[X4] Đói tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TW: lãng mạn hóa sự bạo hành (romancetizing abuse), bạo hành thể xác, nhắc đến chế độ phát xít, hội chứng Stockholm, gaslight, guilt trip, manipulated, cưỡng chế môi trường sống, tấn công một cá nhân không có năng lực hành vi dân sự, tâm thần cá nhân không ổn định,...

Third Reich không thể hiểu thứ được gọi là "cảm xúc" như một con người bình thường. Với hắn, nó là một thứ... yếu ớt, không cần thiết và cực kỳ phiền nhiễu. Vì vậy mà cả cuộc đời hắn bị gọi là "thứ tâm thần vô cảm", "thứ máu lạnh vô tâm", "không có nhân tính".

Đúng, hắn không có nhân tính, không giống một con người bình thường. Vì nếu hắn giống một con người bình thường, hắn sẽ không khốn nạn độc ác như vậy. Nếu hắn giống con người bình thường, đời hắn sẽ không hỗn độn như vậy. Và nếu hắn giống một con người bình thường...

... Third Reich sẽ không yêu kẻ đã phá hủy đời mình nhiều như vậy.

Tình yêu đến trong muôn hình vạn trạng, muôn vạn sắc tố và ngũ vị; và tình yêu của hắn là thứ trái cấm độc địa đen đúa xấu xí, xù xì gai góc, đắng cay và nhớp nháp trong ghen ghét đố kỵ, ghê tởm và thù hằn. Đó là tình yêu của hắn, một thứ méo mó tối đen được hình thành cái đầu thối rữa của một kẻ ích kỷ, mưu mô xảo quyệt.

Đem lòng yêu kẻ đã phá nát đời mình, biến mình thành một con thú vật là một loại trải nghiệm đáng được liệt kê vào hạng mục bệnh tâm thần; và hắn bệnh, bệnh rất nặng mới dám giương đôi mắt tìm kiếm bóng hình tàn nhẫn của con ác quỷ kia.

Thường thức của hắn bị đảo lộn rất nhiều từ lúc hắn bị giam giữ và tra tấn, có lẽ cũng vì vậy mà hắn mới bắt đầu hình thành loại cảm giác bệnh hoạn này, với chính Ussr — kẻ ngày ngày đánh đập hắn. Hắn không hiểu nó bắt đầu từ đâu và vì lý do gì, chỉ biết rằng hắn sẽ làm mọi điều mà y nói, mà không phải vì sợ y.

Ussr không phải một người nhân từ, đặc biệt là đối với một kẻ đã cướp đi và phá hỏng quá nhiều thứ trên đất của y — là hắn. Y thật tàn bạo với những cú đấm, tát và đá, roi da hay gậy sắt; sau mỗi trận đánh thì hắn chỉ còn là một đống thịt máu bầy nhầy rên rỉ trong đau khổ. Đau, nhưng chẳng hiểu vì sao, tên phát xít lại đón nhận lấy cơn đau đó, biện hộ rằng nó... tốt cho hắn.

Sâu thẳm trong thâm tâm Third Reich biết rằng hắn đang bệnh rất nặng, hỏng não và dần hóa điên khi hắn bắt đầu tự biện minh cho những trận bạo hành y trút xuống mình chẳng cần lý do. Rằng y chỉ đang... giận hắn, y chỉ muốn... giúp hắn, và y sẽ... tha cho hắn... vào một ngày nào đó.

"Ngày nào đó" sẽ không bao giờ đến, bởi vì chuyện người như Ussr mà yêu lấy hắn thì chỉ tồn tại trong những giấc mơ hoang đường nhất mà thôi — hắn biết rõ ràng là vậy, nhưng tên phát xít vẫn ngu ngốc mong đợi và hi vọng. Hắn cũng chẳng biết mình hi vọng cái quái gì, trông đợi cái quái gì ở y; nhưng mỗi ngày trôi qua, hắn lại thấy mình phục tùng hơn, và ngoan ngoãn hơn mà hôn lấy đôi bốt đen của y một cách chẳng cần do dự.

Cơ thể của hắn ngoan cố hơn tâm trí của hắn nhiều, ngoan cố để chống chịu những cơn đau vô lý, để giữ lại nhân tính của mình. Nhưng tâm trí của hắn lúc nào cũng yếu ớt trước Ussr, nó xúi giục hắn rằng phải quỳ dưới chân y như một con chó ngoan ngoãn. Để được thương hại, và để nhận lại sự chú ý như đồ thừa mứa quẳng xuống đất cho ăn. Bởi vì sau tất cả mọi điều mà hắn gây ra, được cho phép sống sót đã là đặc ân lớn lắm rồi...

Não của hắn là một khối thịt vô dụng trước những tình huống này, dường như những trận đánh đã ảnh hưởng ít nhiều đến nó, biến hắn thành một thứ ngu muội, mụ mị ngày ngày chỉ biết quỳ gối và rên rỉ. Nhưng hắn chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó cả... và hắn không chắc hắn có muốn thay đổi điều đó hay không...

Ussr ghê tởm Third Reich, vì hắn là một thứ phát xít khốn nạn, nhưng y lại thích chơi đùa với hắn bằng từ ngữ của mình. Gọi hắn thật trìu mến, милый* và đôi lúc là милочка*, giọng của y cho thấy y kinh tởm, nhưng từ ngữ thật dịu dàng làm rối đanh bộ não ngu ngốc của hắn. Tên phát xít tan chảy dưới bàn tay bạo lực của Ussr, ngoan ngoãn chịu thua, chỉ vì y mỉa mai gọi hắn là милый.

- Ngửa cổ lên.

Giọng của y luôn trầm thấp và lạnh lẽo như một đêm bão tuyết, và tiếng rên rỉ của hắn thì khàn khàn như cơn sốt trong căn cabin nhỏ giữa trời giông tố. Hắn ngước mắt lên nhìn y, qua thấu kính vẫn đục thiếu minh mẫn, hắn thấy Ussr cười cợt nhìn xuống như thể hắn chỉ là thứ dòi mọt thấp kém.

- Ngoan quá nhỉ? Tao còn chưa đánh mày đã nghe lời rồi._ Ussr thì thầm, bàn tay to lớn chai sạn lướt trên yết hầu của hắn, rồi từ từ mở lòng bàn tay ra bóp chặt thanh quản, khiến hắn kêu nhỏ một tiếng - Coi bộ lòng tự trọng của mày cũng chỉ đáng giá hai tháng thôi nhỉ?

Cái thứ gọi là "lòng tự trọng" của Third Reich đã mất từ lâu rồi, cái ngày mà hắn nhận ra bản thân mình mắc bệnh "yêu" Ussr là cái ngày hắn bỏ mọi nhân tính trong mình, bởi vì từ giây phút ấy, hắn chẳng còn cơ hội quay lại làm người được nữa. Và từ đó về sau, mọi thứ hắn làm, mọi nỗ lực chống đối của hắn... cũng chỉ là để Ussr tốn thời gian hơn với hắn, được ở cùng y thêm giây lát, dù tất cả bị đánh phí bằng cơn đau thấu tận tim gan.

Ussr ngâm một điệu nhạc, bàn tay siết chặt ống khí của hắn vẫn không thả ra, khiến mặt của Third Reich dần tím tái lại và tên phát xít yếu ớt cào lên cổ tay của y.

- Coi kìa, vẻ mặt này mới hợp với mày chứ!

Y thì thầm, buông tay khỏi cổ khiến Third Reich gấp gáp ho sặc lắp đầy lá phổi. Hắn nhìn y, mắt ướt át mờ đục. Hắn biết gương mặt của mình thảm hại, thảm hại từ lúc mới sinh ra, và hắn luôn ghét cái nét mặt thảm hại của mình nên lúc nào cũng nhăn nhó tỏ vẻ dữ dằn để không một ai có thể biết đến một nét mặt thảm hại của hắn...

... Nhưng Ussr nói thích, thích một khuyết điểm của hắn, làm trái tim chai sạn của hắn tan chảy như một đụn tuyết trước ánh nắng bạo tàn của mùa xuân; vậy thì từ giờ về sau hắn sẽ chỉ trưng ra bộ mặt yếu đuối nhất của mình, cho mình y mà thôi. Nếu hắn làm như vậy, có lẽ y sẽ bớt ghét hắn hơn chăng?

Tên phát xít nhu mì phả những hơi thở nông nhẹ nhàng như thể hắn sợ thở mạnh là trái ý y. Bàn tay dưới cổ di chuyển lên cằm gãi nhẹ như chơi với một con chó cưng, nếu hắn chỉ bằng một góc của con chó săn mà y hết mực cưng chiều thì mọi chuyện đơn giản biết bao.

- Mày đói hơi người đến mức tìm kiếm tình thương từ tao à?

Ussr cười, mỉa mai và gớm ghiếc hắn, nhưng Third Reich không thể nghĩ gì cả vì xúc cảm trào dâng khi được chạm vào khiến não hắn trở thành một đống bột nhão. Hắn khép mi mắt lại, cơ mặt mềm đi và nương tựa vào tay của y để làm dịu đi ngọn lửa cháy phừng phực trong lồng ngực.

Y chậc miệng đầy thích thú, móng tay được cắt gọn gàng gãi gãi trên cổ và dưới cằm của tên phát xít; hắn ta cứ như một món đồ chơi hỏng chỉ biết phát ra những âm thanh thật yếu mềm trước những cái chạm của Ussr. Đây không phải là kết quả mà y mong đợi sau hai tháng liền đánh đập hắn — y đã nghĩ hắn sẽ thảm hại hơn, khóc lóc thảm thiết cầu xin y chẳng hạn — nhưng dựa dẫm vào Ussr ư? Thật ngu ngốc làm sao, có lẽ Ussr đã thành công đập nát não của hắn rồi.

Cổ họng bầm tím của hắn run rẩy, phát ra một bản hợp âm thật êm dịu và vô vọng. Mắt của hắn rưng rưng, không kìm được cảm xúc mà nhắm khép lại cảm nhận chút nhân từ ngắn ngủi bé xíu mà y ban cho. Những ngón tay mảnh khảnh cong vẹo bám chặt lấy cổ tay của y, giữ y lại cho riêng hắn, đắm chìm vào thế giới của kích thích và gãi cằm như một con chó được thuần hóa.

-  Coi mày kìa~ thích đến vậy sao?_ Y hỏi, di chuyển lên đỉnh đầu mà xoa tóc rối của hắn khiến hắn kêu lên một tiếng bất ngờ mềm nhũn như trái chín - Tao thuần hóa Third Reich thành chó nhà rồi à?

Lúc bấy giờ Third Reich chẳng còn khả năng nhận thức môi trường xung quanh như nghe nhìn hay hiểu biết nữa, bởi hắn quá mê muội trong thế giới của riêng hắn, của trí tưởng tượng và những ảo mộng phù du hắn tự xây đắp lên trước một tí tình cảm y vứt xuống đất. Cả người mơn man, rờn rợn trong xung điện kích thích của trí não, hắn đang lên cơn phê, phê trong tình yêu bạo tàn của Ussr.

Ussr xoa đầu hắn nhịp nhàng, y vẫn ngồi trên ghế đẩu, cho hắn gối đầu trên đùi y và gỡ rối mái tóc đen dài lỡ cỡ của hắn bằng lược thưa. Quá đỗi dịu dàng đến mức trong phút chốc hắn quên mất chính y là người đã biến đời hắn thành địa ngục. Bàn tay chải tóc cho hắn thật dịu dàng trìu mến, nhưng rồi cũng chính bàn tay đó siết giật tóc hắn đứt khỏi da đầu mà chẳng do dự...

... Nếu lúc nào y cũng dịu dàng như vậy thì tốt biết bao...

Third Reich khẽ đưa mắt nhìn lên, hắn chạm mắt Ussr, một màu xanh bích thủy tuyệt đẹp. Đôi mắt sâu hoắm như xoáy nước, một khi đã sảy chân là không bao giờ có thể thoát ra. Dịu dàng và cũng thật hung tợn như làn nước mát làm hắn ngạt chết dần chết mòn mỗi giây còn nhìn vào mắt y.

Ussr mỉm cười, y có má đồng tiền. Một tay chải tóc cho tên phát xít, một tay xoa bóp hàm của hắn; y hỏi, giọng nhẹ nhàng như cái bẫy mật ngọt:

- Mày yêu tao lắm sao?

Third Reich nhìn y một lúc, rồi hắn cụp mắt lắc đầu. Hắn không muốn để Ussr biết, vì nếu y biết điểm yếu của hắn, y chắc chắn sẽ cười nhạo hắn, lợi dụng hắn, ghê tởm hắn, vứt bỏ hắn. Third Reich thà bị tra tấn mỗi ngày còn hơn, bởi thiếu đi Ussr thì hắn sẽ chẳng là cái gì cả. Hắn thà bị tổn thương, còn hơn chẳng thể cảm nhận được gì khác.

- Ngoan nào, милый, mày biết tao chỉ thích khi mày thành thật thôi mà~

Y thều thào, cúi mặt kê sát khóe miệng của hắn mà thở ra, khiến cho tên phát xít thiếu hơi người suốt mấy tháng trời lúng túng đỏ hết cả mặt. Thật dễ bị lợi dụng và ngây ngốc làm sao...

Một tay xoa đầu của Third Reich, tay còn lại bóp nắn hàm của hắn như đang dỗ dành một linh hồn oan ức bằng tất cả ngọt dịu mà Ussr tàn bạo có thể gom lại được. Một cái bẫy ngọt ngào đắm say khiến cho tên phát xít mơ màng điên đảo. Hắn biết, y đang dối gạt hắn, những cái chạm nhẹ nhàng mơn man trên da thịt đều là giả dối và chỉ cần hắn làm trái ý y thôi thì y sẽ "vuốt ve" hắn bằng roi da và gậy sắt, nhưng...

Sự dối trá này quá đỗi dịu êm và dễ chịu khiến cho hắn không thể suy nghĩ thông suốt được. Hai tay của y bao bọc cơ thể bấy nát của hắn trong hơi ấm như một lớp chăn bông dày cộm, được chở che trong dịu dàng đột ngột sau những tháng ngày đau đớn như một ảo ảnh hung bạo. Hắn tham lam và ích kỷ, muốn giữ tất cả những ấm êm dịu dàng lại cho riêng bản thân mình...

Từng tấc da của hắn mơn man như phấn hoa lả lướt trên bền mặt thô ráp, còn tay của Ussr nhẹ nhàng chạm vào hắn như một đàn bướm thâm độc, đến để lấy đi những gì tốt đẹp nhất của hắn, dù là vậy, hắn vẫn sẽ dâng hiến hết mọi thứ mình có cho y, không cần do dự, miễn là giữ được cái chạm thật lâu trên mình.

Third Reich ôm lấy tay y, nếu ở đây có một cái gương, có lẽ hắn sẽ thấy được bản thân mình đang thảm hại thế nào: mi mắt ửng đỏ, biểu cảm yếu mềm thầm xin thương xót bằng đôi mắt đen thâm quầng, không thể nói năng bình thường mà chỉ có thể rên ư ử trong khoái lạc, bám víu lấy tay của kẻ đã bạo hành mình cầu xin tình yêu từ y.

- Có... ta có, có... — ư...! Yêu, yêu... yêu rất, rất nhiều... - tên phát xít nghiêng đầu nhắm mắt, cảm nhận Ussr xoa má mình một cách trìu mến đầy giả tạo, nhưng hắn quá mê muội để có thể chú ý đến vẻ mặt đắc ý của y - Làm ơn... nữa — nữa đi... làm ơn, xin ngài đấy...

Việc đơn giản như xâu chuỗi những từ ngữ thành một câu nói có nghĩa cũng khiến hắn chật vật trong những hơi thở ngắn và nông, hắn lắp bắp cầu xin, mắt dán chặt vào tay của Ussr mà van nài.

Ussr vuốt ve gương mặt bầm tím, làm cổ họng của Third Reich phát ra những thanh âm yếu mềm đáng yêu như loài sóc chuột. Tên khốn này đang cầu xin để được y yêu thương, đúng là thứ mặt dày không biết xấu hổ mà!

Ussr mỉm cười, y rời tay khỏi cằm của hắn, chỉ còn lại một tay trên đầu vuốt ve yêu chiều. Third Reich nhìn y, trong mắt có một tia sáng hi vọng, một tia sáng rất hoàn hảo để bị vùi dập đến lụi tàn. Không ngờ đến một ngày y có thể miêu tả thứ dối trá, điêu ngoa, xảo quyệt như hắn bằng từ "ngây thơ", nhưng nhìn vào đôi mắt rỗng tuếch đó kìa — ngây thơ một cách ngu dại!

- Tao không nghĩ là tao có thể yêu một thứ cặn bã rác rưởi như mày được đâu, милый à!

Third Reich chậm rãi gật đầu, hắn biết bản thân mình khó ưa như thế nào, nhưng nghe những lời đó phát ra từ chính miệng của Ussr thì có hơi khó chấp nhận...

Hắn thất vọng cụp mắt nhìn xuống đất, liền bị bàn tay to lớn của y tiến tới bóp hàm nâng lên. Y chậc miệng lắc đầu, cưng chiều nhẹ nhàng đối đãi với hắn làm hắn quên mất thân phận của mình trong chốc lát.

- Nhưng nhìn xem! Chỉ qua hai tháng được tao "giúp đỡ" mà mày đã bớt đáng ghét đi rất nhiều rồi đấy!_ Y nói, ngón cái vo tròn trên má lau đi một vết máu khô rồi yêu chiều mà ngọt giọng - Nên nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ chẳng bao lâu nữa... tao sẽ chấp nhận mày chăng?

Third Reich nhìn xuống, mặt biến động đầy bối rối trước lời nói của Ussr. Dĩ nhiên hắn biết y đang dối gạt hắn, lợi dụng hắn để xem hắn đau khổ và chỉ coi hắn là một trò tiêu khiển không hơn không kém. Nhưng lời hứa hẹn mật ngọt thật khó cưỡng lại, với một kẻ ngu ngốc mụ mị khi đắm chìm trong cơn xoáy tình yêu, chẳng thể suy nghĩ thông suốt khi được chạm vào bởi chính kẻ bạo hành mình; tên phát xít đã đói tình đến mức tìm đến bàn tay của Ussr để được thương hại thì hắn còn lựa chọn nào khác sao...?

Hắn nhìn y, da thịt run rẩy nhớ nhung hơi ấm từ lòng bàn tay của Ussr. Y nói... đúng, hôm nay y đã chạm vào hắn chứ chẳng còn ghét bỏ giẫm đạp chì chiết hắn nữa. Có lẽ là những lần đánh đập trước kia thật sự chỉ là giúp hắn "hoàn lương" thôi... và qua quãng thời gian dài hắn quỳ dưới chân y... y đã bớt ghét bỏ hắn...?

Đầu của hắn rối đanh, tự lừa dối mình bằng những ảo tưởng huyễn hoặc và khó tin. Lời nói của Ussr đang nhào nắn thực tại suy nghĩ và ký ức của hắn như một loại bùa chú điều khiển suy nghĩ của người khác; nhưng thật sự thì tất cả là tại hắn, quá mê muội để bị xoay vòng bởi những dối lừa của y, để đầu óc ngu dần dốt đặc dần dần mà chẳng còn có thể suy nghĩ lôgíc bình thường được nữa.

Bàn tay to lớn kiên nhẫn vuốt ve hắn, chỉ với nhiêu đó thôi cũng khiến tay chân hắn nhũn ra rồi. Lan tỏa khắp người hắn và tê dại như cơn sốt phấn xuân và cúm mùa dị ứng, với lông mao dựng đứng lên trong khoái lạc vô biên và xúc cảm kích thích từng thớ thịt thô ráp sần sùi của sự sống. Hắn say mê cái cảm giác được chạm vào như thế này, tại sao trước kia hắn lại cực kỳ ghét bỏ nó chứ? Thật là không hiểu nổi...

Não của hắn như một con cá hồi khô khốc nhăn nheo dưới ánh nắng tàn bạo của mùa hạ, ngột ngạt, ẩm ướt và khô khan và tràn đầy tình thương mà hắn chưa từng nhận được.

... Liệu thứ xúc cảm biến thái này có đáng để hắn đánh đổi bằng sự tự do của phần đời còn lại của mình không?

- Vậy mày có muốn "đáng yêu" hơn hay không?

Y hỏi, đôi mắt xanh thu nheo lại nhìn hắn.

Third Reich cúi mình xuống, dâng cây roi da lên tay Ussr, hắn thều thào bằng giọng khẩn cầu như tín đồ tuyệt vọng tìm đến tà thần để van lạy — sau tất cả, sao Ussr có thể ghét hắn khi hắn chỉ có thể trao cho y tấm chân tình nhơ nhuốc này chứ:

- Xin, xin ngài... làm ơn — giúp ta... thay đổi đi, ạ...

- Trời! Nếu mày đã muốn đến thế thì sao tao nỡ từ chối đây~

Roi da tàn bạo ăn vào da thịt chan chát đỏ tươi, nhưng không phải vì Ussr ghét hắn, mà là vì y muốn giúp hắn thay đổi, và sau đó, hắn sẽ không còn đáng ghét nữa. Đó là tất cả những gì mà Third Reich tin tưởng bám víu lấy một cách ngu muội như khoảng thời gian cuối những năm 44 khi hắn nghĩ mình vẫn có thể thắng...

... Dẫu hắn biết rõ rằng thứ tình cảm mà y hứa hẹn đó, kể cả trong giấc mơ hoang đường nhất cũng chẳng bao giờ xảy ra.

    

Notes:

*милый (milyy): "dễ thương", một kiểu gọi trìu mến.

*милочка (milochka): "honey", một kiểu gọi trìu mến (thường gọi người phụ nữ).

Chú ý: ở nhánh truyện này N phục tùng U nhiều hơn, nên những màn tra tấn hạng nặng gore gủng không diễn ra sớm như cốt truyện gốc, nhưng nó vẫn sẽ diễn ra để khiến N thấy hối hận vì đã lỡ yêu U vì tôi mà không vui thì không ai được hạnh phúc /j.

Note 2: U ở đây ghét N, không có childhood trauma nên có thể đụng chạm thân thiết và ổng vờn đùa (trap) vì chà đạp tình cảm của N khác với tra tấn tinh thần, nó vui hơn nhiều, và mind break N dễ hơn (chắc z, tôi không yêu đương nhiều không biết).

Note 3: sau hai ngoại truyện hômôphôbíc xìtrâu banh xác thì cuối cùng cũng có một ngoại truyện UxN không hômôphôbíc. Lý do cho giải thích cho vụ này thì... tại N và U đều nổi tiếng kỳ thị người đồng tính và với mớ tội ác chiến tranh của cả hai ông lớn tôi giữ y nguyên trong truyện thì có lẽ tôi cũng giữ luôn vụ xìtrâu. Đến bây giờ homophobic vẫn còn, và setting truyện năm 19xx thì xìtrâu dữ dội hơn nữa...
Xin nhấn mạnh là CHỈ CÓ nhân vật mới homophobic thôi, còn tác giả thì không nha!!!

Ngoại truyện trước ta có sếc stockholm được hồi đáp rồi, nên ngoại truyện này chúng ta có "không sếc" stockholm một phía double angst 🥰🥰🥰 hai loại mùi vị stockholm chiêu đãi độc giả iu dấu dấu iu~~ và có thể coi ngoại truyện này là true stockholm khi U là manipulator duy nhất và N bị gaslight nặng đến mức dính stockholm.

N hạ thấp mình trước U, tự nguyện hiến dâng nhưng vẫn còn chút thận trọng nên xưng hô "ta-ngài", và đm cái kiểu xưng hô đó nghe còn nứng hơn "ta-em" nữa 😫😫😫 kiểu trung thần với vua chúa ấy, đm xỉu up xỉu down.

Ở ngoại truyện này thì N là người lụy, limitless devotion love, hopeless romantic và touch starve và cảm xúc của N bị đem ra chơi đùa lợi dụng vì HE chán lắm BE SE vui hơn nhiều 💖🔥💥

Yes, N có degrading kink và cả praise kink, nên U làm lồn gì ổng cũng nứng được. Và thêm quả voice kink nữa, hỏny quanh năm. Nhưng nhớ rõ là N không có máu M nha, ổng vẫn ghét bị đau, bị sỉ nhục thì nứng, còn bị tra tấn thì đéo.

Có cảm giác U ngoại truyện 3 mà gặp N này thì hai ổng book cái đám cưới vội... (tự nhiên nhớ vụ twoshot N du hành thời gian vũ trụ vào truyện của các senpai nên nói: mấy ông N tôi xây dựng ở các series cũ như Hanahaki, Âm dương ly biệt, Vô tận đau thương chắc chắn sẽ không sống nổi dù là 1 giờ trong cái vũ trụ này).

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro