Little bird

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Tiếng đập cánh quen thuộc vọng vào khoảng sân nơi Aurora ngồi làm cô nở nụ cười, dù nó trông thật ảm đạm. Cô ngước nhìn con quạ đang nép mình vào một nhánh cây gần đó, nó kêu lên những âm sắc sâu, mượt mà như nhung.

     "Lại đây, bạn thân yêu." Cô khẽ nói từ trên băng ghế đá. Con chim bay qua, và khi xuất hiện trước mặt cô đã là một người đàn ông.

     "Diaval." Cô mỉm cười. Đã gần 3 năm kể từ khi Aurora ngồi lên ngai vàng, và Maleficent giúp Diaval có được khả năng thay đổi hình dạng theo ý mình.

     "Bệ hạ." Anh nói, nụ cười tự mãn xuất hiện trên môi khi anh hôn lên tay cô. Đây là hành động anh từng làm trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, Aurora vẫn nhớ. Tuy nhiên, nụ cười của anh nhanh chóng trở thành một cái cau mày khi anh nhìn kĩ khuôn mặt cô.

     "Aurora, có chuyện gì vậy?" Anh hỏi, có chút nôn nóng trong giọng điệu của anh. Cô trông khác với thường ngày... không, không giống cô, chim nhỏ của anh không bao giờ buồn như vậy. Sau tất cả, đó là một trong những tài năng của cô.

     "Không có gì! Điều gì mang anh đến đây, Diaval?" Vị nữ hoàng trẻ che giấu tâm trạng đằng sau nụ cười, cố gắng khiến bản thân trông ổn hơn. Tuy nhiên, cô không thể lừa anh.

     "Aurora ..." Diaval mở lời, ngồi xuống cạnh cô. "Có chuyện gì đó đã xảy ra, đây không giống em. Em quên rằng tôi đã quen biết em từ rất lâu, chim nhỏ." Cặp mắt đen của anh tò mò nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu xanh của cô, nhìn thấu tâm hồn cô. Aurora quay đi, cảm thấy xấu hổ về bản thân. Cô là nữ hoàng, mạnh mẽ và dũng cảm, nhưng giờ cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ.

     "Là Phillip, anh ta... đã làm vài chuyện..." Cô bắt đầu, nhưng hoàn toàn không biết phải tiếp tục thế nào với phần còn lại.

     Diaval đột nhiên nhảy dựng lên. Anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, anh không chắc cảm xúc này là gì, có lẽ là sự che chở.

     "Anh ta đã làm gì em?" Anh truy hỏi, dù không gay gắt. Diaval biết không nên phản ứng thái quá. Anh không biết tại sao nhưng chỉ cần đề cập đến tên của Phillip cũng đủ làm anh tức giận. Aurora vẫn không nhìn, hay trả lời anh. Anh bắt đầu hoảng sợ, đột nhiên muốn có Maleficent ở đây để dỗ cô nói ra. "Aurora, nếu anh ta chạm vào em trong bất kỳ trường hợp nào..." Anh nói, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm.

     "Không!" Aurora kêu lên, cô ngẩng đầu. "Không Diaval, không phải như thế! Anh ta không hề chạm dù chỉ một ngón tay vào em." Cô nói, nhấn mạnh vào phần cuối cùng.

     "Vậy, tất cả chuyện này là sao?" Diaval nghiêng đầu sang một bên, hành động đó gợi cho Aurora nhớ việc anh là một con quạ. Với một tiếng thở dài, cô nói với anh mọi thứ.

     "Mọi người đều tin rằng Phillip và em nên kết hôn. Em là một công chúa, giờ là nữ hoàng, và anh ta là hoàng tử. Họ tin rằng em cần một vị vua để cai trị cùng em, hoặc hơn thế, cai trị em."

     Diaval trợn tròn mắt. Sự ngu dốt của hầu hết con người vẫn làm anh kinh ngạc. Anh biết Aurora đủ mạnh mẽ để cai trị vương quốc của mình mà không một người nào có thể điều khiển cô, nói cô phải làm gì. Anh thấy thích thú với ý nghĩ Maleficent sẽ phản ứng thế nào khi biết có người đang cố gắng kiểm soát quái vật nhỏ của bà.

     "Em nghĩ rằng em thấy ổn với điều này sau một thời gian dài. Không có vấn đề gì nếu em kết hôn với anh ta, chỉ là khi nào." Diaval bỏ qua cơn đau nhói đột ngột trong lồng ngực khi nghe những lời cô nói. "Em không hề vội vã cưới Phillip, hay cố xác định mối quan hệ của chúng em là gì. Vì vậy, em không nên ngạc nhiên khi sáng nay..." Aurora quay đi, hơi đỏ mặt. "Sáng nay, khi em bắt gặp anh ta với một trong những hầu gái của em."
 
     "Tên khốn đó!" Diaval gầm gừ, làm Aurora bất ngờ. Anh không tin nổi cách cư xử của tên hoàng tử vắt mũi chưa sạch kia. Anh không thể chấp nhận việc bất kỳ người đàn ông nào phản bội người phụ nữ mà họ yêu theo cách đó, đặc biệt là Aurora! Nhưng Diaval không phải một người đàn ông, anh là một con quạ, và bạn đời của anh cũng sẽ là quạ. Anh không thích Phillip ngay từ đầu. Khi nụ hôn của Phillip không đánh thức Aurora khỏi lời nguyền, anh đã hy vọng cậu ta chỉ đơn giản là sẽ rời đi.

     "Em biết đấy, tôi rất muốn được biến trở lại thành rồng." Anh đã cảm thấy ngọn lửa bùng lên trong phổi.

     "Anh lúc đó nhìn khá đáng sợ." Cô cười khúc khích.

     "Tôi sẽ làm mọi thứ." Anh ngồi xuống bên cạnh cô một lần nữa, "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì em yêu cầu."

     "Em biết anh sẽ." Aurora nắm lấy tay anh, và trái tim Diaval đột nhiên đập nhanh như đôi cánh của chim ruồi. Anh biết anh không nên cảm thấy như thế, không phải với Aurora. Anh đã nhìn cô lớn lên, từ một đứa bé đến vị nữ hoàng trước mặt anh bây giờ. Diaval biết tình cảm của mình không nên vượt quá giới hạn của người giám hộ. Nhưng hiện tại cô đang ngồi trước mặt anh, những lọn tóc vàng xoăn tao nhã, đôi môi đầy đặn và đỏ như hoa hồng, nét nữ tính hiện rõ khi trưởng thành. Cô đẹp lộng lẫy. Tuy nhiên đôi mắt cô mới là thứ thu hút anh nhất. Chúng tốt bụng và hiền hòa, nhưng ẩn đằng sau là ngọn lửa rực cháy. Anh biết cô là người nhiệt huyết, tự do và hoạt bát. Anh ước ao được như những ngày trước họ trải qua ở xứ Moors, khi cô có thể là chính mình. Cô bây giờ là nữ hoàng, với nghĩa vụ và trách nhiệm. Một trong những trách nhiệm tất yếu là hôn nhân, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không xem xét về Phillip!

     "Điều đó thật nực cười, em biết em nên buồn, nhưng em không cảm thấy vậy. Ý em là em thấy có hơi bị xúc phạm. Khi anh ta tuyên bố tình yêu với em, em đã không đáp lại."

     Diaval vô cùng bối rối. Anh đã cho rằng Aurora yêu Phillip.

     "Nhưng... tôi tưởng... em yêu anh ta?" Thật vô lý. Họ luôn bên nhau. Nói chuyện, cùng nhau khiêu vũ, mỉm cười với nhau.

     Aurora cười nhẹ. "Tất nhiên rồi, theo cách riêng của em. Khi chúng em gặp nhau lần đầu tiên, em thừa nhận em đã say mê anh ta. Thế nhưng trong những năm qua, em nhận ra tình cảm của mình cho anh ta không gì hơn là với một người bạn tốt ".

     "Tôi là một trong những người bạn tốt của em, và tôi sẽ không bao giờ phản bội em như thế."

     "Em biết anh sẽ không." Có gì đó đằng sau lời nói của Aurora làm Diaval bồn chồn. "Phillip là một người đàn ông, và những người đàn ông làm những điều rất ngu ngốc. Anh không phải một người đàn ông."

     Đau nhói. Diaval biết đó là sự thật, nhưng anh vẫn cảm thấy tổn thương. Anh dành rất nhiều thời gian trong hình dạng con người, anh đã gần như quên rằng mình ban đầu là quạ. Suy nghĩ và trái tim anh giờ đây cảm thấy như con người. Anh không chắc mình thuộc về thế giới nào nữa.

     "Không, tôi không phải." Đôi mắt anh né tránh cô, cố gắng che giấu sự cay đắng trong giọng nói của mình.

     "Không, anh còn hơn thế Diaval, tốt hơn rất nhiều so với bất kỳ người đàn ông nào." Anh nhìn vào khuôn mặt cô, khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng với anh. Ôi cô ấy trông... không. Anh phải dừng lại.

     "Vậy em muốn tôi làm gì với anh ta? Hoặc tốt hơn, nói với Maleficent? "Anh nhướn mày nhìn cô, nghiêm túc xem xét ý kiến sau.

     "Không! Người có lẽ sẽ biến anh ta thành một con sâu! "

     "Tốt, và sau đó tôi có thể ăn nó." Diaval lẩm bẩm. Aurora đảo mắt nhưng chỉ đơn giản là lờ anh đi.

     "Em đã có một cuộc nói chuyện với Phillip, và anh ta hiểu là em đã buồn như thế nào. Em thấy nó như là sự phản bội, ngay cả khi chưa có thông báo chính thức về đám cưới của chúng em."
    
     "Nhưng Aurora, em không thể xem xét việc kết hôn với anh ta! Anh ta phản bội em! Hơn nữa, em nói với tôi rằng em không yêu anh ta!" Diaval không thể hiểu tại sao Aurora làm thế. Cô sẽ khiến chính bản thân rơi vào một cuộc sống khốn khổ!

     "Không, em không yêu anh ta." Aurora nói rất nghiêm túc. "Em yêu người khác."

     Diaval cảm thấy như thể anh vừa bị tát vào mặt. Aurora, yêu người khác? Người nào? Và tại sao anh lại cảm thấy như tim mình đang vỡ tan thành hai mảnh?

     "Tôi... tôi không hiểu. Một người khác? Ai?" Anh hỏi.

     "Người mà em đã yêu trong khoảng thời gian rất dài. Người mà sẽ không bao giờ yêu em." Aurora buồn bã cụp mắt xuống trước khi đứng dậy và rời đi. Diaval ngồi đó một lúc, kinh ngạc. Cô ấy đang nói về ai? Ai sẽ không yêu cô ấy?

     "Aurora, chờ đã." Anh nhanh chóng bắt kịp cô, nắm lấy tay cô, buộc cô nhìn vào mắt anh. "Không quan trọng là ai, hắn là kẻ ngốc khi không yêu em."

     Cô trao cho anh một nụ cười buồn. "Anh ấy thậm chí còn không biết."

     "Vậy nói cho anh ta!" Anh không hiểu tại sao cô lại ngớ ngẩn như vậy. "Nếu em có cơ hội gặp được tình yêu đích thực của mình, em phải cho người đó biết!" Anh thấy đau khi nói ra điều đó, nhưng anh muốn nhìn cô hạnh phúc.

     "Anh có tin vào tình yêu đích thực không, Diaval?" Cô tò mò hỏi.

     "Tôi tin. Tôi đã nhìn thấy nó ở em. Nụ hôn của Maleficent là tình yêu đích thực của một người mẹ. Nếu tình yêu đích thực tồn tại, vậy những người khác cũng sẽ có."

     Cô mỉm cười với anh. Từ khi nào mà anh đã trở thành một người đàn ông lãng mạn như vậy?

     "Aurora" Anh nói nhẹ nhàng, đặt ngón tay cái của mình dưới cằm cô. "Nếu có một cơ hội trong thế giới này cho em được hạnh phúc, em phải nắm lấy nó."

     "Được rồi," cô nói với giọng kiên quyết, giống như cô vừa quyết định điều gì đó rất quan trọng, "Em sẽ cho anh biết người em yêu." Diaval hơi căng thẳng, chờ để nghe tên của bất cứ gã nào từng cầu hôn cô mà anh ghét cay ghét đắng. Cô thở dài run rẩy, sợ hãi. "Diaval... em yêu anh."

     Mọi thứ dường như dừng lại cùng một lúc. Diaval nghĩ mình đã nghe nhầm, hoặc hiểu lầm những gì cô nói. Anh cảm thấy mất phương hướng, như khi anh biến thành người lần đầu tiên.

     Aurora có lẽ hiểu sai sự im lặng của anh. Đôi mắt cô trào nước. "Em xin lỗi, em không nên..." Cô quay đi định bỏ chạy.

     Và cũng nhanh như khi thế giới của Diaval bị đảo lộn, nó chuyển động một lần nữa.

     "Cô ấy yêu mình." Anh nghĩ. Anh bắt kịp cô trong vài giây, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô không nhìn anh.

     "Em xin lỗi." Giọng cô vỡ oà.

     "Aurora," Anh nói nhẹ nhàng, "Aurora, nhìn tôi." Cô ấy từ chối.

     "Aurora, nói lại lần nữa, làm ơn." Cuối cùng cô cũng nhìn anh.

     "Cái gì?" Cô hỏi, bối rối.

     "Nói lại lần nữa." Anh nhìn cô khích lệ.    

     "Em... em yêu anh." Cô thì thầm. Và đó là tất cả những gì Diaval cần nghe.

     Nắm lấy cổ cô, kéo cô lại gần anh, môi anh ép vào môi cô. Toàn bộ cơ thể anh thở dài với sự mãn nguyện, từng cơ bắp, từng tế bào như bay lên trên những đám mây. Aurora căng thẳng, hoàn toàn sững sờ. Rồi với một tiếng thở dài, cô thả lỏng và hôn lại anh, đáp lại sự nhiệt tình của anh. Hai tay cô chạm vào mái tóc anh. Ôi, cô đã luôn mong mỏi để được chạm vào, vuốt ve mái tóc đen điểm xuyết vài chiếc lông quạ của anh. Nụ hôn của họ kết thúc sớm hơn mong muốn.

     "Tôi yêu em." Anh thở dài, áp trán mình vào trán cô. Cô mỉm cười với anh.

     "Chim nhỏ của tôi." Anh dịu dàng vuốt má cô. Từ bây giờ và mãi mãi về sau, cô là con chim nhỏ của anh, và sẽ luôn luôn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro