Chap 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi buồn lắm và cũng đau lắm. Chung sống với họ bn năm mà họ vẫn chỉ coi là đồ hiến tế. Tôi cũng đã biết nhưng vì lí do gì? Vì cái gì?

Mà đã lỡ chót yêu họ. Rất nhiều. Yêu hơn bản thân. Bây giờ tôi đã thấy họ lạnh nhạt quay đi với tôi...

Buông những lời cay độc, ánh mắt khinh bỉ dắt đi một cô gái không phải mình. Họ chăm lo cho cô ấy, để tôi lại với sự ngỡ ngàng

Tôi u sầu bước đi những bậc thang nặng trĩu dưới chân mình. Không còn sức để đi, không có tâm trạng ăn uống. Cứ thế dùng đôi chân tôi bước đi những bước nặng nề với một cảm giác  khó chịu

Tôi bước tới phòng mở cánh cửa bước vào nó và đóng nó lại cái rầm. Và nằm bịch xuống chiếc giường mềm mại kia. Những giọt nước mắt nhễ nhại chảy xuống ướt chiếc mền một khoảnh

Tôi tự hỏi.....trong mắt họ là gì?

Bạn bè..

Người thân...

Hay là người yêu..?

Tôi ngồi dậy bước nhẹ nhàng ra hành lang ngước lên hỏi ông trăng. Ông đang chiếu soi những nơi tối tăm nhưng tại sao...không chiếu sáng những chỗ tối tăm của con

Trăng hôm nay rất to và đẹp nữa. Tôi cứ thế ngước lên nhìn ông. Ông cứ tỏa ánh sáng thuần khiết của mình qua gương mặt đầy nước mắt của con

Ông ơi? Trong thế giới này tình yêu đích thực được định nghĩa là gì vậy ông. Tôi hỏi ông với anh mắt đầy sự buồn bã.

Ông không trl, ánh sáng của ông chiếu sáng ngày càng mạnh mẽ, cứ thế tôi vẫn u buồn. Con không hề xô cô ấy. Con xin chứng dám, con không hề có ý định hại cô ấy. Chưa bao giờ, chưa bao giờ. Xin ông chứng dám cho con

Giống như lời anh ấy nói. Là con quá nghĩ mình to lớn với họ không. Con đã sai hoàn toàn, hahaha cô ấy đã đúng. Con không hề xứng

Một tiểu thư danh giá như cô ấy biết bao nhiu người theo đuổi. Cô ấy rất hoàn mỹ, người đẹp dáng đẹp rất đẹp. Và hơn thế con chả cí gì để so sánh với cô ấy cả

Nhan sắc...dễ thương...giàu có... Không có gì! Chỉ là một đứa bất tài vô dụng, luôn phải dựa dẫm vào người khác. Vô dụng rất vô dụng....huhuhu

Thế tôi đã nói chuyện à không phải gọi là tự kỉ với ông trăng, không với mình cho tới khi tôi bước vào giấc ngủ ở ngoài ban công....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro