Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






...





          Nhà họ Giang là gia đình giàu có nhất ở thành phố A. Họ đã chi rất nhiều tiền và bỏ ra hơn bốn trăm triệu tệ để mua một biệt thự rộng sáu mẫu đất ở Hoa Châu Quân Đình, phía đông thành phố. Lần này chúng tôi tham dự tiệc sinh nhật của Giang Hạo Ngôn, thậm chí anh ta còn cử vài chiếc xe đến trường đón chúng tôi.

          Các sinh viên ngồi trên xe rất phấn khởi. Khi đến nhà họ Giang, vừa bước vào đại sảnh được trang trí xa hoa, sang trọng, mọi người lập tức kinh ngạc.

          "Trời ơi, chiếc đèn chùm pha lê này chắc phải cao sáu bảy mét. Nó thật sự trông giống cung điện. Thiến Thiến, cậu đã từng đến đây chưa?"

          Lâu Thiến Thiến đắc ý khịt mũi, hất cằm lên.

          Hôm nay cô ta đã cố tình ăn mặc và chải chuốt kỹ lưỡng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên người đeo trang sức và mặc một chiếc váy trắng nhỏ xinh xắn, nhìn cô ta giống như một con thiên nga trắng cao cao tại thượng.

          "Có một số người, đừng quá đề cao bản thân chỉ vì Giang Hạo Ngôn thích mình. Vào gia đình hào môn dễ như vậy sao? Nhà mẹ đẻ của Giang phu nhân là danh nhân nổi tiếng ở thủ đô. Họ rất coi trọng truyền thống, nên sẽ không bao giờ cho phép một người như cậu bước chân vào gia đình của họ."

          Lâu Thiến Thiến quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó bĩu môi tỏ vẻ ghê tởm.

          "Nếu để bà ấy biết chuyện của cậu, nhất định sẽ sai người ném cậu ra khỏi cửa! Còn nữa, Kiều Mặc Vũ, hôm nay tham gia buổi tiệc này cậu lại đi giày thể thao đến đây? Thật xấu hổ, tôi không biết cậu đã cho Giang Hạo Ngôn uống thuốc gì?"

          Cô ta vừa dứt lời, đám đông trở nên náo động, các bạn học xì xào bàn tán nhìn về phía sau lưng tôi.

          "Oa, đó có phải là mẹ của Giang Hạo Ngôn không? Bà ấy thật xinh đẹp."

          Tôi quay đầu lại thì thấy Giang phu nhân đang khoác tay Giang Hạo Ngôn đi về phía tôi.

          Lâu Thiến Thiến ngay lập tức thẳng lưng, đưa tay vuốt tóc, nở một nụ cười đoan trang và tao nhã nhất:

          "Chào cô, cháu là Thiến Thiến, lần trước cháu đã đến thăm nhà cô, cô..."

          Giang phu nhân đưa tay ra, lướt qua Lâu Thiến Thiến và trao cho tôi một cái ôm ấm áp.

          "Ồ, ngài chính là Kiều đại sư Kiều Mặc Vũ phải không? Xin chào, xin chào, cuối cùng tôi cũng gặp được ngài. Thực sự xin lỗi, cha của Hạo Ngôn đang trên đường về, mong cô thứ lỗi."

          Giang phu nhân khẽ cúi người nhìn tôi, mọi người như chết lặng.

          Tôi quay đầu lại liếc nhìn phòng khách, sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch, bốn góc phòng có bốn cây cột cực cao được chạm khắc theo kiến trúc La Mã. Lúc này, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy hắc khí tỏa ra từ các cây cột đó.

          Sắc mặt tôi nhanh chóng thay đổi.

          "Trong vòng một giờ, bảo tất cả người nhà họ Giang đến đây gặp tôi."

         Các bạn cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt khó tin, còn Lâu Thiến Thiến hoàn toàn chết lặng.

         "Kiều Mặc Vũ, cậu đang nói khùng nói điên gì vậy, cậu có bị bệnh không?"

Giang phu nhân đẩy Lâu Thiến Thiến ra, cung kính nắm tay tôi, mặt đỏ bừng phấn khích.

         "Được, được, tôi lập tức đi ngay."

         Tôi gật đầu và đi về phía cây cột ở góc Tây Bắc.

         Chuyến đi này là công việc khó khăn nhất mà tôi từng gặp trong sự nghiệp Địa Sư của mình. Cho nên nhất định tôi phải đòi thêm tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro