Không Tên Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 14

Lộc

Hàm ngồi không biết bao lâu trước bàn cơm, y nhìn mưa

rơi không ngừng ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày. "Mình

ghét trời mưa... Trời mưa lớn như vậy, xe trường chở

Huân Huân lại bị muộn rồi..."

Y

khổ não nhìn bàn đầy thức ăn, "Huân Huân con vì sao

còn chưa về? Cơm nước đều nguội rồi... Đùi gà

chiên Huân Huân thích nhất nguội thì không thể ăn a..."

Lộc

Hàm khổ sở cúi đầu không nói. Qua một hồi lâu, đột

nhiên y nghĩ tới cái gì, tinh thần một lần nữa phấn

chấn lên, kích động thì thào, "Nguội không ăn được

liền làm lại lần nữa, đúng, lần này papa làm

lại cho Huân Huân."

Vì

vấn đề làm mình bối rối lâu ngày đã tìm được

đáp án, Lộc Hàm đổ tất cả thức ăn trên bàn vào

thùng rác, kích động bắt đầu nấu lần nữa.

"Lần

này chờ mình làm tốt rồi, Huân Huân chắc đã về,

hắn một khi về nhà thấy đùi gà chiên nóng hầm

hập, thơm ngào ngạt, nhất định thật vui vẻ." Lộc

Hàm nghĩ đến nụ cười đáng yêu trên mặt con mình,

không khỏi lộ ra mỉm cười hạnh phúc.

"Còn

có lạp xưởng, Huân Huân thích ăn nhất là lạp

xưởng mình làm, mình phải làm nhanh nhanh chút, Huân

Huân khi về đến nhất định rất đói bụng, mình

phải nhanh chút... Nhanh lên một chút..." Lộc Hàm một

bên thì thào tự nói, một bên nhanh nhẹn cắt thức ăn.

Bàn

tay đã gầy đến gần như thấy được xương ngay

cả xắt rau cũng phải cố sức, nhưng Lộc Hàm bất

cần, vẫn dùng sức thái thức ăn.

Ầm

ầm ——

Bầu

trời phút chốc vang lên tiếng sấm, Lộc Hàm kinh hãi,

dao trượt đi, ngón tay lập tức bị cắt một đường

——

Một

cỗ đau đớn Thế Huân liệt phút chốc tấn công trái

tim!

Lộc

Hàm đột nhiên thanh tỉnh lại một chút.

Máu...

Tí tách rơi từng giọt...

Lộc

Hàm kinh ngạc nhìn máu mình chảy ra, nghĩ tới con người

cùng chung dòng máu, y đột nhiên giải thích được

một chuyện mà vẫn không muốn thừa nhận ——

Con

trai mình... Huyết mạch duy nhất của mình... Là người

duy nhất mình yêu trên đời này...

Hắn

vĩnh viễn... Vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa...

Lộc

Hàm ý thức được điểm này cũng không khóc.

Y

nhìn mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ sinh mệnh mình

dường như sẽ được trận mưa này gột rửa sạch

sẽ, nhất định tìm không thấy bất cứ dấu vết

nào...

Tâm

nguyện duy nhất hiện giờ của y là nhìn thấy đứa

con lần nữa.

Cũng

chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như thế.

Huân

Huân, con ra đây đi.

Papa

chỉ muốn nhìn con một chút, cho dù là liếc qua cũng tốt.

Y

cầm lấy dao, từ cổ tay mình lần xuống phía dưới

——

Sau

đó, lẳng lặng ngồi xuống.

Thân

là bác sĩ y đương nhiên biết cắt nơi nào sẽ nhanh

chảy nhiều máu nhất.

Máu

tươi từ cổ tay y nhỏ xuống, rất nhanh hình thành một

bãi máu trên mặt đất...

Lộc

Hàm tập trung tinh thần, gần như nín thở ngắm nhìn

máu chảy trên mặt đất.

Dần

dần, như y vẫn đợi chờ, một khuôn mặt quen thuộc

chậm rãi hiện lên trong máu, Lộc Hàm rốt cục thấy

được người y muốn gặp nhất.

"Huân

Huân... Huân Huân..."

Người

kia đi ra từ trong máu thịt y đúng là đã trở về

bên cạnh, ngay khi trong người Lộc Hàm càng lúc càng

lạnh, còn mỉm cười vươn tay chạm lên hình bóng

nhạt nhoà trong máu...

"Ông

đang làm gì?!"

Một

tiếng hét lớn ẩn chứa tức giận khiến Lộc Hàm

phút chốc ngẩng đầu lên ——

Người

trước mắt dường như đi ra từ giấc mơ đẹp nhất

trên đời...

"Huân

Huân...? Con đã trở về..." Cho rằng mình đang nằm mơ,

nhưng lại vui vẻ đến chẳng biết nói cái gì mới

tốt, Lộc Hàm cố gắng đứng lên, "Con rốt cục đã

trở về... Papa chờ con rất lâu. A, nhất định con đói

bụng rồi, con chờ papa một chút, papa lập tức dọn cơm

lên, con chờ ba một chút là tốt rồi, ba lập tức làm

ngay."

Lộc

Hàm luống cuống tay chân mà bắt đầu chuẩn bị thức

ăn.

"Được

rồi!" Ngô Thế Huân một phát đoạt lấy dao trong tay

nam nhân, cất tiếng trách cứ, "Máu trên tay đều

chảy gần hết còn nấu cái gì?! Đồ ngu ngốc! Ông

rốt cuộc có phải bác sĩ không a?"

"Thế

nhưng Huân Huân nhất định rất đói, con nhìn đi, đều

ốm như vậy..." Lộc Hàm đau lòng nâng tay nhẹ nhàng

vuốt ve khuôn mặt gầy gò, bỗng nhiên la hoảng lên,

"A, ở đây làm sao chảy máu vậy, papa đi lấy thuốc

bôi cho con."

Lộc

Hàm thấy vết máu trên mặt con mình, vội vàng muốn

đi lấy thuốc.

"Trái

lại ông mau ngồi xuống cho tôi! Tôi đem hộp thuốc

cứu thương tới. Ông dám lộn xộn, tôi sẽ không tha

cho ông!" Ngô Thế Huân đỡ nam nhân đi tới sô pha

trong phòng khách, lạnh lùng ra lệnh.

Lộc

Hàm cái gì cũng không nghe thấy, chỉ là si ngốc nhìn

mặt con trai, mắt không chớp lấy một cái.

Mãi

đến khi thấy đứa con xoay người phải bỏ lại mình,

y mới mạnh mẽ tỉnh lại, khóc rống lên nhào tới

ôm chặt từ sau lưng ——

"Không

——! Không được đi! Huân Huân, con không nên bỏ papa

nữa! Papa van cầu con..." Lộc Hàm mặt đầy nước

mắt, khóc không thành tiếng mà cầu xin, "Ba biết ba

thấp hèn! Ba biết ba trơ trẽn! Ba cũng từng nỗ lực

muốn làm một người cha tốt a... Làm một người cha

bình thường... Nhưng không được... Ba làm không được...

Vốn là tùy tiện tìm một cô gái mà kết hôn để

cho tất cả trở lại quỹ đạo, nhưng vẫn không được

a... Ba không quên được con... Ba chỉ muốn con... Huân

Huân, papa không thể mất đi con nữa... Van cầu con

không nên bỏ lại một mình papa... Van cầu con —— "

Tiếng

gào khóc của nam nhân tựa như lưỡi dao sắc bén xuyên

thấu tim Ngô Thế Huân.

Đau

đớn dường như vĩnh viễn không ngừng thoáng chốc

bạo phát trong cơ thể ——

Ngô

Thế Huân mạnh mẽ xoay người nắm chặt vai nam nhân,

liều mạng lay động, "Ông có ý gì? Ông giải thích

rõ ràng cho tôi mấy lời ông vừa nói có ý gì?

Ông nói, ông nói mau!"

"Huân

Huân... Huân Huân. . . Papa... Papa yêu —— "

Còn

chưa kịp nói xong, trước mắt Lộc Hàm tối sầm, cứ

như vậy yếu đuối mất đi ý thức trong lòng cậu

con...

~~~~~~~~~~~

CHƯƠNG 15

Tin

Ngô đại giáo sư cắt cổ tay tự sát chấn động toàn

bộ bệnh viện.

Phía

bệnh viện truyền đạt lệnh khẩn cấp, nghiêm cấm

tiết lộ tin tức này ra ngoài.

Bởi

vì Ngô giáo sư có địa vị cao trong ngành, luôn được

kính trọng, hơn nữa thường ngày vô cùng hiền hoà,

không hề tự cao tự đại, thế nên toàn bộ nhân viên

trong bệnh viện đều giữ im lặng tuyệt đối, không

để lộ bất cứ tin gì cho người ngoài.

Mặc

dù không nói với bên ngoài nhưng mọi người ai ai

cũng thắc mắc suy đoán nguyên nhân Ngô giáo sư tự sát.

"Nghe

bảo Ngô giáo sư không phải là xuất ngoại đâu, làm

sao bây giờ xảy ra chuyện này vậy?"

"Đúng

vậy, tôi nghe bác sĩ Vương nói Ngô giáo sư đi mua

nhẫn để cầu hôn bạn gái mà, làm sao mới vài

ngày liền có chuyện?"

"Có

thể hay không bị bạn gái từ chối rồi?"

"Chắc

thế. Bất quá bạn gái y không biết có hỏng não

không nữa? Ngô giáo sư là người đàn ông độc thân

sáng giá trong ngành chúng ta; địa vị, tiền tài, tướng

mạo, muốn cái gì có cái đó, cô ta rốt cuộc còn có

cái gì bất mãn a?"

"Cũng

không có thể nói như vậy, dù sao Ngô giáo sư còn có con

trai, làm mẹ kế không có thể dễ dàng như vậy đâu.

Hơn nữa con y tính tình cổ quái, đối với papa mình

độc chiếm rất mạnh, nghe nói người vợ thứ hai

của giáo sư bị hắn tống cổ đi đó."

"Thì

ra là thế a. Lúc tôi vô phòng đo nhiệt độ cơ thể cho

Ngô giáo sư, con của y một mực ngồi sát bên cạnh,

hung hăng trừng mắt, làm như tôi sẽ Thế Huân bạo papa

hắn không bằng, thực sự là thái quá rồi."

"Hi,

sao lại làm chuyện buồn cười vậy. Bất quá bệnh

tình Ngô giáo sư chắc không đáng lo chứ hả?"

"Đừng

lo, may là cứu kịp thời a, lúc đó con trai Ngô giáo sư

ở ngay bên cạnh ba mình, nếu không như thế thì

hậu quả không biết phải tưởng tượng thế nào

đâu."

"Chuyện

ra sao vậy?"

"Nhóm

máu giáo sư là nhóm RH âm tính hiếm gặp, y chảy máu

cũng nhiều, lúc đưa đến bệnh viện chúng ta đều

rất lo máu dự trữ không đủ, may là con y lập tức

khóc bảo có cùng nhóm máu với papa, muốn lấy bao

nhiêu máu cũng được, nói thật, con y bình thường

thoạt nhìn lầm lầm lì lì, không nghĩ tới sẽ khóc

kinh thiên động địa như thế."

"Oa,

xem ra tình cảm hai cha con tốt a."

"Đúng

vậy, nghe nói vợ đầu của Ngô giáo sư là do khó

sinh mà chết, con y vừa ra đời đã mất

mẹ, hoàn toàn là nhờ giáo sư một tay nuôi lớn."

"Thực

sự là người cha vĩ đại a."

"Không

sai, loại tình cảm sống dựa vào nhau là khó có thể

dứt bỏ nhất a, tôi thấy cha con bọn họ dính nhau như

vậy, may là không phải mẹ con, không chắc dám loạn

luân lắm."

☆☆

★★☆☆★★

Dường

như đi ra từ tầng tầng lớp lớp sương mù dày

đặc, Lộc Hàm vừa khôi phục ý thức liền theo bản

năng nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh con mình.

"Huân

Huân..." Cổ họng khô đến hầu như nói không ra

tiếng, Lộc Hàm vẫn ráng gọi nam tử ở bên cạnh

đang nhìn y chăm chú.

"Cuối

cùng cũng tỉnh."

Giọng

điệu và vẻ mặt của cậu con một chút cũng nhìn

không ra bất cứ vui mừng nào, Lộc Hàm khổ sở đến

muốn rơi nước mắt.

"Tôi

còn đang suy nghĩ nếu như ông không tỉnh, tôi phải

nghiêm phạt ông thế nào đây?" Ngô Thế Huân nhìn

chằm chằm nam nhân mới tỉnh lại, "Xem ra số ông

cũng không đen lắm, không thì lần này cả súc ruột

lẫn nhét cây gậy chưa chắc làm tôi hết giận đâu."

Lộc

Hàm nghe được lời nói trắng trợn thiếu chút nữa

xấu hổ đến bất tỉnh lần nữa.

"Bất

quá miễn cho tội chết, nhưng cũng phải trừng phạt."

Ngô Thế Huân tuyệt không mềm lòng mà tiếp tục uy

hiếp đe dọa, "Chờ ông khỏe đi, tôi tự nhiên có

biện pháp trị ông."

Nghe

đứa con nói xong, Lộc Hàm lập tức kích động, dùng

giọng nói không ra tiếng mà cầu xin, "Huân Huân... Con

đừng rời bỏ papa lần nữa..."

Ngô

Thế Huân không thèm trả lời trực tiếp, "Nhắm mắt

lại, ngủ nhiều một chút."

"Huân

Huân..."

"Ông

nếu không ngủ, tôi lập tức bỏ đi."

của cậu con là nếu như y ngủ, hắn sẽ không đi sao?

Lộc Hàm len lén cười, mang theo nét mặt sung sướng

tiến sâu vào mộng đẹp...

Khi

Đỗ Nhược Phong mang theo một ít sổ sách công ty đến

tìm Ngô Thế Huân thì, y thấy Lộc Hàm đã ngủ say rồi.

"Chúng

ta thảo luận công việc ở đây sau? Có làm ồn bác

trai không? Tôi nghĩ chúng ta tốt hơn nên ra ngoài nói

đi."

"Không

được, tôi lo y ở một mình không tốt. Chúng ta nói

nhỏ là được."

Ngô

Thế Huân một tấc cũng không rời phòng bệnh, gần

nửa tháng nay chưa đụng đến chuyện công ty.

Ngay

bây giờ, hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với ông

bạn tốt kiêm luôn cộng sự.

"Được

rồi, giả bộ làm mặt điềm đạm đáng yêu sẽ không

giống đâu." Đỗ Nhược Phong trêu chọc nói, "Nếu

muốn xin lỗi tôi thì hãy chăm sóc papa cậu thật

tốt, rồi mau quay lại công ty."

"Vâng,

Đỗ đại tổng tài."

"Ân,

nhìn sắc mặt cậu không tệ nha, thế nào, không dỗi

bác trai à?"

"Xuống

địa ngục đi, ai dỗi hả? Cậu cho tôi là mấy bà cô

buồn chán sao?"

"Hừ,

đừng coi thường mấy chị, tôi thấy họ còn hiểu

chuyện hơn cậu. Tôi cảnh cáo cậu, lần này mạng sống

bác ấy là may mắn cứu được, lần sau nếu như động

một tí cậu lại bỏ đi, để bác trai một mình, tôi

với Tiểu Thần liền đưa y về nhà, khiến cậu sau

này sẽ không được gặp lại y!"

"Cậu

cho là qua chuyện lần này tôi còn dám đi sao?" Ngô Thế

Huân cười khổ một chút, "Nghĩ đến ngày đó papa

giống như chết đi mà ngã vào trong lòng tôi, tay tôi

vẫn còn run."

"A

Thế Huân..."

"Tôi

đã từng cho rằng mình hận y, hận đến tận xương

tuỷ. Ngày đó cậu tới khách sạn tìm tôi, nói cho tôi

biết nếu như y chết, sẽ báo để tôi đi nhặt xác.

Khi đó tôi còn thề với trời, rằng dù y có chết

cũng sẽ không vì y mà rơi một giọt nước mắt nào.

Thế nhưng... Đêm đó tôi liền nằm mơ..."

"Cậu

mơ được cái gì?"

"Mơ..."

Ngô Thế Huân giống như đang trải nghiệm lần nữa,

rùng mình một cái, "Mơ thấy y đang cười. Thấy y

cười ôn nhu như vậy với tôi... Thế nhưng mặc kệ

tôi có liều mạng bao nhiêu mà tiến lên ôm lấy y, y

luôn luôn cách tôi một khoảng xa... Cái loại cảm

giác rõ ràng nó đang ở trước mặt mình, nhưng cái

gì cũng nắm bắt không được thực sự rất là đáng

sợ..."

"Thế

nên sau đó cậu phải đi tìm bác ấy?"

"Sau

khi tôi từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, lòng luôn

bất an. Thế là liền trở về..." Ngô Thế Huân

thống khổ vò đầu bứt tóc, "A Phong, nếu như tôi

đến trễ một chút, bác sĩ nói nếu như tôi đến

trễ chỉ vài phút, papa... Y liền..."

"Không

có việc gì rồi, A Thế Huân, đã không có việc gì

nữa." Đỗ Nhược Phong vỗ vỗ vai thằng bạn, an ủi

hắn.

"Sợ

hãi như vậy, đời này tôi không bao giờ muốn trải qua

nữa! Tuy rằng tôi cảm thấy papa gạt tôi rất nhiều

chuyện, nhưng đã không quan trọng nữa rồi... Chỉ cần

y bình an ở bên cạnh tôi, mấy thứ khác cái gì đều

không quan trọng..."

"Thật

tốt quá, hôm nay trời quang hơn mọi ngày." Đỗ Nhược

Phong lộ ra nụ cười vui mừng.

"Nhưng

tôi vẫn chưa muốn cho y biết tâm tình mình đâu."

"A?"

Đỗ Nhược Phong thấy trên mặt ông bạn lộ biểu tình

giảo hoạt, không khỏi ngây dại, "Có lầm hay không?

Đây là cái kẻ vẻ mặt trầm trọng vừa bộc bạch

với tôi sao? Sắc mặt cậu thay đổi cũng quá nhanh

đó."

"Thù

lớn có thể không báo, nhưng thù nhỏ thì báo một

chút cũng nên đúng không?" Ngô Thế Huân nhìn người

ngủ say trên giường, cười vô cùng "Ôn nhu", "Chính

là tôi nói với y rằng —— tội chết có thể

miễn, nhưng cũng phải chịu trừng phạt một tí!"

☆☆

★★☆☆★★

CHƯƠNG 16

"Ô...

Huân Huân... Con tha papa đi... Papa lần sau không dám nói

dối nữa đâu... Van cầu con tha ba..."

"Đừng

có làm bộ đáng thương, thích mặc hay không tuỳ

ông."

"Thế

nhưng ba... Ba..."

"Tôi

cho ông đúng ba giây."

"Ba

mặc! Ba mặc là được... Ô..."

"Ân,

thoạt nhìn cũng tạm được." Ngô Thế Huân nhàn nhạt

nói.

Tuy

rằng Ngô Thế Huân mồm miệng dửng dưng, nhưng kỳ

thực từ lúc thấy "Trang phục mới" của ba mình thì

một cây thịt heo bổng đã thẳng tắp chào cờ, cứng

ngang ngửa gậy sắt luôn.

"Ô...

Papa như vậy xấu lắm... Thế Huân, van con không nên

nhìn..."

"Cái

gì? Dám chê y phục tôi tự tay thiết kế là xấu à?"

"Không

phải! Papa không phải có ý này... Y phục Huân Huân thiết

kế rất... Dễ nhìn..."

"Bộ

này thì đã là gì. Hảo, ba đã khen, vậy bộ y

phục này liền tặng cho ba, sau này đi làm đều mặc

thế ha."

"Cái

gì?! Không nên! Ô... Không được... Huân Huân con không

nên ăn hiếp papa nữa mà... Papa thực sự không thể

mặc như vậy đi làm được..."

"Tốt,

nếu như ngày hôm nay ba chịu ngoan ngoãn nghe lời con, con

sẽ không bắt ba mặc đi làm, sau đó mỗi khi ở nhà

mặc cho con xem là được."

"Hảo,

ba nghe lời, papa nghe lời là được." Tuy rằng ở nhà

mình cũng không muốn mặc, nhưng Lộc Hàm sợ bị con

trai bắt mặc đi làm chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy

lựa chọn bất đắc dĩ.

"Lúc

này mới ngoan. Đến đây, xoay một vòng tại chỗ, rồi

lại đi vài bước giống như trên sân khấu, để con

tự thưởng thức y phục do chính tay nhà thiết kế

vĩ đại làm ra."

Lộc

Hàm viền mắt rưng rưng, xấu hổ vô cùng mà đi hai

vòng trong phòng bệnh, biểu diễn "Kiệt tác" của con

trai trên người.

Chỉ

thấy trên người y khoác lên mỗi chiếc áo blu trắng,

bên trong trống trơn, cái gì cũng không mặc.

Dạng

ăn mặc hở hang này vốn đã đủ làm Lộc Hàm mắc

cỡ, không nghĩ tới càng kinh khủng chính là —— cái

áo blu trắng này còn được thiết kế đặc biệt!

Chỉ

thấy cái nơi vốn là túi áo phía trước bị khoét

hai cái lỗ lớn, lộ ra hai núm vú màu anh đào nhợt

nhạt. Vạt áo bên dưới cũng bị cắt một lỗ nhỏ,

dù Lộc Hàm có cố sức kéo chặt thế nào thì

khuy áo cũng khó mà che giấu hạ thể đang bại lộ. Mà

thứ khó đỡ được chính là phía sau áo cũng bị

khoét một lỗ, hơn phân nửa cái mông của Lộc Hàm đều

lộ ra bên ngoài, khiến y ngồi cũng không xong, đứng

cũng không được, toàn bộ cái mông đều lạnh lẽo, khó

chịu cực kỳ.

"Hảo,

hiện tại lại giúp con xem bệnh đi." Ngô Thế Huân nằm

ở trên giường bệnh.

"Cái

gì?" Lộc Hàm sửng sốt một chút.

"Hiện

tại con là bệnh nhân, ba là bác sĩ a. Còn không mau lại

giúp con xem bệnh."

"Ác...

Đã biết." Lộc Hàm đến gần cậu con đang giả bệnh

nằm trên giường. "Anh khó chịu chỗ nào?"

"Ngực."

"Ở

đây sao?" Lộc Hàm đưa tay đè ngực phải đứa con.

"Dựa

sát vào chút đi."

"Ở

đây?"

"Hình

như tất cả đều không phải, bác sĩ, phiền ông cởi

đồ tôi ra đi. Lúc đó tay sờ lên mới tương đối

chuẩn."

"Ác...

Hảo." Lộc Hàm lúc này nào còn hình ảnh quyền uy

của bác sĩ, vốn là tùy ý bệnh nhân sắp xếp.

"Anh

hiện tại muốn làm gì?"

"Trước

tiên nghe xem tim đập có bình thường không." Lộc Hàm

đỏ mặt dùng ống nghe đặt trên lòng ngực lõa lồ.

"Ông

xem bệnh cho người khác mặt cũng đỏ vậy à?"

"Làm

sao có thể? Papa mới không như vậy. Ba là một bác

sĩ chuyên nghiệp đó." Đối với điểm ấy, Lộc Hàm

hành nghề gần hai mươi năm đương nhiên tự tin dạt

dào.

"Vậy

vì sao xem bệnh cho con lại đỏ mặt?"

"Bởi

vì... Bởi vì..." Lộc Hàm mắc cỡ nói không ra lời.

"Nói

mau a."

"Bởi

vì Huân Huân... Huân Huân rất đẹp trai..."

"Con

van ba, còn nói mình chuyên nghiệp, thấy bệnh nhân đẹp

trai liền mặt đỏ tim đập, chảy nước miếng. Thực

sự chết người đi được."

"Không

có! Papa không có chảy nước miếng."

"Đúng

vậy, cái miệng phía trên thì không chảy đâu, nhưng

cái miệng nhỏ nhắn mở ra phía dưới lại chảy liên

tục a." Ngô Thế Huân một phát chụp lấy tính khí

nhếch lên cao cao, liên tục chảy ra dâm dịch từ "Cái

miệng nhỏ nhắn" trên đỉnh.

"A

ha a... A ha a..." Tĩnh dưỡng trong bệnh viện gần nửa

tháng, Lộc Hàm đã lâu không có sinh hoạt tình dục bị

con mình chà xát như thế liền lập tức khó nhịn,

phát ra tiếng thở dốc kích động.

"Tiếp

tục xem bệnh cho tôi a, bác sĩ Ngô. Đầu vú tôi hình

như ngưa ngứa, anh xem coi có chuyện gì không a?"

"Tôi...

Tôi sờ sờ thử..." Lộc Hàm một bên bị cậu con

sảng khoái thủ dâm cho, một bên thở dốc vươn tay chạm

vào.

"Hừ

ân ——" đầu vú bị khiêu khích chơi đùa, khoái

cảm Thế Huân liệt làm Ngô Thế Huân phát ra một tiếng

rên rỉ.

"Cưng

cứng á, hình như có chút vấn đề, tôi muốn kiểm tra

kĩ hơn." Lộc Hàm đã dục hỏa đốt người từ lâu,

vứt cha luôn mấy thứ đạo đức nghề nghiệp gì

gì lên tận chín tầng mây, tùy tiện tìm một cớ

liền cúi đầu ngậm nhũ thủ mê người của "Bệnh

nhân" ——

"A

a ——" Ngô Thế Huân phát ra một tiếng gầm nhẹ tràn

đầy tình dục.

"Huân

Huân, papa chịu không nổi rồi!"

Lộc

Hàm vốn đã thèm khát thằng con đến sắp phát

cuồng, bây giờ lại được nghe tiếng rên dâm dật

mê người đến cực điểm, bảo y làm sao chịu được.

Y

trơ trẽn bò lên trên giường, đầu gối kẹp chặt

hai bên đứa con, kéo cao vạt áo, đem toàn bộ cái mông

lẫn tính khí không hề che chắn mà phơi bày rõ mồn

một trước mặt con mình.

"Ô...

Papa ngứa muốn chết! Huân Huân, con mau cứu papa đi!"

Lộc Hàm khóc lóc cầu xin cậu con.

"Có

loại bác sĩ cầu cứu bệnh nhân sao? Bác sĩ gì mà dâm

đãng trơ trẽn quá vậy!" Ngô Thế Huân cười xấu

xa vươn tay xoa nắn chơi đùa cửa động nho nhỏ liên

tục hé ra hợp lại.

"A

a —— không nên xoa như vậy mà! Huân Huân! Van cầu con

mau cắm vào đi, bên trong ngứa muốn chết!"

"Phải

không đó? Để tôi xem coi bên trong ngứa bao nhiêu? Tự

mình banh mông ra đi."

"Ô...

Đã biết..." Lộc Hàm thấy có chút xấu hổ, nhưng

tình dục đang dâng trào mãnh liệt khiến y không còn

chọn lựa nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn banh cái

mông mình ra. "Huân Huân, van cầu con, nhanh lên một chút

tiến vào!"

Ngô

Thế Huân nhìn thấy hết trơn hết trọi đóa hoa dâm

mỹ chậm rãi nở rộ trước mặt mình liền hưng

phấn mà thiếu chút nữa bắn tinh, hắn thở hổn hển,

dùng hai ngón tay đẩy mạnh vào, kịch liệt châm chọc,

một lượng lớn mật ngọt tuôn ra từ trong hoa huyệt,

toàn bộ chảy đầy tay hắn, thậm chí còn rơi tới

trên môi...

"A

a —— thật lớn thật lớn a —— Huân Huân ——"

Lộc Hàm gào khóc, liều mạng lắc lắc cái mông

hùa theo nhịp ngón tay, "Nhưng còn chưa đủ, papa còn

muốn, Thế Huân xin con liếm ba! Mau liếm ba!"

"Liếm

ở đâu a? Nói rõ ràng coi." Ngô Thế Huân làm sao có

thể bỏ qua cơ hội khi dễ ba hắn.

"Ô...

Liếm... Liếm ba đó... Ô... Không được, papa nói không

được!"

"Nói

không được thì thôi nhá!" Ngô Thế Huân thoáng cái

đã đem hai ngón tay rút ra.

"A

—— không nên đi! Ô... Papa nói là được..." Cái mông

Lộc Hàm ngứa ngáy đến sắp điên rồi, chỉ có thể

khóc rấm rứt nói ra lời làm mình thẹn muốn chết,

"Làm ơn... Làm ơn liếm... Liếm papa... Hậu môn papa

—— "

Lộc

Hàm vừa nói xong, lập tức khóc oà trên người đứa

con.

Nhưng

Ngô Thế Huân không dễ dàng mềm lòng như vậy, "Nếu

papa đã nói như vậy rồi, con trai hiếu thảo đây

đành hảo hảo vâng lời thôi."

Ngô

Thế Huân cười xấu xa, vươn đầu lưỡi bắt đầu điên

cuồng mà liếm láp —— Một

"A

a —— Huân Huân ——" đầu lưỡi cậu con mới thọc

vào trong mông liếm hai cái, Lộc Hàm liền nhịn không

được muốn bắn tinh.

Ngay

khi Lộc Hàm sắp phun trào lại bị con trai thò tay bóp

chặt gốc tính khí ——

"A

a —— buông tay! Huân Huân con mau buông tay! Van cầu con

để papa bắn, van cầu con!" Lộc Hàm khóc la, càng không

ngừng van xin thằng con.

Ngô

Thế Huân chỉ là tiếp tục liều mạng mút mát hoa

huyệt xinh đẹp ngon lành kia, hoàn toàn không để ý ba

mình đang đau khổ cầu xin.

"A

a —— chịu không nổi rồi, papa chịu không nổi rồi!

Ô... Huân Huân... Con tha papa đi, để papa bắn, một lần

là tốt rồi, van cầu con —— "

Khóc

lóc cầu xin đến vài lần, đứa con vẫn hoàn toàn

tỉnh bơ, khoái cảm hung hãn từ thịt huyệt bị liếm

đến sắp hòa tan mãnh liệt đánh sâu vào toàn thân,

nhưng làm sao cũng tìm không ra khe hở nhằm phát tiết,

Lộc Hàm bị cậu con tra tấn đến thiếu chút nữa tan

vỡ luôn!

Ngay

lúc y sắp điên, chợt thấy đũng quần con mình cương

lên to đùng trước mắt.

Lộc

Hàm trong cái khó ló cái khôn, quyết định khởi nghĩa.

Y

nhanh tay lẹ chân tụt quần đứa con, côn thịt siêu lớn

lập tức nhảy ra, Lộc Hàm giống như trả đũa, một

phát ngậm chặt nó trong miệng ——

"Ngô

a a ——" Ngô Thế Huân phát ra tiếng hô nặng nề.

Hai

cha con cứ như đang đánh trận, một người liều mạng

không cho papa bắn, một người liều mạng muốn cho con

trai bắn.

Hai

người liếm đến mồ hôi nhễ nhại, đến cuối cùng

cậu con nhịn không nổi trước, cong người lên, co

giật kịch liệt một trận, phun trào trong miệng papa

——

Lộc

Hàm thừa dịp con trai chưa đề phòng, một phen giật

khỏi tay hắn, côn thịt ứ nghẹn nãy giờ thống

khoái bắn tinh nhễ nhại ——

Hai

người thở hồng hộc nằm vật ra giường.

"Ghê

tởm! Papa dám đánh lén con!" Ngô Thế Huân tức giận

chồm lên, đặt ba mình dưới thân.

Vốn

nghĩ rằng lần này nhất định phải hảo hảo nghiêm

phạt y một lần, không nghĩ tới vừa nhìn rõ mặt y,

Ngô Thế Huân cương ngay tắp lự.

Chỉ

thấy trên gương mặt xinh đẹp đổ mồ hôi đầm đìa,

hai mắt mơ màng hơi nhíu lại, bên môi dính đầy tinh

dịch trắng đục, thoạt nhìn càng làm cho người ta

muốn hung hăng chà đạp.

"Ông

là đồ papa yêu tinh! Con ông sớm muộn gì cũng có

ngày chết trên người ông!" Ngô Thế Huân nắm lấy

hai chân đang buông thõng mà gác cao lên vai, một phát

động thân, liền hung hăng đẩy thẳng vào ——

"A

a —— Huân Huân ——" lần thứ hai gặp phải công

kích mãnh liệt khiến Lộc Hàm thét chói tai thật dài

——

Ngô

Thế Huân cắn răng, cuồng loạn đong đưa thắt lưng,

điên cuồng khuấy đảo ra vào nơi thịt huyệt vừa

ướt vừa chặt ——

Hai

người điên cuồng biến hóa các loại tư thế, ở trên

giường tận tình lăn lộn dây dưa, rất nhanh liền

kêu to cùng bắn ——

"A

a —— papa —— "

"Huân

Huân ——" Lộc Hàm cũng thét chói tai mà đạt được

cao trào.

Hai

người tuy rằng đã xụi lơ cả người, nhưng vẫn

luyến tiếc ly khai nên cứ gắt gao ôm nhau.

"Papa...

Papa là của con! Đời này cho dù ba chết đi cũng đừng

hòng thoát khỏi con!"

"... Huân

Huân... Papa làm sao rời bỏ con được... Ba yêu con...

Đời này chỉ yêu duy nhất mình con a... Ô..." Lộc Hàm

liều mạng ôm lấy đứa con, khóc lóc nói ra tiếng

long mình.

"Thật

vậy chăng? Thật vậy chăng?" Ngô Thế Huân không dám

tin mà nhìn ba mình, viền mắt dần dần ướt át, "Con

cũng yêu ba a... Papa... Cả đời này con đều không có khả

năng yêu người khác... Con không nên kết hôn cùng ai,

lại càng không muốn có người sinh con cho mình. Con

chỉ mong sống cùng ba cả đời, có thể không? Có thể

không?"

"Ô...

Huân Huân... Huân Huân... Papa biết mình ích kỷ, nhưng ba

thực sự rất là cao hứng..."

"Papa

không khóc... Chúng ta không bao giờ rời xa nhau... Không

bao giờ xa nhau..."

Vứt

bỏ tất cả luân thường đạo đức, vứt bỏ toàn bộ

sợ hãi nghi kỵ, trải qua nhiều năm chia lìa cùng

thống khổ như vậy, nghịch ái này dù chết đi cũng

không thể dứt ra, nhưng vẫn vẹn nguyên, không chút

thay đổi.

Vĩnh

viễn, cũng sẽ không đổi.

——

Chính

văn hoàn ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro