"Có chuyện gì, nói đi." Đem ly rượu ngửa đầu uống xong, Khoa Lạc Đặc trấn tĩnh nói.

Nhạc Hình Cung nghiêm túc nhìn Khoa Lạc Đặc: "Từ khi Đông Phương trở về đã bảy ngày rồi. Thiếu gia từng lấy danh nghĩa người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc thề, một tháng sau sẽ đem Đông Phương đưa trở về."

"Đúng vậy, ta đáp ứng rồi." Khoa Lạc Đặc nhìn thuộc hạ đi theo mình. Tranh đọat quyền khống chế Ngõa Tây Tư gia tộc, vốn là một hồi chiến tranh gian nan, Nhạc Hình Cung cũng vì thế mà nổ lực cả mồ hôi và máu. "Nhưng là, ta cũng không có ý định thực hiện."

"Làm như vậy, chẳng khác gì trước mọi người quyền quý đêm đó vũ nhục. Địa vị thiếu gia nhờ chịu khổ mà có được. Nhiều người như vậy liên kết ngăn cách đủ để hủy diệt người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc." Nhạc Hình Cung cũng không có cực kỳ hoảng sợ, tỉnh táo mà phân tích kết quả.

Khoa Lạc Đặc cười rộ lên: "Nếu như người của chính mình còn không bảo vệ được. Như vậy, làm người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc, có ý nghĩa gì nữa? Nhạc Hình Cung, chúng ta mỗi ngày đều phải đối mặt thách thức, này bất quá chỉ là một hồi chiến dịch quá lớn mà thôi."

"Ngươi sẽ mất đi tất cả."

"Không." Khoa Lạc Đặc thân thể đứng thẳng, nhìn thật sạu đáy mắt Nhạc Hình Cung: "Nếu như đưa Đông Phương trở về, vậy mới là mất đi tất cả. Ta không giống với những người khác, cũng không phải mê luyến thân thể Đông Phương mà nguyện ý thân bại danh liệt. Ta từ đáy lòng, hi vọng bảo vệ hắn, nhìn hắn mỉm cười. Nếu như ngươi cảm giác không thể ủng hộ, có thể lập tức rời đi. Ta sẽ cho ngươi đủ của cải rời đi, đương nhiên, này hết thảy cũng không đủ để bồi thường tâm huyết ngươi vì Ngõa Tây Tư gia tộc mà nỗ lực."

Hai nam nhân cương quyết đứng đối mặt, nhìn nhau hồi lâu. Khoa Lạc Đặc rất rõ ràng, làm quyết định ngu xuẩn như vậy, chắc chắn làm thuộc hạ tâm trung thành thất vọng.

"Không, ta không đi." Nhạc Hình Cung trong mắt hiện lên tia kiên nghị, tựa hồ đã ra quyết định, hắn nâng đầu lên, mỉm cười: "Ta thích chiến dịch to lớn, hơn nữa.. Tìm một người lãnh đạo tốt, so với đánh một hồi chiến thắng còn khó khăn hơn nhiều."

Bên môi Khoa Lạc Đặc xuất hiện mỉm cười thản nhiên.

"Bây giờ bắt đầu, ta muốn đi chuẩn bị." Nhạc Hình Cung thở dài: "Đối mặt với ác chiến như vậy, ta đề nghị đem thực lực từ sáng chuyển sang tối, bảo toàn thực lực."

"Không sai, ta cũng có ý định tạm thời bỏ qua danh hiệu người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc. Làm tốt một chút, Nhạc Hình Cung." Khoa Lạc Đặc vỗ bả vai của Nhạc Hình Cung, trát trát nhãn tình: "Về phần ta, phải về phòng đóng vai sắc quỷ tốt của Đông Phương. Nếu không, như thế nào có thể đem người bức xuống đài đây"

Nhìn bóng lưng khoái trá của Khoa Lạc Đặc, Nhạc Hình Cung lắc đầu: "Ta dám đánh cược, sắm vai này ngươi rất khoái chí cực kỳ."

"Ngươi đánh cược thắng."

———————————————————

Tay bưng bữa sáng thơm mát vào phòng. Đông Phương cuộn thành một đoàn, lui trong ổ chăn. Vừa mới tỉnh dậy, như thế nào lại ngủ rồi.

Bất quá tối hôm qua mệt mỏi rồi. Bởi vì Đông Phương trong ngực bộ dáng phun ra rất đáng yêu, nhịn không được đùa hắn mấy lần, mà hiệu quả là dục vọng của Khoa Lạc Đặc càng không thể vãn hồi.

Đông Phương đối với khí quan của nam nhân trực tiếp tiến vào thân thể rất sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là lừa hắn vì chính mình khẩu giao mà cảm giác khắc sâu.

Đem bữa sáng đặt một bên, Khoa Lạc Đặc ngồi vào bên giường, tay vuốt ve con mèo nhỏngaon ngoãn của y. Tay còn chưa đụng tới, tiểu nhân nhi trong ổ chăn đột nhiên giật mình, cả người dựng đứng lên.

Cử động thình lình xảy ra, đem Khoa Lạc Đặc hoảng sợ.

"Hì hì..." Trên mặt tuấn mỹ lộ ra hai lúm đồng tiền. Từ khi thái độ của Khoa Lạc Đặc thay đổi, lá gan của Đông Phương càng lúc càng lớn.

Chuyện trước kia xảy ra ở bên người Mã Thụy Đặc phu nhân, cơ hồ tái diễn rồi. Khoa Lạc Đặc sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: "Đông Phương..."

Tâm lý có một chút sợ hãi, Đông Phương lập tức lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề, cúi đầu không dám tái cười.

"Không phải mới vừa ngủ thiếp sao? Lúc nào tỉnh?"

Đông Phương cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lúc ngửi thấy mùi đồ ăn sáng."

Tiếng trả lời giống như muỗi kêu làm cho tâm tình Khoa Lạc Đặc tốt lên, ha hả cười đem Đông Phương kéo vào lòng: "Sau khi ngửi thấy mùi đồ ăn? Rất đói bụng sao?"

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương bắt đầu cười rộ lên, ôm cổ Khoa Lạc Đặc nói: "Đói bụng, Khoa Lạc Đặc, có cái gì ăn ngon?"

"Này." Đem bữa sáng đưa tới trước mặt Đông Phương.

Đông Phương trừng to mắt, hưng phấn mà kêu lên: "Sủi cảo!"

Đây là món ăn Trung Quốc thật lâu chưa có ăn, khi gia gia còn sống đối với mĩ thực Trung Quốc rất chú ý, thường xuyên đem Đông Phương đến quán ăn Trung Quốc hưởng thụ một phen.

Khoa Lạc Đặc thỏa mãn nhìn con mèo nhỏ cúi đầu đem sủi cảo từng cái nuốt vào trong bụng, tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ mềm mại của Đông Phương.

"Ăn ngon sao?"

"Ăn ngon..."

"Ăn nhiều một chút, để có thể lực." Người nói lời này, trên mặt hiện ra tươi cười đầy thâm ý.

Không thể nhịn nữa, hôm nay, nhất định phải cùng Đông Phương hảo hảo yêu nhau một hồi. Không mượn thủ đoạn khác, trực tiếp tiến vào thân thể Đông Phương, làm cho hắn thở gấp không ngừng.

"Tốt, ăn nhiều một chút!" Nam hài bị nhìn chăm chú thật sâu, căn bản không đem trọng điểm tiến vào tai.

Đối với Khoa Lạc Đặc, đã... Gây dựng cảm tình vô cùng tín nhiệm cùng ỷ lại.

Chương 25

Con mèo nhỏ ăn no lộ ra thần thái thỏa mãn đáng yêu, bắt đầu dò xét Khoa Lạc Đặc đối với hắn sủng nịch bao nhiêu. Bị nuông chiều vài ngày, bản tính ác liệt toàn bộ đều hiện ra. Khoa Lạc Đặc thật sự rất đau đầu.

Nếu như đối với Đông Phương gầm nhẹ, hắn lại cuộn mình khiếp sợ mà nhìn lén sắc mặt mình, làm Khoa Lạc Đặc tưởng rằng mình chính là một ác ma tàn nhẫn; nhưng là một khi lơ là, Đông Phương lại muốn bắt đầu làm gì thì làm, chuyện to gan lớn mật gì cũng dám làm.

"Hảo làm, ngươi cho ta hảo làm." Khoa Lạc Đặc nắm lấy bả vai Đông Phương, muốn hắn bình tĩnh. Tay kiên định, theo thân thể khôi phục mà toàn bộ đã trở lại.

Phải bắt được Đông Phương tinh nghịch, không phải dễ dàng như vậy. Khoa Lạc Đặc không thể làm gì khác ngoài sử dụng vũ khí tốt nhất của y, nguy hiểm mà trừng mắt nhìn Đông Phương, đem tiểu gia hỏa kiêu ngạo này áp chế xuống.

"Nhưng là, Khoa Lạc Đặc..."

"Câm miệng!" Khoa Lạc Đặc ngữ khí hung hăng, làm cho Đông Phương run rẩy. Hắn mờ mịt nhìn Khoa Lạc Đặc lột đi quần áo chính mình, cảm giác không ổn.

Khi Khoa Lạc Đặc nắm giữ dưới người, lập tức không thuận theo mà giãy dụa.

"Đông Phương, ngươi không chịu nghe lời?" Khoa Lạc Đặc nguy hiểm nhìn Đông Phương.

Phát hiện Khoa Lạc Đặc hôm nay khác biệt, Đông Phương lập tức sợ sệt mà lắc đầu, hai tròng mắt lệ đảo chung quanh giống nai con, bất an nhìn Khoa Lạc Đặc.

"Hôm nay ngươi cần phải hảo hảo nghe lời." Đem thân thể xích lõa của Đông Phương ôm vào trong ngực, thanh âm Khoa Lạc Đặc bắt đầu khàn khàn: "Nếu không, ta cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì." Khoa Lạc Đặc nói là sự thật, còn với mĩ thực nhẫn nại xuống, y nhất định sẽ điên.

Y cầm lấy cái chén đã sớm chuẩn bị, đưa tới bên môi Đông Phương, dùng ngữ khí ra lệnh: "Uống." Không phải có chủ tâm như vậy đối đãi Đông Phương, bất quá muốn con mèo nhỏ của y nghe lời, chỉ có thể dùng thái độ như vậy là hữu hiệu.

Quả nhiên, nhìn thấy mặt căng thẳng của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương cúi đầu, đem chất lỏng trong chén uống vào bụng. Đem cái chén buông, Đông Phương mới cẩn thận hỏi: "Đây là cái gì?"

Bởi vì, chất lỏng sau khi uống xong, từ dạ dày trở xuống giống như bị lửa đốt, làm hắn toàn thân nóng lên.

Khoa Lạc Đặc nở nụ cười: "Đương nhiên là trợ giúp gì đó."

Rốt cuộc nhìn thấy Khoa Lạc Đặc nở nụ cười, Đông Phương buông lỏng không ít, đối với Khoa Lạc Đặc làm mặt quỷ. Rất nhanh hắn cười không nổi, cả người khô nóng bắt đầu tập trung phóng mạnh về hạ thể.

Khoa Lạc Đặc nhìn dục vọng của Đông Phương dưới thân dựng đứng, cười hắc hắc, đem Đông Phương đặt ở trên giường.

Thứ trong cái chén, nhất định có trộn xuân dược, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương lộ ra ánh mắt ngây thơ, không rõ ràng nói: "Khoa Lạc Đặc, ngươi muốn làm gì?"

"Làm chuyện chúng ta thoải mái nhất." Đổ ra một ít chất lỏng dính vào ngón tay, Khoa Lạc Đặc đem hai chân Đông Phương tách ra, thản nhiện lộ ra cửa vào phấn hồng.

"Ta không muốn..." Đông Phương không thanh tỉnh mà lay động thắt lưng, đem hai chân để ở tư thế làm cho hắn thoải mái. Lông mi nhíu lại, môi xinh đẹp cũng chu ra.

Khoa Lạc Đặc không để ý kháng nghị của Đông Phương. Y hoàn toàn bị dục vọng của chính mình thiêu đốt đến điên cuồng rồi, Đông Phương mê người ở trước mặt, phản kháng rất nhỏ, chi bằng yêu cầu phiến tình nơi nào đó.

Ngón tay kiên định, mang theo trơn tề ghé thăm bí huyệt của Đông Phương. Mấy ngày liền cẩn thận dẫn dắt, rốt cuộc phát huy tác dụng. Đông Phương đối với động tác cắm vào đã đem cảnh giác đưa tới nơi thấp nhất, cảm giác có dị vật trong cơ thể, chỉ là nhẹ hừ một tiếng.

Mượn trơn tề, ngón tay rất nhẹ nhàng bắt đầu tại thông đạo nhỏ hẹp di chuyển. Bên trong vách tường mềm mại, bởi vì bị cọ xác mà phát ra âm thanh dâm mị rất nhỏ. Đông Phương dần dần không khống chế nổi rên rỉ, càng làm cho dục vọng dưới hông của Khoa Lạc Đặc càng thêm cứng rắn.

Cẩn thận mà nhìn sắc mặt vừa thống khổ vừa hưởng thụ của Đông Phương, Khoa Lạc Đặc cười nhanh hơn đối với điểm kia trên cơ thể càng thêm kích thích. Mỗi lần đều là đâm vào thật sâu, phân thân Đông Phương sẽ hung hăng chấn động. Đám mây phấn hồng, hoàn toàn bao trùm trên da thịt của Đông Phương.

"Rất thoải mái đi? Ngươi cũng không thể nhanh như vậy thỏa mãn." Tiếng nói Khoa Lạc Đặc trầm thấp không ngừng tán tỉnh. Tại thời điểm mấu chốt, y đột nhiên cầm đỉnh Đông Phương, không cho hắn bắn ra.

Người trên giường lập tức bất mãn mà lớn tiếng rên rỉ, mở to hai mắt giãy dụa thân thể. Đông Phương tự động tự giác, tay đưa xuống dưới hông của mình. Nhưng là, tay hắn lập tức bị Khoa Lạc Đặc bắt được.

"Không nên nôn nóng như vậy." Khoa Lạc Đặc tính tính thời gian, thần trí bắt đầu bị dược hiệu làm cho mơ hồ. Y làm cho Đông Phương xoay người, nhận tiện đè trên người Đông Phương.

Khoa Lạc Đặc lấy tay dẫn đường cho dục vọng của chính mình, chờ thật lâu tại cửa vào, sau một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn, công thành chiếm đất.

"Ô!" Con mèo nhỏ dưới thân bỗng nhiên chấn động, cắn môi khó nhịn mà rên rỉ. Đem khoái cảm trong nháy mắt giãy dụa, mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ không thể nghi ngờ.

"Ô...." Khoa Lạc Đặc cũng không nhịn được thống khổ cùng khoái cảm mà rên rỉ. Mặt anh tuấn, xuất hiện an tâm không thể nói nên lời.

Rốt cuộc đã vào được. Nóng bỏng bao vây, so với trong tưởng tượng còn tốt đẹp hơn. Đây là từ lần đầu tiên gặp Đông Phương mà bắt đầu thời khắc khát vọng.

Cơ hồ co rút lại, nói cho Khoa Lạc Đặc biết con mèo nhỏ vốn là co dãn nhiều cỡ nào. Con mèo nhỏ bởi vì chưa được phát tiết dục vọng, bởi vì bị Khoa Lạc Đặc bắt được hai tay mà bất an bắt đầu giãy dụa.

"Lập tức khiến cho ngươi thoải mái." Khoa Lạc Đặc thở hổn hển, bắt đầu chậm rãi di động thắt lưng chính mình. Thong thả tiến vào, lại tái thong thả rút ra.

Tần suất dần dần nhanh hơn. Mỗi một lần đều đánh sâu vào điểm nhỏ mẫn cảm kia, làm cho Đông Phương kích động kêu to. Giữa lúc cuồng nhiệt, Khoa Lạc Đặc vẫn cẩn thận không ngừng xem xét sắc mặt Đông Phương, còn không ngừng cúi đầu nhìn phân thân chính mình, lúc sau mang theo vết máu. Kích thước chính mình, cũng không phải dễ dàng tiếp nhận.

Áp lực cực lớn cùng khoái cảm khiến cho Khoa Lạc Đặc cũng mệt mỏi một đầu đầy mồ hôi. Va chạm ngày càng mãnh liệt, Đông Phương phản ứng ngày càng kích động. Hắn dưới thân Khoa Lạc Đặc rên rỉ, cổ trắng nõn ngửa về sau, dùng tóc ngắn mềm mại liều mạng cọ xát sàng đan.

"Đông Phương, này hết thảy không phải thống khổ." Khoa Lạc Đặc hôn trụ môi Đông Phương, tham lam mà hút.

Dưới hông lay động nhanh hơn.

Đỉnh cũng nhanh đã tới.

Hết thảy đều là xinh đẹp. Người như thế vốn đã đáng yêu như thế, làm cho y hoàn toàn phóng ra nhiệt tình.

Khoa Lạc Đặc tính toán, đương nhiên biết Đông Phương sẽ có trạng thái thất thần, tiểu miêu đối với tình ái sợ muốn chết, bây giờ thần trí thanh tỉnh mà hưởng thụ lần đầu tiên vui vẻ cùng ôn nhu ân ái.

Đương nhiên, cũng không mất đi cuồng dã.

Rốt cuộc, chờ mong đợi lâu xuất hiện. Khoa Lạc Đặc hét lên một tiếng, buông xuống tay đang khống chế tay Đông Phương, đem Đông Phương đưa tới thiên đường. Tất cả nhiệt tình, hóa thành dịch thể màu trắng, để lại dấu vết của Khoa Lạc Đặc rơi vào trong cơ thể ấm áp của Đông Phương.

Không muốn lập tức rời đi thân thể Đông Phương, Khoa Lạc Đặc sợ chính mình đè đả thương Đông Phương, xoay người vẫn trong tư thế hoan hợp, lưng chính mình dựa vào giường lớn, đem Đông Phương an trí trong ngực chính mình. Hai người cùng thở phập phồng, nặng nề mà hô hấp.

"Chơi vui không?" Bình tĩnh trở lại, Khoa Lạc Đặc hài hước hỏi.

Ngoài ý muốn, Đông Phương lập tức thở phì phò gật đầu: "Chơi vui." Lần đầu tiên được dẫn dắt vào niềm vui thú ân ái, Đông Phương đối với đồ vật mới mẻ vui lắm.

Lỗ nhỏ phía sau tê dại cùng đau đớn, điểm nhỏ khi bị hung khí của Khoa Lạc Đặc đánh tới, không cách nào hình dung được kích thích, lúc chính mình phun ra, cảm giác được độ ấm giống nhau xuất hiện..

Này hết thảy đều hấp dẫn hứng thú của Đông Phương.

"Chúng ta lại làm một lần đi!" Hai chân khóa trên người Khoa Lạc Đặc, Đông Phương đầu tựa vào trong vai Khoa Lạc Đặc, mặc dù còn thở hổn hển, cư nhiên đưa ra một đề nghị Khoa Lạc Đặc cầu còn không được.

"Tốt a!" Sau khi vài giây kinh ngạc, trên mặt Khoa Lạc Đặc xuất hiện vẻ mặt mừng như điên. Y lập tức di chuyển, xoay người Đông Phương đặt dưới thân.

"Như vậy đè rất nặng." Đông Phương nhíu mày.

Khoa Lạc Đặc lộ ra tươi cười xấu xa: "Không nên lo lắng, con mèo nhỏ của ta. Hôm nay chúng ta liền nếm thử tất cả tư thế, lấy bản lãnh của ta, nhất định có thể làm cho ngươi thích."

Giai điệu tràn ngập tình cảm mãnh liệt, lại bắt đầu trên người Đông Phương biểu diễn....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sm