Chương 2: Những đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại đây nào, Yumi."

"Đại, đại phu nhân..."

Đại phu nhân Cordelia mỉm cười, nhìn Ayato, nói rằng:

"Tân nương tế phẩm của con đó, Ayato."

Tân nương tế phẩm?

Trên đầu Yumi hiện ra một dấu chấm hỏi rõ to. Cô bé quay đầu lại nhìn họ, ngoài ý muốn lại thấy được những khuôn mặt trầm xuống.

Sakamaki Raito nhếch miệng cười, ngây thơ như thế:

"Tại sao vậy, mẹ? Không phải là của chúng con sao?"

"Chúng con?" Đại phu nhân uỷ mị nâng cằm của hắn lên, kề sát mặt vào hắn, cười khẽ: "Là của Ayato, hiểu không?"

Nhị phu nhân trầm mặc nhìn đại phu nhân, vươn tay vỗ đầu của Sakamaki Shu. Sakamaki Reiji vẫn là vẻ bình tĩnh không chút hoảng loạn, lặng lẽ liếc trộm Yumi.

Cô bé vẫn không hề hay biết gì cả, trên gương mặt non nớt ấy hoạ chăng là sự nghi vấn đơn thuần, chẳng biết rằng số phận của mình đã bị bẻ cong như thế nào.

"Eh? Yumi là của Ayato, vậy còn Kanato?" Kanato ôm gấu bông, ngẩng đầu nhìn Đại Phu Nhân: "Không phải cha nói là của tất cả sao?"

"Kufufu." Đại Phu Nhân khẽ cười: "Ayato sẽ là gia chủ tương lai, nó sẽ chiếm được những thứ tốt nhất."

Ánh mắt Nhị Phu Nhân Beatrix loé loé, bàn tay xoa đầu Shu hơi dừng lại. Sau đó, bà ta cười khẽ, kiêu ngạo và khinh thường như thế.

"Shu, Reiji, về thôi."

"Mẹ..." Sakamaki Reiji vừa muốn nói gì, Nhị Phu Nhân đã quay đầu lại nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Lễ nghi của con đâu, Reiji?"

Sakamaki Reiji chấn động, hắn cứng đờ, vài giây sau mới không cam lòng xoay người.

Lại thế nữa....

Người thật bất công, ...mẹ à.

.
.
.

"Lúc đó tôi vẫn chưa biết, 'tân nương tế phẩm' có nghĩa là gì. Hay thậm chí cũng không biết tôi là gì trong mắt của họ."

"Tôi vẫn đơn thuần nghĩ rằng họ là những người bạn thật đặc biệt."

Đặc biệt đến mức....

"Kanato, tại sao lại khóc?"

"Yu, Yumi?" Kanato lung tung vươn tay gạt nước mắt đi, nhưng càng lau, chúng càng chảy dài. Yumi lấy khăn tay ra thay hắn lau đi, nhếch miệng cười: "Teddy sẽ không thích Kanato khóc nhè đâu, phải không Teddy?"

Sakamaki Kanato mở to hai mắt, cúi đầu lẩm bẩm:

"Teddy, phải vậy không?" Nghĩ nghĩ, hắn lại đem suy tư của mình nói ra: "Ne Teddy, tôi làm vậy được không?"

Cũng không biết hắn tự nghĩ ra cái gì, lúc sau, hắn đã cười, vui vẻ cực kì.

Yumi ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu sao thấy là lạ quái đản.

"Đến hiện tại, tôi mới biết nụ cười của đứa trẻ đó lúc ấy vặn vẹo như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro